Nếu như nói một giây trước là hiện trường vụ tai nạn xe cộ, giây tiếp theo mở mắt liền thấy nữ quỷ.....
Biết đây là cảm giác gì không?
Khuôn mặt nữ quỷ áo trắng kề sát mặt của bạn, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm bạn, tóc dài tung bay, trong mắt không có một chút lòng trắng, máu màu đỏ tươi chói mắt từ hốc mắt trống trơn chảy xuống, cùng với tiếng quỷ như gió rít, gió lạnh xào xạc, rừng cây rậm rạp.
Cảnh tượng kia thật quá mức chân thực, giống như thực sự xảy ra trước mắt!
Máu toàn thân dường như dồn hết lên não, trái tim bình bịch bình bịch đập mạnh trong lồng ngực, Sở Ngôn cảm thấy cổ họng mình khô khốc, adrenalin điên cuồng phân bố, tóc gáy dựng đứng vì hoảng sợ, cậu thiếu chút nữa muốn xoay người chạy trốn! Cho đến khi ____
Nữ quỷ này kéo kéo khóe miệng máu chảy đầm đìa bỗng nhiên cười khan, duỗi tay xuyên qua thân thể cậu.
Sở Ngôn: “..... ”
Da đầu run lên, kinh hoảng cùng sợ hãi qua đi, Sở Ngôn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong não nháy mắt xuất hiện rất nhiều kí ức cùng tin tức.
Năm phút sau, Sở Ngôn một bên xoa huyệt thái dương đem tin tức hỗn loạn, phức tạp tiêu hóa sạch sẽ, một bên khẩn trương đem kính mắt VR ném sang bên cạnh. ( kính thực tế ảo)
Bây giờ là mùa xuân năm , nơi này là Hoa Hạ quốc thủ đô tinh.
Sở Ngôn sau khi tỉnh táo lại, chuyện thứ nhất làm chính là lại cầm kính VR vừa bị ném sang một bên lên, cẩn thận đứng dậy.
Nói là kính mắt, thực ra nó càng giống một cái hộp đen hơn.
Đây là một hộp hình chữ nhật màu đen cao khoảng cm, dài cm, giống kính mắt có hai gọng ở hai bên được nối với nhau để chống đỡ phía sau, ước chừng cũng không nặng, chẳng qua khi đeo thì nằm xuống thì thoải mái hơn.
Một lát sau khi Sở Ngôn nghiêm túc quan sát thứ này, liền tìm phương pháp truyền tin video dựa theo trí nhớ, tiếp theo lại xem một đoạn quảng cáo, cuối cùng mới tháo kính mắt này đặt xuống.
Thế giới năm về sau, khoa học kỹ thuật đã tiến bộ tới trình độ nào? Đây là điều tất cả mọi người không thể tưởng tượng.
Nhưng mà khoa học kỹ thuật cũng chưa tiến bộ tới mức “Làm cho một người sống to đùng xuyên không” hay tới trình độ “Phát hiện người ngoài hành tinh”, nguyên bản chính là phát triển dựa vào vật chất trên thế giới này, mọi người vì mong muốn có được một đời sống tinh thần càng phong phú, họ bắt đầu đem càng nhiều tài nguyên cùng phí tổn đầu nhập vào nền công nghiệp giải trí, do đó tạo nên một thế giới giải trí phồn thịnh gắn với quang vinh.
Ban nãy Sở Ngôn đã thông qua sản phẩm mới của thế giới này- kính mắt VR thực tế ảo, thấy được một bộ phim điện ảnh tên là «Cực Cụ Khủng Bố». Nghe nói đây là một bộ phim kinh dị mới chiếu trong năm nay, giá trị gây sợ hãi cực cao, phòng bán vé cũng xem như không tệ.
Mà đại khái thời điểm chủ nhân cũ của thân thể này đang xem phim thì bị nữ quỷ quỷ áo trắng dọa cho chết tươi.
Bị một bộ phim kinh dị hù dọa đến mức chết tươi, loại sự việc này trong trí nhớ của Sở Ngôn cũng từng xảy ra rồi. Hơn nữa vừa rồi cái trải nghiệm kia, khuôn mặt nữ quỷ dán trên mặt bạn, máu giống như sẽ nhỏ giọt trên mặt bạn, bạn nói có khủng bố không? Giây tiếp theo tay ả có thể xuyên thủng bạn!
Nghĩ lại liền phát sợ đem kính mắt VR để qua một bên, Sở Ngôn ở trong phòng đi lại trong chốc lát, quan sát đồ vật trong phòng một chút, sau đó thuận tiện dùng số tài khoản của nguyên chủ tìm tòi một số tin tức trên mạng Internet của thế giới này --- Thiên Võng.
Tuy nói tiếp nhận một phần ký ức của nguyên chủ, nhưng bộ phận ký ức này thực sự rất vụn vặt, rất nhiều thứ không đầy đủ, còn cần Sở Ngôn tự mình cân nhắc càng nhiều.
Chủ nhân cũ của thân thể này cũng tên là Sở Ngôn, năm nay tuổi, vừa bước qua tuổi trưởng thành được một tháng. Diện mạo cùng Sở Ngôn đời trước có đến bảy tám phần tương tự, nửa năm trước được người tìm kiếm ngôi sao phát hiện, liền ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ một công ty giải trí, đã chụp một lần quảng cáo, chẳng qua không có chút tên tuổi gì.
Cha mẹ nguyên chủ vì bệnh đã qua đời từ nhiều năm trước, để lại một khối tài sản đủ để nguyên chủ học xong đại học. Nhưng đáng tiếc là, Nguyên chủ thật ra không thích vào đại học, không hề có hứng thú với vệc lấy bằng đại học, năm ngoái đã tiêu hết tiền cha mẹ để lại, nếu không có người tìm kiếm ngôi sao tìm tới cửa, chỉ sợ nguyên chủ còn phải vì cuộc sống mà lo lắng phát sầu.
Chỉ có điều, hiện tại đã đổi thành Sở Ngôn sẽ vì cuộc sống mà phát sầu.
Sự nghiệp giải trí ở thế giới này tương đối mạnh mẽ, cho nên cạnh tranh cũng cực kì kịch liệt.
Điều kiện bề ngoài của nguyên chủ vô cùng tốt, chỉ một lần quảng cáo cũng mang đến cho cậu ta lượng fan nhất định, nhưng mà sau đó, nguyên chủ vài lần đi thử vai, còn chưa nói được vài câu, đã bị loại xuống.
Dựa theo lời một vị phó đạo diễn khi thử vai mà nói, thì đúng ra là: “Sở Ngôn biết cái gì gọi là diễn xuất? Cậu ta vốn không có thứ này!”
Vì thế cho dù điều kiện ngoại hình có tốt thì sau ba lần thử vai thất bại, công ty cũng tạm thời bỏ qua con đường để nguyên chủ theo nghiệp diễn xuất, bắt đầu bồi dưỡng cậu ta phát triển ở giới ca sĩ.
Chỉ có điều thiên phú ca hát của nguyên chủ ư, còn không bằng diễn xuất đâu!
Đọc lời thoại, ít nhất chụp quảng cáo vẫn miễn cưỡng qua, nhưng sau khi giọng hát nguyên chủ phát ra, đừng hỏi dễ nghe không, căn bản không nghe ra nhạc điệu! Bẩm sinh chính là ngũ âm không được đầy đủ, y học cho dù phát triển tới trình độ bây giờ cũng chưa có biện pháp chữa trị!
Nhưng mà, nguyên chủ cũng là một người có “Chí khí”, trong ký ức, ca hát không được, diễn xuất cũng không được, nguyên chủ lại nghĩ: vậy đi làm nghệ sĩ hài được chứ? Đầu năm nay, nghệ sĩ hài cũng có nhiều người phát triển không tệ, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có Trạng Nguyên, có thể gây cười cũng là một loại năng lực a!
____ nhưng thật sự là nguyên chủ không có tài năng này.
Nghĩ vậy, Sở Ngôn không khỏi thở dài, trong đầu hiện lên câu nói của người đại diện đối với nguyên chủ: “Sở Ngôn, ông trời thật sự đã đem thiên phú của cậu ném toàn bộ vào khuôn mặt này rồi, cậu như thế nào có khuôn mặt chiếm nhiều chỗ như thế vậy!”
Cậu làm gì cũng không được, không có bằng cấp, lại không muốn bán sức lao động, nguyên chủ nhắm hai mắt: Bố mày mặc kệ. Dù sao trong công ty có tiền lương cố định hàng tháng, tóm lại là không đói chết, liền như vậy gặm sống qua ngày.
Vì thế nguyên chủ đại khái chính là ở nhà trạch ước chừng ba bốn tháng, tuần trước người đại diện của cậu ta đưa cho cậu ta một bản giới thiệu thử vai không tệ, song nguyên chủ không đi, một lòng sống không có lý tưởng, chờ đợi tiền lương, làm người đại diện cực kì tức giận.
Sở Ngôn cũng không hiểu được vì sao nguyên chủ không nghĩ đến cuộc sống tương lai, cậu ta chỉ cùng công ty giải trí này ký hợp đồng thời hạn ba năm, vậy ba năm sau, người ta chắc chắn sẽ không tiếp tục ký hợp đồng với một con sâu gạo, đến lúc đó nên làm gì?
Nguyên chủ vốn không phải lo lắng đến mấy vấn đề này nữa, nhưng Sở Ngôn sốt ruột!
Cậu vào Thiên Võng tìm tòi một ít tư liệu, sơ sơ tính toán xem bản thân còn bao nhiêu tiền mặt, cuối cùng phát hiện thật bi thảm, thời gian phát tiền lương còn một tuần, thế nhưng trong tài khoản chỉ còn đủ bốn, năm ngày tiền cơm!
Dân vĩ thực vi thiên! (Người dân coi cái ăn là quan trọng nhất)
Kiếp trước bố mẹ của Sở Ngôn cậu mất sớm, một thân một mình xông pha trong vòng giải trí, tuổi còn trẻ đã giành được vinh quang ảnh đế, hiện tại làm sao có thể bị một miếng cơm làm khó?!
Thôi đến đâu hay đến đó, cậu chiếm cứ thân thể nguyên chủ, vậy tất nhiên phải sống tốt phần của cả hai. Tuy nhiên bây giờ, cậu sẽ không giống nguyên chủ hi vọng sống một cuộc sống vất vả không có gì đặc biệt, sẽ không hồ đồ ăn rồi chờ chết, được sống lần thứ hai cậu muốn cuộc sống xuất sắc phi phàm hơn!
Không nói hai lời, vừa đến thế giới này ngày đầu tiên, Sở Ngôn căn cứ vào ký ức vụn vặt của nguyên chủ vào Thiên Võng, tìm tòi một ít tư liệu và tin tức về thế giới này, ngày hôm sau lúc lại sử dụng kính mắt VR, cậu đã hiểu rõ hơn về cuộc sống bình thường của mọi người ở thế giới này!
Đợi tới ngày thứ ba, mắt thấy tiền đã tiêu sắp hết, Sở Ngôn liền dùng tài khoản của nguyên chủ mở thông báo tuyển dụng trên trang web của công ty, cẩn thận tìm tòi.
Lập tức tin tức xuất hiện chi chít trước mắt, vẫn chưa thể thích ứng ngay với cách thức vận hành tốc độ cao như vậy, Sở Ngôn phân biệt từng chữ một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn một bộ phim truyền hình và hai bộ webdrama, đưa ra lời đề nghị phỏng vấn của mình.
Nền công nghiệp giải trí phát triển mạnh mẽ đến bây giờ, không cần phải nói tới phim truyền hình và điện ảnh, mỗi năm đều có thể xuất hiện hàng trăm vạn ( ) kịch bản webdrama trên toàn cầu, số lượng vô cùng khổng lồ, nó đủ để chật ổ cứng của bất cứ chiếc siêu máy tính nào một ngàn năm trước.
Rất nhiều đoàn làm phim khi quay cần số lượng diễn viên quần chúng cực kì lớn. Vì vậy trên mỗi trang web của các công ty giải trí đều có thông báo tuyển dạng diễn viên này, công ty giải trí mà nguyên chủ làm việc chỉ có thể xếp ở hạng vừa, nhưng mỗi ngày đều có một đống đoàn phim đăng trên trang web của họ thông tin thông báo tuyển người.
Sở Ngôn lựa chọn ba đoàn phim đều có đặc điểm: Ngay từ ngày ký hợp đồng, trong ngày sẽ trả lương!
Sau khi ăn chút gì đó vào buổi tối, Sở Ngôn lại vào Thiên Võng nhìn xem tin tức phản hồi, cậu kinh ngạc phát hiện: hai bộ webdrama kia một câu chưa nói liền nhất trí từ chối lời đề nghị tham gia phỏng vấn của mình!
Mà đoàn phim truyền hình kia lại uyển chuyển từ chối: “Sở tiên sinh, vai diễn chúng tôi cần tuyển là một viên chức nhỏ bình thường, diện mạo của ngài so với yêu cầu của chúng ta không phù hợp lắm.”
Sở Ngôn: “……..”
Là trách mình lớn lên đẹp mắt?
Đứng trước gương tỉ mỉ nhìn kỹ khuôn mặt này, chân mày Sở Ngôn cau lại, thiếu niên trong gương cũng theo đó khẽ nhíu mày; Sở Ngôn mím môi, thiếu niên trong gương cũng mím nhẹ môi mỏng.
Khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, làn da trắng nõn tinh tế, khuôn mặt này thực sự lớn lên cũng coi là đẹp mắt, cho dù là ở cùng với mỹ nhân làng giải trí Như Vân cũng coi như số một số hai, cực kỳ được thừa nhận.
Thực ra như bình thường mà nói, cho dù nguyên chủ không biết diễn xuất, ca hát, thì chỉ cần cậu ta ngoan ngoãn làm cảnh nền, làm một bình hoa đắc ý, cũng có thể phát triển trong vòng giải trí. Nhưng mà khí chất của nguyên chủ có vẻ u ám, nhất là khi nhìn người khác, ánh mắt nhìn chằm chằm, âm trầm, khi cười lại giống như có một trận gió tà thổi qua.
....... Được rồi, lần chụp quảng cáo duy nhất của nguyên chủ, cậu ta đóng là vai một Vampire.
Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng nhào nặn khuôn mặt, giữa “Hủy hình tượng chỉ vì một bữa cơm” và “Nhận lỗi với người đại diện đồng thời xin được cho một cơ hội sửa sai”, Sở Ngôn nặng nề mà thở dài, vẫn là lựa chọn cái sau đi.
Nhưng mà lần này cậu vừa mới cầm máy truyền tin lên, chưa kịp gọi thì một dãy số quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
Sở Ngôn hơi kinh ngạc nhíu mày, ấn xuống nút nghe, trong nháy mắt, trong phòng liền xuất hiện một người đàn ông trung niên mập mạp.
Thấy người xuất hiện, ánh mắt Sở Ngôn vừa chuyển, trong lòng đã nghĩ vô số lí do lảng tránh. Đồng tử nhạt màu phản ánh toàn bộ hình ảnh ngược của thông tin được gửi tới, làn môi căng mọng khẽ nhếch, giọng điệu Sở Ngôn bình tĩnh nói: “Triệu ca, gần đây có thông báo nào phù hợp với tôi không? Trong khoảng thời gian này tôi đã nghĩ thông, việc tôi làm thời gian vừa rồi có chút không đúng, tôi còn trẻ, không muốn cứ như vậy chấm dứt.”
Thanh âm trầm thấp êm tai, dáng vẻ đúng mực, cho dù đang nói lời xin lỗi, thiếu niên giống như một tiên nhân đoan chính ngồi giữa sương mù, mang theo một loại khí chất ung dung quý khí vô cùng tao nhã mà cẩn thận.
Người đại diện thấy bộ dáng đó của cậu mà sửng sốt, sau một lúc lâu mới dùng nét mặt cổ quái nói: “Như vậy, Sở Ngôn, trước tiên cậu tới công ty đi. Này......khụ khụ, này có chút chuyện cần thương lượng với cậu một chút.”
Người đại diện kia không hề che dấu ý tứ của mình, Sở Ngôn liếc mắt liền phát hiện vẻ mặt đối phương có áy náy cùng né tránh.
Cậu hạ mi mắt, lại bình tĩnh cười hỏi: “Triệu ca, có việc gì xảy ra phải không? Tôi cần trực tiếp đến công ty hay cần mang theo thứ gì?” Dừng một chút, lông mày hơi nhếch, Sở Ngôn thấp giọng hỏi: “Là hành vi trong thời gian này của tôi làm cho công ty tức giận đúng không?”
Nói như thế nào thì người đại diện này cũng đã quen biết Sở Ngôn nửa năm nay, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của đứa nhỏ này.
Nguyên bản bộ dáng Sở Ngôn cũng đủ tuấn tú xinh đẹp, trước kia khi khí chất âm lãnh còn khiến người ta không chú ý tới, nay đột nhiên xuất hiện một bộ dáng mất mát lo lắng, phút chốc liền khiến người đại diện kia ngây ngẩn.
Theo bản năng, người đại diện kia liền nói: “Lần này thực ra không phải vấn đề của cậu, là tôi không tốt, là tôi không tốt! Sở Ngôn, nếu sau khi cậu hủy hợp đồng có gì khó khăn có thể tới tìm tôi, chúng ta biết nhau lâu như vậy, tôi sẽ tận lực nắm chắc giới thiệu giúp cậu.”
Hai tròng mắt phút chốc trợn to, trong lòng Sở Ngôn lộp bộp một tiếng, trong đầu vang vọng ba từ______ (bản gốc là từ nhưng đổi sang tiếng việt thì thành nên mình mạn phép đổi lại cho phù hợp)
Hủy! Hợp! Đồng!