La Minh Quang không ngốc, trên thực tế, ở Trung Quốc, người có thể có sự nghiệp như thế không hề ngốc chút nào, anh ta có thể ngồi được lên chức giám đốc chi nhánh Nhạc Khải ở Bắc Kinh đã đủ để chứng minh điều này rồi, câu cuối cùng của Thi Chí Huy nhắc nhở, khiến La Minh Quang nhận thức được rằng, quảng cáo này e rằng có ngụ ý gì đó! Không nói cái khác, Thi Chí Huy là ai? Mặc dù không quá xuất sắc, nhưng về tầm mắt của y thì La Minh Quang tự biết là mình không thể so sánh được, Thi Chí Huy coi trọng quảng cáo này như vậy, lại còn trịnh trọng nhắc nhở mình như vậy, cũng đủ để nói rõ vấn đề rồi. Hơn nữa, quan trọng hơn cả, Thi Chí Huy vừa nhắc tới Kodak, quảng cáo này vốn định để cho Kodak sao? La Minh Quang còn đang muốn hỏi kỹ lại thì Thi Chí Huy đã trở về phòng khách rồi. Thi Chí Huy ngồi vào chỗ cũ, hơi chột dạ nhìn Phương Minh Viễn, Vừa hay Phương Minh Viễn cũng đang nhìn về phía y, Thi Chí Huy căng thẳng, cười cười, cái tên La Minh Quang này, lăn lộn nhiều như thế, cơ hội tốt như thế này đã bê đến miệng rồi, lại không biết mau mau mà nắm lấy còn phải để mình nhắc nhở, cũng không biết cách làm vừa rồi của mình có làm Phương Minh Viễn có ấn tượng xấu gì không, nghĩ tới đây, Thi Chí Huy hơi lo lắng. Cũng khó trách y lại như vậy, càng hiểu Phương Minh Viễn, càng khó nắm bắt hắn, đúng là chỉ có thể so sánh với những người phi thường. Đặc biệt là sự việc xảy ra ở công viên khu Li Sơn, Phụng Nguyên, càng khiến Thi Chí Huy khắc cốt ghi tâm, công ty điện ảnh Hồng Kông cứ vênh váo đi, chỉ cần một cú điện thoại của Phương Minh Viễn sẽ lập tức trở nên hiền lành, hơn nữa, xem ra có vẻ tức mà không thể ngay lập tức đập vào đầu Phương Minh Viễn. Hai người đi theo Phương Minh Viễn không ngờ lại có cả cô gái Nhật xinh đẹp nữa, mà lại còn là diễn viên trong Terminator 2, điều này cho thấy cái gì, trong lòng Thi Chí Huy rất rõ. Vì thế khi Phương Minh Viễn đề nghị hi vọng hắn có thể giúp quay quảng cáo “Gươm sáng”, Thi Chí Huy không cần nghĩ gì mà nhận lời ngay lập tức, đối với y, bất luận là việc công hay việc tư, y đều phải tạo quan hệ tốt với người thanh niên này. Lần này, nếu không phải bình thường vẫn nghe thấy La Minh Quang thở ngắn than dài, nói nào là tương lai phát triển của Nhạc Khải đang phải đối diện với áp lực do Kodak và Fuji mang lại, thì y sẽ không nhiều lời như vậy.Nếu như cuối cùng, Phương Minh Viễn đích thân đến Nhạc Khải bày tỏ thiện chí mà La Minh Quang không biết tốt xấu gì lại từ chối, thì mình sẽ rất mất mặt... Y đang nghĩ ngợi lung tung, trong lòng có chút lo lắng, chỉ lo Phương Minh Viễn vì thế mà có ấn tượng không tốt với mình, ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai nhà, y đâu biết rằng, Phương Minh Viễn chẳng hề nghĩ ngợi nhiều về những lời vừa rồi của La Minh Quang. Phương Minh Viễn nghe rất rõ, hắn cũng hiểu những gì La Minh Quang nói, mặc dù không thể nói là những lời từ tâm can, nhưng cũng là sự thật. Kiếp trước, so sánh về những quảng cáo nổi tiếng với Kodak và Fuji, quảng cáo của Nhạc Khải rất ít, vì thế La Minh Quang nói tình trạng hiện nay của Nhạc Khải túng quẫn, đều là thật. Kết quả này đã nằm trong dự liệu của hắn, cũng không thể trách Thi Chí Huy được. Bây giờ, tất cả những gì y nghĩ không phải là kiếm được phí từ quảng cáo là bao nhiêu, mà là làm thế nào để giúp đỡ Nhạc Khải, giúp đỡ lá cờ đầu trong ngành công nghiệp cảm quang của Trung Quốc vươn lên mạnh mẽ, tiến vào thị trường phim màu thế giới , để Nhạc Khải ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn, có nhiều vốn hơn nữa để trở thay đổi, đây cũng coi như một chút thay đổi so với những gì mình đã làm ở kiếp trước. Chỉ có điều đáng tiếc kế hoạch ban đầu của hắn, nếu đã quyết định nâng đỡ Nhạc Khải, vậy thì đành phải bỏ qua Kodak vậy, nếu không, chẳng lẽ lại phải làm ra hai tác phẩm quảng cáo của cùng một công ty sao, làm trò hài trên đâài truyền hình Trung Quốc sao! Nhưng từ bỏ Kodak, kế hoạch đó của mình cũng phải tiếp tục được thực hiện, vậy đối tượng mới là ai? Xe Toyota? Xe đến trước núi ắt có đường, có đường tất có xe Toyota! Đây là quảng cáo y đã quen thuộc ở kiếp trước, cũng là cái hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của mình, nhưng Phương Minh Viễn lại không muốn xe Toyota phát triển ở Trung Quốc, không nói ở kiếp trước, xe mà công ty Toyaota xuất khẩu sang Trung Quốc chất lượng ra sao, có mấy lần phải thu hồi cũng không có Trung Quốc trong danh sách, cũng đủ khiến cho Phương Minh Viễn không thích, đừng nói đến quảng cáo cho Toyota ở Trung Quốc. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, sau năm 2000, công ty Toyota đã từng quảng cáo trên báo, nói cái gì mà, tết thanh minh tảo mộ, lái xe Toyota, làm rạng ranh tổ tiên! Lúc đó đã dẫn đến cơn chấn động ở Trung Quốc! Một dạo, trên mạng có vô số bình luận chửi mắng công ty Toyota. Rạng danh tổ tiên? Không nói đến thời cận đại, Nhật Bản đã mang lại cho Trung Quốc bao nhiêu khó khăn, biết bao người Trung Quốc vô tội chết dưới lưỡi dao của người Nhật, càng không cần nói, những sản phẩm của Nhật, loại cao cấp xuất khẩu sang các nước Âu – Mỹ, loại hai để dùng, loại ba thì đổ vào thị trường Trung Quốc, càng không cần nhắc đến, trong lịch sử của Trung Quốc, luôn coi Trung Quốc là thiên triều thượng quốc, mượn uy Trung Quốc, trước khi vào thời cận đại, các sản phẩm của Trung Quốc luôn là hàng bán chạy ở Nhật, là những cái tên cao quý và tinh xảo. Rạng danh tổ tiên? Nếu tổ tiên dưới đất mà biết, chỉ e rằng sớm đã sống lại rồi! Phương Minh Viễn không muốn để lại bất kì một vết ô nào cho danh tiếng của mình mai sau, kiếm tiền của người Nhật không phải vấn đề, tiếp thu vào nước các kĩ thuật của Nhật cũng không phải vấn đề, nhưng hắn không muốn giúp đỡ hàng loại ba của các công ty Nhật kiếm tiền mồ hôi nước mắt của đồng bào! Nhưng nếu như vậy, trên thị trường hiện nay của Trung Quốc, còn có công ty nước ngoài nào phù hợp với kế hoạch của mình hơn chứ? Vấn đề này Phương Minh Viễn đã suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa đưa ra được quyết định. Động tác của La Minh Quang rất nhanh, chỉ huy nhân viên mang đầu máy và ti vi đến, rồi kêu nhân viên ra hết bên ngoài, lúc này y mới yên tâm ngồi xuống, trong lòng có chút hiếu kì. Đoạn clip không dài, cũng chỉ có một hai phút gì đó, câu chuyện cũng rất đơn giản, đó chỉ là những thước ảnh về quá trình trưởng thành của một đứa trẻ, lại khiến cho người ta thấy được hơi ấm của gia đình, khiến cho ai cũng phải mỉm cười. - Kết nối khoảnh khắc! La Minh Quang xem đi xem lại mấy lần, miệng lẩm bẩm gì đó. Thi Chí Huy vỗ lên đùi y nói - Anh La, thấy thế nào? Đoạn quảng cáo này cuối cùng cũng đều nói đến thương hiệu của phim màu rồi, nếu các anh không muốn có nó, tôi chỉ cần thêm cảnh của công ty Kodak vào, tin chắc rằng Kodak sẽ lập tức đến ngay Bắc Kinh này, đảm bảo sẽ lập tức kí hợp đồng... La Minh Quang “ôi” một tiếng, lúc này mới nhận ra bên cạnh mình vẫn còn có người, tắt đầu máy đi, ngồi vào chỗ cũ, nhìn về phía Phương Minh Viễn, vô cùng khâm phục. Nếu như trước đó, La Minh Quang khâm phục công ty Tam Giang vì sự xuất chúng của nó, vừa mới thành lập đã có thể đưa quảng cáo của mình phát trên đài truyền hình Bắc Kinh và Trung Quốc, vậy bây giờ, y mới nhận ra, năng lực của công ty quảng cáo Tam Giang rất cao, hoàn toàn có thể đạt được những thành tích xuất chúng không phải là may mắn! Sau khi xem xong đoạn quảng cáo này, đến một người bình thường không hứng thú gì mấy với nhiếp ảnh như y cũng phải lập tức về nhà, cầm máy ảnh chụp cho cả nhà, hơn nữa cái cảm giác gia đình này, càng khiến cho những người sau khi xem, trong lòng ấm áp, những công việc vất vả bên ngoài, chẳng phải đều vì cái gia đình ấm áp của mình sao? La Minh Quang đã khẳng định, quảng cáo này hoàn toàn có thể phát sóng trên cả nước, hiệu quả đảm bảo không nhỏ, nếu như y có thể tự làm chủ tất cả những việc này, thì đương nhiên sẽ mua ngay mà không cần nói gì nữa rồi. Nhưng... La Minh Quang vừa nghĩ tới tình hình tài chính eo hẹp của công ty, ngọn lủa trong lòng kia lại tắt đi, tạm thời không nói phí quảng cáo này là bao nhiêu, muốn phát huy tối đa hiệu quả của quảng cáo này, nhất định phải được phát trên truyền hình Trung Quốc... cũng là đài truyền hình có phí quảng cáo cao nhất cả nước, hơn nữa, rắc rối ở chỗ chính là vấn đề chi tiền rồi cũng không chắc có thể nắm bắt được thời khắc khiến người ta hài lòng nhất. - Tôi nói với anh, anh La, làm hay không làm, anh cứ nói một câu! Thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của anh ta, Thi Chí Huy trong lòng thấp thỏm không yên. - Cậu Phương, anh Huy, tôi chỉ là giám đốc chi nhánh của Nhạc Khải, việc làm quảng cáo này, tôi không có quyền quyết định, việc này phải để tổng công ty quyết định La Minh Quang cười khổ nói: - Với riêng tôi mà nói, đây là quảng cáo phim màu hay nhất mà tôi được thấy trong mấy năm nay, nếu tôi có đủ tiền và quyền hạn, nhất định không cần nói nhiều mà mua ngay nó, nhưng... Thi Chí Huy có chút nóng vội, y không ngờ rằng, Nhạc Khải lại muốn đầu tư ít tiền như vậy vào việc tuyên truyền, biết ý của La Minh Quang, đến làm một quảng cáo ở đài truyền hình Trung Quốc cũng đều rất khó để chi trả. - Giám đốc La, anh và anh Huy đây là bạn bè, vậy tôi cũng xin được nói rõ với anh, Tam Giang chúng tôi vốn định dùng quảng cáo này để đánh bóng tên tuổi, muốn đem đến cho Kodak, vì thế nếu quý công ty dự định mua về, còn cần phải có mấy điều kiện khác. Thứ nhất, nhất định phải được phát vào giờ vàng trên đài truyền hình Trung Quốc, thứ hai, thời gian phát sóng không được ít hơn ba tháng, thứ ba, nếu quý công ty không làm được, nói thật, cho dù là quý công ty có ý muốn mua lại, tôi cũng không bán!