Hoạt động tuyên truyền lần này của Hào quang tinh tú khởi hành tư Dương Phương tinh của Hoa quốc, đi qua trụ sở lớn đặt tại năm quốc gia trên khắp tinh hệ, cuối cùng lại trở về Thủ đô tinh của Hoa quốc.
Trong đó đáng nhắ tới chính là lần hoạt động ở tinh cầu Astk nước Mỹ, vốn dĩ phía Hào quang tinh tú đã thuê một hồi trường với sức chứa nghìn người, thế nhưng bên ngoại hội trường lại có vượt qua hai nghìn người đến tham gia hoạt động lần này. Cho dù hơn phân nửa lượng người không thể tiến vào, thế nhưng lại không ai rời đi, vẫn một mực chờ đợi bên ngoài. Chuyện này còn nhấc lên một hồi gió lốc trên mạng internet của Mỹ.
Fans tiểu thuyết 《Hắc ám tập kích》 trải rộng toàn thế giới, thế nhưng trong đó khu vực phân bố nhiều nhất chính là Hoa quốc và Mỹ quốc.
Hai năm trước, sau khi Sở Ngôn diễn vai Ti Tích trong bộ phim 《Thịnh Thế 》, đã để lại ấn tượng rất sâu với các fans Mỹ, sau đó lại thêm Phượng Tu, Tô Ngọc Quang và Tần Mộ… phim điện ảnh của y từ sớm đã được phổ biến tại Mỹ, thu về rất nhiều người hâm mộ.
Mà hiện tại y lại đảm nhiệm vai Phong Khi, càng khiến vô số fans 《Hắc ám tập kích》 biết đến cái tên Sở Ngôn, đồng thời cũng vì thiếu niên Hoa quốc này mê muội thật sâu.
Hoạt động lần này có hai địa điểm được hoạch định nhân số đông nhất, đều an bày hội trường năm nghìn người, một là ở Dương Phương tinh, một còn lại là ở Thủ đô tinh.
Trải qua hai tuần lễ, chi tiết của hoạt động tuyên truyền lần này đã bị rất nhiều fans tiết lộ lên Thiên Võng, thế nhưng như vậy cũng không khiến những fans khác cảm thấy không thú vị, ngược lại càng thêm chờ mong có thể gặp mặt Sở Ngôn.
Buổi họp mặt cuối cùng ở Thủ đô tinh rốt cục kết thúc mỹ mãn, mọi việc thuận lại, sau buổi gặp mặt Sở Ngôn còn chụp ảnh chung với các fans, đồng thời post lên weibo của mình.
[Sở Ngôn yan: Hành trình kéo dài hai tuần đã kết thúc, lại trở về Hoa quốc, gặp được mọi người thật tốt! ảnh]
Có vài minh tinh không kéo fans thì thôi, một khi kéo tuyệt đối là kinh động mọi người!
Bề ngoài cho dù đẹp đẽ hơn nữa cũng chỉ là tạm thời, sớm muộn gì cũng sẽ bị năm tháng dằn vặt không còn, một ngôi sao chân chính ngoại trừ cần bề ngoài xuất chúng còn phải có khí chất khác biệt. Diễn viên cần có diễn xuất tốt, ca sỹ phải có chật giọng và kỹ thuật hơn người, ngoài ra, muốn trở thành một ngôi sao được nhiều người yêu thích, đồng thời còn đi theo suốt đời, quan trọng nhất vĩnh viễn là tính cách và nội hàm.
Đời trước Sở Ngôn từng quen biết một tiền bối trong giới, vị tiền bối này chân chân chính chính thuộc về cấp bậc Thiên vương siêu sao, đặt ở hiện tại đại khái thuộc về đẳng cấp của An Thiều Dương, Cố Trầm Trạch. Mỗi khi gặp gỡ vị tiền bối này, Sở Ngôn phảng phất có thể cảm nhận được một loại cảm giác được quan tâm từ tận đáy lòng, gương mặt của người đó luôn luôn mỉm cười, trong lòng cũng là khoan dung, cái loại ôn hòa rộng rãi này là từ bên trong tỏa ra khiến mọi người bên cạnh cùng với các fans đều như tắm trong gió xuân, cũng khiến Sở Ngôn kính nể không thôi.
Lúc đó Sở Ngôn từng nói với người đại diện của mình, có một ngày y cũng muốn trở thành ngôi sao như vị tiền bối kia.
Không chỉ dùng tác phẩm hồi đáp cho fans, càng phải vì fans tạo ra hình tượng tốt đẹp, dẫn đường cho bọn họ hướng về tích cực.
Chu Hòa Huy vừa khen Sở Ngôn là ‘Ngôi sao trời sinh’, thế nhưng y lại cảm thấy bản thân làm chưa đủ tốt, y còn chưa đạt được đẳng cấp ôn hòa nội liễm như vị tiền bối kia, có thể lại qua thêm vài năm, y trải qua nhiều ma luyện hơn, rốt cục cũng có thể đạt được tâm thế như vị tiền bối đó.
Đương nhiên, đối với các fans của Sở Ngôn mà nói, đây đã là nam thần tốt nhất bọn họ từng biết.
Mọi cử động của Sở Ngôn trong buổi họp mặt đều được nhân viên thuộc Hào quang tinh tú quay lại, trực tiếp lên Thiên Võng. Mỗi fans đều có thể cảm nhận được, khi Sở Ngôn nhìn vào fans của mình phảng phất có sự kiên trì không hề cạn, thậm chí ở những chi tiết nhỏ cũng suy tính được vô cùng chu đáo.
/Sở Ngôn quả thực là một thần tượng tốt, người qua đường biến fans!/
Hoạt động tuyên truyền lần này đã mang đến cho Hào quang tinh tú lượng quan tâm rất lớn, cũng trở thành đề tài nóng trên Thiên Võng một thời gian rất dài. Riêng đối với Sở Ngôn mà nói, y cũng là lần đầu tiên có cơ hội tiếp xúc gần gũi cùng fans như vậy, có thể khiến cho càng nhiều fans chân chính lý giải bản thân.
Hoạt động thành công viên mãn, phía Hào quang tinh tú biểu thị lần hợp tác này với Sở Ngôn phi thường vui vẻ, đồng thời còn đặc biệt tặng cho Sở Ngôn trọn bộ sưu tập ‘Star light’. Tối hôm đó sau khi trở lại Thủ đô tinh, Sở Ngôn cầm bộ sưu tập ‘Star light’ trên tay, nghĩ tới nghĩ lui, ngẫm sau ngẫm trước cuối cùng vẫn quyết định cất giữ, chờ sau này nếu có cơ hội lại tặng cho bạn bè.
Lúc Sở Ngôn trở về biệt thự Hạ Bách Thâm vẫn chưa về đến, vậy nên y liền đi tắm rửa trước một chút, xua tan sự mệt mỏi suốt cả hành trình. Đợi đến khi y rời khỏi phòng tắm, vừa xuống lầu đã ngửi được mùi thơm thức ăn từ phòng bếp truyên tới, hương thơm này phảng phất có thể thấm vào da thịt câu người thèm đến cồn cào.
Sở Ngôn đi càng nhanh hơn, lúc xuống hết cầu thang đã thấy người đàn ông kia mang hai chén cháo từ trong bếp đi ra.
Hạ Bách Thâm ngược mắt nhìn vợ yêu, trước hết đặt hai chén cháo trên bàn rồi tiến về phía thiếu niên. Sở Ngôn cười cười “Thức ăn hôm nay thật thơm “, thế nhưng chữ ‘thơm’ còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị đối phương ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
Sở Ngôn vừa mới tắm xong, tóc vẫn chưa lau khô, mang theo chút cảm giác ẩm ướt, Hạ Bách Thâm nương theo ưu thế chiều cao ôm thiếu niên vào ngực, sau khi siết chặt một hồi mới vòng tay khoát qua eo Sở Ngôn, vừa cúi đầu vừa nói: “Nghe nói lúc ở Italia, có fans kích động muốn xông lên sân khấu ôm em?”
Sở Ngôn không quá để tâm gật đầu: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là có fans tâm tình quá mức kích động, sau đó em đã ôm người kia một cái.” Ngữ điệu bình tĩnh, thái độ cũng là hời hợt.
Hạ Bách Thâm hơi nhíu mày, bình tĩnh nói: “Người kia là nam.”
Sở Ngôn ngẩn ra: “Anh sẽ không cho rằng em chỉ có fans nữ chứ?”
Đôi mắt phút chốc trợn to, Sở Ngôn kinh ngạc quan sát đối phương một vòng từ trên xuống dưới, nhìn người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, không nhịn được cười nói: “Tư tưởng của anh vì sao còn bảo thủ hơn cả em vậy? Thời đại này nữ ngôi sao có thể có fans nữ, như vậy nam ngôi sao cũng có thể có fans nam, đây không phải đều là chuyện rất bình thường sao?”
Nói đến sự kiện này, nửa năm trước còn từng phát sinh một việc Sở Ngôn thật sự không thể tiếp nhận. Lúc đó y sử dụng acc clone của mình chạy đến quảng trường weibo tùy tiện đi dạo, nhanh chóng gặp lại cô gái ‘Có ăn cá hay không’ kia, đối phương còn phi thường kích động nói với y biết bản thân đã kéo quan hệ được với một vị tai to mặt lớn trong nhóm fans!
Nick của vị tai to mặt lớn nọ Sở Ngôn cũng từng nghe qua, là một fans lớn của mình, rất giỏi vẽ… ừ… tranh minh họa +. Vị fans đó cp nào cũng không từ chối, thế nhưng cố tình chỉ ủng hộ cp đồng tính của Sở Ngôn, khác phái một mực không cảm giác. Dưới sự nhiệt tình giới thiệu của ‘Có ăn cá hay không’, Sở Ngôn cũng từng gặp qua vị fans bự kia, đồng thời kinh hãi phát hiện ——
Đó cũng là một người đàn ông nha!
Cho dù đã trải qua xử lý giả lập của internet, cho dù thanh âm cùng hiện thực so sánh thì có hơi sai lệch, thế nhưng nhìn chiều cao gần m và hình thể rắn chắc kia, cơ bản hoàn toàn không giống với vị fans thường xuyên bán manh hô to trên mạng ‘Ông xã Sở Nghiên Nghiên’ và ‘Ông xã cưới em’ nha!!!
Đồng tính ở thời đại này thật sự rất nhiều, tuy rằng nói tỉ lệ chỉnh thể vẫn thua kém khác phái một ít, thế nhưng phần đông mọi người đều tự nhận bản thân là song tính. Sở Ngôn nghe có lần Chu Hòa Huy vô thức nhắc tới, Hoa quốc hiện tại có hơn bốn phần là người song tính, ba phần là thuần thúy dị tính, ba phần còn lại thuần túy đồng tính.
Thế nhưng cho dù biết cái số liệu này, Sở Ngôn cũng không thể tiếp thu một người vóc dáng cao hơn mình, tại trán gần như viết một dòng chữ ‘tôi là trai thẳng’, mỗi ngày lên mạng kêu gào muốn gả cho mình! Lại liên tưởng đến đối phương vẽ nhiều truyện đồng nhân nam nam như vậy, cả người Sở Ngôn đều cảm thấy không khỏe.
“Đang suy nghĩ gì?”
“Đang nghĩ về fans nam…”
Hạ Bách Thâm: “…”
Nhẹ nhàng cọ sát hông vợ yêu một chút, Hạ Bách Thâm khẽ hừ mũi, lôi kéo Sở Ngôn ngồi xuống bàn ăn.
Lúc kéo ghế, Hạ Bách Thâm hỏi: “Em còn biết nấu cháo?”
Sở Ngôn ngước mắt hỏi ngược lại: “Em cho rằng tay nghề của em cũng không tệ lắm?”
Hạ Bách Thâm kinh ngạc nói: “Em còn biết nấu ăn?”
Sở Ngôn chỉnh ghế ngồi xuống, như cười như không nói: “Hạ tiên sinh, anh là đang khiêu chiến năng lực của em, ngày mai vừa vặn không có công việc, em sẽ xuống bếp trổ tài cho anh xem, khiến anh biết khả năng nấu nướng của anh có bao nhiêu tệ hại.”
Hạ Bách Thâm cười nhẹ: “Anh nấu rất tệ? Em không phải đều ăn hết sao?”
Sở Ngôn nhướn mày: “Nếu không phải là anh nấu, mấy món đó em cũng không thèm ăn.” Nói xong múc một muỗng cháo cho vào miệng.
Quả thực, dựa theo trình độ xoi mói đáng sợ của Sở Ngôn, thông thường mà nói, đẳng cấp những món Hạ tiên sinh nấu quả thực không thể tiến vào mắt y. Thế nhưng Sở Ngôn luôn luôn co được dãn được, hơn nữa đây còn là do người yêu đích thân xuống bếp, cho dù có đôi khi quả thật không quá vừa miệng y cũng có thể ăn đến vui vẻ hài lòng.
Về phần, Hạ tiên sinh đồng dạng vô cùng xoi mói…
“Anh cho rằng đồ ăn mình nấu cũng không tệ lắm.”
—— đúng vậy, da mặt người này vô cùng dày.
Sau khi xử lý xong một bàn thức ăn, Sở Ngôn đi vào thư viện cá nhân của Hạ Bách Thâm tìm sách đọc, mà Hạ Bách Thâm lại ngồi bên cạnh xử lý văn kiện. Từ lúc Sở Ngôn thích tiêu hao thời gian tại nơi này, Hạ tiên sinh liền bố trí một bàn làm việc tại đây, chỉ cần Sở Ngôn ở nhà anh sẽ dọn đến đây làm việc, một bước không tách ra.
Ánh đèn màu vàng ấm tràn khắp không gian rộng lớn của thư viện, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời xuyên qua mái nhà thủy tinh trong suốt, cũng thấy được dãy ngân hà ánh sao lấp lánh. Sở Ngôn đọc sách mệt rồi liền thích điều chỉnh bậc thang thành mặt phẳng hơi nghiêng, sau đó nằm ngửa tại đây ngưng mắt nhìn bầu trời vô ngần trên đầu.
Bên tai là thanh âm ngòi bút cọ vào trang giấy sàn sạt, mỗi chữ được viết trên giấy đều là tiêu hao tiền tài, thế nhưng cái loại thói quen ‘xa xỉ’ này cố tình lại mang theo một xúc cảm tình thú sinh hoạt mê người. Đợi Sở Ngôn ngắm sao mệt rồi sẽ hơi nghiêng người lại, nhìn về phía người đàn ông ngồi giữa phòng.
Hơn mười ngọn đèn tròn lơ lửng đều tản ra ánh sáng nhu hòa, đem người đàn ông nọ bao bọc trong một vầng ánh sáng, mắt mũi sắc sảo, hoàn mỹ vô khuyết, hơn nữa cộng thêm khí chất bình tĩnh mà người này vẫn luôn tự phụ, thỉnh thoảng ngắm nhìn cũng là một kiểu hưởng thụ.
Sở Ngôn chống cằm cứ thế nhìn ngắm, thật lâu không phiền chán, thời gian chậm rãi trôi qua, mãi đến khi một thanh âm trầm thấp từ tính vang lên: “Nếu em cứ nhìn như vậy, anh nghĩ rằng mình nên làm ra chút phản ứng.”
Sở Ngôn cũng không kinh ngạc, ngược lại cười khẽ hỏi: “Phản ứng gì?”
Người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị nọ bỗng nhiên đứng dậy, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra thanh âm ken két, anh cất bước đi tới trước mặt Sở Ngôn, sau đó hơi khom lưng ngồi bên cạnh cậu. Nhìn thiếu niên thanh tú tinh xảo trước mặt hồi lâu, Hạ Bách Thâm lại nói: “Em so với lần đầu anh nhìn thấy, hình như thay đổi không ít.”
Sở Ngôn hơi nhướn mày: “Thay đổi thế nào?”
Hạ Bách Thâm cúi người xuống, vén nhẹ một lọn tóc đen, thấp giọng nói: “Tướng mạo hình như càng thêm thành thục, cũng càng thêm đẹp mắt.” Dừng một chút, Hạ Bách Thâm dùng ngón tay mơn trớn khóe mắt thiếu niên, giọng nói trầm thấp: “Đuôi mắt dài hơn, cũng lớn hơn, mũi càng cao hơn, đường viền khuôn mặt sắc nét hơn…”
“Anh nói giống như em đã đi thẩm mỹ vậy.”
Hạ Bách Thâm ngước mắt, lắc đầu nói: “Phải nói, em đã được tình yêu vun tưới… khụ khụ.”
Sở Ngôn vừa nắm tay, khiến Hạ Bách Thâm đem những lời tiếp theo đều nuốt vào bụng.
Cầu thang xoay này cũng đủ rộng, Hạ Bách Thâm nằm ngửa người ra bên cạnh Sở Ngôn cũng không thấy chen chúc, ngược lại vô cùng thoải mái. Bất quá Hạ Bách Thâm cũng không muốn tránh qua, ngược lại càng dán sát bên cạnh thiếu niên, chỉ nghe Sở Ngôn nói: “Em cho rằng lần đầu tiên gặp mặt, anh không quá để tâm em.”
Lần đầu tiên hai người gặp mặt là lúc Sở Ngôn tham gia 《 Ba kẻ lừa đảo 》, y nhớ kỹ khi đó Hạ Bách Thâm vẫn luôn cúi đầu đọc sách. Suốt cả hành trìn từ tinh cầu điện ảnh A- trở về, tất cả lực chú ý của người đàn ông này đều bị quyển ‘Phương pháp lý luận diễn xuất’ kia hấp dẫn, hầu như không nhìn y được mấy lần.
Trong phòng chìm vào trầm mặc thật lâu, sau một hôi Hạ Bách Thâm mới thấp giọng nói: “Anh vẫn luôn trộm nhìn em.”
Sở Ngôn bỗng nhiên ngẩn ra, lát sau mỉm cười: “Trộm nhìn?”
“Ừ, anh nhìn người yêu của mình, còn cần nhiều lý do như vậy sao?” Dừng một chút, Hạ Bách Thâm bình thản nói: “À đúng rồi, khi đó em vẫn là vợ anh, là đối tượng kết hôn hợp pháp của anh.”
Lời này vừa dứt, Sở Ngôn có chút trầm mặc.
Không biết lại qua bao lâu, Sở Ngôn chợt cảm thấy bàn tay của mình bị người nắm lấy, nhiệt độ nóng rực truyền qua đầu ngón tay lạnh lẽo vào thẳng tim y. Y kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông kia cũng đang chăm chú tịnh trọng nhìn mình.
Hồi lâu, Hạ Bách Thâm ôn nhu hỏi: “Vậy nên, Ngôn Ngôn, khi nào chúng ta… phục hôn?”
Trong lòng bất chợt chấn động, chỉ một giây sau đó Sở Ngôn nhanh chóng che giấu biểu tình của mình, sau đó y chợt trở mình thoáng cái cưỡi lên hông người bên cạnh. Hạ Bách Thâm cũng là ngơ ngẩn, anh còn chưa kịp đáp lại nụ hôn của thiếu niên đã rơi xuống.
Hơi thở nóng bỏng điên cuồng cuốn qua khoang miệng của anh, rất nhanh Hạ Bách Thâm đã lấy lại thế chủ động, anh một tay ôm hông Sở Ngôn, một tay đặt sau ót cậu, cường thế bá đạo mút lấy đôi môi mềm mại, khiến thiếu niên đang ngồi trên người mình kềm lòng không được than nhẹ một tiếng.
Trời sao sáng lạn từ mái vòm thủy tinh chiếu vào, phủ thêm một lớp sa mỏng lên đôi chồng chồng triền miên ân ái này.
Đợi đến lúc nòng, Sở Ngôn không thể kềm chế đạt đến cao trào lại chợt bị đoàn đối phương đè lại. Y mở đôi mắt mê ly nhìn qua, chỉ thấy Hạ Bách Thâm chậm rãi cúi người xuống, ở bên tai y nhẹ giọng nỉ non: “Thực sự… không muốn cho anh một danh phận?”
Thiếu niên chợt giơ tay lên kéo người kia lại gần, dùng sức dâng ra một chiếc hôn, đồng thời nói lên đáp án của mình.
“Đợi khi em trở thành nghệ sỹ tiêu biểu, chúng ta sẽ phục hôn.”
Sau một khắc cảm giác vui sướng vô biên triệt để bắt Sở Ngôn làm tù binh, y ôm chặt thân thể người yêu cảm thụ sự kích thích không gì sánh kịp. Đây không phải lần đầu tiên hai người làm bên ngoài phòng ngủ, thế nhưng nhất định là lần hai người đều tận hứng nhất. Dù sao cũng đã tách ra tròn hai tuần, ngay khi Sở Ngôn đạt đến đỉnh điểm Hạ Bách Thâm cũng thả lỏng bản thân bắn sâu vào cơ thể đối phương, đồng thời đạt đến cao trào.
Kế tiếp, hai người chỉ nghỉ ngơi một hồi lập tức bắt đầu hiệp hai. Cổ họng Sở Ngôn sớm đã kêu khàn, thân thể cũng vô cùng mệt mỏi, thế nhưng loại cảm giác tốt đẹp giao hòa linh hồn này lại khiến y không hề phiền chán, cũng không bài xích.
Đến ngày hôm sau, giống như Sở Ngôn đã nói, y đích thân nấu một bàn thức ăn cho Hạ Bách Thâm.
Đều là những món hằng ngày, bề ngoài nhìn cũng không tốt hơn Hạ Bách Thâm nấu bao nhiêu, thế nhưng hương vị lại vượt hẳn. Tuy rằng so ra kém đầu bếp chuyên nghiệp nhưng cũng đạt được tiêu chuẩn của người bình thường.
Trong đó có mấy món Hạ Bách Thâm vẫn chưa từng thấy qua, Sở Ngôn kinh ngạc nói: “Anh vậy mà chưa từng ăn cà tím xào dầu và thịt thăn dấm đường?”
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng gật đầu, Sở Ngôn suy tư chốc lát, nói: “Anh nhất định là ăn quá nhiều sơn hào hải vị, mấy món bình thường lại không biết.”
Hạ Bách Thâm cũng không phủ nhận việc này, hôn nhẹ người yêu rồi ra cửa đi làm, vừa lên xe huyền phù đã trực tiếp gọi cho trợ lý Lâm, khóe môi nghiêm túc hỏi: “Chuyện kia đã tra đến đâu rồi?”
Màn hình giả lập của máy liên lạc chiếu ra gương mặt đã sớm ướt đẫm mồ hôi của trợ lý Lâm, anh đưa tay lên lau nhẹ, vội vàng nói: “Hạ tiên sinh, chiều dài một nghìn hai trăm năm quả thực quá rộng, cho dù là chỉ xét đến những danh nhân thuộc giới âm nhạc cổ điển và văn học cũng thật sự quá nhiều. Hiện tại tôi chỉ vừa tra đén thế kỷ hai mươi ba.”
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên hỏi: “Anh biết cà xào dầu và thịt thăng dấm đường không?”
Trợ lý Lâm hơi sửng sốt, theo bản năng nói: “Ngài đang nói đến cà chiên sao? Thịt thăn dấm đường tôi cũng từng nghe qua, thế nhưng chỉ là đọc được trong một tác phẩm nào đó. Hình như trước đây cà chiên cũng gọi là cà xào dầu, bất quá sau này có thứ khác thay thế dầu nên mới đổi tên.”
Trầm ngâm một lát, Hạ Bách Thâm bình tĩnh nói: “Đem thời gian rút ngắn đến niên đại cà xào dầu và thịt thăn dấm đường còn tồn tại.” Qua hồi lâu, Hạ Bách Thâm nhíu chặt mày, rốt cục cũng bổ sung: “Có thể thêm cả người trong giới giải trí vào.”
Trợ lý Lâm vẻ mặt hoang mang gật đầu, nhanh chóng cúp điện thoại.
Mà giờ khắc này, Sở Ngôn đang vui vẻ hài lòng thưởng thức mấy món sở trường của mình, hoàn toàn không biết cái đuôi nhỏ đã bị người khác bắt được. Sau khi ăn cơm xong Sở Ngôn lại dùng rạp phim tư nhân xem vài bộ điện ảnh, thư thái qua hết một ngày.
Đến tối khi Hạ Bách Thâm trở về, nhìn thiếu niên ngồi trên salon đọc kịch bản, vốn muốn động tay động chân nham nhở một chút, nào ngờ lại bị Sở Ngôn phất tay đuổi qua một bên, trịnh trọng nói: “Em phải đọc kịch bản, ngày mai thử vai rồi, đừng làm rộn.”
Hạ Bách Thâm: “…”
Tuy rằng kịch bản thử vai cho 《Nghe tiếng gió thổi 》 Sở Ngôn đã xem không dưới hai mươi lần, thế nhưng ở những phút cuối cùng này y vẫn muốn đọc lại, bảo đảm không bỏ sót chỗ nào. Vậy nên người đàn ông anh tuấn bị vứt sang bên cạnh lập tức đen mặt, một mình hờn dỗi ngồi yên.
Anh cho rằng giả vờ tức giận có thể thu hút sự chú ý của vợ yêu sao?
Nghĩ thật đẹp! Sở Ngôn người ta cơ bản chính là không thèm liếc nhìn Hạ tiên sinh một cái nào!
Hạ Bách Thâm: “…”
Qua hồi lâu, Hạ Bách Thâm bình tĩnh mở miệng: “Anh quyết định, trực tiếp điều động người yêu của anh diễn chính cho bộ phim này.”
Sở Ngôn: “… Lại lộn xộn gì đó?”
Hạ Bách Thâm nghiêm túc nói: “Ngôn Ngôn, em xem, em hiện tại đã là nam chính rồi…”
“Được rồi, ngoan, đừng phá nữa, em có để đồ ăn lại cho anh, tự vào bếp lấy nha.”
Hạ Bách Thâm: “…!!!”
Gương mặt tuấn tú của Hạ tiên sinh lạnh băng, từng ngụm từng ngụm ăn hết bữa cơm, đợi đến tối lúc đi ngủ, anh vừa định làm chút chuyện nham nhở gì đó đã bị thiếu niên một tay đẩy ra, thấp giọng nói: “Đừng phiền mà, ngày mai phải thử vai rồi.”
Hạ Bách Thâm: “…”
—— quả nhiên từ đầu đã không nên tổ chức thử vài công bằng gì đó!!!
Bất quá trong lúc Hạ Bách Thâm đang tràn đầy phiền muộn không nơi giải quyết, Sở Ngôn lại cười khẽ: “Hôm qua anh không phải nói em giống như có chút thay đổi sao. Hạ Bách Thâm, lẽ nào anh đang chê em già à?” Lại chậc lưỡi hai tiếng, Sở Ngôn hừ nhẹ: “Em nhớ, anh hình như lớn hơn em sáu tuổi đó.”
Hạ Bách Thâm kinh ngạc nhướn mày: “Anh đâu có chê em? Anh là khen em càng ngày càng đẹp ra.” Đẹp đến mức có fans nam muốn xông lên ôm em!
Sở Ngôn gúi đầu hừ hai tiếng, không trả lời nữa, Hạ Bách Thâm nhịn không được cong cong khóe môi, nói: “Em vĩnh viễn đều là thiếu niên của anh.”
Đời trước Sở Ngôn và người nào đó chính là ngang tuổi, bỗng nhiên bị đối phương làm cho nhỏ đi một đoạn như vậy, Sở Ngôn lập tức ngẩng đầu lên: “Em cũng đã gần hai mươi rồi, còn gọi là thiếu niên sao? Có phải nên đổi xưng hô không?”
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, đôi môi vẽ ra nụ cười như cười như không: “Em muốn đổi thành cái gì?”
“Ừ… liền đổi thành ‘Người đàn ông của anh’ đi.”
Hạ Bách Thâm: “…”
Một đêm trôi qua thật nhanh, bất luận Hạ Bách Thâm phản bác thế nào đi nữa Sở Ngôn đều bám chặt vào một câu ‘Lẽ nào em không phải người đàn ông của anh, anh còn có người khác sao?’ mà phủ quyết trả về, khiến anh không thể thay đổi cái sưng hô quá mức quỷ dị lại khóc không ra nước mắt kia.
Rạng sáng ngày thứ hai Chu Hòa Huy đã đén đón Sở Ngôn, xe huyền phù nhanh chóng lái về phía trạm chuyển hoán của Thủ đô tinh, trên chuyến phi thuyền đi tinh cầu điện ảnh A- ngày hôm đó, chỉ tính Hoa quốc đã có mười hai diễn viên nam hàng đầu xuất hiện, tất cả đều tham gia thử vai cho 《Nghe tiếng gió thổi 》.