Huyết Dạ giật người , nhìn Tô Mạn . Tô Mạn hơi nhíu mày ánh mắt vẫn như cũ không chút cảm xúc lắng đọng .
" Dị năng lực của ta là gì ?"
Vẫn điềm nhiên không chút nóng vội . Huyết Dạ cười tươi rạng rỡ
" Chủ nhân người rất có thiên căn là tam hệ dị năng , thật nghịch thiên !"
Tô Mạn trầm mặt ... nghịch thiên sao , việc cô trùng sinh đã là một việc nghịch thiên vô cùng bất nhân đạo rồi .
" Nói nhảm đủ rồi , hệ dị năng lực ?"
Huyết Dạ hơi lo lắng sau đó mở miệng
" Là Thổ hệ , Lôi hệ biến dị và ...."
Tô Mạn hơi nhướng mày ý bảo Huyết Dạ nói tiếp .
" Và Thanh Viêm "
Huyết Dạ thật sự rất lo lắng , thanh viêm ngọn lửa lạnh hơn băng lại nóng hơn dung nham . Nó là dị năng rất cường đại tuy nhiên nó còn biết lựa chọn chủ tử .
Chủ tử của nó nhất thiết phải là người vô chân vô tà thuần khiết . Ngàn vạn năm trước chủ nhân là người duy nhất có thể điều khiển được nó . Nhưng mấy kiếp luân hồi , chủ nhân không còn cường hãn như xưa liệu có thể sử dụng được nó .Chỉ sợ là bị sức mạnh của nó làm cho hao tổn thân thể .
" Tiếp theo cần làm gì ?"
Đang miên man suy nghĩ , Huyết Dạ bỗng dưng bị đánh thức bởi giọng nói lạnh nhạt của Tô Mạn .
" Chúng ta cần tẩy tủy để dị năng lưu thông trong linh tuyền "
Huyết Dạ thở dài nói
" Tẩy tủy rất đau đớn đặc biệt là thanh viêm nó càng thống khổ hơn vạn lần , chủ nahn nếu chịu không nổi thì nhanh chóng nói với ta "
" Nhiều lời "
Tô Mạn lạnh lùng phản bác nhanh chóng bước vào linh tuyền , Huyết Dạ lấy từ đâu một lá phù cắn ngón tay một giọt máu chảy rơi xuống , lá phù bỗng chốc hiện lên hoa văn kỳ quái .
Nhắm mắt đọc một chuỗi thần chú , sau đó hét to
" Khai "
Lá phù bay tới linh tuyền nhanh chóng tạo một kết giới bao trùm Tô Mạn , mặt linh tuyền nhanh chóng từ yên ắng chuyển sang một chút gợn sóng .
Tô Mạn cảm thấy thân thể có chút đau , nhưng cô còn chịu được .
Thời gian trôi chậm từng khắc , bỗng nước linh tuyền chuyển động dữ dội . Gương mặt Tô Mạn đã tái xanh .
Trong cơ thể có hai luồng khí nóng lạnh chạy xung quanh đau đớn vô cùng . Mím môi để che dấu tiếng rên đau .
Chết Tiệt ... Đau quá....
Huyết Dạ nhìn biểu hiện của Tô Mạn , vội nóng nảy nói
" Chủ nhân , để ta phá phù chú "
Tuy không có được thanh viêm ở kiếp này nhưng miễn sao mạng sống chủ nhân được bảo toàn là được rồi.
" Trá..nh .....ra ...đ..i ....Không cần ....."
Chịu đựng cơn đau kiên trì nói . Đau đớn này có là gì so với cảm giác lạnh lẽo trong trại huấn luyện kia . Cô đứng dậy từ đáy của xã hội mục ruỗng , nếu sớm chịu thua như vậy thì đến giờ cô cũng chả còn tồn tại .
Một luồng sáng phát ra bao trùm căn nhà gỗ . Huyết Dạ mừng rỡ như điên dại .
Chủ nhân đã làm được rồi !
Vì mất quá nhiều sức nên cô ngất đi . Rơi vào hắc ám cô có thể cảm nhận , giọng nói rất lạnh lạnh lẽo đến thấu xương
" Người từ giờ là chủ tử của ta , ta là đầy tớ của người "
Hắc ám trong trí thức vô tận....
Tô Mạn ngẩng đầu nhìn xung quanh hắc ám . Trong đầu hiện lên giọng nói bá đạo
" Huyết Nguyệt , gặp thần giết thần gặp ma giết ma . Cả đời ngươi chỉ có thể là của ta "
Ai ... ai đang nói vậy ?
" Tô Mạn !"
Giọng nói lạnh lùng vang lên . Trước mặt Tô Mạn từ lúc nào xuất hiện một nữ nhân tuyệt mỹ . Đẹp đến mức vạn vật thất sắc , đặc biệt đôi mắt kia một màu tím đẹp huyền ảo , mờ hồ . Mái tóc đen dài tới gót chân ăn mặc cổ quái.
Đẹp đến mức khiến người ta khó thở .Nhưng tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc với nữ nhân này như vậy?
" Cô là ai ?"