-Maktoum, Phương là do em quen trước, cậu ấy là anh em của Kuwait chúng em! Hoàng tử Abdullah vừa đi vừa bất mãn nói. Ông ta cũng không ngờ hoàng tử Maktoum lại nói ra những lời như vậy. Tuy rằng đó đa số là những câu nói đùa, nhưng Abdullah cũng không phải là một tên ngốc sao có thể không nghe ra người anh họ này trong lòng cũng có mấy phần hy vọng. Muốn đục chân tường cũng không nên như vậy chứ. -Abdullah, với tình hình hiện tại, cậu có muốn kéo hắn về phía Kuwait của cậu e rằng hắn cũng không đồng ý đâu! Maktoum thản nhiên nói. Với câu cự tuyệt của Phương Minh Viễn tuy ông ta không tức giận, nhưng trong lòng cũng cảm thấy vài phần thất vọng. Có điều ông ta hiểu rằng với thân phận hiện tại của Phương Minh Viễn tuyệt đối sẽ là dân di cư được hoan nghênh đối với tất cả chính phủ các nước, nhập quốc tịch vào các quốc gia Ả rập quả thật là quá nhiều trói buộc. Mặt hoàng tử Abdullah tối sầm lại, ông ta không nói thêm gì nữa. Ngày phục quốc của Kuwait vẫn còn xa xôi vô vọng, dù có muốn lôi kéo Phương Minh Viễn nhập quốc tịch vào đó, e rằng Phương Minh Viễn cũng sẽ không bao giờ nhập vào một nước đã bị diệt vong, huống gì so với các tiểu vương quốc Ả rập thống nhất thì Kuwait còn có thái độ chấp hành theo tôn giáo ngiêm túc hơn rất nhiều. Với một người ngoại quốc như Phương Minh Viễn thì tất nhiên Dubai có sức hấp dẫn hơn nhiều. Rắc rối nhất là Kuwait đang còn có một nước láng giềng ác độc, cho dù phục quốc được thì an toàn cũng khó có thể được đảm bảo. Trong khi đó các tiểu vương quốc Ả rập thống nhất lại nằm ở phía nam của Ả rập Saudi, Iraq có muốn tấn công vào đây thì cũng phải hạ được Ả rập Saudi mới có khả năng uy hiếp họ, tính an toàn và ổn định rõ ràng là cao hơn một bậc. -Đáng tiếc, Hoa Hạ hình như không công nhận việc một người có hai quốc tịch, nếu như bọn họ mà công nhận việc đa quốc tịch, cho dù chỉ là hai quốc tịch thôi thì việc lôi kéo Phương cũng dễ dàng hơn nhiều. Hoàng tử Maktoum nhẹ nhàng thở dài nói. Có được kế hoạch hay cũng không bằng có trong tay người làm nên kế hoạch đó, như thế sẽ làm người ta cảm thấy yên tâm hơn nhiều chứ! Hoàng tử Maktoum tạm thời để việc của Phương Minh Viễn gác qua một bên, kéo Abdullah vào một chiếc khác đi thẳng đến cung điện trung tâm. -Abdullah, tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy những lời nói lúc nãy của Phương về chuyện Saddam đem những người ngoại quốc bị giữ lại Iraq kia làm sợi dây trói buộc các nước phương tây có khả năng không? Hoàng tử Maktoum trịnh trọng hỏi. Hoàng tử Abdullah chần chừ hồi lâu mới nói: -Em nghĩ Saddam không đến mức điên rồ như vậy đâu, đây rõ ràng là muốn đối cầu với cả thế giới. Em công nhận ở khu vực Trung Đông, ngoài Iran ra thì không có nước nào có thể so sánh với Iraq về sức mạnh quân sự. Sau tám năm chiến tranh tuy làm cho Iraq chồng chất nợ nần, nhưng nhờ đó họ cũng đã đào tạo được không ít quân đội tinh nhuệ, muốn đánh bại họ cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Saddam chắc không đến mức phải dùng đến cách ti tiện không đếm xỉa đến luật pháp quốc tế như vậy đâu. Nhưng em lại cảm thấy nếu như Phương đã nói như vậy thì cũng sẽ có khả năng đó. Những biểu hiện xuất sắc của Phương Minh Viễn mấy ngày hôm nay đã làm cho ông ta ấn tượng sâu sắc, làm cho ông ta không dám coi nhẹ những lời nói của Phương Minh Viễn. Maktoum nhẹ gật đầu, thì thầm vào tai Abdullah những thông tin mà mình biết được. -Cái gì? Abdullah khiếp sợ nhảy dựng lên, suýt nữa thì rơi ra khỏi xe, hoàng tử Maktoum vội vàng kéo ông ta lại. -Thật vậy sao? Hoàng tử Abdullah vội vàng hỏi. -Thật, tối hôm qua tôi mới biết được tin này. Nếu như không phải hôm nay Phương nhắc tới thì tôi cũng không nghĩ ra Saddam lại có thể làm như vậy! Hoàng tử Maktoum trầm giọng nói: -Lát nữa cậu báo tin này về trước đi, cho dù chỉ là nghi ngờ của chúng ta, nhưng tuyệt đối không thể không đề phòng Saddam sẽ dùng thủ đoạn này. Hoàng tử Abdullah liên tục gật đầu, thủ đoạn này của Saddam quả thật là quá độc ác, nếu như để ông ta đạt được mục đích thì việc phục quốc của Kuwait chẳng phải là sẽ rất xa vời sao? Nghĩ đến đây Abdullah bất giác toát mồ hôi. Không có lãnh địa, hoàng thất Kuwait chẳng khác nào cây mà không có gốc, một năm hai năm thì còn được chứ nếu dài hơn nữa thì một hoàng thất miệng ăn núi lở như Kuwait e rằng sẽ lâm vào bước đường giống như Iran mà thôi. -Tôi bây giờ đã có mấy phần tin vào cách nói của cậu rằng cậu Phương này đúng là quý nhân rồi đấy. Maktoum vỗ vai Abdullah nói. -Nếu như chuyện này thành sự thật, tôi tin rằng địa vị của cậu trong hoàng thất sẽ được nâng cao hơn một bậc. Cậu và Phương mới quen nhau được mấy ngày mà đã có được mấy cái lợi từ hắn, thật là làm cho người khác ngưỡng mộ quá! Hai người đến thẳng khu trung tâm của cung điện, đây là nơi quốc vương Emile của Dubai bàn chuyện chính sự. Hai người vừa xuống xe liền nhìn thấy đại quản gia của hoàng cung lật đật chạy ra, trước là hành lễ sau đó vội vàng nói: -Hai vị điện hạ, cuối cùng thì hai vị cũng đã đến, quốc vương chờ các vị lâu lắm rồi đấy ạ! Tên Saddam kia lại sinh sự rồi! -Có chuyện gì vậy? Hoàng tử Maktoum ngạc nhiên hỏi. -Hắn thông qua con đường ngoại giao cảnh báo với quân đội Mỹ đang đóng ở Ả rập Saudi rằng , nếu quân Mỹ mà dám động thủ với Iraq thì hắn sẽ nhốt hết tất cả công dân nước ngoài đang trên lãnh thổ của hắn vào các khu quân sự. Quân Mỹ nếu muốn oanh tạc vào các khu quân sự này thì sẽ làm cho những người này bị chôn vùi cùng với quân đội Iraq! Trong đó còn có rất nhiều người già phụ nữ và trẻ em, thế mà hắn dám hạ độc thủ. Những lời nói sau đó của ông ta cả Maktoum và Abdullah đều không nghe thấy được nữa, trong lòng hai người bây giờ chỉ có sự kinh ngạc mà thôi, vậy là những lời nói của Phương Minh Viễn đã thành sự thật rồi! Hắn chỉ là một thương nhân bình thường sao lại có thể nhìn ra được những điều này chứ? Ngoài kinh ngạc ra, trong lòng hai người còn tràn ngập vui sướng, tuy rằng không thể lập được công trạng nhưng hoàng tử Abdullah vẫn cực kỳ vui sướng, điều này vô tình đã lại một lần nứa chứng minh rằng Phương Minh Viễn đúng là quý nhân của ông ta. Và hoàng tử Maktoum cũng tràn đầy niềm tin vào kế hoạch phát triển kia của Phương Minh Viễn. Tạm thời không đề cập đến chuyện hai vị hoàng tử có tâm trạng gì khi đi đến cung Emile. Lúc này cùng với Yi Kaila, Phương Minh Viễn đi dọc theo con đường mát mẻ chậm rãi từng bước đi đến cung điện. Hắn để ý thấy dưới những tán cây xanh mát kia còn có những chiếc ghế dài là nơi nghỉ ngơi và cũng là nơi có thể ngồi thưởng thức cảnh đẹp. Thông qua những câu giảng giải của Yi Kaila, Phương Minh Viễn mới biết rằng thì ra những cung điện dài bất tận mà hắn đang nhìn thấy trước mắt kia là thuộc về tất cả các thành viên trong vương thất Dubai và chỉ có hơn mười cung điện trước mặt hắn kia là thuộc về hoàng tử Maktoum. Và Yi Kaila là người chuyên phục vụ hoàng tử Maktoum, là quản gia quản lý mười cung điện này. -Thế thì cũng giống như hoàng thất của nước chúng ta thời xưa rồi, cung điện cũng là nơi ở chung của hoàng thất và do mỗi người đảm trách một khu vực. Trần Trung nói thầm. -Yi Kaila, xin mạo muội được hỏi một câu, ở quý quốc việc quản chế dùng rượu có nghiêm ngặt không? Phương Minh Viễn nhỏ nhẹ hỏi. Trong lòng Yi Kaila có chút ngạc nhiên, tuy ông ta không biết tuổi tác thực của Phương Minh Viễn, nhưng ông ta cảm thấy hắn cũng chỉ khoảng mười sáu tuổi cùng lắm là mười bảy mười tám tuổi, sao lại có thể sau khi ngắm được những cảnh đẹp như vậy mà đã nghĩ ngay đến rượu rồi? Có điều nghĩ đến những lời dặn của hoàng tử Maktoum trước đó Yi Kaila không dám có nửa điều khinh mạn nói: -Theo quy định của pháp luật nước chúng tôi, ở những nơi công cộng và trên các con phố không được phép uống rượu, nhưng ở trong quán rượu, trong nhà và trong các quán ăn thì không hạn chế điều này. Phương Minh Viễn quay lại nhìn Trần Trung một cái, thật ra những lời này là hắn hỏi thay cho Trần Trung. Mấy ngày hôm nay ở Ả rập Saudi, vì để tránh những rắc rối không cần thiết Trần Trung đã không được một giọt rượu nào. Nếu như không phải lúc nãy nhìn trong tủ lạnh trên xe có rượu thì hắn cũng không biết rằng ở đây những quy định về rượu lại thông thoáng hơn Ả rập Saudi rất nhiều. Đây vô tình lại là một điều tốt. Lúc đi đến trước cung điện Phương Minh Viễn mới phát hiện ra trên những cột trụ và mái của các cung điện đâu đâu cũng tràn ngập các hoa văn huyền bí làm cho người ta cảm thấy huyễn hoặc thậm chí là khó thở. Trong nghệ thuật của đạo Hồi cấm miêu tả về thần tượng nên các thợ thủ công Ả rập tận dụng tối đa những yếu tố trong cuộc sống như cây cỏ, hoa lá, mấy bức hình còn sử dụng cả những văn tự tiếng Ả rập, bọn họ làm cho những bức họa tinh xảo đến mức không thể sao chép lại, ngoài bốn chữ “tinh xảo, diệu kỳ” ra thì Phương Minh Viễn không biết dùng từ ngữ nào để diễn đạt hết những gì mà mình đang nhìn thấy trước mắt. Trong đại sảnh xa hoa những ngọn đèn tinh xảo được bày khắp nơi, tuy không có ngọn đèn nào được bật sáng nhưng Phương Minh Viễn có thể tưởng tượng được khi màn đêm buông xuống, khi tất cả các ngọn đèn được bật sáng thì nơi này sẽ đẹp đến nhường nào. Trần của đại sảnh được trang trí bằng những cột thạch nhũ, bên trong có vô vàn những hình điêu khắc tinh xảo mang phong cách Ả rập, những đồ dùng trong phòng khách cái nào cũng mang vẻ cổ kính, Phương Minh Viễn không thể biết được nó là của nước nào, nhưng hắn hiểu rằng những thứ này chắn chắn là những món xa xỉ. Phòng khách này chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ “xa hoa”, nó to đến nỗi làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy có chút trống trải, hắn cảm thấy nếu như mình có hét lên một tiếng thật to thì bên trong cũng chỉ có tiếng của mình vọng lại mà thôi, nếu như ngồi một mình trong phòng khách này thì thật sự sẽ cảm thấy rất cô đơn tịch mịch. Và toilet trong phòng khác đó càng xa hoa đến nỗi làm cho người khác không nỡ bước chân vào. Trong lúc tham quan, hắn cũng nhìn thấy những cung nữ ăn mặc theo phong cách Ả rập đi lại nườm nượp, khi nhìn thấy Phương Minh Viễn và Trần Trung trong những đôi mắt to tròn quyến rũ ấy lộ ra những ánh nhìn hết sức ngạc nhiên. Phương Minh Viễn không khỏi thở dài trong lòng, chẳng trách mà từ xa xưa con người đều muốn làm bá chủ đất nước, mãi cho đến hôm nay hắn mới có thể xem là có được một trải nghiệm một cách chân thực nhất, không giống với hoàng thất của các nước phương Tây mà hắn đã có dịp đi qua chỉ giống như là những chiếc bình hoa trang trí hay nói cách khác chỉ là những viên ngọc hình người, vương thất Ả rập nắm giữ toàn bộ sức mạnh về kinh tế, chính trị, quân sự trong tay mình. Bọn họ không thiếu tiền, cũng không thiếu quyền, và lại càng thừa thân phận tôn quý.