Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

chương 180

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người khác đi nghỉ tuần trăng mật đại để đều thích đến những tinh cầu du lịch nổi tiếng của tinh hệ, giống như Lam Phương tinh của Hoa quốc vậy, nơi này khắp cả lục địa đều là thực vật xanh um, cây cỏ tươi tốt. Lại ví dụ như Anh quốc có một tinh cầu nham thạch trức danh, mỗi ngày đều có khung cảnh núi lửa phun trào vô cùng ấn tượng, thu hút vô cùng nhiều du khách.

Thế nhưng… những nơi này đối với Sở Ngôn mà nói là không quá thực tế.

Bởi vì những tinh cầu du lịch nổi tiếng đều có một điểm chung: Đông người.

Một khi đến chỗ đông người chẳng ai biết sẽ xảy ra những vấn đề gì? Đầu năm nay khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển đến mức làm ra mặt nạ da người, hơn nữa cho dù thực sự có loại đồ vật thay đổi dung mạo khiến Sở Ngôn không bị người khác nhận ra thì Hạ tiên sinh cũng không vui lòng nha!

—— Nắm tay một người có gương mặt xa lạ, vừa nghĩ đến đã thấy kỳ quái rồi!

Danh tiếng lớn, được nhiều người biết đến đối với ngôi sao mà nói vừa tốt vừa xấu. Chỗ tốt đương nhiên là sự nghiệp thăng tiến, có vô số fans hậu thuẫn, chỉ là khi xuất hiện ở những nơi đông người tuyệt đối phải cực kỳ cẩn thận, không thể để cho người khác phát hiện thân phận của mình.

Dưới tình huống như vậy, địa điểm hưởng tuần trăng mật của bọn họ chỉ có thể chọn trong những tinh cầu thuộc sở hữu của Hạ Bách Thâm. Ở nơi này bọn họ có thể không chút kiêng kỵ giải tán mọi người, cũng có thể tùy tiện thích gì làm nấy, bởi vì cả hành tinh chỉ có hai người là bọn họ, chẳng có lý do gì cần kiêng kỵ.

Trạm đầu tiên chính là tinh cầu điện ảnh A- mà Sở Ngôn từng đề cập đến.

Khi nhìn qua cửa sổ phi thuyền xuống viên tinh cầu này, đôi mắt thanh niên hơi trợn to, biểu tình không thể tưởng tượng chẳng chút che giấu.

Tinh cầu này ít nhất lớn gấp đôi tinh cầu điện ảnh A-, so với Thủ đô tinh cũng phải lớn hơn một chút! Tại nơi này cho dù là sông băng, đồng tuyết, sa mạc, bãi cỏ, rừng mưa nhiệt đới, cao nguyên, bồn địa… bất cứ địa hình gì cũng là đầy đủ.

Mà những kiến trúc phía trên cũng bao gồm đầy đủ các nguyên tố cần thiết cho những bộ phim điện ảnh truyền hình.

Các người muốn kiến trúc cổ đại? Được, phong cách đông tây thích gì chọn đó. Các người cần kiến trúc hiện đại? Được, bắt đầu từ khi nhân loại có được văn minh năm, bất luận loại nhà cao tầng gì cũng có, các loại kiến trúc đa dạng sung túc, không sợ tìm không thấy chỉ sợ nghĩ không ra.

Ngoài những thứ này, tinh cầu A - còn sở hữu hệ thống thao túng thời tiết cao cấp nhất, ngay cả cường độ ánh sáng cũng có thể điều chỉnh.

Những thứ này hợp lại tạo thành tinh cầu điện ảnh cao cấp nhất Hoa quốc, chỉ tính riêng chi phí bảo trì hàng năm đã cao đến hơn trăm triệu tinh tệ, những đoàn phim có thể quay hình ở đây đều là cực kỳ giàu có.

Chỉ có những đạo diễn nghiêm khắc đến cực hạn đối với yêu cầu bối cảnh mới thuê một tinh cầu đắt tiền như vậy, đồng thời cũng vì lý do này nên những bộ phim đã quay ở đây phần lớn đều có thể nhận được những giải thưởng quan trọng.

Sau khi đặt chân lên tinh cầu này, Sở Ngôn liền được nhân viên phụ trách duy tu đưa đi tham quan khắp nơi. Tinh cầu thực sự quá lớn, tuy chỉ là tham quan sơ lược nhưng cũng mất trọn hai ngày, thế nhưng Sở Ngôn lại không hề tỏ ra uể oải, thậm chí còn hứng thú tìm hiểu về những thiết bị tân tiến nhất ở nơi này.

Nhân viên công tác lễ phép giải đáp: “Sở tiên sinh, đây là thiết bị hiệu ứng hình ảnh độc hữu của tinh cầu A-, có thể tái hiện bất luận hình ảnh gì với độ chính xác lên đến %. Một ít hiệu ứng thậm chí có thể trực tiếp dùng nó để chế tác, không cần đợi hậu kỳ thêm vào.”

Sở Ngôn nhẹ gật đầu, ngay tối ngày thứ hai liền kết thúc chuyến tham quan trọn vẹn tốt đẹp.

Ngay khi mọi người rời khỏi, trên cả tinh cầu này rốt cục chỉ còn lại một đôi chồng chồng mới cưới.

Sở Ngôn kéo tay Hạ Bách Thâm rảo nhanh chân đi phía trước, y có chút gấp gáp thậm chí tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng cư nhiên xoay người lại nhìn gã đàn ông đang mỉm cười yếu ớt không lên tiếng kia, nhướn mày hỏi: “Sao lại đi chậm như vậy, nhanh lên chút nào?”

Người đàn ông hơi cong môi mỏng, ngữ điệu vô tội hỏi: “Ngôn Ngôn, em nóng lòng như vậy sao?”

Sở Ngôn rất đương nhiên trả lời: “Em không nóng lòng lẽ nào đợi anh nóng lòng?”

Hạ Bách Thâm thở dài nhún vai: “Anh chính là không nóng lòng đấy.”

Sở Ngôn thoáng cái bị người đàn ông này kéo đi lòng vòng: “…”

Không rảnh rỗi nói nhiều, Sở Ngôn cũng không muốn phí thêm nước bọt với người trước mắt trên những việc như vậy, y bước tới mấy bước trực tiếp dùng sức kéo tay Hạ Bách Thâm, lôi người tiến tới.

Đi đi một hồi, Hạ Bách Thâm nói: “Nếu không anh ôm em nhé, Ngôn Ngôn?”

Sở Ngôn cười lạnh một tiếng, chợt dừng bước, quay đầu nói: “Anh nếu còn dây dưa như vậy thì em sẽ cõng anh đi.”

Hạ Bách Thâm: “…”

Nhìn dáng người mảnh khảnh của thiếu niên, Hạ Bách Thâm chỉ đành thở dài một hơi bắt đầu nghiêm túc gia tăng tốc độ.

Vợ anh bất quá mới có kg, làm sao cõng nổi anh? Đây cũng là vì gương mặt này của Sở Ngôn thật sự quá có tính lừa dối, thịt mở đều trước hết dồn lên gương mặt, đợi đến khi trông có vẻ bình thường mới bắt đầu dồn đến những vị trí khác.

Người ngoài vừa nhìn gương mặt này của Sở Ngôn còn tưởng rằng y có thể đã khôi phục thể trọng được hơn kg, cũng chỉ có Hạ Bách Thâm biết thanh niên nhà mình quả thực rất gầy, xương sườn cũng hơi nhô ra, một đôi chân dài cũng không có tý thịt nào khiến mỗi buổi tối anh nhìn đều xót xa không dứt.

Đợi đến khi hai người tăng nhanh tốc độ tiến vào một căn phòng trong biệt thự, Sở Ngôn nhẹ giọng ra lệnh ‘Đèn hiệu số ’, smart light lập tức theo hiệu lệnh sáng lên.

Xế chiều hôm nay, nhân viên công tác ở nơi này đã đem con chip giả lập toàn tức của 《Nghe tiếng gió thổi 》 giao vào tay Sở Ngôn, hiện tại 《Nghe tiếng gió thổi 》 đã chiếu được hơn nửa năm, Sở Ngôn cũng đã từng cùng Hạ Bách Thâm xem qua bộ phim này trong rại tại gia, chỉ là sau khi nhận được con chip nọ y vẫn không nhịn được ngón tay run rẩy.

Đây là chip giả lập toàn tức, không phải chip điện ảnh cao cấp. Theo lời của Hạ Bách Thâm, Công ty khoa học kỹ thuật Phong Thần hiện tại đang đặt trọng tâm vào nghiên cứu cái chip toàn tức này.

Một kỹ thuật như vậy nếu thật sự có thể nghiên cứu ra đến sẽ hoàn toàn thay đổi thị trường giải trí, vì nó có khả năng đem toàn bộ nhân tố xúc giác, khứu giác, vị giác ghi lại vào chip, khiến điện ảnh không chỉ là mang đến cảm giác về âm thanh hay hình ảnh mà càng trở nên chân thực gần gũi!

Cái này cũng có nghĩa là, khi bạn xem phim có thể chân chính cảm nhận được hương hoa, tốc độ gió mơn man trên làn da, thậm chí… có thể chạm đến mỗi nhân vật trong đó!

Những số liệu kia đều là số liệu thực tế, khi quay phim cảm giác như thế nào người xem hoàn toàn có thể cảm giác được như vậy, tuyệt đối không liên quan đến hậu kỳ. Ngay cả Sở Ngôn cũng không ngờ khi bọn họ quay 《Nghe tiếng gió thổi 》, Sở Tiêu Khanh đã đồng ý ký vào hợp đồng ‘Thử nghiệm công nghệ giả lập toàn tức’, tất cả dụng cụ quay chụp đều là loại tối tân nhất của Khoa học kỹ thuật Phong Thần cung cấp.

Đưa cho các rạp phim và bán đến tay khán giả đương nhiên là loại chíp thông thường, thế nhưng có thể bắt đầu thử nghiệm thứ này cũng đã là một bước tiến vô cùng đáng sợ.

Vì sao Thiên Thịnh sẽ đổ một số vốn lớn như vậy để đầu tư điện ảnh cho Sở Tiêu Khanh, còn cho bà quyền hạn lớn đến thế?

Hết thảy đều có lý do.

Hôm nay, con chip giả lập toàn tức đầu tiên của 《Nghe tiếng gió thổi 》 rốt cục cũng hoàn tất công đoạn chế tác. Tiêu chuẩn phần cứng trình chiếu của loại chip này tương đương cao, chỉ có tinh cầu điện ảnh A– là đủ thỏa mãn, vậy nên trạm thứ nhất của hành trình hưởng tuần trăng mật được ấn định tại đây cũng là có nguyên nhân.

Ngay khi rạp phim rộng lớn bắt đầu hoạt động, Sở Ngôn buông lỏng bàn tay của Hạ Bách Thâm, ánh mắt hoài nghi bước lên phía trước.

Ánh đèn của máy chiếu từ các phía rọi sáng toàn bộ rạp phim, một Khoa học gia trẻ tuổi mặc áo blouse trắng lạnh lẽo nhìn các thực nghiệm viên bên cạnh, bọn họ đang cãi nhau… Đây chính là màn đầu tiên của phim Sở Ngôn đối với tình cảnh này đã thuộc lòng từ lâu, song khi y bước tới trước mặt Lê Việt vẫn là bất giác ngừng lại.

Nhìn gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, nghe từng câu lời nói chua ngoa lạnh lùng, Sở Ngôn chậm rãi vươn tay, cảm giác được mình chạm vào một vật gì đó. Người bị chạm vào không có chút phản ứng nào, vẫn tiếp tục nói lời thoại, thế nhưng Sở Ngôn lại nhẹ nhàng vuốt ve làn da của ‘mình’, cười khẽ thu tay về.

Mà y vĩnh viễn không biết, tinh cầu này trong mắt Hạ Bách Thâm lại là như thế nào.

Thanh niên tinh xảo tuyệt mỹ chậm rãi nâng tay chạm đến một người khác, gương mặt giống nhau như đúc, thân hình hao hao một khuôn…. Bình thường chỉ có một Sở Ngôn khí chất xuất chúng phong thần tuấn lãng, thanh quý tuấn mỹ phảng phất như tiên nhân trên trời đã đủ khiến người khác trầm mê, hiện tại có đến tận hai Sở Ngôn.

Đồng tử trong suốt xinh đẹp lóe ra quang mang động lòng người, thánh khiết như liên trên núi cao, hiện tại y lại đang nhìn một người giống mình như đúc. Hình ảnh này hệt như hoa thủy tiê trong thần thoại Hy Lạp, dùng ánh mắt say mê ngắm nhìn chính mình, cũng khiến cảnh tượng này trở thành khoảnh khắc xinh đẹp không thể lặp lại trên thế giới.

Đến khi Sở Ngôn thu tay về, Hạ Bách Thâm thoáng cái ôm choàng lấy y từ phía sau.

Sở Ngôn hơi kinh ngạc sau đó cười nói: “Thế nào, vừa rồi còn dây dưa níu kéo, hiện tại lại bị phép màu của khoa học này làm cho chấn động rồi?”

Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai Sở Ngôn: “Anh từ sớm đã xem qua thành quả sơ bộ.”

Sở Ngôn ý vị thâm trường “Ồ” một tiếng, lại nói: “Chẳng trách anh không có chút nôn nóng nào, hóa ra Hạ tiên sinh đã sớm được chiêm ngưỡng thành quả rồi. Anh đúng là có hơi quá đáng đấy, anh là đã xem qua nhưng em vẫn còn rất hiếu kỳ.”

Dừng lại một chút, Sở Ngôn lần nữa nhìn về phía khoa học gia trẻ tuổi đang nhướn môi cười nhạt nọ, ánh mắt phức tạp, ngữ điệu bằng phẳng nói: “Đây quả thực là một tác phẩm vượt thời đại.”

Vừa nói đến đó, những thực nghiệm viên còn lại đã đi xuyên qua thân thể của Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm rời khỏi phòng thí nghiệm.

Mặc dù nói có thể cảm nhận được, thế nhưng đây dù sao vẫn là hiệu ứng do số liệu mô phỏng, không có khả năng biến thành người thật. Chỉ là đến được mức này đối với Sở Ngôn mà nói đã là phi thường kinh ngạc, y thậm chí đã tưởng tượng được tình cảnh khi loại kỹ thuật này được mở rộng ra, đủ cho vô số người cảm nhận được một thế giới điện ảnh càng thêm chân thật.

“Giá thành còn rất cao, trong tương lai gần cần phải nghiên cứu nhiều hơn nữa.” Phảng phất nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm thấp giọng cười khẽ, nói, “Chỉ là anh cũng không cho rằng cần phải chờ đợi thêm quá lâu, dù sao kết quả bước đầu đã có. Ngôn Ngôn, em muốn biết thứ này khi nào có thể đưa ra thị trường chứ?”

Sở Ngôn hơi nhướn mày: “Muốn.”

Đôi môi mỏng của Hạ Bách Thâm hơi cong lên: “Cầu anh đi.”

“Ồ, em cầu anh đấy.”

Thái độ sảng khoái của thanh niên khiến Hạ Bách Thâm hơi sửng sốt, qua một lúc lâu mới nói: “… Ngôn Ngôn, em không từ chối một chút sao?”

Sở Ngôn kinh ngạc hỏi: “Lý do gì phải từ chối, anh không phải muốn em van cầu anh sao? hiện tại em đang van cầu anh đây.”

Hạ Bách Thâm: “…”

Em căn bản không dựa theo kịch bản để diễn nha!

Đã nói trước em sẽ ngạo kiều một chút, anh ăn chút đậu hũ, em lại tiếp tục ngạo kiều sau đó anh trực tiếp nuốt miếng đậu hũ này xuống bụng không phải sao?

Hạ Bách Thâm ho nhẹ một tiếng, đồng tử xoay vòng, nói: “Cầu người khác có phải nên có chút thành ý không?”

Sở Ngôn liếc nhìn Hạ Bách Thâm, giơ tay lên cho đối phương một cái tát nhẹ, nói: “Được rồi, đã có thành ý.”

Hạ Bách Thâm vừa bị tát yêu một cái: “…”

Đến cuối cùng, người đàn ông nào đó trực tiếp không chơi trò tình thú, dứt khoát ôm ngang eo vợ mình dùng sức hôn lên. Anh chăm chú khao khát mút lấy cánh môi kia, đầu lưỡi xoay vòng khám phá cùng lưỡi của đối phương khiêu vũ, nụ hôn tiếp cận cự ly âm.

Bầu không khí lãng mạn kiều diễm chậm rãi lan tràn khắp rạp phim, Sở Ngôn còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đối phương đột nhiên ấn lên salon.

Salon tuy rằng rất mềm mại, thế nhưng cú đẩy đột ngột này khiến phần lưng của Sở Ngôn bị va chạm có điểm đau, y còn chưa kịp khôi phục tinh thần đã bị Hạ Bách Thâm lần nữa ép lên salon, bắt đầu nụ hôn cuồng nhiệt.

Rạp chiếu phim còn đang tiếp tục chiếu 《Nghe tiếng gió thổi 》, cảnh lúc này hoàn toàn không còn thanh âm, chỉ còn tiếng gió thổi và bước chân nhẹ nhàng vang lên. Trong khoảnh khắc này, tiếng nước bọt giao thoa truyền ra cực kỳ rõ ràng, bất quá hai người đang chìm đắm trong ái tình hoàn toàn không nghe ra được, mãi đến khi Sở Ngôn đột nhiên nghe được thanh âm của mình.

Y chợt sửng sốt, đẩy mạnh người đàn ông đang ép trên người mình ra.

Hạ Bách Thâm: “…”

Sở Ngôn: “Đừng náo loạn, mau tắt máy chiếu, em cảm thấy không quá thoải mái.”

Hạ Bách Thâm, chỉ là điện ảnh mà thôi.”

Sở Ngôn: “Là phim e đóng, là em đang tự nhìn em đấy.”

Nghe vậy Hạ Bách Thâm không khỏi bị thanh niên nhà mình chọc cười, anh vươn tay vuốt ve cánh môi sưng đỏ của Sở Ngôn, thấp giọng nói: “Anh ta không nhìn thấy em, đó là Lê Việt chứ không phải em. Ngôn Ngôn, em đừng quá lo lắng.”

Ngón tay thô ráp của người đàn ông kia liên tục ma sát, dây thần kinh trên đầu môi Sở Ngôn truyền đến một trận cảm giác tê dại, trong lòng cũng theo đó ngứa ngáy nhưng lại không muốn đẩy đối phương ra, qua một lúc y mới chặn đôi móng heo của người bên trên lại, nói: “Anh làm sao biết được, thế giới này không có một không gian thuộc về những bộ phim điện ảnh?”

Hạ Bách Thâm hơi nhướn mày, ý bảo Sở Ngôn nói tiếp.

“Mặc dù nhân vật Lê Việt này thật sự là do em diễn dịch, thế nhưng tám trăm năm trước ông ta cũng đã từng tồn tại. Có thể không có Maria thế nhưng nhất định có Lê Việt. Lại nói về những vai diễn khác của em, như Cừu Phục đi, lúc em đóng vai anh ta, biết đâu thật sự có một thế giới của 《 Tiếng vọng nơi góc biển Ⅱ》 tồn tại?”

Hạ Bách Thâm suy tư một lát, hỏi: “Thế giới bình hành?”

Sở Ngôn khẽ gật đầu: “Cũng hao hao như vậy. Anh cho rằng những tình tiết trong phim chỉ là một câu chuyện, thế nhưng nào ai biết khi chúng ta sáng tác ra bọn họ, chế tạo những câu chuyện như vậy liệu có thể thực sự xuất hiện một thế giới chân thực nào khác. Hoa quốc cổ đại không phải có truyền thuyết ‘Thần bút Mã Lương’ sao? Mỗi một bức họa đều có sinh mệnh thuộc vè riêng mình. Có thể kỳ thực thế giới mà em và anh đang sống chỉ là một quyển sách, một bộ phim mà chúng ta là một phần trong đó.”

Hạ Bách Thâm nghe xong lời này thì nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: “Anh và em cũng là nhân vật chính trong một bộ phim?”

Hàm ý trêu chọc trong ngôn ngữ của đối phương khiến Sở Ngôn hơi liếc mắt, nói: “Em có thể là nhân vật chính của một bộ phim có thể đoạt giải Kim Thịnh, Oscar. Về phần anh sao… Hạ Bách Thâm, anh rất có thể là nhân vật chính trong một thoáng mơ mộng của đứa trẻ ba tuổi nào đó, đứa trẻ kia tưởng tượng rằng một miếng thịt ba chỉ có thể biến thành người, sau đó anh được khai sáng!”

Hạ Bách Thâm nắm trọng điểm: “Vì sao anh là thịt ba chỉ?”

Sở Ngôn tự nhiên không có khả năng nói cho đối phương biết, ngay lần đầu tiên y nhìn thấy người đàn ông này đã cảm thấy đối phương là một miếng thịt ba chỉ hảo hạng, bất luận là độ dày, sự xen kẽ thịt mỡ hay cảm xúc đàn hồi đều vô cùng hợp khẩu vị của y, khiến y không thể rời mắt.

Sở Ngôn thuận miệng nói: “Bởi vì em thích nhất chính là thịt ba chỉ, vậy nên Thâm Thâm, do em rất yêu anh mới có thể so sánh như thế.”

Một câu tâm tình không chút thành ý như vậy hoàn toàn không giống phong cách trước giờ của Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm còn chưa mờ mắt vì sắc đẹp đến trình độ đó, đương nhiên không có khả năng tin tưởng.

Anh quàng tay qua hông người yêu, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Thực sự là như vậy?”

Sở Ngôn một mực chắc chắn: “Phải.”

Hạ Bách Thâm quan sát Sở Ngôn một vòng từ trên xuống dưới, Sở Ngôn lại phi thường thản nhiên, vẻ mặt ‘Em thật sự nghĩ như vậy, có tin hay không tùy anh’. Đến cuối cùng, Hạ Bách Thâm khẽ cong môi để lộ một nụ cười không quá thành thật, kéo nhẹ tay thanh niên dời xuống, đặt lên bộ vị nào đó.

Sở Ngôn hổn hển: “… Anh có biết xấu hổ hay không?!”

Hạ Bách Thâm vẻ mặt oan uổng: “Đây là phần thịt ba chỉ tốt nhất, anh đối xử tốt với em như vậy em còn hung dữ với anh.”

Sở Ngôn: “…”

Đến cuối cùng, Sở Ngôn vẫn bị người đàn ông kia kéo lên salon, máy chiếu điện ảnh từ sớm đã bị đóng lại thế nhưng Lê Việt lại không bị ‘biến mất’. Người đàn ông nào đó không biết tìm đâu ra một cái áo blouse trắng để Sở Ngôn mặc vào, khiến y lần nữa trở thành Lê Việt —— đúng vậy, chỉ mặc duy nhất một món.

Da thịt trắng nõn được áo blouse phụ trợ phảng phất trở thành bạch ngọc, khiến người ta không thể rời được ánh nhìn.

Đến khi tình ái đến lúc cao trào, áo blouse từ sớm đã nhăn nhúm cực độ, thế nhưng cho dù là như vậy Hạ Bách Thâm cũng không để Sở Ngôn cởi ra, cứ mặc một món y phục như vậy, anh ghé vào tay thanh niên khàn giọng gọi: “Tiến sỹ Lê…”

Lý trí vào giờ khắc này đã triệt để vỡ vụn, Sở Ngôn cảm giác mình giống như đang bị vô số khán giả nhìn chăm chú, run rẩy đạt tới cao trào. Đợi đến khi y chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông vẫn còn đang cần cù cày cấy kia khẽ vạch ra một nụ cười lạnh, sau đó liền nhấc chân quét tới, Hạ Bách Thâm trong lúc bất ngờ bị người nào đó đặt ở dưới thân.

Chân dài thẳng mượt gắt gao cố định cổ của Hạ Bách Thâm khiến anh không thể cử động, thân thể hai người áp sát vào nhau, cự ly tiếp xúc trở về số âm. Hạ Bách Thâm khẽ giật giật, Sở Ngôn nhếch môi hỏi.

“Anh vừa rồi… gọi em là gì?”

Thanh âm tràn ngập tình dục vang lên.

Ánh mắt Hạ Bách Thâm sâu thẳm trả lời: “Tiến sỹ Lê.”

Sở Ngôn cúi đầu nở nụ cười, y nâng cằm người đàn ông kia lên, mắt phượng khẽ nhếch: “Em liền cho anh biết tiến sỹ Lê rốt cục là loại người gì!”

Sau đó chính là một hồi chèn ép đảo ngược, tính cách lạnh lùng mạnh mẽ của Lê Việt giờ khắc này hoàn toàn được thanh niên bày ra nhuần nhuyễn. Cho dù đã bị sự sung sướng công chiếm đại não Sở Ngôn cũng chặt chẽ ép ở trên người Hạ Bách Thâm, không cho đối phương cơ hội xoay chuyển, chỉ có thể mệt nhọc vô tư cống hiến.

Đợi đến một khắc ngay sau cao trào, thân thể hai người đều căng chặt, Sở Ngôn cúi đầu hôn lên môi Hạ Bách Thâm mạnh mẽ cắn mút, máu tươi chậm rãi tràn ra. Hạ Bách Thâm vì cơn đau mà hơi nhíu mi, đau đớn xen lẫn cùng vui vẻ, anh lập tức thả lỏng bắn sâu tinh hoa của mình vào thân thể người bên trên.

Tiếp đó, Sở Ngôn lười biếng nằm trên giường, đồng tử đen bóng trong suốt nhìn người đàn ông cũng đang thở dốc bên cạnh, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, nói: “Hạ tiên sinh, còn muốn chơi cùng tôi sao?”

Hạ Bách Thâm ôm lấy thân thể lõa lồ của người yêu, hôn lên: “Vậy lần này… đổi thành Ngôn Ngôn ôn nhu nhất có được không?”

Sở Ngôn nhướn mày: “Ngôn Ngôn nhà anh không có chút sự ôn nhu nào cả.”

Hạ Bách Thâm không thèm nghĩ ngợi đáp: “Nói bậy, Ngôn Ngôn nhà anh là người ôn nhu nhất trên đời.”

Sở Ngôn tức giận trợn trắng mắt, chỉ là ý cười bên môi nói thế nào cũng không dập đi được.

Đợi đến lần thứ hai lỡ súng cướp cò, nhịn không được làm thêm lần nữa, Sở Ngôn cả người bủn rủn nằm trong lòng Hạ Bách Thâm, vừa thở dốc bình phục hô hấp vừa nói: “Em vẫn luôn tin rằng trí tưởng tượng của con người có ý nghĩa tồn tại riêng, em thích đóng phim bởi vì muốn thể nghiệm những cuộc đời khác nhau, du ngoạn qua những thế giới khác nhau, cảm thụ sinh hoạt của bọn họ. Hạ Bách Thâm, những người đó đều là tồn tại chân thực.”

Loại suy nghĩ hoang đường này nếu đổi thành một người khác nghe được, chỉ sợ đã sớm cười khẩy không muốn trả lời, thế nhưng Hạ Bách Thâm lại siết chặt cánh tay ôm thanh niên vào lòng sát thêm nữa, cúi đầu nói vào tai y: “Anh tin.”

Sở Ngôn kinh ngạc ngước mắt: “Anh tin?”

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông hiện ra nụ cười bình tĩnh, anh nghiêm túc nói: “Tồn tại tức là hợp lý. Đối với chúng ta mà nói, những nhân vật trong các bộ phim của em chỉ là câu chuyện giả tạo, thế nhưng đối với chính bọn họ mà nói, họ sẽ có cuộc sống của riêng mình, có sinh mệnh của riêng mình, chỉ là chúng ta cách nhau một khoảng cách vũ trụ quá mức xa xôi.”

Sở Ngôn nghe vậy không nhịn được trêu chọc: “Anh không sợ bản thân mình cũng chỉ là nhân vật trong một bộ phim?”

Hạ Bách Thâm liền nhướn mày: “Anh có cuộc sống của mình, còn có người yêu bên cạnh, dù là nhân vật trong một bộ phim thì lại thế nào? Anh biết bản thân đang sống, như vậy anh sẽ không cô phụ sự tồn tại của bản thân.”

Những lời này khiến Sở Ngôn có chút ngơ ngẩn, sau hồi lâu mới nói: “Hôm nay anh hình như quá mức đẹp trai rồi.”

Hạ Bách Thâm cười nói: “Chỉ hôm nay mới đẹp trai sao?”

Theo lý thuyết, lúc này Sở Ngôn hẳn là nên chê cười người đàn ông này da mặt quá dày, thậm chí trực tiếp liếc xéo một cái, thế nhưng hiện tại ma xui quỷ khiến y lại vùi mặt sâu thêm vào cổ Hạ Bách Thâm, ấn một nụ hôn nhẹ lên môi anh.

“Anh cho dù là khi nào cũng đặc biệt đẹp trai.”

Đợi hai ngày sau, lúc bọn họ rời khỏi tinh cầu điện ảnh A- thì eo của Sở Ngôn đã là đau mỏi không chịu nổi, thậm chí y còn giận đến mức chỉ muốn nọc người đàn ông này ra đánh mạnh một trận. Những lời ôn nhu triền miên vào giờ khắc này đều tan thành mây khói, Sở Ngôn chỉ hận không thể đem bản thân trong quá khứ đã từng khích lệ Hạ Bách Thâm ra tự mình xử quyết!

Trong hai ngày này, cả tinh cầu điện ảnh A- chỉ có hai người bọn họ, có thể tự do đi lại vui chơi.

Đến thế giới đáy biển, Hạ Bách Thâm động tay động chân, vui vẻ lấy cớ: Đám cá kia không có gì thú vị để xem… Ngôn Ngôn, anh muốn em.

Đến khu vực kiến trúc cổ đại, Hạ Bách Thâm vừa hôn trộm vừa biểu thị: Kiến trúc ở nơi này thực sự quá mức kỳ lạ, bên ngoài khó thể nhìn thấy đó. Ngôn Ngôn, anh lại muốn em rồi.

Trong mười lần có tám lần Sở Ngôn sẽ cự tuyệt, thế nhưng Hạ Bách Thâm cũng có thể thành công được hai lần. Ở những nơi như vậy làm những chuyện kiểu đó, cho dù là Sở Ngôn cũng không khỏi có chút xấu hổ, dù đã biết tinh cầu này không còn người nào khác thế nhưng y vẫn luôn có cảm giác xấu hổ bại lộ trước mặt đám động.

Loại cảm giác này quả thực khiến mỗi lần đều vô cùng kích thích, thế nhưng đến cuối cùng thân thể đau đớn cũng là rất phiền toái.

“Hạ Bách Thâm! Trong vòng ngày em không muốn nhìn thấy anh, anh cút đi chỗ nào mát mẻ mà chờ đợi đi!”

Người đàn ông nọ vô tội chớp mắt, cười nhẹ nói: “Em là tự mình va chạm thắt lưng, Ngôn Ngôn, cái này còn có thể trách anh sao?”

Nói đến chuyện này, Sở Ngôn lại là giận không gì phát tiết, hôm qua lúc bọn họ ngâm suối nước nóng cả hai đều có cảm giác, liền trực tiếp tới một lần. Theo lý thuyết như vậy cũng không có gì, bởi vì suối nước nóng có thể giảm bớt sự đau đớn của thân thể, nào ngờ Sở Ngôn lại cao hứng nhất quyết muốn ở phía trên, vậy nên Hạ Bách Thâm liền dung túng thanh niên nhà mình dùng tư thế chật vật kia khống chế nhịp điệu.

Mặt tốt là, từ đầu tới cuối hai người đều đạt đến đỉnh, thế nhưng tư thế đó dù sao cũng quá phí sức, khi Hạ Bách Thâm lôi kéo Sở Ngôn rời khỏi suối nước nóng vào phòng tiếp tục, Sở Ngôn dưới chân mềm nhũn, lảo đảo va vào một tảng đá, khiến Hạ Bách Thâm sợ đến vội vàng ôm người vào trong.

Qua một đoạn như vậy, cái hứng thú gì cũng không còn, Hạ Bách Thâm chỉ vội vàng kiểm tra thân thể người yêu, nhanh chóng thoa thuốc.

Tác dụng của thuốc rất tốt, vết tụ huyết qua một đên liền tan mất, đợi đến ngày hôm sau Sở Ngôn chỉ còn hơi đau thắt lưng, ngoài ra không còn vấn đề gì.

Việc này đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Hạ Bách Thâm, ngay cả Sở Ngôn cũng không biết người đàn ông kia đã hạ quy định sau này không chơi những trò quá kích thích nữa, chỉ thành thành thật thật mà làm, không suy nghĩ rối loạn.

Lại qua nửa ngày, hai người đã đặt chân xuống một tinh cầu khác thuộc danh nghĩa của Hạ Bách Thâm, tiếp tục du ngoạn.

Nhìn phong cảnh xinh đẹp trước mắt, Sở Ngôn đã hết giận từ lâu, thân thể cũng sớm khôi phục bình thường, hai người nhàn nhã phơi nắng trên bãi biển, sau đó trở về phòng giải trí thư giãn. Chơi chơi, ăn ăn, Sở Ngôn lại hôn lên môi Hạ Bách Thâm, hai người hôn nhau một chút đều tự có cảm giác, thế nhưng lần này ngay khi Sở Ngôn vừa định giúp người đàn ông nọ cởi quần áo đối phương đã chặn y lại.

Sở Ngôn: “…?”

Hạ Bách Thâm: “Trở về phòng ngủ thôi.”

Sở Ngôn: “…”

Trong phòng giải trí thì không thể?!

Sở Ngôn tuyệt đối không ngờ đến, đây chỉ mới là bắt đầu!

Ở trong phòng khách, Hạ Bách Thâm: “Trở về phòng ngủ thôi.”

Ở trong phòng ăn, Hạ Bách Thâm: “Trở về phòng ngủ thôi.”

Ở trong rạp phim tư nhân, Hạ Bách Thâm: “Trở về phòng ngủ thôi.”

Sở Ngôn: “…”

Anh vốn dĩ không phải loại người truyền thống bảo thủ nha!!!

Lần nào cũng bị cụt hứng, Sở Ngôn từ lâu đã phiền muộn đến không biết phải giải quyết thế nào. Kỳ nghỉ tuần trăng mật vốn dĩ tốt đẹp lại dần dần kết thúc trong sự cẩn thận của Hạ Bách Thâm và tâm tình buồn khổ bất đắc dĩ của Sở Ngôn.

Khi nhìn thấy được tinh cầu màu lam quen thuộc kia, Sở Ngôn cả người chấn động, hai mắt bỗng nhiên trợn to, thân thể run lên nhè nhẹ, một chữ cũng không nói nên lời. Trên tinh cầu này có bảy châu lục, bốn đại dương, có trường thành của Hoa quốc nhìn thấy được từ ngoài vũ trụ, cũng có Bắc cực quang được xem như mỹ cảnh kỳ diệu vô vàn.

Khi vừa nhìn thấy tinh cầu màu lam kia, tinh thần của Sở Ngôn gần như run rẩy, hoàn toàn không cách nào hình dung cảm giác của bản thân.

Đợi khi Hạ Bách Thâm kéo y xuống khỏi phi thuyền, những nhân viên địa phương mới thông báo những hạng mục cần chú ý cho bọn họ: “Không thể phá hỏng bất kỳ vật gì trên trái đất, chỉ có thể đi lại trong khu vực hành lang thủy tinh, không được có hành vi tổn hại hành lang. Đây là cảnh báo tối cao, chỉ cần có ý niệm phá hoại trong đầu đã đủ để trị tội tử hình. Hạ tiên sinh, Sở tiên sinh, hy vọng hai người có chuyến đi vui vẻ.”

Đúng vậy, nơi này chính là địa cầu.

Năm đó, Lê Việt cùng một đám thiên tài vượt thời đại đã dùng tâm huyết cả đời của mình, mỗi người góp một viên gạch đưa nhân loại bước vào thời đại tinh tế, mở ra một kỷ nguyên mới. Mà vào lúc ấy, địa cầu thực sự đã kiệt quệ ảm đạm, thương tích đầy người hệt như một hành tinh bỏ hoang, đợi khi nhân loại đã hoàn toàn rời đi, đợi bọn họ có đủ năng lực mới lần nữa trở về kiến thiết lại hành tinh mẹ.

Những kiến trúc bên trên đã không thể bảo tồn trọn vẹn, thời gian dãi nắng dầm mưa quá lâu mang đến sự hư tổn không thể phục hồi, thế nhưng một vài danh lam thắng cảnh vẫn cần phải trùng tu lại. Ví dụ như Stonehenge của Anh quốc, Kim tự tháp của Ai Cập, tượng Nữ thần tự do của Mỹ và Vạn lý trường thành của Hoa quốc.

Kế hoạch trùng tu hành tinh mẹ này đã kéo dài ròng rã năm, hao phí tâm huyết của không biết bao nhiêu người, rốt cục cũng thành công. Thực vật lần nữa có thể sinh trưởng trên tinh cầu, chỉ là có một số loại động thực vật đã bị tuyệt chủng do chiến tranh lại không còn khả năng xuất hiện nữa.

Sau khi nhân loại cảm khái cũng không lại nhân bản bọn chúng, thứ nhất là vì những vũ khí được sử dụng trong trận chiến năm đó quá mức tiên tiến… đem toàn bộ bảng mã gene của những chủng loài kia đều tận diệt, không lưu lại chút manh mối nào. Thứ hai là vì, tất cả đều cho rằng như vậy mới có thể lưu lại bài học sâu sắc cho đời sau.

Trái đất trở thành một tinh cầu du lịch, thế nhưng không phải mỗi người đều có tư cách đặt chân đến để tham quan.

Chi phí đắt đỏ cũng là một nhân tố, thế nhưng quan trọng hơn chính là, người tham quan phải có lý lịch sạch sẽ, không có bất kỳ án tích nào ghi lại.

Đi dạo trên tinh cầu quen thuộc này hồi lâu, Sở Ngôn thấp giọng hỏi: “Bao cả hành tinh như thế tốn bao nhiêu tiền?”

Sở Ngôn cũng không ngốc, y biết trái đất đã trở thành tinh cầu du lịch, cũng biết vé để đặt chân đến đây chỉ là mười nghìn tinh tệ.

Hạ Bách Thâm khẽ cong môi mỏng: “Một ngày một trăm triệu.”

Sở Ngôn giật mình: “Anh gấp gáp đến đây như vậy làm gì? Chờ em và anh công khai rồi chúng ta có thể thoải mái đến đây du lịch.” Đến lúc đó cũng không cần xài nhiều tiền như vậy, không cần sợ hãi bị người khác thấy.

“Nơi này là quê nhà của em.” Chất giọng trầm thấp từ tính của người đàn ông kia khiến Sở Ngôn thoáng cái sửng sốt, Hạ Bách Thâm dịu dàng nói: “Anh sinh ra ở Thủ đô tinh, nơi đó là quê hương của anh. Em không có người thân nhưng em còn có quê hương, anh tuy rằng không thể gặp được cha mẹ của người anh yêu, thế nhưng anh rất muốn có thể đặt chân đến quê hương của em một lần trước khi tuần trăng mật kết thúc, cám ơn vùng đất đó đã sinh ra người khiến anh yêu thương sâu đậm.”

Nhiệt độ truyền đến theo những vùng da áp chặt vào nhau, Sở Ngôn ngẩn ngơ nhìn người đàn ông bên cạnh, cuối cùng lại cười khẽ: “Thật sự muốn đi xem quê hương của em một chút?”

Hạ Bách Thâm gật đầu: “Ừ.”

Sở Ngôn nói: “Được, vậy chúng ta liền đến đó, em nói anh biết này, đó chỉ là một thành thị không lớn không nhỏ, không phồn hoa đô hội như Thủ đô tinh nhưng lại có rất nhiều cổ trấn ý nhị. Khi còn nhỏ em cũng sống ở một trấn cổ như thế…”

Hồi ức đều là đẹp đẽ, song khi Sở Ngôn dẫn Hạ Bách Thâm về đến quê nhà mới phát hiện nơi này từ lâu đã không còn phong vận đã từng của vùng sông nước Giang Nam. Dù sao ký ức của y là ở thế kỷ , nhân loại còn phát triển thêm năm nữa mới rời khỏi địa cầu, những trấn nhỏ kia đều đã sớm mai một trong mưa gió lịch sử, không còn tồn tại.

Hạ Bách Thâm nhìn biểu tình thất vọng của Sở Ngôn, trong lòng không khỏi đau đớn, anh ôm lấy người yêu kéo vào trong ngực, thấp giọng nói: “Nơi này không còn, vẫn còn anh.”

Sở Ngôn sững sờ thật lâu mới vươn tay đan vào kẽ tay của người bên cạnh, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, em vẫn còn anh.”

Hành trình trăng mật thật dài, bắt đầu với Sở Ngôn hăng hái bừng bừng tâm thần phấn chấn, kết thúc lúc y có hơi thất lạc ngẩn ngơ nhưng trong lòng lại mang theo càng nhiều tâm tưởng.

Có người nói hôn nhân là phần mộ của ái tình, thế nhưng đối với Sở Ngôn mà nói, y và người đàn ông kia lại giống như chưa bao giờ kết hôn lại vẫn một mực gắn bó cùng nhau.

Nếu như đem cảm quan đối với một người chia theo thang điểm từ ‘-’ đến ‘’, như vậy Sở Ngôn có thể trực tiếp nói: “Ở lần gặp đầu tiên, em cảm thấy anh tối đa chỉ đạt được ‘-’ điểm, không thể nhiều hơn.”

Bất quá hiện tại…

Sở Ngôn quay đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh nghiêm túc giúp mình cắt móng tay, chỉ cảm thấy trong ngực có chỗ nào đó gần như mềm nhũn ra, cảm giác ngọt ngào truyền dọc theo mạch máu đến toàn thân, cuối cùng trở về trái tim, khiến tim của y không ngừng đập vang thình thịch.

“Em cảm thấy điểm là không đủ.”

Hạ Bách Thâm có chút sửng sốt: “Cái gì điểm?”

Sở Ngôn nhịn không được vươn người tới hôn nhẹ một cái.”Em nghĩ, anh xứng đáng được điểm.”

Lời này khiến Hạ Bách Thâm không hiểu ra sao, bất quá anh cũng không vội vàng mà ngược lại ôm lấy eo của vợ yêu đáp trả một nụ hôn triền miên, mãi đến khi Sở Ngôn cảm thấy đầu óc choáng váng, nhẹ giọng thở dốc.

Hạ Bách Thâm đại khái đoán được chút gì đó: “Ngôn Ngôn, em không chỉ điểm, em có điểm!”

“… Anh là đang bắt đầu ầm ỹ sao?”

“Vậy một triệu điểm?”

“Em rõ ràng là dương vô cực!”

“Ây da, Ngôn Ngôn, hôm nay da mặt em có hơi dày rồi.”

“… Hạ. Bách. Thâm!!! Anh cút cho em!!!”

Trở về đến Thủ đô tinh, tuần trăng mật kéo dài suốt hai mươi ngày cuối cùng cũng kết thúc. Hôm sau Sở Ngôn sẽ tham gia Lễ trao giải Kim Thịnh, qua hai ngày nữa lại phải rời khỏi Thủ đô tinh quay phim điện ảnh. Vậy nên tối nay đã là đêm cuối cùng bọn họ có thể ở bên nhau, Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm quyết định vào rạp phim tại gia, cùng xem bộ phim truyền hình mới nhất.

“Diễn xuất của người này rất tầm thường, kém hơn em thật nhiều.”

“Đó chỉ là người mới.”

“Ồ, bộ dạng không xinh đẹp như em.”

“Anh cảm thấy có ai xinh đẹp hơn em?”

“Nữ diễn viên lần trước quay 《Nghe tiếng gió thổi 》 cùng em…”

Thanh âm hơi ngừng, Hạ Bách Thâm chậm rãi quay đầu nhìn thanh niên bên cạnh, chỉ thấy Sở Ngôn như cười như không nhìn mình, gương mặt tuấn tú xinh đẹp vạch ra nụ cười vô cùng ôn nhu, y mềm giọng hỏi: “《Nghe tiếng gió thổi 》 sao? Anh là đang nói đến Anfia đi? Đúng vậy, cô ấy chính là ‘Tiểu thiên sứ’ của cả tinh hệ, anh nói như vậy cũng không sai.”

“Ngôn Ngôn…”

“Mấy hôm trước nước Pháp có tạo một bảng xếp hạng nhan sắc cho các ngôi sao nữ, Anfia quả thực chiếm được ngôi á quân.”

“Ngôn Ngôn…”

“Hạ Bách Thâm, thật không ngờ mắt anh lại tốt như vậy, vừa liếc nhìn đã thấy được người đẹp như Anfia, còn có thể nhớ thương sâu đến như thế…”

Vừa thấy Sở Ngôn càng nói càng xa, càng nói ý ghen càng nặng, Hạ Bách Thâm hoặc là không làm nếu đã làm liền trực tiếp ngăn miệng của đối phương, mạnh mẽ hôn lên. Sở Ngôn tức giận áp lên người Hạ Bách Thâm, đè đối phương xuống hôn sâu, hai người rất nhanh đều bắt đầu động tình.

Sở Ngôn cởi caravat của Hạ Bách Thâm, lại cởi quần áo của hai người, vừa thấy đã chuẩn bị tiến vào bước cuối cùng Hạ Bách Thâm lại đột nhiên kéo y lại: “Ngôn Ngôn, đi phòng ngủ.”

Sở Ngôn hai mắt trợn tròn, tức giận nói: “Hạ Bách Thâm, anh rốt cục có muốn làm hay không! Anh có còn là đàn ông hay không?!”

Một câu này khiến Hạ Bách Thâm khẽ híp mắt lại, hung hăng đè đối phương xuống.

Trong thoáng chốc, hai người đều phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, thanh âm va chạm vang vọng luẩn quẩn trong rạp phim rộng rãi, sau đó lại là một tràng quở trách của Sở Ngôn. ‘Hạ Bách Thâm! Em coi thường anh’, ‘Hạ Bách Thâm! Anh cút cho em!’, ‘Hạ Bách Thâm! Anh chậm như vậy là bị bất lực sao?!’…. Mỗi câu đều khiến người đàn ông kia điên cuồng tăng nhanh động tác, cũng khiến thanh niên thắt lưng mềm ra ghé vào ngực Hạ Bách Thâm.

Sau đó, Sở Ngôn lại giáng một đấm vào ngực Hạ Bách Thâm, không có sức lực gì, trái lại có chút không được tự nhiên.

“Đừng nghĩ em quá yếu đuối, ie anh còn như vậy, cẩn thận sau này em sẽ không bao giờ cho phép anh…. Khi dễ em như thế.”

Hạ Bách Thâm trước hết là sửng sốt, sau đó mới trêu đùa hỏi: “Như thế nào là khi dễ em?”

Sở Ngôn ngước mắt: “Chính anh tự biết.”

Hạ Bách Thâm cười nhẹ không nói.

Thân thể từ sớm đã tiếp nhận đối phương, tâm lý cũng bị sự thâm tình của người đàn ông này đánh bại. Sở Ngôn từ sớm đã rõ mình quả thực bị cái người tên Hạ Bách Thâm kia cầm tù, y thích dáng dấp vì mình mà điên cuồng của đối phương, cũng thích sự tỉ mỉ chiếu cố mà người nọ dành tặng.

Nắm tay cùng đi, bọn họ đã vì đối phương thay đổi rất nhiều, cả hai đều không còn ngạo mạn như trước kia đã từng.

Sự lạnh lùng của Hạ Bách Thâm là thể hiện trên bề mặt, mà sự lạnh lùng của Sở Ngôn lại giấu trong đáy lòng.

Đạt được kết quả như hiện tại, ai cũng không thể phủ nhận sự nỗ lực từ song phương đối với đoạn tình cảm này. Chỉ là đến thời khắc hiện tại, nếu có người hỏi Sở Ngôn sẽ nguyện ý vì người đàn ông này nỗ lực nhiều ít, như vậy người thanh niên trước giờ chưa từng cúi đầu, lòng tự trọng cực cao kia sẽ không chút do dự mà trả lời: “Tôi tình nguyện chết vì anh ta.”

Ngày hôm sau, Lễ trao giải Kim Thịnh mỗi năm một lần long trọng cử hành tại Thủ đô tinh Hoa quốc.

Trên thảm đỏ lấp lánh ánh sáng, tất cả minh tinh hàng đầu trên khắp tinh hệ đều diện bộ lễ phục đẹp nhất của mình, mỉm cười nhìn về phía ống kính phất tay thăm hỏi khán giả. Giới giải trí người đẹp nhiều không đếm xuể, nhan sắc đa dạng muôn màu, một bữa tiệc thị giác cực thịnh như vậy quả thực là sự hưởng thụ tột độ, những người này không cần lên tiếng cũng đã đủ khiến khán giả say đắm dài lâu.

Đoàn phim 《Diêu tưởng thanh》, Cố Trầm Trạch và Bạch Kỳ Nhiên nắm tay tiến vào hội trường.

Đoàn phim 《He》, Oliver Ashley một mình hấp dẫn toàn bộ ánh mắt ký giả.

Ngay khi một thanh niên tuấn mỹ xinh đẹp hào phóng dắt tay nữ minh tinh bước lên thảm đỏ, tất cả mọi người đều hô to kinh ngạc, vô số ký giả lập tức thao túng camera mini ùa đến chụp ảnh, một giây cũng không muốn bỏ qua khung hình sánh vai của hai vị ngôi sao đỉnh cấp này.

Giải Kim Thịnh, đang chậm rãi mở màn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio