Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh

chương 465 : anh em nhà họ thái bình tĩnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi vào là một cảnh sát mà Thái Hứa chưa từng gặp,người cảnh sát ngồi ở một góc phòng lập tức đứng dậy chúi chào nói: - Ngài làm sao lại đến đây vậy? Lời nói rất cung kính, xem ra người này có địa vị không hề thấp. Người cảnh sát kia cười cười nói: - Tôi đến xem người bị tình nghi phạm tội, cậu cứ ngồi đi, tôi nhìn xong là đi thôi. Nói xong, đi tới trước mặt Thái Hứa, thận trọng quan sát Thái Hứa vài lần. Thái Hứa có phần không hiểu, mặc dù những quy tắc bên trong của ngành cảnh sát anh ta không thể nào hiểu được, nhưng với một người bị tình nghi phạm tội như anh ta, không được phép tùy tiện cho người ngoài tiếp cận, cho dù đó là những người cảnh sát khác. Vị cảnh sát quan sát Thái Hứa vài lần, sắc mặt lộ vẻ hài lòng, xoay người đi tới viên cảnh sát kia nói: - Ừ, xem ra các người làm việc không tồi, thần sắc của anh ta cũng không tệ lắm. Nói dứt lời đi thẳng ra khỏi phòng. Thái Hứa vẫn giữ nguyên bộ dạng đó nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, trống ngực đập “thình thịch thình thịch” mà nhảy nhót không ngừng, vừa rồi, thời điểm vị cảnh sát quay qua nói với viên cảnh sát kia, anh ta thấy một tờ giấy trong tay một người đưa ra đằng sau lưng, ném tờ giấy đó trên giường, chú ý tới điều này Thái Hứa lập tức nắm lấy tờ giấy trong tay. Thái Hứa đợi đến khi vào trong nhà vệ sinh, mới có cơ hội nhìn thoáng qua tờ giấy, trên tờ giấy chỉ ghi vẻn vẹn hai chữ: “Chờ đợi”. Trong lòng Thái Hứa xao động, bỏ ra bao nhiêu công sức mang đến đây được 2 chữ, khẳng định rằng anh trai mình sợ mình ở trong này không chịu nổi áp lực, mới nghĩ tới biện pháp đưa vào 2 chữ đó. Thái Hứa vuốt tờ giấy đó, lúc trở lại phòng, đã bình tĩnh trở lại. Hai ngày sau, viên cảnh sát kia lại đến, chỉ là lần thứ hai, anh ta đẩy cửa ra, quan sát Thái Hứa vài lần “thật sâu”, rồi lại đi. Nhưng trong lòng Thái Hứa cũng có không ít lo lắng. Thẩm vấn vẫn đang tiếp tục, bất quá Thái Hứa ngoại trừ thừa nhận việc khuếch trương thế lực, mặt khác cái gì cũng không thừa nhận, mặc dù cảnh sát huyện Bình Xuyên đưa ra việc này, cũng không ít lần làm cho anh ta cảm thấy sợ hết hồn. Đương nhiên cảnh sát huyện Bình Xuyên, đã mở rộng phạm vi thẩm vấn, đưa cả chuyện hoạt động của mình ở thành phố Duy Nam đưa vào thẩm vấn điều tra. Tuy nhiên những người này, không có tra tấn để hỏi cung. Chỉ có điều lặp đi lặp lại những câu đã hỏi. Thái Hữa hiểu rõ, đây là bởi vì anh trai mình là Phó trưởng ban thư kí, nếu là những người bình thường, cũng đã sớm bị đánh trong những lần lấy khẩu cung rồi. Anh ta cũng đã nghe nói qua, nhóm cảnh sát này muốn phá án, bất kể thủ đoạn nào cũng có thể dùng được, hàng năm các vụ án oan trong cả nước là nhiều không đếm xuể. Tuy nhiên, Thái Hứa cũng lo lắng khi cảnh sát lấy khẩu cung y cứ một mực lắc đầu không thừa nhận dù sao bọn họ không dùng hình là tốt rồi, kéo dài thời gian càng dài càng tốt. Thái Hứa tin tưởng rằng, chắc chắn một điều là anh trai của y đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nghĩ biện pháp để có thể đưa y ra khỏi nơi này. Thái Hứa nghĩ không sai chút nào, lúc này đây Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Thái Duẫn vắt hết óc mà suy nghĩ để tìm ra biện pháp có thể đưa được y ra khỏi nơi này. Không chỉ vì Thái Hứa là em trai ông ta, mà còn bởi vì Thái Hứa biết rất nhiều chuyện của ông ta, còn nắm giữ trong tay sản nghiệp lớn của gia tộc nhà họ Thái. Đối với tiền bạc của cải Thái Duẫn luôn luôn cẩn thận, các công trình qua tay ông ta có rất nhiều khoản tiền, tham nhưng cũng có một mức độ nhất định, chủ yếu là tiền phát sinh, hay là em trai Thái Hứa của ông ta làm ăn buôn bán. Thu nhập hàng năm của nhà họ Thái, đều là do buôn bán, Thái Duẫn thân là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, đương nhiên là không có thời gian rảnh để quản lý sản nghiệp, chủ yếu đều là do Thái Hứa quản lý. Cho nên khi Thái Hứa bị bắt, sản nghiệp của nhà họ Thái có chút hỗn loạn. Cũng may Thái Duẫn còn có chức Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, những người này cho dù có hỗn loạn, nhưng cũng chưa dám làm gì. Nhưng chuyện xảy ra đến như thế này, mấy ngày nay cũng khiến cho Thái Duẫn sứt đầu mẻ trán. Đương nhiên, trong lòng Thái Duẫn hiểu rất rõ, việc sản nghiệp có bị tổn thất cũng là chuyện nhỏ, chỉ cần bản thân mình còn giữ được chức vụ hiện có, chỉ cần Thái Hứa có thể đi ra khỏi nơi đó, chút tổn thất đó cũng có đáng là bao. Nhưng phải làm thế nào để có thể đưa Thái Hứa ra ngoài, Phó trưởng ban thư ký Thái đang phải suy nghĩ. Thái Duẫn thật không ngờ, bản thân mình đã gọi điện thoại để nói chuyện với Lý Đông Tinh và Lữ Lương, không ngờ là không có hiệu quả gì cũng là do Thái Hứa lúc đó đã không nói rõ ràng, Phương Minh Viễn đang ở đó, hơn nữa lại là người có liên quan trực tiếp tới chuyện này. Nếu như Thái Duẫn biết được Phương Minh Viễn khi đó đang có mặt ở đó, cũng sẽ không gọi điện thoại. Kết quả ngày hôm sau thay đổi thật bất ngờ, Lư Đông Tinh và Lữ Lương đều cùng quan điểm điều tra cho rõ chuyện này, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam vì đó mà cũng đâm ra hiềm nghi ông ta, cuối cùng thông qua quyết định đình chỉ công tác của ông ta. Sự việc lần này, Thái Duẫn đã phải chịu một đòn không nhỏ. Nhưng dù sao ở Duy Nam ông ta cũng từng bước đi lên chức Phó trưởng ban thư ký, tuy rằng tạm dừng công tác, nhưng đối với ông ta thì không có điều gì là chứng minh sự nghiệp của ông ta đã chấm hết, thế lực ảnh hưởng của ông ta ở thành phố Duy Nam không thể coi thường được. Về phần các tình huống sự việc Thái Hứa đang bị giam giữ ở Cục cảnh sát huyện Bình Xuyên, Thái Duẫn đều nắm rất rõ, cách thức ứng phó của Thái Hứa khiến ông ta rất hài lòng. Đứa em trai này của mình mặc dù tham lam tiền bạc của cải, và không từ một thủ đoạn nào để có được điều đó, nhưng cũng hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề. Chỉ cần bản thân mình không gục ngã, thì chẳng có vấn đề gì cả? Nếu không nhiều nhất là mất ba năm ngồi trong nhà giam là có thể nghênh ngang mà đi ra. - Tôi nói này ông Thái, ông còn không nhìn tới đứa con đó. Vợ ông ta bất mãn mà ngồi xuống bên cạnh ông ta nói: - Sau khi trở về từ Bình Xuyên, vẫn rầu rĩ không vui mà nhốt mình ở trong phòng. Thời gian dài như vậy, cũng không tốt cho tâm lý của nó. Thái Duẫn cười lạnh nói: - Không cần để ý đến nó cứ để nó bình tĩnh lại đã, rồi nó cũng hiểu được mọi chuyện, bố nó không phải là Chủ tịch nước, cũng không phải là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tần Tây, mà có thể cho nó ở tỉnh coi trời bằng vung không chịu học hành gì cả, cả ngày chỉ biết chơi bời đàn đúm với đám con gái. Thái Duẫn đã biết được chân tướng sự việc, có thể nói, đứa con này của mình, chính là người châm ngòi lửa cho toàn bộ chuyện này. Nếu không phải vì nó, làm sao Phương Minh Viễn lại có cơ hội kêu oan chứ? Nếu không phải vì nó, Phương Minh Viễn làm gì có thời gian rảnh rỗi nhàn hạ mà đi gây sự với những kẻ như thế chứ. - Ông Thái, chúng ta cũng chỉ có một đứa con trai, nếu như nó có xảy ra chuyện gì không hay, sau này chúng ta biết dựa vào ai lúc về già chứ. Tiền Lệ lắc lắc người Thái Duẫn nói. Từng là diễn viên chính trong đoàn kịch nói của Duy Nam, tuy rằng hiện giờ cũng đã qua tuổi bốn mươi, nhưng dáng điệu vẫn còn thướt tha lắm, Thái Duẫn lớn tuổi hơn cô khoảng chừng 6- 7 tuổi, Tiền Lệ được sủng ái lắm mỗi một lần cô tỏ thái độ như vậy, Thái Duẫn đều giơ tay đầu hàng, nhưng vào thời điểm hiện tại Thái Duẫn không có chút để tâm. - Chăm sóc cha mẹ trước lúc lâm trung ư? Còn trông cậy được vào nó hay sao e rằng sau này tôi và bà phải đến nhà giam mà thăm nó ấy chứ. Thái Duẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói. Từ khi đứa con này hơn 10 tuổi, chính nó khiến mình, vì nó cứ đắm đuối với bọn con gái, không biết bao nhiêu lần đã cho nó ăn đòn. Được rồi, ông muốn mình là cha tốt cũng không được mà còn bị người khác tiêu diệt, nếu như mọi chuyện bị bại lộ, nó cũng sẽ không có kết cục tốt. Thái Duẫn lúc này làm gì có tâm trạng mà xem xét đến sự vui buồn của nó kia chứ. - Chuyện nghiêm trọng như vậy sao? Tiền Lệ không khỏi giật mình kinh hãi, cô tuy rằng cũng biết đứa con của mình và chú của nó gặp chuyện ở huyện Bình Xuyên, chú của nó Thái Hứa cho đến bây giờ vẫn bị Cục cảnh sát huyện Bình Xuyên bắt giữ, nhưng cô nghĩ, khẳng định sự việc cuối cùng việc lớn sẽ hóa việc nhỏ, việc nhỏ coi như không, những chuyện như thế này trước kia cũng không phải chưa xảy ra. Nhưng mà lúc đó chưa một lần phải đầu voi đuôi chuột. Hơn nữa chồng mình ngay lập tức được vào ủy viên thường vụ, ở Duy Nam này một mẫu ruộng còn có ba phần đất, có mấy ai là không nể mặt. Hiện giờ nghe giọng điệu như vậy của Thái Duẫn, đương nhiên là có chút không kiềm chế được. - Việc có đến độ nghiêm trọng như vậy không chứ? Thái Duẫn cười lạnh nói: - Nó và đứa con cả của nhà họ Phương ở huyện Bình Xuyên tranh chấp con gái, hơn nữa ở trước công chúng, ngang nhiên uy hiếp đối phương, bà nói như vậy chuyện có nghiêm trọng hay không? - A. Tiền Lệ thất sắc mà bưng kín miệng, cô tuy rằng không biết nhà họ Phương rốt cuộc có thế lực lớn đến đâu, nhưng cũng biết, hiện giờ ở tỉnh Tần Tây siêu thị Carrefour lớn nhất chính là sản nghiệp của nhà họ Phương, ở thành phố Duy Nam cũng có đến hai siêu thị Carrefour, quy mô thì các công ty bình thường khó có khả năng so sánh cùng. Đứa con cả trưởng tôn của nhà họ Phương, nói thẳng ra là người thừa kế thứ nhất sản nghiệp của nhà họ Phương trong tương lai, bản thân mình cũng không ngờ đứa con trai của mình dám ngang nhiên trước công chúng mà tranh giành con gái với người ta, còn đưa ra những lời nói uy hiếp… - Ông Thái, ông nói xem con của chúng ta có gặp nguy hiểm hay không? Tiền Lệ ôm lấy cánh tay của Thái Duẫn, vội vàng nói: - Nếu không, chúng ta nên đưa nó đi khỏi nơi này, không không không, hay là chúng ta đưa nó ra nước ngoài đi. Thái Duẫn khoát tay áo nói: - Nếu có thể thả nó trở về, việc này tạm thời không có nguy hiểm. Hiện vào lúc này, mọi người đều nhìn chằm chằm vào nhà họ Thái chúng ta, đưa nó đi khỏi nơi này, e rằng càng tạo ra sự chú ý của mọi người, cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến chức vụ của tôi, nếu như đưa nó ra nước ngoài, với tính cách như thế của nó, cũng không tốt chút nào. - Được rồi, đừng làm phiền tôi nữa, tôi cần yên lặng ở một mình, để tìm cách nào có thể ứng phó trong chuyện này. Thái Duẫn phất phất tay, trong lòng có chút chán ngán nói. Tiền Lệ cũng hiểu sự buồn bực trong lòng Thái Duẫn lúc này, ngoãn ngoãn mà trở vào phòng của mình. Đã qua khoảng 3- 4 ngày, Thái Hứa vẫn đang ở trong Cục cảnh sát, mỗi ngày đều bị thẩm tra, sau đó bị nhốt vào trong tù, sau đó sẽ cócảnh sát đến canh giữ, ở giữa, vị cảnh sát lại ngầm đưa cho anh ta một tờ giấy. Trên tờ giấy viết, Thái Duẫn đã khôi phục được chức vụ, anh ta nên yên tâm. Tâm trạng của Thái Hứa liền vững vàng hơn núi. Ngày ngày, Thái Hứa vẫn bị thẩm tra, chỉ có điều không biết vì sao, không ngờ trong phòng thẩm vấn đều có tất cả mọi người, cuối cùng, không thể không lựa chọn một phòng họp nhỏ. Vừa vào đến cửa, Thái Hứa liền chú ý tới, vị cảnh sát kia đang ngồi ở trên ghế xem Ti vi. - Trưởng phòng Lỗ, phòng thẩm vấn kín người, chúng tôi muốn mượn nơi này. Thẩm vấn viên khách khí mà chào hỏi nói. - Cứ dùng đi, dùng đi. Vị cảnh sát được gọi là trưởng phòng Lỗ khoát tay, cùng Thái Hứa trao đổi với nhau bằng mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio