Sắc trời dần tối, tinh cầu điện ảnh A- cũng không có vệ tinh tự nhiên, vậy nên đến tối đoàn phim chỉ có thể hoàn toàn sử dụng đèn cường quang để chiểu sáng.
Nơi này là một hội trường bán mở rộng, bốn phía đều là chỗ ngồi được bố trí thấp, đem sân khấu trở thành khu vực nổi cao lên thích hợp quan sát. Vô số ngọn đèn cường quan lơ lửng giữa không trung có trách nhiệm chiếu sáng cho trường quay, mà ở ngay chính giữa, cựu nhân viên FBI đang đứng đối diện nhóm ba người cùng Tần Mộ, mỉm cười nhìn họ.
Cảnh tượng này chính là lần quyết đấu cuối cùng, cũng xem như cao trào lớn nhất của cả bộ phim. Sự phản bội của cựu nhân viên FBI khiến Tần Mộ không thể tin được, thậm chí vô cùng phẫn nộ, thế nhưng đối phương lại nói: “Tần, cậu là bạn tốt của tôi, thế nhưng X tiên sinh cũng là bạn tốt của tôi.”
Tần Mộ cười lạnh một tiếng, bảo trì trấn định.
Nguyên bản mọi người đều không muốn cùng vị cựu nhân viên FBI tiến hành quyết đấu, nào ngờ lại có người dùng súng ngắm từ xa ngắm thẳng vào giữa trán Jullia khiến cô không dám cử động, vậy nên cựu nhân viên FBI bắt đầu giảng thuật quy củ.
Vòng này là do Linh và Tần Mộ lên sân khấu, tiến hành quyết đấu vấn đáp đơn giản nhất. Jullia chính là tiền cược, mỗi vấn đề bọn họ chất vấn đều phải có liên quan đến Jullia, mà sau mỗi câu hỏi, không chỉ đối phương phải đưa ra đáp án mà Jullia cũng phải xác nhận sự chính xác của đáp án kia. Nếu có ai đó không đưa ra được đáp án đúng, xạ thủ sẽ bóp cò đánh gục Jullia.
Vậy nên, sau bốn vòng quyết đấu, Tần Mộ và Linh rốt cục phải đối mặt với nhau.
Tần Mộ bình tĩnh bước tới bên cạnh cựu nhân viên FBI, nhấc chân liền cho đối phương một cước thẳng vào ngực, khiến người bạn trung niên tuổi tác không nhỏ này ho khan lui về phía sau vài bước. Một cước đá xong, chỉ thấy Sở Ngôn khẽ cong môi mỏng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đối phương, khí tràng nguy hiểm đáng sợ lập tức tràn ra ngoài, y cười lạnh nói: “Từ nay về sau, đừng lại xuất hiện trước mặt tôi.”
Cựu nhân viên FBI chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Tiếp theo chính là thời gian quyết đấu.
Những vấn đề về Jullia, đây thực sự quá dễ dàng, bọn họ có thể hỏi về chiều cao, cân nặng, tuổi tác, sinh nhật… bất cứ thứ gì, hoàn toàn không có chút tính khiêu chiến nào. Hơn nữa chỉ cần Tần Mộ và Linh đều đã hỏi xong mười câu, lần quyết đấu này coi như bọn họ đã vượt qua.
Tất cả mọi người đều không hiểu vì sao X tiên sinh lại đưa ra quy luật kỳ quái như vậy trong ván đấu cuối cùng, chuyện này đối với hắn quả thực hoàn toàn bất lợi, hầu như đã có thể xác định là phía Linh sẽ thắng. Vậy nên Tần Mộ và Linh một mực đều hỏi những vấn đề không đến nơi đến chốn, xạ thủ cũng không bóp cò.
Đến tận vấn đề thứ tám, Lăng Kỳ ngược mắt nhìn Sở Ngôn trước mặt không xa, ánh mắt lóe lên, cười nói: “Kiểu người mà Tần Mộ thích hẳn là giống như Jullia, không phải ta?”
Những lời này vừa ra, hiện trường đồng loạt kinh ngạc.
Đạo diễn Lưu đang quan sát màn hình chính cũng kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía các diễn viên trong trường quay, mà mọi người có mặt đều là vô cùng kinh ngạc không thôi. Sở Ngôn bởi vì ngạc nhiên, theo bản năng liền nói: “Đều không thích.”
Một bên Tống Xảo khẽ run, cũng nói: “Đúng.”
Câu này vừa dứt, Lăng Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười, phi thường áy náy quay đầu nhìn về phía đạo diễn Lưu, nói: “Xin lỗi đạo diễn, chợt nhớ sai lời thoại, chúng ta quay lại đi?”
Thấy bộ dạng tươi cười áy náy của Lăng Kỳ, Lưu Chinh vốn đang vô cùng khiếp sợ chậm rãi yên lòng, anh phất phất tay, nói: “Được rồi, lần sau chú ý một chút, chúng ta tranh thủ lần nữa liền qua. Vừa rồi biểu hiện của mọi người đều rất tốt, giữ nguyên trạng thái là được!”
Lần sau đó mọi người đều phát huy ổn định, Sở Ngôn và Lăng Kỳ còn biểu hiện đặc biệt xuất sắc, đem không khí khẩn trương của một hồi quyết đấu đơn giản rồi lại phức tạp hoàn toàn diễn tả ra ngoài.
Ai cũng không biết X tiên sinh vì sao phải xếp đặt một hồi quyết đấu như vậy, thế nhưng kết quả tự nhiên không thể nghi ngờ, tuyệt đối là phía nhân vật chính sẽ thắng.
X tiên sinh chịu thua, đồng thời công bố lên diễn đàn chung của tội phạm lừa đảo rằng từ nay về sau X sẽ biến mất, đồng thời xóa bỏ tài khoản ngân hàng của mình.
Bất quá đến tận cuối cùng, Tần Mộ cũng không thể trở thành kẻ lừa đảo đứng đầu thế giới, bởi vì nhóm ba người với biệt danh ‘Thôn thiên’ đã chiến thắng X tiên sinh trong lần quyết đấu này, từ nay về sau bọn họ liền xếp trên Tần Mộ, giữ vị trí hạng nhất.
Cảnh này quay xong, Sở Ngôn nhanh chóng tẩy trang, tốc độ tẩy trang của Tống Xảo thật ra đủ nhanh, vừa tẩy xong liền lập tức đi tìm Lăng Kỳ, sắc mặt tái xanh, ngữ điệu lạnh lùng hỏi thăm: “Vừa rồi là có chuyện gì?”
Lăng Kỳ đang xác định lịch trình ngày mai với nhân viên đoàn phim, vừa nghe lời này, vị nhân viên kia rất thức thời rời đi, Lăng Kỳ mỉm cười hỏi lại: “Chuyện gì là chuyện gì?” Dừng một chút, lại hỏi: “Em nói vụ NG vừa rồi sao? Chỉ là anh nhớ sai lời thoại mà thôi, không phải chuyện lớn gì.”
Đôi mày thanh tú của Tống Xảo nhíu chặt: “Anh là cố ý NG đi?”
Lăng Kỳ kinh ngạc nói: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
Tống Xảo ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, bọn họ đã cùng quay bộ phim này bốn năm rồi, sớm đã hiểu rõ lẫn nhau. Có thể La Tư Hạo là người sơ ý nên mới không thể phát hiện, đạo diễn Lưu cũng là mỗi ngày bận rộn không nhìn ra được, thế nhưng cô đối với vấn đề này của Lăng Kỳ không thể thờ ơ lạnh nhạt để mặt nó lớn dần.
Tống Xảo nói: “Ngày mai đã là cảnh cuối của Tiểu Ngôn rồi, anh vẫn nên bình tĩnh một chút đi, Lão Lăng.”
Đồng tử Lăng Kỳ tối sầm lại, hồi lâu sau mới cười nói: “Em đã suy nghĩ nhiều.”
Lịch quay hôm nay đã hoàn tất, đoàn phim chỉ để lại vài nhân viên công tác bố trí đạo cụ cho ngày hôm sau, những người khác toàn bộ trở về ký túc xá. Ký túc xá nữ cách trường quay tương đối gần, chỉ cần đi vài bước là đến, thế nhưng ký túc xá nam lại xa hơn rất nhiều, vậy nên có vài diễn viên của đoàn phim đều hướng về phía bãi giữ xe, chuẩn bị lái xe huyền phù trở về.
Suốt cả đường đi, La Tư Hạo đều đang phàn nàn lịch quay hôm nay, theo cậu chính là những màn đánh nhau của mình quá ít, không thể phát huy trọn vẹn sự oai hùng vốn có. Vậy nên Sở Ngôn ở bên cạnh liền trêu chọc: “Anh La không phải có nói muốn chuyển hình trở thành kẻ lừa đảo trí tuệ sao, thế nào hiện tại lại muốn trở về đảm đương mảng vũ lực rồi?”
La Tư Hạo lập tức vì mình đính chính: “Anh đây chính là có dũng có mưu, như vậy khán giả mới thích chứ.”
Mọi người lập tức cười vang.
Rất nhanh, trợ lý của La Tư Hạo đã lái xe huyền phù tới đón cậu, Chu Hòa Huy và trợ lý của Lăng Kỳ cũng đi lấy xe, trong bãi đổ xe rộng rãi an tĩnh này chỉ còn Sở Ngôn và Lăng Kỳ sánh vai trò chuyện.
Sở Ngôn là một người rất am hiểu nghệ thuận nói chuyện, vừa vặn Lăng Kỳ cũng vậy, đề tài của hai người rất rộng, từ 《 Ba kẻ lừa đảo 》 đến bài hát mới của Sở Ngôn, sau đó là bộ phim điện ảnh Lăng Kỳ vừa nhận lời làm khách mời tháng trước, cuối cùng nói tới nói lui, chủ đề lần nữa trở về với 《 Ba kẻ lừa đảo 》.
Lăng Kỳ mỉm cười hỏi: “Cậu thấy Linh thế nào?”
Sở Ngôn hơi ngẩng ra, nói: “Rất tốt. Cơ trí thông minh, tính toán nghiêm mật, phi thường có phong phạm lãnh đạo, khiến người ta cảm thấy có thể dựa vào lại kềm lòng không đặng mà tín nhiệm anh ta.”
“Cậu thích anh ta chứ?”
Sở Ngôn nghe vậy liền cười: “Anh Lăng, anh nói vậy liền có chút hiềm nghi khoe khoang nha! Linh quả thực là một nhân vật khiến người ta yêu thích, không phải anh đã dùng nhân vật này chiếm đoạt ngai vàng của bảng xếp hạng ‘Nhân vật phim mạng được yêu thích nhất’ suốt bốn năm liền sao?”
Lăng Kỳ mỉm cười ý vị sâu dày, hai người lại đổi một đề tài khác, đợi đến khi Sở Ngôn cau mày lẩm bẩm một câu “Vì sao anh Chu còn chưa trở lại.” bỗng nhiên lại nghe Lăng Kỳ thấp giọng hỏi một câu gần sát bên tai: “Vậy em nghĩ… Tôi thế nào?”
Sở Ngôn thoáng cái sửng sốt, y vừa ngẩng đầu lên ánh mắt liền rơi vào con ngươi an tĩnh thâm thúy của Lăng Kỳ. Chỉ thấy người này thần sắc trấn tĩnh, cười nhạt nhìn mình, chậm rãi nói ra từng từ: “Tôi thích em.”
Sở Ngôn cả người như bị sét đánh, triệt để ngốc tại chỗ.
Hai năm trước, La Tư Hạo cũng chọn bãi đổ xe của tinh cầu điện ảnh A- này tỏ tình với y.
Hai năm sau, người tỏ tình lại biến thành Lăng Kỳ!
《 Ba kẻ lừa đảo 》 có độc!
Sở Ngôn biết, Lăng Kỳ không giống La Tư Hạo, người sau chỉ là nhất thời xung động thế nhưng người trước lại là tính cách lãnh tĩnh, tuyệt đối không nói đùa kiểu nhàm chán đến thế. Những lời này của Lăng Kỳ rất có thể là nghiêm túc, chỉ là Sở Ngôn cư nhiên một chút cũng chưa từng nhận ra Lăng Kỳ có cảm giác trên phương diện này với mình. Thậm chí đến tận lúc này y còn cho rằng, khi hai người đối diện với nhau, Lăng Kỳ chỉ xem y như bạn bè ——
Bởi vì, y không đọc ra được bất kỳ cảm xúc yêu thích nào trong mắt Lăng Kỳ.
Sau một hồi suy tư, Sở Ngôn trịnh trọng đáp lại: “Lăng ca, xin lỗi, tôi không thích anh.”
Lăng Kỳ nghiêm túc lắc đầu: “Tôi thích em.”
Sở Ngôn nhíu mày: “Anh Lăng, anh đừng như vậy…”
“Tôi thích em.”
Trầm mặc một lát, Sở Ngôn thẳng thắn nói: “Tôi đã có người yêu.”
Chỉ một câu liền trực tiếp đoạn tuyệt tất cả những bước tiến của Lăng Kỳ, thế nhưng Lăng Kỳ chỉ là cười khẽ, lập lại lần nữa: “Tôi thích em.”
Sở Ngôn nhận thấy tối nay Lăng Kỳ tựa hồ không quá thích hợp, y cũng không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với đối phương, vậy nên nhanh chóng bỏ lại một câu “Xin lỗi anh Lăng, tôi thật sự không thích anh”, sau đó liền nhấc chân muốn lướt qua Lăng Kỳ, đi xem Chu Hòa Huy vì sao còn chưa trở lại.
Thế nhưng vừa bước ra một bước, cổ tay lại bị người mạnh mẽ giữ chặt, Sở Ngôn nhất thời không đề phòng bất chợt bị người áp vào tường. Càng đáng sợ hơn chính là, Sở Ngôn chỉ thấy Lăng Kỳ đang chăm chú thành khẩn nhìn mình, lặp lại lần nữa: “Tôi thật sự thích em, tôi có thể được ban cho một cơ hội không?”
Ngữ điệu vô cùng ôn nhu, thế nhưng hành động này của Lăng Kỳ quả thực khiến Sở Ngôn có chút tức giận.
Một Lăng Kỳ như thế này thực sự khiến Sở Ngôn cảm thấy quá mức xa lạ, y lạnh giọng, nói: “Lăng Kỳ, buông tay anh ra.”
Lăng Kỳ chỉ cười không nói.
Thấy đối phương không chịu buông tay, Sở Ngôn cũng không phải thiếu nữ nhu nhược, trực tiếp dùng sức tránh khỏi sự khóa chặt của Lăng Kỳ, xoay người rời đi. Lăng Kỳ lại kéo y về, Sở Ngôn lần nữa giãy ra, hai người cứ thế bắt đầu giằng co trong góc bãi đổ xe.
Thể năng hai người cơ bản tương đương, không ai có thể dễ dàng chế phục được ai, vậy nên tràng diện thoáng cái cứng đờ. Sở Ngôn từ sớm đã phát hiện tối nay Lăng Kỳ rất khác trước đây, thậm chí trong lúc giằng co, khi y áp sát vào người đối phương còn có thể mơ hồ ngửi được mùi rượu.
Sở Ngôn vì vậy có chút ngơ ngẩn, mà Lăng Kỳ cũng nhân cơ hội này lần nữa khóa lại tay y, một tay siết chặt ngang hông, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt thâm thúy nói: “Tôi thật sự thích em, rất thích em, đã thích hai năm rồi…”
Sở Ngôn nghe xong lời này, thoáng cái kinh sợ.
Hai năm?!
Sở Ngôn chợt cảm thấy không đúng, hỏi lại: “Lăng Kỳ, anh rốt cuộc là thích ai?”
Lăng Kỳ nở nụ cười: “Tôi thích em.”
Lông mày Sở Ngôn nhíu chặt, đang chuẩn bị lần nữa tránh khỏi sự giam cầm của Lăng Kỳ chợt thấy đối phương cúi đầu xuống ghé sát vào tai mình, nhẹ giọng nói: “Đi cùng tôi có được không, bất luận người kia là ai tôi đều không sợ. Đi cùng tôi, có được không….”
Một câu ‘Đi cùng tôi’ này liền khiến Sở Ngôn giật mình tại chỗ, trong lòng lập tức tìm ra đáp án. Bất quá lần này chưa đợi y kịp mở miệng, bỗng nghe phía sau truyền đến thanh âm xé gió, một giây kế tiếp, Lăng Kỳ liền bị mạnh mẽ ném qua một bên, trong lúc Sở Ngôn còn đang ngơ ngác lại bị một người khác thoáng cái ôm vào ngực.
Hương vị quen thuộc khiến thân thể Sở Ngôn cứng lại, y xoay người nhìn ra sau, đường nhìn rơi vào đáy mắt tối tăm bạo ngược của người đàn ông nọ.
Hạ Bách Thâm dùng ánh mắt lạnh đến cùng cực nhìn Lăng Kỳ vừa bị đá bay, đang đỡ tường đứng dậy. Đôi môi mỏng của anh khẽ mím, nét mặt không có ý cười, hướng thẳng về phía Lăng Kỳ lãnh đạm hỏi: “Mày là ai?”
Khi Lăng Kỳ nhìn thấy Hạ Bách Thâm cũng là sợ hãi, anh biết hành vi của mình chính là công khai đối lập với người đàn ông này, nhưng lại không ngờ có thể đột nhiên chạm mặt như vậy. Việc này khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng, cổ họng nhất thời có hơi nghẹn lại, cư nhiên không thể lên tiếng.
Hạ Bách Thâm vươn tay ôm lấy eo Sở Ngôn, khí tức thô bạo tàn nhẫn không hề thu liễm ngược lại càng tản ra mãnh liệt. Anh kéo Sở Ngôn bước lên một bước, đối diện với Lăng Kỳ đang cúi người vì đau, hai mắt híp lại, nói: “Tao đã thấy mày, mày là một diễn viên.”
Ngữ điệu của câu này tựa hồ chỉ đang trần thuật một sự thật, thế nhưng lại khiến cả người Lăng Kỳ chấn động.
Sở Ngôn trong nháy mắt cũng hiểu được, Hạ Bách Thâm là đang tức giận.
Hạ Bách Thâm rất ít tức giận, thậm chí có thể nói, từ lúc Sở Ngôn quen biết người này đến bây giờ chưa từng thấy anh ta thực sự nổi giận. Duy có một lần Hạ Bách Thâm thiếu chút nữa đã tức giận, đó là khi Sở Ngôn lừa anh rơi lệ, kết quả thắng được ước định ba điều kiện, đưa ra yêu cầu ly hôn.
Mà hiện tại, rốt cuộc đã chân chính nổi giận.
Người đến độ cao như Hạ Bách Thâm, sớm đã vui giận không hiển hiện, lúc này cư nhiên trực tiếp biểu lộ cơn giận của mình, vậy nên có thể thấy được anh có bao nhiêu bạo nộ. Bất quá anh có tức giận cũng là chuyện đương nhiên, anh vừa vào bãi đổ xe, nguyên bản lòng tràn đầy vui mừng vì có thể gặp được người yêu xa cách đã lâu, hơn nữa còn có thể cùng đối phương phát triển quan hệ thêm một bước, lại chợt nhìn thấy Sở Ngôn bị người khác ép buộc ôm lấy, tùy tiện hôn môi.
Từ góc độ vừa rồi của Hạ Bách Thâm mà xem, động tác của Lăng Kỳ lúc nãy rất giống đang hôn môi Sở Ngôn, hơn nữa còn kềm giữ tay cậu, không cho cậu phản kháng.
Tuy rằng sau đó khi Hạ Bách Thâm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sở Ngôn liền hiểu, phỏng chừng người này còn chưa có can đảm ép hôn thiếu niên, thế nhưng dù như vậy cơn giận cũng không ít đi, anh vẫn chỉ hận không thể đem người này bầm thây vạn đoạn.
Hạ Bách Thâm lôi kéo Sở Ngôn tiến thêm bước nữa: “Mày tên gì?”
Những lời này Hạ Bách Thâm đã hỏi lần thứ hai, thế nhưng lần này Lăng Kỳ cũng chỉ cười khổ một tiếng, chuẩn bị trả lời.
Ngay lúc anh định lên tiếng, lại chợt nghe Sở Ngôn nói: “Hạ Bách Thâm, chúng ta đi khỏi đây trước đã.”
Lăng Kỳ sửng sốt, Hạ Bách Thâm cũng là ngơ ngẩn, anh chậm rãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Ngôn đang cau chặt đôi mày, lặp lại một lần: “Chúng ta đi.”
Hạ Bách Thâm còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng ánh mắt của Sở Ngôn lại làm anh chỉ đành ngậm miệng, đem cơn giận ngập trời tạm thời ép xuống. Hạ Bách Thâm cười lạnh một tiếng, cũng không thực sự nguôi giận mà ngược lại xúc tích càng sâu.
Sở Ngôn thấy thế liền lôi kéo Hạ Bách Thâm rời đi, thế nhưng khi cậu bước ngang Lăng Kỳ lại nghe đối phương không sợ chết lớn tiếng nói: “Em là người đầu tiên tôi thích, cũng là người duy nhất. Suốt hai năm qua tôi vẫn không thể quên được câu nói cuối cùng của em, tôi thật sự rất thích em, tôi…”
“Anh Lăng,” chất giọng bình tĩnh của thiếu niên cắt đứt lời biểu lộ sau cùng mà Lăng Kỳ muốn thốt ra. Sở Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Người anh thích thật sự là tôi sao? Người để lại câu nói cuối cùng đó cho anh là Tần Mộ, không phải tôi. Người anh yêu chưa bao giờ là tôi, đó chỉ là hồi ức anh cần phải thoát ra.”
Lời nói vừa dứt, Sở Ngôn lôi kéo Hạ Bách Thâm đã ném ra ánh mắt lạnh băng cất bước rời đi.