Đã diễn cùng nhau bốn, năm ngày, tiểu tâm tư kia của La Tư Hạo, Sở Ngôn đã sớm phát hiện ra. Thế nhưng theo như thường lệ, La Tư Hạo hẳn là một người đàn ông giống như cái cột cờ một đường thẳng tắp, thế nên suy đoán của Sở Ngôn chính là: Đứa nhỏ này yêu thích vai diễn Tần Mộ Nghiên của chính mình.
Đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Mặc dù nói Sở Ngôn là gay, bất quá cậu vẫn có năng lực thưởng thức nữ nhân. Giống như Tần Mộ Nghiên xinh đẹp quyến rũ, cử chỉ tao nhã, chỉ cần là người đàn ông bình thường cũng không thể sinh ra chán ghét đối với cô, huống chi còn là vai diễn của chính cậu, dĩ nhiên là càng thêm...
Khụ, nói thêm điều gì nữa sẽ khiến bại lộ thuộc tính nào đó. (Tự luyến =)))
Bên trong bãi đỗ xe rộng rãi yên tĩnh có đến vài trăm chiếc xe bay, tiểu trở lý đi trước lấy xe, vì thế nơi này chỉ còn lại hai người Sở Ngôn cùng với La Tư Hạo vừa đi tới
La Tư Hạo rất có nhân khí của ngôi sao hạng hai, diện mạo anh tuấn, dương quang xán lạn, vóc người cũng tốt, ở trong phim phụ trách các cảnh đánh võ. La Tư Hạo năm nay tuổi, so với Sở Ngôn chỉ lớn hơn hai tuổi, thế nhưng làm người xử sự quá mức thẳng thắn, không đủ trầm ổn.
Lại như hiện tại, rõ ràng bộ dáng khôi ngô so với Sở Ngôn còn cao hơn mấy centimet, thế nhưng La Tư Hạo lại hơi cúi đầu, khí thế so với thiếu niên đứng phía đối diện chệnh lệch không ít. Mà đứng trước mặt La Tư Hạo, Sở Ngôn chỉ là hơi hơi mỉm cười, liền thành công áp chế được đối phương.
Sau một hồi do dự, thấp thỏm, La Tư Hạo nói: “Sở Ngôn cái kia.... Ngày mai sẽ hơ khô thẻ tre, cậu là ngày mai sẽ phải đi sao?”
Sở Ngôn gật đầu cười nhạt: “Ừ, tôi ngày mai sẽ phải rời đi để tham gia hoạt động tuyên truyền phim truyền hình trước khi công chiếu.”
Rõ ràng là một câu nói rất bình thản, thế nhưng rơi vào trong tai La Tư Hạo lại cảm thấy thanh âm này vừa uyển chuyển, vừa dịu dàng êm tai. Lúc này Sở Ngôn đã tẩy trang, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo vẫn cứ xinh đẹp tinh xảo, thế nhưng lại không có...nửa điểm ôn nhu thuộc về Tần Mộ Nghiên.
La Tư Hạo dừng lại ở đôi đồng tử nhạt màu kia, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu bỗng nhiên bật thốt lên: “Sở Ngôn, tôi thích cậu!”
Sở Ngôn: “...”
Sau một chốc, Sở Ngôn mới bất đắc dĩ nói: “La Tư Hạo, anh không thích tôi, anh thích là Tần Mộ Nghiên.”
Không ngờ một câu nói kia của Sở Ngôn cũng không khiến cho La Tư Hạo có nửa điểm do dự, y chợt bừng tỉnh lại, nghiêm túc nhìn thiếu niên đứng trước mặt: “Sở Ngôn, tôi thật sự thích cậu, thật sự yêu thích cậu.”
Nghe vậy, Sở Ngôn suy tư trong chốc lát, nói: “Anh thích Tần Mộ Nghiên, hiện tại tôi không phải là Tần Mộ Nghiên, anh thấy tôi hẳn là không có cảm giác gì, đúng không? La Tư Hạo, Lăng ca cũng nói, anh thích chính là kiểu hình giống như Tần Mộ Nghiên, nếu có cơ hội, anh sau này cũng có thể gặp gỡ nhiều người như vậy, nói ví dụ như Thiên Thịnh – Khương Tĩnh Huyên, cũng là loại hình này...””Nhưng mà Sở Ngôn, tôi hiện tại nhìn đến cậu, cảm thấy tim đập thật nhanh!”
Một câu kia vừa dứt, thời điểm Sở Ngôn còn chưa phản ứng kịp, La Tư Hạo liền lỗ mãng kéo tay cậu đặt trên lồng ngực chính mình. Sở Ngôn có chút kinh ngạc, cũng không có lập tức rút tay lại, trái lại còn chân thực cảm nhận được trái tim đang đập loạn bên trong lồng ngực.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Sở Ngôn: “....”
Tôi thật sự là cái gì cũng chưa làm a! Anh làm sao đã cong rồi!!!
La Tư Hạo nghiêm túc nói rằng: “Sở Ngôn, lần này cậu tin tưởng tôi là thật sự thích cậu chứ? Tôi thực sự rất thích cậu, tôi cũng không rõ tại sao, lúc ban đầu là đơn thuần yêu thích Tần Mộ Nghiên, thế nhưng là dần dần lại cảm thấy cậu cũng rất tốt...”
Sở Ngôn: “...”
La Tư Hạo có chút e thẹn, đầu cúi xuống càng thấp: “Cậu thực sự rất tốt, thời điểm mỗi lần nghỉ ngơi đều cùng chúng tôi tán gẫu. Tính tình của cậu cũng rất tốt, Lăng ca cũng nói cậu là người nên kết giao, vậy...vậy chúng ta thử một lần có được không?”
Sở Ngôn từ từ rút tay về, thờ dài nói: “..... Thật sự cong rồi hả?”
La Tư Hạo sững sờ, sau đó liền gật đầu: “Tôi chỉ thích cậu.”
Sở Ngôn suy nghĩ mội chút hỏi: “La Tư Hạo, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhớ hẳn là tuổi đi, trước kia đã từng yêu ai chưa?”
La Tư Hạo lắc đầu: “Không có, Sở Ngôn, cậu là mối tình đầu của tôi!”
Quá tốt, quá tốt rồi, xem dáng vẻ đứa nhỏ này cũng chưa thực sự cong hoàn toàn, đây nhiều lắm chỉ có thể coi là nhất thời kích động mà thôi.
—— Nghĩ tới đây, Sở Ngôn liền nảy ra chút chủ ý.
Ở thời đại này, tình yêu đồng giới đã vô cùng phổ biến, đồng tính nam cùng nữ ngày càng xuất hiện nhiều, nếu như La Tư Hạo thực sự cong, đó cũng không phải là chuyện quan trọng gì, đều phổ biến giống như tình yêu khác giới mà thôi.
Có điều, Sở Ngôn thật sự không thích tiểu tử đơn thuần, bướng bỉnh này.
Tuy rằng một đời trước đã biết chính mình từ lâu đối với phụ nữ không có tình yêu, chỉ là đơn thuần ôm ánh mắt tán thưởng, cùng đối xử tốt với bọn họ. Bất quá ánh mắt của Sở Ngôn cũng thật cao. Cậu đời trước sống năm, chưa từng yêu thích bất cứ người nào, thậm chí ngay cả cảm giác động tâm cũng chưa từng trải qua, mà đến đời này cậu cũng chưa thấy được người nào thú vị, cho dù người kia có là ảnh đế của toàn bộ tinh hệ, ở trong mắt cậu nhiều lắm cũng chỉ có chút thường thức mà thôi, va không ra tia lửa.
Sở Ngôn cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị cô độc đến cuối đời, dù sao thì yêu cầu của cậu cũng cao như vậy, ánh mắt cao lại có bệnh cuồng sạch sẽ, tất nhiên không thể tùy tiện vớ bừa một người sống hết một đời, bởi vậy cho dù có phải sống cô độc cả đời cũng không thể ủy khuất bản thân cầu toàn.
Hơn nữa, vị ảnh đế kia còn là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nam, thiếu nữ cũng không thể hấp dẫn nổi Sở Ngôn huống chi là tên nhóc ranh vắt mũi chưa sạch đang đứng trước mặt cậu này. tuổi cũng đã không còn ở cái độ tuổi không thể tiếp nhận nổi tổn thương, suy tư một hồi lâu, Sở Ngôn quyết định giải quyết chuyện này nhanh chóng, càng không muốn cho đối phương hi vọng, cậu trực tiếp cự tuyệt La Tư Hạo, trịnh trong nói cho y biết: “La Tư Hạo, thật xin lỗi, tôi không thích anh.”
Sở Ngôn từ chối vô cùng quyết liệt, cũng không có nghĩa là La Tư Hạo lập tức có thể tiếp thu.
Hai người ở bãi đỗ xe mặt đối mặt một hồi lâu, La Tư Hạo cầu xin Sở Ngôn cho y một cơ hội, để Sở Ngôn suy nghĩ thêm một lúc, thế nhưng hiện thực cho thấy, La Tư Hạo hoàn toàn không phải mẫu người lý tưởng của cậu.
—— Mặc dù Sở ảnh đế cũng không quá rõ ràng bản thân mình đến rút cuộc là thích loại hình gì ╮(╯_╰)╭
Bên trong bãi đỗ xe người không nhiều, tiểu trợ lý cũng chậm chạp chưa trở lại, mắt thấy La Tư Hạo không có ý định từ bỏ, Sở Ngôn chỉ có thể thở dài một tiếng, tận tình khuyên nhủ: “Chúng ta thật sự không thể. La ca, anh như thế nào vẫn không chịu hiểu? Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cho dù có cho tôi thêm thời gian, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định này.”
Ở trong phương diện tình cảm, Sở Ngôn luôn luôn là một người rất có có chủ kiến, nếu biết chính mình đời này không thể thích đứa nhỏ này, vậy thì không nên để cho đối phương ôm ấp hi vọng.
Nhưng là La Tư Hạo trả lời vẫn cứ ngốc nghếch, mờ mịt: “Sở Ngôn, thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao?”
Dây dưa thêm nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, Sở Ngôn trịnh trọng nhắc lại một lần “Không thể”, rồi bổ sung thêm một câu, “Xin lỗi, tôi phải đi tìm trợ lý của mình.”, liền tính toán rời đi. Thế nhưng hắn vừa mới xoay người còn chưa kịp cất bước, cánh tay liền bị La Tư Hạo một phát bắt được, cả người đều bị kéo trở lại.
Lần này thật sự là có điểm tức giận rồi, Sở Ngôn hai mắt nheo lại, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn đến đứa nhỏ đang đứng trước mặt mình đã gấp đến độ nước mắt cũng chảy xuống. Có điều hắn còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên nghe được một đạo thanh âm trầm ổn từ phía sau vang lên: “Xin hỏi, Sở tiên sinh hiện tại có rảnh không?”
Lời này vừa phát ra, Sở Ngôn cùng La Tư Hạo đồng thời quay đầu nhìn về hướng người đang đi tới.
Chỉ thấy đứng ở bênh cạnh một chiếc xe bay hoa lệ chói mắt, một người đàn ông mặc âu phục, đeo gọng kính bạc, đang hơi khom lưng, cung kính cẩn trọng nhìn về phía bên này. Tướng mạo y nhã nhặn, cử chỉ vô cùng lịch sự, mang theo một loại khí tức trầm ổn, lễ tiết mười phần, khiến người ta thật tìm không ra một tia khuyết điểm.
Sở Ngôn hơi sửng sốt, chờ sau khi lấy lại tinh thần liền đưa cổ tay từ trong tay La Tư Hạo rút về.
Sở Ngôn cười hỏi: “Xin hỏi ngài là?”
Nam nhân nho nhã một mực cung kính mà nói rằng: “Tôi họ Lâm, là trợ lý của Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh đi tới tinh cầu phụ cận công tác, nghe nói cậu đang ở đây liền phái tôi đến đón cậu đến gặp mặt một lần.”
Một câu nói nói nguyên nhân đến, Sở Ngôn từng chữ đều nghe hiểu được, thế nhưng nếu gộp cả lại thì cậu hoàn toàn không hiểu gì cả. Không lập tức đưa ra nghi vấn, con ngươi Sở Ngôn khẽ đảo một vòng, quay đầu nhìn về phía La Tư Hạo đang sững sờ đứng một bên, nói: “La Tư Hạo, bạn của tôi đến tìm tôi có việc gấp, xin lỗi, tôi phải đi trước một bước.”La Tư Hạo nguyên bản còn muốn nói gì đó, thế nhưng nhìn thấy con mắt Sở Ngôn hơi nheo lại, ánh mắt hình như có chút khó chịu, trong phút chốc lòng của y liền trở nên căng thẳng, thời điểm bình tĩnh lại liền nói một câu “Vậy mai gặp.”, sau đó rời đi.
La Tư Hạo đi rồi, bên trong bãi đỗ xe yên tĩnh chỉ còn lại một mình Sở Ngôn cùng Lâm Đặc. Lâm Đặc hơi nghiêng người nhường đường, mở ra cửa tự động của xe bay, một bộ dáng “Mời ngài đi vào“. Bất quá sau một hồi, Sở Ngôn vẫn không có bất cứ động tác nào.
Lâm Đặc kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Sở tiên sinh?”
Sở Ngôn hơi nhếch môi, đột nhiên hỏi: “ Lâm tiên sinh, Hạ tiên sinh...ở tinh cầu kia cách đây bao xa?”
Lâm Đặc trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng vẫn suy tư một hồi rồi nói: “Tôi là tới đón cậu bằng phi thuyền vũ trụ tư nhân, cũng không quá xa, qua lại đại khái mất khoảng nửa ngày hành trình.”
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Ngôn thoáng hiện lên một tia lo lắng nói: “Này, Lâm tiên sinh, sáng sớm ngày mai tôi còn phải đóng phim, lần này khả năng không thể đến gặp Hạ tiên sinh được. Chờ sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ hảo hảo đi gặp hắn.”
Lâm Đặc phút chốc quýnh lên: “Sở tiên sinh, chuyện này sợ là không...”
“Xin lỗi Lâm tiên sinh, trợ lý của tôi đến rồi, để lần sau nói đi, có cơ hội tôi sẽ đến trước mặt Hạ tiên sinh bồi tội.”
Giữa ánh mắt kinh ngạc của Lâm Đặc, một chiếc xe bay chậm rãi cất cánh, chậm rãi biến mất trên bầu trời.
Thẳng đến khi thiếu niên hoàn toàn rời đi, Lâm Đặc mới nhíu mày thật chặt, thấp giọng rù rì một tiếng: “Vừa nãy tại sao lại... Không dám mở miệng yêu cầu cưỡng chế?”
Cuộc nói chuyện vừa nãy của hai người được xem là vô cùng bình thường, Lâm Đặc thế nhưng lại có cảm giác mình bị thiếu niên này mạnh mẽ chế áp. Y đi theo Boss đến vô số cuộc đàm phán, từng gặp qua muôn hình vạn trạng loại người cường đại, bất quá vào giờ phút này y lại kinh ngạc phát hiện, thiếu niên này hoàn toàn không kém hơn so với những người kia.
Thời điểm thiếu niên kia nhếch môi nhìn ngươi, con mắt của cậu ấy hơi cong lên, sắc thái trong mắt khiến cho người ta cảm thấy mơ hồ có một loại áp bức.
Lâm Đặc hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng bất đắc dĩ lên xe rời đi. Mà y không biết là ở trên một chiếc xe bay phía xe, lông mày Sở Ngôn cũng đang nhíu lại, cậu nhắm chặt hai mắt như có điều suy tư, bất quá mặc cho cậu cố gắng thế nào, những mảnh vỡ kí ức của nguyên chủ bên trong đầu cậu cũng không có lấy một chữ “Hạ“.
Bạn bè của nguyên chủ vốn rất ít, người họ Hạ ngay cả một mống cũng không có, rút cuộc vị “Hạ tiên sinh” kia là ai?
Mặc dù vừa nãy Sở Ngôn có làm ra bộ dáng quen biết Hạ tiên sinh, lừa gạt Lâm Đặc, thế nhưng chỉ có mình cậu biết, cậu đối với vị “Hạ tiên sinh” này đến cả cái tên cũng không biết, chỉ là từ trên người Lâm Đặc đại khái đoán được, đối phương là người không hề đơn giản.
Tìm tòi trong hồi ức hơn một giờ đồng hồ, đến cuối cùng Sở Ngôn cũng chẳng thể nhớ nổi cái vị “Hạ tiên sinh” kia rút cuộc là ai, thậm chí ngay cả cái họ “He”[] này đến cùng là “Hạ” hay “Hách” cũng không biết.
[] Hạ/ Hách/ Hà đều phiên âm là He.
Có điều Sở Ngôn hoàn toàn không nghĩ tới, một câu từ chối của cậu lại khiến trong lòng Lâm Đặc lo sợ không thôi mà trở về Tinh phân A – ở Hạ thị.
Xuyên qua hành lang khê thủy nhân tạo róc rách nước chảy, bốn phía hoàn toàn trở nên tĩnh mịch. Lục trúc bao quanh bức tường yên lặng đứng sừng sững, chỉ có thanh âm nước chảy róc rách cố ý phá vỡ đi khung cảnh yên tĩnh này, cũng vì tiếng bước chân không nhanh không chậm của Lâm Đặc “Cộc cộc” đệm nhạc.
Mở ra cửa lớn Hồng Mộc, một người đàn ông cao lớn, lạnh lùng đang ngồi bên bàn đá, cúi đầu châm trà. Hạ Bách Thâm động tác vô cùng tao nhã, mang theo tư thái quý tộc lắng đọng theo năm tháng, dòng nước trong suốt theo động tác của hắn chảy xuống, khiến lá trà màu lục bích bị nóng mà cuốn lại.
Lâm Đặc trong lòng có chút thấp thỏm, y cúi đầu nói: “Hạ tiên sinh.”
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng không có ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Ở bên ngoài sao? Để cậu ta vào đi.”
Mặt Lâm Đặc biến sắc, thật lâu cũng không có mở miệng.
Hạ Bách Thâm cũng không có để ý, thẳng đến khi pha xong hai chén trà, hắn mới ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt thậm chí có chút qua loa hỏi: “Làm sao không cho cậu ta vào đi?”
Lâm Đặc cúi đầu thấp hơn, y xấu hổ nói rằng: “Hạ tiên sinh, Sở Ngôn không đến, cậu ta nói mình ngày mai đóng phim có chút bận rộn, không đến kịp, cho nên...”
Ý cười bên môi phút chốc cứng đờ, Hạ Bách Thâm nhắm lại hai mắt, một lúc lâu sau, ý cười cư nhiên lại tăng thêm mấy phần. Một đôi mắt phượng hẹp dài, đồng tử đen sẫm thâm thúy, ánh mắt hắn vô cùng bình thản, ngữ khí trấn định hỏi lại: “Cậu ta rất bận, không đến kịp? Cho nên, sẽ không đến?”
Lâm Đặc xấu hổ gật đầu.
Hạ Bách híp híp mắt như có điều suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên đưa tay đem hai chén trà trước mặt đổ vào khay trà. Bột trà màu lục bích rơi vào nước bẩn trong khay, bị tạp chất làm mất đi màu sắc ban đầu.
Qua một hồi lâu, Hạ Bách Thâm vẻ mặt lãnh đạm nói: “Nếu cậu ta không muốn đến, vậy hãy để tôi đi xem cậu ta một lần.”