Câu này của Maktoum rõ ràng là muốn thử lòng, ông ta muốn xem xem kỳ vọng của Phương Minh Viễn về lợi nhuận trong tương lai của khách sạn này, nếu thực sự Phương Minh Viễn có niềm tin thì với thân phận của hắn tất nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời này, nhưng nếu bản thân Phương Minh Viễn cũng không có đủ tự tin vậy thì Maktoum cũng không cần phải suy nghĩ thêm nữa. Tuy rằng hoàng tử Maktoum đã bị dự án khách sạn trong tương lai sẽ trở thành khách sạn xa hoa nhất thế giới này hấp dẫn nhưng ông ta vẫn chưa mê muội đến mức chưa suy nghĩ kỹ đã vội vàng. Trong lòng Phương Minh Viễn vui đến nổ tung, khách sạn Burj al-Arab ngay từ lúc xây dựng đã làm khuynh đảo cả thế giới. Tuy kinh phí đầu tư lớn, nhưng lợi ích thu được cũng vô cùng khả quan, có thể nắm trong tay cổ phần của nó thì đó sẽ là một vụ làm ăn mà sau này có tiền cũng khó mà mua được. -Nếu như được hoàng tử Maktoum và quý quốc cho phép, tôi có thể đầu tư 100% vốn của dự án này, chỉ có điều không biết là luật lệ của quý quốc có cho phép điều này hay không? Phương Minh Viễn nhớ ở kiếp trước đã từng có một bản tài liệu để cập đến việc các tiểu vương quốc Ả rập thống nhất rất cẩn thận với những dự án có các nhà tư bản nước ngoài đầu tư, giống như Hoa Hạ ở những năm đầu cải cách mở cửa, các doanh nghiệp nước ngoài không được phép nắm đa số cổ phần của một công ty, không được mở công ty bằng vốn riêng mà bắt buộc phải hợp tác với công ty trong nước. Mặt hoàng tử Maktoum nóng lên, đúng là trong tiểu vương quốc Ả rập thống nhất không cho phép việc doanh nghiệp nước ngoài thành lập công ty bằng vốn riêng, cho dù là trong ngành kinh doanh khách sạn cũng như vậy. Ông ta tuy rằng là hoàng tử của tiểu vương quốc Dubai nhưng cũng không thể chống lại luật pháp. Có điều nói như vậy thì Maktoum cũng đã yên tâm rồi, những lời nói của Phương Minh Viễn thể hiện rằng hắn cực kỳ có niểm tin vào tương lai của dự án khách sạn, như vậy là đã đủ đối với ông ta rồi. -Rất xin lỗi, theo luật pháp của Ả rập, công ty của người nước ngoài không được chiếm đa số cổ phần trong một công ty ở đây. Nếu như cậu có ý muốn đầu tư, với một trăm triệu đô là Mỹ tôi có thể nhượng lại cho cậu 5% cổ phần khách sạn! Phương Minh Viễn đã từng nói rằng, dự án khách sạn này có thể tốn đến một tỷ đô la Mỹ. Hoàng tử Maktoum đã rất hào phóng khi nhượng hẳn cho Phương Minh Viễn 5% cổ phần, đây coi như là sự báo đáp với người có công nghĩ ra kế hoạch này, thù lao năm triệu đô la Mỹ cũng coi như là cực kỳ hậu hĩnh rồi. Phương Minh Viễn tiếc rẻ gật gật đầu, tuy không thể có được con số như hắn mong muốn, nhưng nếu đã đụng được vào rồi thì sau này cũng sẽ là một món tốt để nhiều người thèm đỏ mắt. -Hoàng tử Maktoum, xin cảm ơn sự hào phóng của ngài, nếu đã như vậy thì tôi cũng đành mặt dầy mà nhận lấy vậy. Hoàng tử Maktoum và hoàng tử Abdullah cùng cười, nếu như có Phương Minh Viễn cùng đầu tư thì coi như hắn cũng đã là dây cương của một con lạc đà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. để đảm bảo cho giá trị nguồn vốn của mình tăng lên Phương Minh Viễn chắc chắn sẽ tận tâm tận lực với khách sạn này, so với điều này thì cả hoàng tử Maktoum và hoàng tử Abdullah cảm thấy năm triệu đô chẳng là gì. Hơn nữa theo bọn họ, người có thể bị mua chuộc bởi lợi ích thì cũng chẳng có gì là đáng sợ. Từ lúc nhận nhiệm vụ của hoàng tử Maktoum giao cho, hoàng tử Abdullah cũng đã hỏi thăm cặn kẽ, Phương Minh Viễn rút cuộc là thế nào mới đồng ý đưa ra toàn bộ kế hoạch về việc xây dựng khách sạn, Phương Minh Viễn lúc nào cũng quanh co không chịu nói ra thông tin gì, vì vậy hoàng tử Maktoum mới quyết định thử một lần. Hoàng tử Maktoum mỉm cười nói: -Phương, vậy thì… Đúng vào lúc đó, điện thoại trong xe đột nhiên vang lên, Maktoum tiện tay nhấc máy, chưa nghe được mấy câu, nét mặt ông ta lập tức sa sầm xuống. -Abdullah, tôi vừa nhận được một thông tin, Kuwait vừa mới tuyên bố nhập lãnh thổ của mình vào lãnh thổ của Iraq, và chia lãnh thổ Kuwait thành hai phần, phần thứ nhất sáp nhập vào tỉnh Basra, phần còn lại sẽ lập thành tỉnh mới. Đặt điện thoại xuống hoàng tử Maktoum đã hết cảm hứng muốn tiếp tục cuộc nói chuyện với Phương Minh Viễn, mặt tối sầm lại nói với hoàng tử Abdullah. -Cái gì? Hoàng tử Abdullah cảm thấy không thể tin được: - Cái tên ác ma Saddam, hắn dám công khai nuốt trọn đất nước của chúng tôi? Sau khi tiến vào lãnh thổ Kuwait và đuổi hoàng thất nước này đi lại còn dám thành lập nên một chính phủ bù nhìn ở Kuwait. Thật không thể tin nổi mới chỉ mười ngày mà người Iraq đã lộ ra bộ mặt hiểm ác, đến cả một tin xấu như vậy cũng dám công khai, ngang nhiên tiêu diệt Kuwait! -Không sai, Saddam đã không còn che dấu dã tâm đối với lãnh thổ này nữa rồi! Hoàng tử Maktoum lo lắng nói: -Xem ra trận chiến này không thể tránh được rồi! Hành động lần này của Saddam như là một câu trả lời cứng rắn với quốc tế về yêu cầu ông ta rút quân đội ra khỏi lãnh thổ Kuwait và giải quyết xung đột một cách hòa bình. Với biểu hiện này Iraq đối với Kuwait đã là tình thế bắt buộc rồi! -Cầu xin Thánh A La nổi sấm sét lên đánh chết tên ác ma Saddam kia đi! Hoàng tử Abdullah giận dữ đến nổi hổn hển hét lớn. Trước đây các thành viên trong vương thất của các quốc gia Ả rập đều mong muốn giải quyết mọi chuyện bằng con đường hòa bình, hy vọng có thể thông qua dư luận quốc tế và sự uy hiếp về quân sự của Mỹ để làm Saddam chủ động rút quân khỏi lãnh thổ Kuwait từ đó có thể loại bỏ đi nguy cơ chiến tranh. Đặc biệt là các thành viên của hội đồng bảo an đều giữ quan điểm rất nghiêm khắc về vấn đề này, và Liên Xô lần này cũng làm cho thế giới vô cùng ngạc nhiên khi cùng đứng về một phe với Mỹ không ủng hộ hành động lần này của Iraq. Cần phải biết rằng trong thời kỳ chiến tranh lạnh, những sự việc như lần này là cực kỳ hiếm có nhưng mỗi lần có việc xảy ra thì hội đồng bảo an đều không đạt được sự thống nhất, nếu không phải là Mỹ thì sẽ là Liên Xô sử dụng quyền biểu quyết và như thế đối phương cũng chỉ biết trố mắt ra nhìn sự việc phát triển theo hướng xấu dần mà thôi. Theo Hoàng tử Abdullah, nếu như không có Liên Xô sau lưng giúp đỡ, lại bị Mỹ uy hiếp quân sự cùng sự lên án của cả thế giới thì Saddam bây giờ chắc chắn cũng đã sứt đầu mẻ trán, ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu ai có thể bắc cho ông ta một chiếc cầu thì sự việc có thể sẽ được giải quyết. Đối với Sasddam những người trong hoàng thất Kuwait tất nhiên là hận đến tận xương tủy, ước gì có thể ném đá ông ta cho đến chết, nhưng bọn họ cũng hiểu rằng nếu một khi xảy ra chiến tranh lớn thì Kuwait sẽ là chiến trường chủ yếu, như vậy thành quả trong mấy chục năm của Kuwait sẽ bị sụp đổ trong chốc lát! Và quan trọng hơn nữa là trong lãnh thổ Kuwait các giếng dầu phân bố rải rác, nếu bị ngọn lửa chiến tranh thiêu rụi hết thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Như vậy không chỉ có kinh tế bị ảnh hưởng nghiêm trọng mà đến cả nghành công nghiệp khai thác dầu cũng sẽ phải đối mặt với sự diệt vong. Đối với vịnh Ba Tư thì những nguy cơ ô nhiễm môi trường mà nó tạo nên là không thể đo được, vì vậy có rất nhiều người vẫn ôm ảo tưởng đối với chính phủ Iraq. Nhưng hành động này của Saddam đã hoàn toàn hủy diệt luôn cả hy vọng cuối cùng này của bọn họ! So với khuôn mặt kinh hãi và bất lực của hoàng tử Abdullah thì Maktoum lại chú ý nhiều hơn đến sự bình thản không chút gợn sóng nào của Phương Minh Viễn, dường như hắn đã có tâm lý chuẩn bị trước đối với chuyện này. -Phương, hình như cậu không kinh ngạc về thông tin này? Hoàng tử Maktoum hỏi thẳng. Phương Minh Viễn tất nhiên sẽ không nói với ông ta rằng mình không chỉ biết rằng Iraq lúc này không muốn thỏa hiệp mà còn biết rằng, sau khi hội đồng bảo an ra tối hậu thư Saddam vẫn cự tuyệt không chịu rút quân ra khỏi lãnh thổ Kuwait. Trận chiến điên cuồng này căn bản là không thể dùng đạo lý thông thường mà đoán định nó được. -Hoàng tử Maktoum, tôi cho rằng đây e chỉ mới là bắt đầu, tiếp theo có thể tổng thống Saddam của Iraq sẽ còn làm ra những chuyện khiến chúng ta kinh ngạc hơn nữa. -Làm ra những chuyện khiến chúng ta kinh ngạc hơn nữa? Hoàng tử Maktoum ngạc nhiên lặp lại. Ông ta thật sự không thể nghĩ được còn có chuyện gì khiến người ta ngạc nhiên và khó chấp nhận hơn chuyện này nữa. Phương Minh Viễn trầm ngâm một chút, cuối cùng quyết định vẫn nên biểu hiện một chút năng lực chính trị thế giới của mình trước mặt hoàng tử Maktoum, như vậy cũng sẽ có lợi hơn cho việc hợp tác sau này của hắn với những người Ả rập này. -Ví dụ nếu như bây giờ trong lãnh thổ của hai nước Kuwait và Iraq vẫn đang còn xuất hiện rất nhiều cư dân của các nước khác phải không ạ? Phương Minh Viễn vừa nói vừa mở tủ lạnh trên xe ra, hắn ngạc nhiên thấy rằng tủ lạnh trên xe còn có cả rượu. Cả Maktoum và Abdullah đều không hiểu mà gật đầu. Đây là chuyện rất bình thường, việc kiến thiết lại ngành công nghiệp dầu mỏ sau chiến tranh vùng Vịnh lần 1 đã thu hút một lượng lớn nhân lực đến đây tìm cơ hội việc làm, hơn nữa còn có một số lượng lớn các đại diện của các doanh nghiệp lớn, rồi các nhân viên của các hãng truyền thông, tính ra cũng phải đến hơn cả nghìn người. Nhưng họ với Saddam thì có quan hệ gì. -Mọi người đều biết, sức mạnh quân đội của nước Mỹ đứng hàng một hàng hai trên thế giới. Nếu như Saddam phát hiện ra việc quân đội Mỹ tấn công mình là chuyện không thể tránh khỏi thì hai người nói xem liệu ông ta có bắt các cư dân nước ngoài kia, dùng họ để uy hiếp chính phủ các nước phương Tây không được dùng vũ lực với Iraq không? Phương Minh Viễn thản nhiên cầm lấy một chai nước ngọt và đóng cửa tủ lạnh lại. Những lời này của Phương Minh Viễn làm cho Maktoum và Abdullah ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu sau vẫn chưa nói nên lời. Đúng như Phương Minh Viễn nói, sau khi Iraq tiến vào lãnh thổ của Kuwait, quả thật Saddam đã giữ những người ngoại quốc có mặt ở đây lại. Nhưng theo luật pháp quốc tế, dù là trong chiến tranh cũng phải giảm thiểu tối đa thương vong cho dân thường vô tội, nếu như Saddam bắt những người này làm con tin để uy hiếp dư luận thế giới thỉ chắc chắn sẽ càng bị thế giới lên án! Hoàng tử Abdullah lắp bắp nói: -Phương, cái…cái này, không thể có chuyện đó chứ? Saddam mà dám làm như vậy thì quả thật là ông ta bị điên rồi!