Nhà bác trai ở trong ngõ nhỏ phía đông của thủ đô gần đường lớn cạnh Chùa Ngọc Lưu Ly, ở đây còn có bác gái thứ hai của Phương Minh Viễn, chính là chị gái thứ hai của Bạch Bình, năm nay đã gần sáu mươi tuổi. Con gái bà và Bạch Bình kém nhau một tuổi, cháu ngoại của bà và Phương Minh Viễn cũng kém nhau một tuổi. Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn lớn lên thường nghe người trong nhà nói thuở nhỏ hắn cũng ở đây và hay cùng cô cháu ngoại đó chơi, tranh giành đồ chơi với nhau, hơn nữa đôi khi còn cãi nhau, làm bác hai phải mách bà ngoại. Vì việc này mà người lớn trong nhà vẫn thường trêu đùa hắn, cho đến khi hắn ba mươi tuổi mà vẫn còn thấy trêu. Tuy nhiên trong cuộc đời này, Phương Minh Viễn chắc chắn sẽ không phạm sai lầm giống như vậy nữa. Có ba người anh họ giúp đỡ, nên túi to túi nhỏ hành lý của Bạch Bình đã đưa về nhà an toàn, về phần hai ông bà Phương cũng đương nhiên đi theo họ về ngõ nhỏ, sau đó tính toán tìm nhà nghỉ nào gần đó trọ lại. Theo Bạch Bình đi vào ngõ nhỏ, trên đường chào hỏi mọi người liên tục, với Phương Minh Viễn mà nói, trong đó có không ít người quen biết, đương nhiên đây đều là trong trí nhớ kiếp trước. Về đến cửa, ba anh họ xếp các túi to túi nhỏ ở cùng nhau, lúc này mới lau mồ hôi nói: - Dì Út này, sao dì mang theo nhiều đồ như vậy, thảo nào bác phải gọi ba đứa cháu, làm náo loạn cả nửa ngày đi làm. Bạch Bình đưa một tay ra lật một cái túi, cười mắng: - Mang quà cho các cậu, các cậu còn ngại xách nữa à! Hạ Quân, cháu xem lấy cái gì đó về cho nhà mình đi. Hạ Quân tìm xem trong mấy túi đồ lấy túi có tên nhà mình, vừa mở ra liếc mắt một cái, há hốc mồm không cầm được hơi, trong đó tất cả đều là đặc sản của đất Tần Tây, không ngờ còn có cả thịt dê, anh ta cũng là người đã đi làm, chỗ này tính ra mua hết không dưới ba mươi tệ. Nhìn lại mấy cái túi khác, có thể nói điều đó là đúng, Bạch Bình trở về nhà, cần biếu họ hàng quà gì đó, tất cả trị giá cũng phải hơn một trăm tệ. Vào những năm tám mươi tư, thì số tiền này cũng không phải là nhỏ. Bình thường gia đình sinh hoạt tiết kiệm thì một năm dùng không đến chừng đó tiền. - Dì Út này, cả túi đồ này đều cho nhà cháu phải không? Hạ Quân ấp úng hỏi nhưng không biết có phải nhầm không, lại khiến dì Út phải ngại ngùng, dùng nhiều tiền thế này để mua quà biếu. Lúc này, mọi nhà đều không dư giả gì. - Lấy đi lấy đi! Tất cả đều là của nhà cháu đó! Bạch Bình đang vội vàng sắp xếp chỗ cho hai ông bà nên vẫy tay nói mà cũng không quay đầu lại. Hạ Kiệt thấy lạ lại gần nói: - Làm sao vậy? Hạ Quân đem cái túi đổ ra, làm cho Hạ Kiệt ngạc nhiên tròn hai mắt. Quà của dì Út nhiều quá. Phương Minh Viễn ngồi trên ghế nhìn mọi người thấy hơi buồn cười, hai người anh họ này, về sau cũng không tồi. Kiếp trước, Hạ Quân chính là vị Phó Kiểm sát trưởng ở Viện Kiểm sát thủ đô cuối cùng mà hắn muốn gọi điện tìm kiếm, quả thực anh ta đã có cơ hội tiến lên vị trí cao nhất, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà anh ta lại từ chối. Còn Hạ Kiệt sau lại ra khỏi nhà nước, ra bên ngoài lăn lộn, hạng người nào cũng quen biết. Hắn đến thủ đô lần này, cũng là muốn có được hai người anh họ quan trọng này. Ở kiếp trước trước, mẹ của họ với nhà họ Phương rất thân nhau, với Phương Minh Viễn cũng vô cùng chu đáo, nhưng Hạ Quân, Hạ Kiệt lại vì hơn Phương Minh Viễn nhiều tuổi nên không có tiếng nói chung, chỉ coi như là quen biết bình thường. Lần này, Phương Minh Viễn sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa mà nhất định phải giữ lấy hai người. Hạ Kiệt nói nhỏ: - Không thể lấy nhiều như vậy, dì Út hãy giữ lại một chút đi, không có về nhà mẹ cháu sẽ không bằng lòng đâu. Nhà dì Út cũng vất vả đến thủ đô một chuyến chắc chắn là phải tiêu nhiều tiền, có thể giúp đỡ được chút nào hay chút đấy. Phương Minh Viễn cười nói: - Anh Hạ Kiệt, các anh cứ lấy đi, trước khi nhà em đến đây, đã tính toán cả rồi, nhà nào cũng có mà. Bác và mẹ em là chị em, chỗ ấy đừng tính toán gì cả. Chẳng qua là lông ngỗng đưa ngàn dặm, của ít lòng nhiều, hai anh cứ nhận lấy đi. Lần đầu tiên bị Phương Minh Viễn đột nhiên nói chen vào làm Hạ Quân, Hạ Kiệt hơi hoảng. Hơn hai mươi tệ mà bảo lấy liền đi, đứa trẻ này dám nói vậy thật là khẩu khí không nhỏ. Bác gái ở bên ngoài nghe thấy giật mình cười nói: - Thằng bé này thật thông minh, không ngờ còn biết cả ngàn dặm đưa lông ngỗng, của ít lòng nhiều. Cháu có biết những lời này ở đâu mà có không? Phương Minh Viễn có ý muốn khoe khoang trước mặt mọi người, như vậy không nghi ngờ gì có thể nâng cao địa vị của mình ở trong lòng bọn họ: - Tất nhiên là cháu biết, thầy giáo có nói, con đọc sách nên biết, cũng phải biết nguyên nhân. -Theo truyền thuyết, vào năm Trinh Quan triều Đường, vua Thổ Ty ở Vân Nam xa xôi muốn tỏ lòng tôn kính với vương triều, phái cấp dưới là Xa Bá Cao mang theo một số bảo vật và một con thiên nga vô cùng đáng yêu, đến kinh thành yết kiến Đường Thái Tông. Dọc đường, Xa Bá Cao chăm sóc con thiên nga trắng rất cẩn thận. Nhưng khi tới bên một hồ nước, y thấy thiên nga khát nước vô cùng, liền thả nó đến bên hồ uống nước. Ai ngờ, thiên nga uống nước xong liền giương cánh bay đi mất. Xa Bá Cao sợ hãi nhanh chóng nhảy lên bắt lại nhưng chỉ giữ được một cái lông ngỗng. Điều này làm Xa Bá Cao lo lắng, gào khóc thành tiếng ở bên hồ. Nhưng khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, hắn phải đi Trường An, nếu không Đường Thái Tông trách tội, Thổ Ty cũng không tha cho y. Nghĩ tới nghĩ lui không còn cách nào khác cuối cùng hắn đành để cái lông ngỗng này vào trong một tấm lụa gấm gói lại, viết thêm một bài thơ, đi gặp Đường Thái Tông. Toàn bộ có tám câu thơ: “'Thiên nga cống đường triều Sơn cao lộ viễn diêu Miện dương hồ thất bảo Đảo địa khốc hào đào Thượng phục đường thiên tử Thỉnh nhiêu miễn bá cao Lễ khinh tình ý trọng Thiên lý tống nga mao” Dịch thơ: “Cống thiên nga cho Triều Đường Đường xa núi cao Đến hồ Miện Dương đánh mất bảo vật Ngã xuống đất gào khóc Đến quỳ dưới vua Đường Xin tha cho Xa Bá Cao. Của ít lòng nhiều Ngàn dặm đưa lông ngỗng” Sau khi nghe những câu thơ này, Đường Thái Tông chẳng những không trách cứ mà lại còn vui vẻ nhận lấy lễ vật, và ban cho tơ lụa, lá trà, ngọc bội là những đặc sản ở trung nguyên và giữ Xa Bá Cao ở lại một thời gian. Xa Bá Cao cảm động sâu sắc, sau khi quay về Vân Nam ca tụng hết lời thịnh tình của triều đình. Người đời sau vẫn thường hay dùng những lời này để ý nói rằng lễ vật tuy không quý nhưng tình ý sâu đậm. Sau khi Phương Minh Viễn nói xong một hồi, trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có ông bà Phương và Bạch Bình là dự đoán trước và có chuẩn bị tâm lý, còn lại mọi người đều bất ngờ. Tuy rằng ý nghĩa của câu nói này tất cả mọi người đều hiểu và thường dùng, nhưng xuất xứ cụ thể thì không có mấy người biết. Nhất là Phương Minh Viễn có thể kể ra được rõ ràng thời gian, nhân vật, tình tiết, câu thơ, quả thực là rất ít thấy. Mấy người Bạch Lâm ngơ ngác nhìn nhau, câu trả lời của Phương Minh Viễn, họ cũng không biết có chính xác hay không, bác gái thật ra cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi chứ không kỳ vọng vào câu trả lời của Phương Minh Viễn. Nhưng nghe cũng phải giật mình, cũng là bộ dạng ấy, nhưng hình như có chuyện gì lạ. Cho dù không phải là thật thì một đứa trẻ ít tuổi có thể nghĩ ra một câu chuyện xưa như vậy, cũng đủ làm cho người ta phải kinh ngạc. Nhìn anh, chị dâu và mấy đứa cháu trai tỏ vẻ giật mình, Bạch Bình trong lòng cảm thấy rất vui. Tuy rằng đã biết cậu con trai đến thủ đô sẽ không thành thật đóng vai một đứa trẻ ngoan, nhưng vừa đến thủ đổ đã làm cho mọi người trong nhà hai lần ngạc nhiên, thực sự làm cho chính mình hãnh diện. - Dì Bình à, em dạy thằng bé này như thế nào vậy, sao có thể hiểu biết nhiều như vậy? Bạch Lâm vui mừng ôm lấy Phương Minh Viễn, thuật lại một lần chuyện hắn ở nhà ga, bác gái lại ngạc nhiên vô cùng, tán thưởng không ngừng. Hai ông bà Phương và Bạch Bình, ba người tự nhiên vui mừng đến nỗi nếp nhăn trên trán cũng giãn ra. Phương Minh Viễn trong lòng mừng nghĩ: “Dạy như thế nào sao? Đương nhiên là trang internet Baidu cái gì cũng có rồi! Xem ra đây là phát súng đầu tiên bắn ra khi đến thủ đô.”