Chuyện Hạ Bách Thâm vào ở căn biệt thự đối diện, Sở Ngôn thật sự không hay biết gì.
Ngày hôm sau, Sở Ngôn vẫn tỏ ra bình thường đến đoàn phim ghi hình, hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi, không hề có lấy một tia dị thường. Mà không khí bình thường này lại khiến Sở Ngôn không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, lúc cậu hỏi Chu Hòa Huy ngày hôm qua rút cuộc đã xảy ra chuyện khiến y không thể có mặt, Chu Hòa Huy chỉ cười nói: "Cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt, chỉ là trong công ty có chút việc, tổng giám đốc Từ nói chuyện với tôi rất lâu, thực sự không rút ra được, vì vậy đêm qua chỉ có thể gửi cho cậu một tin nhắn, thông báo cho cậu biết tôi không thể qua đây được."
Sở Ngôn nghe vậy giống như có điều suy nghĩ, nhưng vẫn gật đầu không hỏi thêm nhiều.
—— Còn có thể có chuyện gì, nhất định là có người tận lực làm chuyện xấu ở sau lưng, mượn cớ trì hoãn Chu Hòa Huy.
Tiến độ quay chụp của 《Thịnh Thế 》 vẫn tiến hành theo dự định, nam chính Diệp Lăng và nữ chính Nhậm Vân Dao đều biểu hiện phi thường xuất sắc, bao gồm cả nam hai và nữ hai sau khi đối diễn với Sở Ngôn vài lần, song phương đều chậm rãi quen thuộc, vì vậy tiến độ lập tức đẩy lên cực nhanh.
Vai diễn của Sở Ngôn là Thái tử Lương quốc Ti Tích, nếu đã nói đây chỉ là một nam bốn, như vậy đất diễn khẳng định cũng không nhiều được đến đâu, tổng cộng chỉ xuất hiện trong mười tập, nhiều hơn một tập cũng không được, số lần xuất hiện cũng không nhiều lắm. Thế nhưng nếu xét toàn bộ nội dung bộ phim thì đây lại là một nhân vật vô cùng quan trọng, chỉ cần y còn sống một ngày liền chính là một thanh lợi kiếm treo trên đầu dàn nhân vật Tấn quốc, phá lệ chói mắt.
Tinh cầu điện ảnh truyền hình thực sự là biểu hiện nền móng của nền công nghiệp giải trí, mỗi viên tinh cầu đều được thiết kế theo phong cách bất đồng, còn phân chia rất nhiều khu vực. Giống như tinh cầu mà 《Thịnh Thế 》 đang thuê này, ngoại trừ khu lưu trú của nhân viên đoàn phim, tất cả kiến trúc còn lại đều là cổ phong, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ mỹ lệ.
Có kiến trúc còn chưa đủ, vì phối hợp với nhiều loại tình cảnh, mỗi tinh cầu điện ảnh còn phải trang bị hệ thống điều chỉnh thời tiết cao cấp, có thể giả lập khí hậu theo yêu cầu của đoàn phim. Nói ví dụ như hôm qua bọn họ vừa quay chụp một cảnh tuyết lớn, hôm nay đã quay mùa hè mặt trời oi ả, vô cùng thuận tiện.
Theo tốc độ quay chụp gia tăng, năm ngày trôi qua rất nhanh, Sở Ngôn cũng quay đến phân cảnh cuối cùng.
Đã đến thế giới này được nửa năm, Sở Ngôn tổng cộng quay chụp ba bộ phim, ngoại trừ Tần Mộ Nghiên trong 《 Khi Thiên Tam Phiến 》 tự mình biến mất, trong 《Huyết chiến》 kết cục của cậu chính là chết đến không còn hài cốt, mà Thái tử Lương quốc trong 《Thịnh Thế 》 cũng phải chết giữa tuyết trắng mênh mông, không tìm thấy thi thể.
Đợi phân cảnh này quay xong, Chu Hòa Huy lập tức mang ly trà gừng nóng chạy qua, đồng thời còn mở máy điều hoà nhỏ loại tiên tiến nhất giúp Sở Ngôn sưởi ấm cơ thể.
Quách lão là một đạo diễn nghiêm túc đến mức hà khắc, nếu Ti Tích đã được viết bị chết trong tuyết lớn, như vậy Sở Ngôn nhất định phải trực tiếp vùi người trong tuyết đủ một khoảng thời gian nhất định, mặc dù sau đó có thể dùng thế thân và đặc hiệu thay thế, nhưng những phân cảnh cần Sở Ngôn diễn xuất thì một chút cũng không thể bừa bãi.
Thế nhưng, sau khi Quách lão xem xét hồi lâu, một màn Ti Tích chậm rãi khép lại đôi mắt kia vẫn khiến ông không khỏi cảm thán buông xuống tiếng thở dài, thậm chí còn vươn tay gạt giọt lệ trên hốc mắt.
Một kiêu hùng chết đi, tượng trưng cho một thời đại kết thúc.
Ti Tích chỉ xuất hiện ngắn ngủn trong mười tập, thế nhưng đối với nửa phần đầu của cả bộ phim 《Thịnh Thế 》, y tuyệt đối có thể xem như đại boss phản diện cực kỳ quan trọng. Dùng ngôn ngữ tương đối văn nghệ để diễn tả thì chính là: Y đã không còn ở giang hồ, thế nhưng trên giang hồ vẫn còn truyền thuyết của y.
Một nhân vật đáng sợ nguy hiểm như vậy cứ thế yên lặng chết đi, ngay cả thi thể cũng không ai tìm được, kiểu chết này thực sự quá mức thê lương. Lúc còn sống có bao nhiêu diễm lệ chói mắt, khi chết đi lại có bấy nhiêu yếu ớt vô lực.
Thế nhưng mọi người đều lờ mờ nhận ra, loại tử vong này có lẽ cũng là mong muốn của Ti Tích. Vị Thái tử không ai bì nổi, một tay che cả bầu trời Lương quốc kia luôn có một lòng tìm chết, thế nhưng cũng may là y có suy nghĩ này, nếu không chỉ sợ đại nhân vật phản diện nửa đoạn sau của 《Thịnh Thế 》 rất có khả năng cũng đấu không lại y, cả bộ phim thực sự không có cách nào tiếp tục.
Nếu đã chết, vậy Sở Ngôn nhất định phải nhận tiền lì xì an ủi.
Lần trước trong đoàn phim 《Huyết chiến》, bởi vì người chết thực sự quá nhiều —— không sai, bộ phim tàn nhẫn này ngoại trừ vai nam chính, bao gồm cả nữ chính, nam hai, nữ hai, nam ba, nữ ba... dù sao chính là tất cả những nhân vật khán giả có thể gọi được tên... toàn bộ đều chết sạch —— nói tóm lại chính là, Sở Ngôn không thể cầm được tiền lì xì an ủi, thế nhưng lần này lại không giống, trong bộ phim hiện tại, cậu là đại nhân vật đầu tiên phải chết.
Nhanh chóng có rất nhiều người đều đưa lễ vật đến, có người không nhiều sáng tạo liền trực tiếp tặng tiền lì xì —— ví dụ như Quách lão. Mà cũng có người phi thường có tâm chuẩn bị một ít món quà nho nhỏ —— giống như nữ chính Nhậm Vân Dao.
Đợi khi màn diễn của Ti Tích đã triệt để hoàn thành, đoàn phim được nghỉ nửa ngày coi như giúp Sở Ngôn ăn mừng, xua tan sát khí.
Vốn dĩ dựa theo suy nghĩ của Sở Ngôn, cậu sẽ nhờ Chu Hòa Huy mua một ít bánh kem, đồ ăn vặt và mấy bàn thức ăn ngon đến mời mọi người, nhân viên đoàn phim trực tiếp khui champage chúc mừng, đến lúc chạng vạng là có thể rời khỏi tinh cầu về nhà, không quấy rầy tiến độ quay chụp của đoàn phim.
Không ngờ rằng, sau khi Quách lão nghe xong đề nghị của cậu liền lắc đầu, kinh ngạc nói: "Tuy rằng bộ phim này của chúng ta là do Thiên Thịnh đầu tư, thế nhưng trong dàn diễn viên chính chỉ có một mình cậu là nghệ sỹ của Thiên Thịnh, như vậy cậu cũng đừng khách khí nữa. Phía Thiên Thịnh đã đặt tiệc hoàn công cho cậu, mời cả đoàn phim đi ăn một bữa."
Lời này vừa dứt, Sở Ngôn lập tức hơi nheo mắt.
Quả nhiên! Đến tối, khi cậu đi theo đoàn phim đến nhà hàng năm sao duy nhất trên tinh cầu này, vừa vào cửa đã nhìn thấy người đàn ông cao ráo tuấn mỹ kia.
Lúc nhìn thấy Hạ Bách Thâm, đừng nói là Sở Ngôn, mọi người ai cũng vô cùng sửng sốt, thậm chí quên mất phải đi về phía trước. Chỉ có Quách lão là người già, nhiều kinh nghiệm, nhanh chóng đi đến bên cạnh Hạ Bách Thâm, hỏi: " Hóa ra Tiểu Hạ cũng đến sao? Ông nội cậu dạo này vẫn khỏe chứ? Hai ông già chúng ta đã lâu không có cơ hội gặp mặt rồi."
Hạ Bách Thâm lễ phép gật đầu, mỉm cười nói: "Thân thể của ông nội cháu rất tốt, đã làm phiền Quách lão quan tâm rồi."
Hai bên hàn huyên một chút, đoàn phim tiến vào phòng ăn chuẩn bị dùng cơm. Bất quá dù sao cảm giác tồn tại của Hạ Bách Thâm quá mức mạnh mẽ, mọi người ai cũng không dám chơi quá high, chỉ có thể nhỏ giọng mời rượu trò chuyện, ngay cả đùa giỡn người khác cũng không dám.
Hạ Bách Thâm tuy rằng không phải ngôi sao, cũng không phải đạo diễn, thế nhưng cũng có thể coi như là nửa người của giới giải trí. Trên thế giới này, người nào không biết công ty giải trí lớn nhất Hoa Hạ đều thuộc quyền chi phối của Hạ thị, mà người nắm quyền mới tuổi này của Hạ thị càng là tuấn dật phi phàm, rất nhiều nam nữ ngôi sao đều hi vọng có thể bò lên giường của hắn, hy vọng một bước lên trời.
Trong lúc ăn cơm, tầm mắt của rất nhiều người đều quét tới quét lui trên người Hạ Bách Thâm và Sở Ngôn, bọn họ đều biết tiệc hoàn công lần này là Thiên Thịnh tổ chức cho Sở Ngôn. Thiên Thịnh muốn nâng đỡ Sở Ngôn, đây cũng không phải vấn đề, dù sao bọn họ đều biết diễn xuất của Sở Ngôn rất tốt, nhan trị cũng thuộc hạng nhất, sau này tuyệt đối có thể trở thành nghệ sỹ tuyến đầu nổi bật.
Thế nhưng, ngay đến cả cả Hạ Bách Thâm cũng xuất hiện nha...
Đây tuyệt đối không phải là một chuyện bình thường đâu!
Nếu như nói, những nhân viên công tác và diễn viên ngồi ở bàn khác có thể giả vờ cái gì cũng không biết, như vậy đám người Diệp Lăng, Nhậm Vân Dao đang ngồi trên bàn tiệc chính cho dù muốn giả ngu cũng không được. Bất quá, bọn họ thực sự không rõ, đây rốt cuộc là cái tình huống gì?
Hạ Bách Thâm tự mình đến tham dự tiệc hoàn công của Sở Ngôn, thế nhưng lại không để ý đến chính chủ, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Quách lão.
Loại tình huống này thực sự quá mức quỷ dị, mà Sở Ngôn lại giống như cũng không thèm để ý đến, chỉ yên lặng ăn thức ăn trước mặt mình.
Cảnh tượng này khiến suy nghĩ "Liệu có phải Sở Ngôn đã bị Hạ tiên sinh bao nuôi hay không?" trong lòng Diệp Lăng và Nhậm Vân Dao có chút dao động, đợi đến khi bữa cơm kết thúc, hai vị diễn viên tâm tư nhanh nhạy, tính cách khéo léo này cũng không ăn được bao nhiêu, ngược lại không ngừng lâm vào trầm tư.
Nếu như nói bọn họ là vô cùng kinh ngạc, thì Chu Hòa Huy lại càng là mơ mơ hồ hồ.
Vì sao Hạ tiên sinh lại xuất hiện ở nơi này? Vì sao Hạ tiên sinh phải nâng đỡ Sở Ngôn?
Chu Hòa Huy có cảm giác giống như bản thân hiểu được chút gì đó, đợi sau khi mọi người đã rời chỗ ngồi, y bí mật kéo Sở Ngôn lại thấp giọng hỏi: "Tiểu Ngôn, nguyên nhận cậu tiến vào công ty là vì Hạ tiên sinh sao?"
Sở Ngôn không phủ nhận, chỉ cười cười nhìn về phía Chu Hòa Huy, nói: "Anh Chu, sau này tôi không hy vọng có quan hệ lợi ích gì với Hạ tiên sinh."
Bởi vì hôm nay ăn tiệc hoàn công đến khuya, Sở Ngôn cũng không thể lập tức rời đi được. Buổi tối sau khi Chu Hòa Huy đưa cậu trở về nơi ở, hai người giống như bị hoảng hốt, ngơ ngác nhìn Hạ Bách Thâm chậm rãi bước vào ngôi biệt thự đối diện nơi ở của Sở Ngôn. Trước lúc người kia vào cửa còn mỉm cười gật đầu với bọn họ, phảng phất như một vị hàng xóm bình thường.
Mà phía bên này, đừng nói là Chu Hòa Huy, ngay đến cả Sở Ngôn cũng cảm thấy có chút không hiểu sao.
Còn ở bên kia, sở dĩ mấy hôm nay Hạ Bách Thâm không đi tìm Sở Ngôn là bởi vì hắn còn đợi tư liệu trợ lý Lâm từ Thủ đô tinh gửi đến.
Những chuyện đã xảy ra trong nửa năm này thực sự quá mức kỳ quái, sau khi Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm kết hôn được một tuần, Hạ lão gia tử liền tự mình chủ trương đưa Sở Ngôn về dưới danh nghĩa Thiên Thịnh. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là, cậu thiếu niên Sở Ngôn chỉ một lòng muốn tiền không thích làm siêu sao thiên vương kia lại sở hữu diễn xuất kinh người, đồng thời còn rất chăm chỉ, khiến hai vị đạo diễn Lưu, Vương đều tán thưởng không ngớt.
Thậm chí, ngay đến cả Quách lão nổi danh xoi mói, trong buổi tiệc hoàn công tối nay đều không ngừng tán dương Sở Ngôn.
"Cậu ta có tiền sử bệnh thần kinh không?"
Trong hình ảnh giả lập, trợ lý Lâm không khỏi cúi đầu: "Hạ tiên sinh, sức khỏe của cậu Sở vô cùng tốt, bao gồm cả phương diện tinh thần."
Hạ Bách Thâm suy tư chốc lát: "Nếu đã không phải tinh thần phân liệt, như vậy chỉ là đơn thuần quên mất hôn nhân của chúng tôi?"
Trợ lý Lâm lại cúi đầu thấp hơn một chút, giả vờ bản thân cái gì cũng không nghe được.
"Ồ, tựa hồ có chút ý tứ..."
Hạ Bách Thâm đóng máy liên lạc, ngưng mắt trầm tư giữa phòng khách rộng rãi. Chỉ mới gặp mặt vài lần ngắn ngủi, Hạ Bách Thâm hắn còn chưa đến mức nảy sinh tình cảm đặc biệt gì với thiếu niên kia, thế nhưng đối với người kia và cả những nhân vật mà người kia thủ diễn, khiến cho hắn nảy sinh một chút hảo cảm là kết quả không thể chối cãi. Mà thú vị nhất lại là, đối phương thậm chí quên mất hôn ước của bọn họ...
Cũng vào thời điểm này, trong căn biệt thự đối diện chỗ Hạ Bách Thâm, Sở Ngôn cũng giống như đang có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm một lọ hoa, hồi lâu sau cậu mới thầm thì tự nhủ: "Lúc về phải kiểm tra kỹ một chút, nói không chừng có thể tìm được hiệp ước trong nhà..." Dừng một chút, Sở Ngôn nhíu mày: "Nhất định phải tìm được."
Hôm sau, mới sáng sớm, Hạ Bách Thâm giống như biết rõ Sở Ngôn sẽ nhanh chóng rời khỏi tinh cầu này, vì vậy từ sớm đã đẩy cửa ra ngoài, đi về phía căn biệt thự đối diện. Bất quá cũng vừa vặn, lúc hắn vừa định mở cửa lại nghe được một giọng nói trong trẻo vui tai vang lên bên cạnh: "Nhìn phương hướng này... Hạ tiên sinh giống như muốn tìm tôi nhỉ?"
Những sự kinh ngạc dạo gần đây hắn gặp được thực sự còn nhiều hơn tổng số suốt năm qua, Hạ Bách Thâm vừa xoay người đã thấy thiếu niên xinh đẹp tuấn tú đang tựa vào hàng rào bên ngoài biệt thự, cười nhạt ngước mắt nhìn mình.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên gương mặt tuấn tú của thiếu niên, lấp lánh ánh vàng, thực sự rất đẹp, đôi mắt trong trẻo khiến trái tim Hạ Bách Thâm khẽ động, cũng không biết là tư vị gì.
Hạ Bách Thâm nói: "Tôi đang định tìm cậu."
Sở Ngôn mỉm cười nói: "Hạ tiên sinh tìm tôi là chuẩn bị đưa ra đề nghị như lần trước, muốn tôi ngồi phi thuyền tư nhân của anh cùng nhau trở về Thủ đô tinh sao?"
Hạ Bách Thâm hơi mím môi, cũng không phủ nhận.
Sở Ngôn chậm rãi đứng thẳng người, y vuốt nhẹ mái tóc qua một bên, hơn nửa đầu tóc đen liền theo động tác của y mà đổ rạp về một bên, nụ cười bên môi cũng chậm rãi thu lại. Cùng lúc đó, một loại khí thế lạnh lẽo mạnh mẽ lập trức tràn ra, cho dù cậu có thấp hơn Hạ Bách Thâm vài centimet, thế nhưng loại khí thế này cũng đủ khiến cậu không rơi xuống thế hạ phong khi đối mặt với người kia, trái lại còn trở nên sắc bén khiến người khác hít thở không thông.
Bất quá, Hạ Bách Thâm phảng phất không hề nhận ra uy hiếp của thiếu niên, gương mặt tuấn mỹ không có chút biểu cảm nào.
Qua chốc lát, Sở Ngôn mới cúi đầu nở nụ cười: "Hạ tiên sinh, tôi rất vinh hạnh có thể nhận được lời mời của anh, cùng anh ngồi trên một chiếc phi thuyền tư nhân." Dừng một chút, Sở Ngôn cười nói: "Năng lực của anh thực khiến người ta bội phục."
Hạ Bách Thâm khẽ vuốt cằm: "Quá khen."
Sở Ngôn cười nhạt: "Đừng khách khí."
Tuy là đang cười, thế nhưng nụ cười lại không vào được đáy mắt, Sở Ngôn khẽ liếc mắt qua gương mặt của người đàn ông đối diện, thu lại nụ cười, xoay lưng bước lên một bước. Mà ở phía sau y, Hạ Bách Thâm thật ra thoáng hơi sửng sốt, sau đó liền cất bước đi theo thiếu niên.
Năng lực thực sự của Hạ Bách Thâm thực sự rất mạnh, mạnh thế nào?
Mạnh đến mức có thể khiến một công dân hợp pháp không có cách nào mua được vé phi thuyền trở về Thủ đô tinh! =)))))
Đối phương đã làm đến trình độ này, Sở Ngôn cũng không tiếp tục tránh né nữa. Tuy rằng cậu không rõ Hạ Bách Thâm vì sao lại cố chấp với mình như vậy, bất quá trong lúc tức giận, Sở Ngôn cũng hiếm khi nhấc lên một tia hứng thú ——
Đây là loại cảm giác căng thẳng, khẩn trương khi đối mặt kỳ phùng địch thủ, cũng giống như khi gặp được một miếng thịt thích hợp nhất với mình, miếng thịt này vô luận là độ dày, sự phân bố nạc mỡ... hết thảy đều vô cùng vừa ý, thế nhưng lại vì một chút nguyên nhân khiến bản thân không thể chạm vào. Vậy mà, khối thịt kia không phải chỉ một lần, còn liên tiếp.. hai... ba lần không ngừng khiêu khích!
Trước một giây khi đưa ra quyết định "Không tiếp tục lảng tránh Hạ Bách Thâm", ngay cả Sở Ngôn cũng không ngờ được mình sẽ có suy nghĩ nguy hiểm như vậy. Thế nhưng sau khi hạ quyết tâm, cậu lại kinh hãi phát hiện, trong lòng mình thế nhưng lại dâng lên một cỗ dục vọng chinh phục đã không thấy từ rất lâu.
Cho dù người đàn ông này là một ngọn núi lớn, thì cậu cũng sẽ không sợ hãi, khuất phục.
"Sắc mặt của cậu hình như có chút kỳ quái?"
Sở Ngôn ngước mắt: "A? Có sao?"
Hạ Bách Thâm nhướn mày: "Đang suy nghĩ gì?"
"Đang nghĩ miếng thịt mà tôi thích ăn nhất, vốn dĩ tôi cũng không định ăn nó, thế nhưng miếng thịt đó cứ liên tục xuất hiện trước mặt tôi. Vậy nên, tôi là đang nghĩ xem nên nấu nó như thế nào mới càng thêm ngon miệng đây?"
Giống như phát giác được một chút dị thường, đôi mắt Hạ Bách Thâm hơi híp lại, cũng không lên tiếng nữa. Chờ một lúc lâu sau hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu đối với hôn nhân có suy nghĩ thế nào?"
Câu hỏi không đầu không đuôi này khiến Sở Ngôn cũng sửng sốt một chút, bước chân cũng dừng lại trong nháy mắt, bất quá cậu rất nhanh lại mỉm cười nhìn về phía Hạ Bách Thâm, ngữ khí trịnh trọng, dõng dạc mà nói từng chữ một: "Bất luận là ai, nếu đã kết hôn rồi nhất định phải có trách niệm. Nếu như có một ngày tôi quyết định kết hôn, Hạ tiên sinh, tôi nghĩ rằng tôi nhất định là rất yêu người kia, nguyện ý hứa hẹn cùng người kia."
Trong giọng nói của Sở Ngôn mang theo một chút ý tứ nhắc nhở, thế nhưng cậu cũng không biết, lời này rơi vào trong tai Hạ Bách Thâm lại có bao nhiêu chế giễu.
[Nếu như có một ngày tôi kết hôn]
Cho nên, thực sự đã quên hôn ước của bọn họ sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cả hắn cũng không điều tra ra được?
Hai người cứ thế đi về phía xe huyền phù, ai cũng không lên tiếng, bất quá khi phi thuyền chuẩn bị cất cảnh khỏi tinh cầu điện ảnh này, Hạ Bách Thâm chợt mỉm cười rồi nói: "Cậu nói cậu thích ăn thịt? Thật trùng hợp, tôi cũng rất thích ăn thịt."
Từ sâu trong đáy mắt người đàn ông tràn ra ý cười, môi mỏng cong lên, đồng tử đen sẫm chăm chú nhìn thiếu niên đang ngồi phía đối diện, giống như dã thú vừa phát hiện ra con mồi của mình, ác liệt, sắc bén.
Sở Ngôn hơi hơi nở nụ cười, hai người đều không nói gì thêm.