Mấy người Thi Chí Huy vẫn đợi ở bên ngoài cho đến tận gần giữa trưa, mới thấy một người đàn ông trung niên tầm thước dáng vẻ không giống với người Hoa Hạ cùng đi xuống với hai nhân viên Bộ ngoại giao vừa rồi, từ trên tầng đi xuống là chui ngay vào chiếc xe rèm che có giấy phép của Bộ ngoại giao đang đỗ ở đó, sau đó nhanh như chớp phóng ra ngoài. Nhưng vẫn còn một chiếc xe nữa ở lại, bốn người ngơ ngác nhìn nhau, dò xét xem là có nên đi lên trên đó hay không. Trong lòng Trương Bảo Lộc và Lý Nam cũng không ngừng kinh ngạc, tuy nghe Thi Chí Huy nói cũng biết lai lịch của Phương Minh Viễn không tầm thường, có quan hệ mật thiết với ông Tô, Bộ trưởng Bộ đường sắt, nhưng từ khi nào còn có cả quan hệ với Bộ ngoại giao vậy? Là Bộ ngoại giao đó, một khi lên đến tầm quan hệ giữa nước này với nước kia thì không phải là chuyện nhỏ rồi! - Huy à, chúng ta có nên đi lên hay không? La Minh Quang nhỏ giọng hỏi Thi Chí Huy. Thi Chí Huy cau mày, hai người giữ ở cửa vừa nãy đã đi rồi, nhưng vẫn còn một chiếc xe rèm che có giấy phép của Bộ ngoại giao đỗ ở đó, nói không chừng trong nhà Phương Minh Viễn vẫn còn đang có khách, tự dưng mấy người mạo muội đi lên đó, có khi nào ảnh hưởng đến việc lớn của Phương Minh Viễn không? - Minh Viễn, chuyện làm ăn của cháu càng ngày càng thịnh vượng rồi đó, không ngờ còn giao dịch với cả người nước ngoài nữa! Sài Yên ngồi xuống ngay đối diện với Phương Minh Viễn, nhíu mày nói: - Mùi này là mùi gì vậy, là lạ. Phương Minh Viễn đứng dậy, mở cửa sổ ban công ra, khẳng định là mùi nước hoa của Hoàng tử Abdullah rồi, đã biết là căn phòng này không thể bằng khu nhà cao cấp ngập tràn mùi hương liệu của anh ta rồi, nên mới càng xịt cho mùi đậm đặc lên như vậy. - Việc này còn phải nhờ cô Sài giúp cháu liên hệ với một vài đơn vị. Phương Minh Viễn mỉm cười nói. Hiện giờ ở Hoa Hạ, không phải tất cả các đơn vị đều có quyền xuất nhập khẩu hàng hóa, muốn xuất nhập khẩu thì phải thông qua các công ty xuất nhập khẩu quốc hữu, nếu không đi qua con đường đó vậy thì chỉ có thể là buôn lậu. Tuy rằng, việc như thế này, ông Tô cũng có thể giúp hắn, nhưng nếu Sài Yên đã biết chuyện thì nhờ luôn, không phải phiền đến người khác. - Một danh sách mua hàng lớn như vậy, đủ để cho một công ty xuất nhập khẩu hàng hóa bình thường bận rộn cả năm trời. Chuyện tốt như vậy, cháu còn lo lắng điều gì? Sài Yên trầm ngâm một chút, giúp Phương Minh Viễn tìm một công ty xuất nhập khẩu cũng không phải chuyện phiền hà gì, mà cô tạo ra một tuyến đường, bắc một cây cầu nối, có thể còn mang đến chuyện tốt cho bản thân. Phương Minh Viễn cười nói: - Vừa rồi cháu đọc danh sách mà Hoàng tử Abdullah đưa, bên trong phần lớn là các chủng loại hàng tiêu dùng đa dạng, tuy rằng siêu thị Carrefour có nguồn nhập hàng trải rộng khắp cả nước nhưng muốn trong thời gian ngắn thu thập được đầy đủ cũng là chuyện rất khó. Cô, chú Lô và chú Mai có thể giúp cháu, chúng ta chia nhau ra mua hàng hóa được không? Những hàng hóa này cũng không phải hàng nhạy cảm, chỉ phiền hà một chút là cần chú ý không xung đột với các quy định của đạo Hồi là được, không biết cô và hai chú có đồng ý chia sẻ với cháu không? Sài Yên hơi sợ, rồi lập tức tỏ ra tươi cười hiểu ý. Cái gì mà nói là trong khoảng thời gian ngắn siêu thị Carrefour rất khó mà mua được đầy đủ hàng hóa, hiện giờ ở Hoa Hạ, thị trường hoàn toàn là của người mua, chỉ cần siêu thị Carrefour truyền tin tức ra bên ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu xưởng nháo nhào đem hàng hóa đến tận cửa, còn có thể dẫn đến tắc nghẽn lớn ấy chứ. Phương Minh Viễn này đúng là nhà tài chính có bằng cấp, biết lấy lợi nhuận chia sẻ cho ba nhà cùng được hưởng. Thằng nhóc này quả là thông minh, có ba nhà Sài, Lô, Mai tương trợ, tuy phải chia sẻ một phần lợi nhuận nhưng cũng sẽ giảm bớt đi nhiều phiền toái. Nếu có ai muốn làm khó dễ hắn, cũng phải để ý xem ba nhà có ý kiến gì không. Điện thoại vang lên, Phương Minh Viễn tiện tay nhấc lên nghe, nói hai câu lại buông điện thoại xuống, cười nói với Sài Yên: - Thi Chí Huy dẫn người của công ty Nhạc Khải đến, cô có muốn gặp bọn họ hay không? - Người của Công ty Nhạc Khải sao? Bọn họ đúng là nhanh thật đấy! Chuyện mới xảy ra ngày hôm qua mà hôm nay Công ty Nhạc Khải đã phái người đến, hiệu suất làm việc thế này rất hiếm thấy được trong các doanh nghiệp nhà nước. - Vâng, Bí thư Đảng ủy và Tổng giám đốc của Công ty Nhạc Khải đều đến đây. Xem ra chuyện này có khả năng làm được rồi. Phương Minh Viễn thản nhiên cười nói: - Hay là cô ở đây giúp cháu mở mày mở mặt một chút? Sài Yên không khỏi cười mắng: - Đúng là thằng quỷ con, còn cần cô giúp cháu mở mày mở mặt sao, muốn nói đến mở mày mở mặt thì Hoàng tử Abdullah kia mới là sự lựa chọn tốt nhất! Có thể xưng hô anh em với thành viên trong hoàng thất của một vương quốc, cả Hoa Hạ này cũng không có bao nhiêu người đâu. Tuy rằng hiện giờ Kuwait rơi vào tay giặc nhưng Abdullah vẫn là một Hoàng tử. Trong lúc hai người nói chuyện thì Thi Chí Huy đã dẫn ba người Trương Bảo Lộc vào phòng, Thi Chí Huy mới liếc mắt đã nhìn thấy Sài Yên, hơi sợ một chút, hoa khôi của Bộ ngoại giao hơn mười năm trước, cô Sài, anh ta không cần nói cũng nhận ra được! Khó trách dưới nhà vẫn còn một chiếc xe của Bộ ngoại giao đang đỗ, hóa ra là có cô ấy ở đây. Nhưng cô tìm Phương Minh Viễn có chuyện gì vậy? - Vụ trưởng Sài, không ngờ có thể gặp cô ở đây! Thi Chí Huy đột nhiên tiến lên một bước, nhiệt tình nói: - Dạo này bác Sài có khỏe không ạ, cha tôi cũng thường hay nhắc tới ông ấy lắm. - Cảm ơn bác Thi đã quan tâm, gần đây cha tôi cũng có thể coi là khỏe mạnh, chỉ có điều lớn tuổi rồi, đâm ra lười, không thích xen vào chuyện trong nhà nữa. Sài Yên chủ động giơ tay ra nói. Hai bên chào hỏi nhau một hồi mới ngồi xuống. Lâm Liên cũng để việc đang làm qua một bên, rót nước pha trà mời mọi người. Ba người Trương Bảo Lộc lại nói thầm trong lòng, đường đường một Vụ trưởng của Bộ ngoại giao lại ngồi trong nhà Phương Minh Viễn, gây áp lực không nhỏ cho bọn họ. Phải biết rằng, trong các ban ngành của chính phủ thì Bộ ngoại giao chính là một bộ quan trọng, so với Bộ công nghiệp hóa chất thì cao hơn nhiều, Vụ trưởng của Bộ ngoại giao cũng có thể coi ngang bằng với Bộ trưởng của Bộ công nghiệp hóa chất, mấy lãnh đạo các doanh nghiệp quốc hữu hay cán bộ Bộ công nghiệp hóa chất như bọn họ mà đối mặt với Sài Yên thì áp lực khỏi phải nghĩ rồi. Cả một buổi sáng Thi Chí Huy dặn dò thế nào, ba người hoàn toàn quên mất, cuối cùng gần như là chấp nhận toàn bộ các điều kiện của Phương Minh Viễn. - Vậy xin mời Bí thư Trương và Tổng giám đốc Lý tìm một thời gian thích hợp, Công ty TNHH quảng cáo Tam Giang sẽ phái người đến trụ sở của quý công ty để cùng các vị ký kết hợp đồng đại lý quảng cáo chính thức! Tôi có thể cam đoan, trong vòng một tháng sau khi hợp đồng chính thức được ký kết, quảng cáo của quý công ty có thể được phát trên kênh một của đài CTS. Tuy nhiên tôi phải nhắc nhở hai vị một câu, trong một tháng này, quý công ty phải tăng ca thêm giờ sản xuất, để đảm bảo sau khi quảng cáo được phát sóng có thể thỏa mãn được yêu cầu mãnh liệt của các khách hàng! Phương Minh Viễn vừa lòng nói. Sau nửa năm làm quảng cáo, đối với Công ty TNHH quảng cáo Tam Giang mà nói thì đây chính là một khoản thu nhập lớn. - Cậu Phương quá khách sáo rồi, sao lại để cho nhân viên của quý công ty phải đi lại xa xôi để ký kết hợp đồng, lần này chúng tôi đến đây, đều đã chuẩn bị đầy đủ hết giấy tờ để ký hợp đồng, cậu Phương tìm một thời gian thích hợp chúng ta chính thức ký hợp đồng. Trương Bảo Lộc nói liên thanh. Qua ba lượt của Thi Chí Huy, Hoàng tử Abdullah, và Sài Yên, Trương Bảo Lộc và Lý Nam đã nhận thức được hoàn toàn thực lực của Phương Minh Viễn, huống chi theo bọn họ thấy thì điều kiện Phương Minh Viễn đề xuất cũng xem như là hậu đãi, bên phía họ cũng cảm thấy không cần phải đề xuất thêm điều kiện gì khác, tránh khỏi chọc giận đối phương, lại tạo ấn tượng lòng tham vô đáy không tốt, như vậy thật không đáng. Tạm thời không nói đến việc Phương Minh Viễn sắp xếp cho mấy người Trương Bảo Lộc tới Công ty TNHH quảng cáo Tam Giang chính thức ký hợp đồng quảng cáo như thế nào. Sau khi ra khỏi nhà Phương Minh Viễn, Hoàng tử Abdullah một mạch quay trở về đại sứ quán, thân là người Kuwait, tự nhiên là anh ta hiểu được nếu sự thực chuyện xảy ra đúng như lời của Phương Minh Viễn nói, thì đối với Kuwait hay là cả khu vực Trung Đông sẽ là một tai họa khủng khiếp như thế nào. Việc đó so với việc thành phố ở Kuwait bị hủy diệt bởi chiến tranh thì còn đáng sợ hơn nhiều. Thành phố bị phá hủy chỉ cần có tiền là có thể xây dựng lại, nhưng nếu môi trường sống bị hủy hoại, trở thành một mảnh đất chết, thì có xây dựng lại thành phố cũng có ích lợi gì? Trên thế giới này, chỉ sợ không mấy dân tộc quý trọng môi trường sống của mình như người Ả Rập, lúc nào đầy trời cũng là cát vàng, nước ngọt thì ít ỏi vô cùng, khiến bọn họ từ bé đã hiểu được tầm quan trọng của thảm thực vật, trân trọng môi trường sống. Quả thực Hoàng tử Abdullah không thể tưởng tượng nếu thực sự dầu mỏ ở Kuwait bị tràn ra trên quy mô lớn và vô số các giếng dầu bị người Iraq đốt cháy, vậy thì ‘thiên đường sa mạc Kuwait’ sẽ thành ra cảnh tượng gì nữa!