Phương Minh Viễn đang định làm rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, thì cửa phòng giám đốc lại bị người ta đẩy mạnh ra, chỉ thấy một người thanh niên khoảng hai mươi tư hai lăm tuổi đi đến nói không hề lễ phép. - Cô Lâm, cô làm như vậy thật không có phép tắc, làm sao lại để cho người cấp dưới tiếp tôi được! Sắc mặt Lâm Liên lập tức có dấu hiệu sắp chuyển mưa bão to. Phương Minh Viễn đánh giá gã từ trên xuống dưới vài lần, dáng vẻ thì cũng có vẻ nhanh nhẹn nhưng có cảm giác là người không hiểu lý lẽ, trên người đều mặc quần áo hàng hiệu nhưng lại có cảm giác vượn đội mũ người. Xem ra người này chính là gã đã khiến Lâm Liên tức giận, Trần Trung lập tức đứng dậy, nhưng bị ánh mắt của Phương Minh Viễn ra hiệu ép cho ngồi xuống. - Anh Trương, đây là phòng giám đốc của tiệm ăn chúng tôi, anh không chào hỏi mà xông vào như vậy là có ý gì? Lâm Liên cố kìm cơn tức trong lòng nói. - Một tiệm ăn bé tí thế này cũng có phòng Giám đốc sao, dù sao cũng không phải kho vàng, cũng không phải phòng thay quần áo của cô Lâm, vậy thì có vấn đề gì? Người thanh niên chẳng hề để ý nói: - Đừng nói là phòng giám đốc của tiệm ăn, cho dù là phòng giám đốc của ngân hàng lớn tôi cũng dám vào. Lâm Liên tức giận đến tím cả mặt, tay để phía sau lưng đã nắm chặt lại. - Chị Liên, vị này là ai vậy? Phương Minh Viễn vội vàng ngắt lời nói, nếu cứ để như vậy thì rất có thể sẽ nhìn thấy cảnh tượng Lâm Liên nổi cơn tam bành. Lúc này người thanh niên kia mới chú ý tới Phương Minh Viễn đang ngồi sau bàn giám đốc, gã hơi sợ, thoạt nhìn Phương Minh Viễn đúng là còn quá trẻ tuổi, trẻ tuổi như vậy làm người ta khó tin. - Cậu chính là chủ nơi này sao? Sao lại là một thằng nhóc ranh vậy? Tốt thôi, tôi tới hỏi cậu! Dựa vào cái gì mà không nhận hàng hóa của chúng tôi, gấu trúc thì làm sao, gấu trúc là biểu tượng đặc biệt của nước ta, nước Mỹ và các nước Châu Âu đều ước ao có được, biểu tượng của Asian Games cũng là gấu trúc, không phải người Ả Rập cũng phái người tới tham gia Asian Games sao? Các người dựa vào cái gì mà nhất định không nhận hàng của tôi? Người thanh niên liền ngồi xuống ngay thẳng trước mặt Phương Minh Viễn, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ đập bàn nói: - Các người phải giải thích cho tôi một cách hợp tình hợp lý, hàng hóa đã được mua, vận chuyển đến tận cảng, mà các người định bỏ, tổn thất này tính cho ai đây? Phương Minh Viễn nhíu mày, người này bàn chuyện kinh doanh kiểu này sao? Chẳng lẽ là bộ dạng này đã khiến Lâm Liên tức giận, quả thực gã nói thật khó nghe, làm sao có thể nói như vậy được! Hiện tại hắn liền có một chút ý niệm muốn động thủ hành hung gã trong đầu. Gã là nghĩ gã là ai chứ? - Anh là ai, người nhà anh không dạy anh trước khi nói chuyện với người khác phải giới thiệu bản thân sao? - Mày nói cái gì? Con mẹ mày, thằng ranh kia, mày không muốn sống nữa phải không? Phương Minh Viễn lãnh đạm trả lời khiến gã thanh niên đập bàn đứng lên, chỉ tay vào thẳng mặt Phương Minh Viễn nói. Một thằng nhãi ranh, lá gan cũng quá lớn, không ngờ còn dám nói với mình như vậy, đúng là gan to bằng trời! Lần này không đợi Phương Minh Viễn mở miệng, Trần Trung đã từ một bên ghế sô pha lao ra như một con báo săn, nhảy một bước là lao tới phía sau gã thanh niên, một động tác đã khống chế được vai gã, một tay tóm lấy cánh tay gã đang chỉ vào Phương Minh Viễn, chỉ dùng thêm một chút lực đã ép được hai cánh tay gã quặt ra sau lưng, đây là Trần Trung đã thủ hạ lưu tình rồi, nếu muốn làm căng nữa, có thể cho vặn gãy cánh tay gã. - Ái, ái… Trần Trung bất thình lình dùng lực khiến gã thanh niên đau đến kêu lớn tiếng, vì cửa phòng Giám đốc không đóng nên toàn bộ tầng trệt cũng có thể nghe được tiếng kêu của gã. Lập tức từ ngoài cửa có hai người đàn ông nhảy vào, nhìn thấy cánh tay gã thanh niên bị Trần Trung bẻ quặt ra đằng sau, thì bộ dạng có vẻ sướt mướt, không khỏi hô lên: - Tổng giám đốc Trương! - Thả Tổng giám đốc Trương của chúng tôi ra! Hai người, một phải một trái tiến tới phía Trần Trung. - Người đâu, lại đây! Lâm Liên cũng bị tình hình thay đổi bất thình lình làm cho hoảng sợ, nhìn thấy hai người xông đến chỗ Trần Trung thì không khỏi thét to. Tay Trần Trung đưa về phía trước dùng sức đẩy, chân đá vào chân sau của gã, tên Tổng giám đốc Trương liền ngã lăn xuống đất như cái hồ lô vậy, lăn ra tận cửa phòng giám đốc. Chỉ có điều gã bị choáng váng đầu óc, khi bò được lên thì cảnh tượng trong phòng giám đốc đã thay đổi hoàn toàn. Hai người đàn ông kia đã bị Trần Trung đánh ngã xuống đất, gập người ôm bụng như con tôm, co giật không kìm được, trên mặt cũng đầy máu tươi, gần như cùng một lúc có sáu người bảo vệ của tiệm ăn cũng vọt vào trong phòng giám đốc, hai người xốc một, nâng ba người bọn họ lên. Trần Trung lục soát trên người của hai gã đàn ông thì tìm thấy hai thanh dao găm, ném lên trên ghế sô pha, rồi mới ra đứng đằng sau của Phương Minh Viễn. Trương Hiển Lập chỉ cảm thấy cánh tay mình đau nhức, bắp chân vừa bị đá cũng truyền đến từng cơn đau nhói, nếu không phải có hai bảo vệ xốc hai bên gã thì khẳng định là gã chỉ có cách ngồi trên đất không dậy được. Hai vệ sĩ gã mang theo trông còn thê thảm hơn gã, chẳng những trên mặt đầy máu, nhìn không rõ mặt mũi nữa, chỉ cần nhìn bọn chúng bị bảo vệ giữ hai bên mà cơ thể vẫn không ngừng co giật là biết hai người bọn chúng đã hoàn toàn mất sức chiến đấu. Trong lòng Trương Hiển Lập sợ nói không nên lời, gã cũng biết hai vệ sĩ này của gã là lính giỏi xuất ngũ, bình thường ba đến năm người to con đều không thể đến gần họ được, vậy mà hiện giờ, chỉ trong thời gian nháy mắt đã bị người trung niên kia đánh ngã xuống đất, sức chiến đấu của người trung niên kia chắc là có thể so với bộ đội đặc chủng trong quân đội! Nhìn dáng vẻ của anh ta chắc là vệ sĩ của cậu thiếu niên kia, vậy cậu thiếu niên kia là ai? Lúc này trong lòng Phương Minh Viễn cũng rất căm tức, tuy rằng Trương Hiển Lập càn quấy, nhưng là người có thể lấy được danh sách mua hàng từ tay ba nhà Sài, Lô, Mai thì cũng có chút quan hệ với ba nhà rồi. Bản thân hắn cũng không muốn gây sự nhiều với những người này, hỏi rõ ràng là quan hệ với nhà nào, sau đó tự nhiên sẽ có người đến giải quyết vấn đề. Quả thật gấu trúc là vật may mắn trong mắt người Hoa Hạ, nhưng thực sự là người Ả Rập sẽ không cho phép hàng hóa có in hình gấu trúc nhập khẩu vào trong nước họ. Chuyện này cũng giống như là ở Nhật Bản vậy, khi mọi người tặng nhau lễ vật thì thông thường hay tặng rùa, biểu tượng cho thân thể khỏe mạnh, an khang trường thọ. Nhưng nếu là ở Hoa Hạ, phỏng chừng là đến tám phần người tặng lễ vật sẽ bị đánh đuổi ra khỏi cửa. Ở Hoa Hạ, khi tặng lễ vật cho ai đó, dùng trà để tặng là chuyện thông thường, nhưng ở Nhật Bản, không thể lấy trà làm quà cưới cho vợ chồng trẻ, bởi vì người Nhật cho rằng ‘Con gái đã gả cho người ta giống như là trà đã được pha’, nếu tặng quà là trà chẳng phải bảo cô dâu sau này đừng về nhà mẹ đẻ nữa sao. Giữa các quốc gia và các dân tộc, do văn hóa, tôn giáo, tập tục và đủ loại nguyên nhân nên dẫn đến sự khác biệt, thậm chí còn là những cái nhìn hoàn toàn trái ngược, đó cũng là chuyện bình thường. Khi hắn tặng danh sách mua hàng hóa cho ba nhà đã nhắc nhở rất nhiều lần, phải chú ý đến những điều cấm kỵ của người Ả Rập, không ngờ còn xảy ra loại chuyện như thế này, thật sự là làm người ta không còn gì để nói. Gã Tổng giám đốc Trương ngạo mạn này lại như là đổ thêm dầu vào lửa vào cơn tức giận của hắn, rõ ràng đã sai, không ngờ còn dám chạy đến trước mặt hắn già mồm lấn ép lẽ phải, làm nhục người nhà hắn, thật sự đúng là đồ vớ vẩn! Trương Hiển Lập nhìn sắc mặt u ám của Phương Minh Viễn, lại nhìn mấy người bảo vệ của tiệm cơm, sau đó lại nhìn Trần Trung đứng sau Phương Minh Viễn, run giọng nói: - Không ngờ các người dám động thủ! Các người không biết tôi là ai sao? Bác trai tôi là Võ Đắc Cương đó! “Lại là kiểu này! Những gã thế này không có kiểu gì khác sao?” Trong lòng Phương Minh Viễn thầm than, không khỏi nghĩ tới gã Lê Cương mới vừa đây. Võ Đắc Cương, người này hắn đã từng nghe nói, là Phó chủ tịch quận gì đó ở Bắc Kinh, cũng coi như là một quan lớn. - Chị Liên, đưa tiền mua hàng cho gã đi! Lời nói của Phương Minh Viễn trái với dự kiến của Phương Minh Viễn. - Đưa cho gã ta sao? Lô hàng kia của gã căn bản là không thể vận chuyển sang Trung Đông được, gã đã làm sai công việc chúng ta giao, vì sao còn phải đưa tiền cho gã? Lâm Liên kêu lên thất thanh. Phương Minh Viễn ngầm nháy mắt ra hiệu với cô, khoát tay nói: - Đưa cho gã đi! Thả ba người bọn họ ra, Tổng giám đốc Trương, lấy xong tiền liền lập tức cút ngay cho tôi nhờ! Trương Hiển Lập nghe thấy Phương Minh Viễn nói cho tiền, dũng khí trong người bỗng nhiên mạnh lên, thằng nhỏ chết bằm, vừa nghe thấy xưng tên tuổi quả nhiên là mềm nhũn rồi. Gã vừa định nói hai câu để giữ thể diện, thì bị một tiếng gào to của Phương Minh Viễn làm cho nghẹn lại. Gã còn định bụng nói lại Phương Minh Viễn mấy câu, nhưng vừa thấy dáng vẻ nóng lòng muốn nhảy ra của Trần Trung, gã đành ngoan ngoãn mà ngậm miệng. Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt! Quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn. Hiện giờ tình thế bất lợi lớn, gã cũng không cần phải cố thể hiện, chỉ cần bọn họ vẫn còn trong Bắc Kinh, ngày sau thế nào cũng có cơ hội trả thù. Sắp tới Võ Đắc Cương sẽ được thăng quan lên làm Chủ tịch quận, đến lúc đó trừng phạt bọn họ càng dễ dàng!