Bạn tốt giống như sao, không phải ngày nào bạn cũng nhìn thấy họ nhưng bạn biết họ ở đâu. Hoàng tử Abdullah xúc động nói. - Cậu chính là ngôi sao sáng ở trong lòng tôi. Phương Minh Viễn cảm thấy lúc này toàn thân rét run, nổi da gà, cậu càng ngày càng cảm thấy vị này có khuynh hướng bị gay, nhưng nét mặt vẫn tươi cười, liên tục xua tay nói: - Hoàng tử điện hạ, lời của ngài thật quá khách khí, tôi thật sự là không xứng đâu. Hoàng tử Abdullah vỗ vỗ bàn tay, một gã người hầu bưng một mâm đi tới đặt trước mặt Phương Minh Viễn được trùm vải lụa đỏ phía trên nên không biết cái gì phía dưới. Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn Hoàng tử Abdullah, Hoàng tử Abdullah mỉm cười ra hiệu cho Phương Minh Viễn tự mình mở tấm lụa lên. Phương Minh Viễn lấy tay lật tấm lụa lên, chỉ thấy khay xếp đầy giấy tờ, Phương Minh Viễn tiện tay cầm một bản, không khỏi hoảng hốt, đây là một phần hợp đồng chuyển nhượng, trong hợp đồng trên, chính phủ Kuwait đem một phần nhà công vụ “Lưu Loan” IV xa hoa lộng lẫy tặng cho Phương Minh Viễn, đây chính là công ty Loan Lưu năm 87 mới giành được từ cục hàng không liên bang Mỹ có đủ tư cách hợp pháp mới nhất. Cậu lại lấy một tài liệu phía dưới, một hợp đồng mua bán nhà đất, toàn bộ đều là khu du lịch của các nước Âu, Mỹ. - Hoàng tử điện hạ, đây là.... Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt nghi ngờ. - Cổ phần mỏ dầu khiến cho đại đa số chúng tôi băn khoăn vì phải suy xét đến phản ứng của các quốc gia Âu Mỹ, nhưng với những thứ này thì được quyền trao tặng cho cá nhân, mặc dù là chính phủ Âu Mỹ cũng không nói được gì. Cho nên tỏ lòng biết ơn cậu, vương thất Kuwait chúng tôi gồm tất cả các thành viên, mỗi người tặng cho cậu một phần bất động sản, nếu cậu thích ở đâu thì đánh dấu trên hồ sơ. Nếu cậu không thích ở đâu, bọn họ sẽ theo giá cả thị trường mua lại của cậu. Hoàng tử Abdullah tủm tỉm cười. - Cái này... Phương Minh Viễn chần chừ một chút, vừa rồi cậu mới nhìn qua, có hợp đồng mua bán nhà và hợp đồng đất, chừng hơn ba mươi cái, tuy rằng không biết cụ thể giá cả thị trường hiện tại, nhưng có thể khẳng định , tổng giá trị là vô cùng lớn. Tuy rằng Phương Minh viễn đã cảnh báo trước khiến mỏ dầu lớn của Kuwait không bị cháy, nhưng tặng nhiều như thế này làm Phương Minh Viễn rất nghi ngại. Tục ngữ có câu: bắt người tay ngắn, ăn thịt người miệng đoản, Vương thất Kuwait tặng mình nhiều quà tặng như vậy, liệu có ý đồ gì không? - Hoàng tử Abdullah, nước tôi có câu châm ngôn: không có công không được lộc, nước ngài tặng thưởng cho tôi thế này làm tôi cảm thấy .. Phương Minh Viễn chưa nói xong, Hoàng tử Abdullah đã ngắt lời: - Phương, chúng ta là người Ả rập tặng quà cho anh em, với bạn bè thì không được từ chối, cậu vì nhân dân Kuwait làm những gì chúng tôi đều ghi nhớ trong lòng. Có lẽ cậu cảm thấy đó chỉ là cậu thuận miệng nói, nhưng đối với chúng tôi mà nói đã cứu vãn được mấy chục tỷ đô la Mỹ. Chỉ báo đáp cậu như thế này cũng làm cho chúng tôi rất xấu hổ rồi, cậu còn coi Abdullah tôi là anh em nữa không... - Được, được, được, tôi xin nhận toàn bộ. Nói xong, Phương Minh viễn lại đột nhiên nghĩ, đây là Ả Rập, không phải Hoa Hạ, một khi người Ả Rập đã cho đi thì không dễ dàng thu hồi lại, nếu từ chối không khéo, bọn họ sẽ cho là làm nhục họ. Khi nghe được Phương Minh Viễn nói đồng ý và gật đầu chấp nhận, mặt Hoàng tử mới hết buồn, lấy từng thứ trong khay giảng giải cho Phương Minh Viễn địa điểm của bất động sản và giá trị của chúng. - Ta nghĩ, có một nơi sẽ làm cậu khá hài lòng. Hoàng tử Abdullah chỉ vào một tấm khế ước nói. - Đây là một mảnh đất nằm trong khu biệt thự Nhật Bản Kobe, rất gần Hoa Hạ của cậu. Hơn nữa tôi nhớ rất rõ phong cảnh tòa nhà Kobe vô cùng xinh đẹp, thanh lịch, quả thật là một chốn nghỉ ngơi phong thủy hữu tình thật tuyệt vời. - Kobe á? Phương Minh Viễn có chút kích động, cậu nhớ rất rõ vào năm 1995, vào mùa đông cách đây bốn năm , vùng Kobe của Nhật Bản đã xảy ra trận động đất 7.2 độ richter, có 19 trận động đất nghiêm trọng nhất xảy ra tại Nhật Bản trong 3 năm qua với hàng nghìn người tử vong. Trận động đất ở Kobe gây ra mất nước, cắt điện, không chất đốt, gián đoạn giao thông và hỏa hoạn liên miên. Đường cao tốc nam bắc và tuyến đường sắt chủ đạo của quần đảo Nhật Bản bị chặn đứt. Động đất ở Nhật Bản với toàn bộ tổn thất lên đến vài nghìn tỷ Yên Nhật. Có thể nói rằng, ngoại trừ động đất ở Tokyo thì ấn tượng sâu sắc nhất với Phương Minh Viễn là động đất ở Nhật Bản. - Hoàng tử điện hạ, về phương diện bất động sản ở Nhật Bản, ngài làm ơn chuyển toàn bộ ra tiền mặt giúp tôi. Hơn nữa tôi muốn nhắc Hoàng tử một câu, đừng cố gắng mua bất động sản ở Nhật Bản vì ở đó hoạt động của địa chất không bền vững, đối với người nước ngoài thì đó không phải là nơi có thể ở lại lâu dài, Phương Minh Viễn trịnh trọng nói. Cậu không biết vương thất Kuwait có bao nhiêu người có bất động sản ở Nhật Bản, hoặc có bao nhiêu người có sản nghiệp ở vùng phụ cận Kobe, nhưng cậu đã nói, còn tin hay không, thì cậu cũng không có khả năng kiểm soát được. Hoàng tử Abdullah hơi run một chút, tìm hết hợp đồng mua bán nhà đất tương tự, tìm thấy thêm ba cái nữa để ra trước mặt nói: - Được, bốn hợp đồng này ta sẽ quy đổi thành tiền mặt giao lại cho cậu, số còn lại cậu đồng ý ký đúng không? - Được, được, được, tôi ký mà. Phương Minh Viễn cầm lấy bút. Người Ả Rập rất nóng tính, nhiều khi làm cho người khác không chịu nổi. Sáng sớm hôm sau, khi Phương Minh Viễn thức dậy chưa lâu đang ngồi ở vườn hoa của biệt thự uống trà với của Hoàng tử Abdullah thì người hầu đến báo, Robert chủ tịch thay mặt công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia xin gặp mặt. Robert là chỗ quen biết đã lâu với Phương Minh Viễn, lúc mới bùng nổ chiến tranh vùng vịnh, giá dầu mỏ thế giới tăng vọt, ông ta đại diện cho công ty xăng dầu British Petrolium Fortermedia, nhưng theo Phương Minh Viễn thực ra là mua đi bán lại dầu thô với số lượng lớn. Ông ta còn làm Phương Minh Viễn bị “hố” một phen với công ty xăng dầu Scho của Nhật Bản và công ty cổ phần dầu mỏ Tứ Quốc để thu được lợi nhuận lớn. Sau khi Kuwait khôi phục, ông ta lại nhớ tới Kuwait. - Ông ấy nắm bắt tin tức nhanh nhạy thật. Phương Minh Viễn cười nói. Mình đến Kuwait mới được một đêm mà ông ta đã biết tin. - Tôi nói với ông ấy. Hoàng tử Abdullah cười nói. - Hai tháng trước cổ phần trong mỏ dầu Rafel của cậu đều do ông ta bán, ta nghĩ, nếu cậu không muốn đem dầu thô về Hoa Hạ như đã nói, thì nên bán cho ông ta cũng là lựa chọn không tồi. Tuy rằng công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia không thể so sánh với thương hiệu công ty tập đoàn dầu mỏ lâu đời vì thực lực còn yếu kém, nhưng tính ra cũng là công bằng. Phương Minh Viễn hiểu rõ ý tứ của Hoàng tử Abdullah, đó là tránh cho cửa hàng lớn bắt nạt khách sao? Đang nói chuyện, Robert đã đi đến vườn hoa. Robert vẻ mặt tươi cười cúi chào Hoàng tử Abdallah, người phục vụ của Hoàng tử sắp xếp chỗ ngồi cho ông ta. Robert và hai người sau một hồi chào hỏi khách sáo, giờ mới ngồi xuống. - Cậu Phương thân mến, tôi nghe công ty chúng tôi tại Hongkong nói, vùng duyên hải của đất nước cậu đang gặp lũ lụt phải không? Công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, đại cổ đông là con dâu ông cụ Quách, Vu phu nhân đang tổ chức giới giải trí Hongkong biểu diễn lấy tiền cứu trợ vì cần tiền quyên góp cho nhân dân vùng lũ. Thật sự là bất hạnh. Robert vẻ mặt rất bi thảm nói. - Thu Hạ tổ chức biểu diễn lấy tiền ủng hộ sao? Phương Minh Viễn giật mình, ngày trước trận lũ lụt ở Hoa Đông, quả thật giới giải trí Hongkong có tổ chức biểu diễn trên quy mô lớn để lấy tiền ủng hộ, vì cần nhiều người quyên góp tiền ủng hộ, tuy nhiên lần này Vu Thu Hạ lại không nói gì với mình cả. - Cảm ơn ông đã quan tâm, vùng duyên hải nước tôi quả thật là đã xảy ra lũ lụt. Hiện giờ chính phủ địa phương đang phối hợp chống lũ, cứu trợ. Phương Minh Viễn mỉm cười nói. - Về phần phu nhân Vu tôi cũng không biết tình hình Hongkong gần đây thế nào. - Cậu Phương, nếu công ty chúng tôi muốn ủng hộ lũ lụt cho nước cậu, có gì hạn chế không? Robert bưng ly rượu vang, nhấp một ngụm nói. - Công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia định quyên góp cho lũ lụt của Hoa Hạ sao? Hoàng tử Abdullah lộ vẻ kinh ngạc nói. - Chủ tịch Grandet của ông nổi tiếng keo kiệt mà lần này lại hảo tâm vậy? Sao không ủng hộ Kuwait chúng tôi một chút tài chính? Chúng tôi ở đây chiến tranh loạn lạc, so với lũ lụt còn khủng khiếp hơn. - Hoàng tử Abdullah, ngài nói thật hay đùa vậy. Robert vẻ mặt cười ngượng nói. - Công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia chúng tôi định quyên tặng một triệu đô la Mỹ, đã đủ để lưu danh trên phương tiện truyền thông ở Hoa Hạ, nếu ở Kuwait quyên góp dưới mười triệu đô la Mỹ, thì những nhân viên của các ngài cũng chỉ coi chúng tôi là một công ty nhỏ, muốn quyên góp tiền cũng phải phải có báo đáp. Nếu như quyên góp rồi mà một tiếng cũng không được biết đến thì Chủ tịch công ty sẽ không đồng ý đâu. Hoàng tử Abdullah, ngài đừng nên làm khó cho tôi. Hoàng tử Abdullah hừ một tiếng, không nói gì thêm, Robert chuyển sang nhìn Phương Minh Viễn. Về khoản quyên tiền này, Phương Minh Viễn thật không biết quy định của chính phủ về việc quyên tiền từ nước ngoài, cậu chỉ nhớ rõ, trước kia trận lũ lụt ở Hoa Đông vào năm 91, Hoa Hạ là nước cộng hòa đầu tiên trong lịch sử công khai yêu cầu cứu trợ từ quốc tế. Tuy nhiên, nếu mỏ dầu Kuwait không cháy lớn, thì lũ lụt ở Hoa Đông không bị thiệt hại như vậy, tất nhiên chính phủ phải yêu cầu viện trợ từ quốc tế. Tuy nhiên, Robert đột ngột đề xuất quyên tặng Hoa Hạ là có ý gì? Thật tâm có muốn quyên tiền như lời nói hay không, nếu vậy họ có thể đến đại sứ quán Hoa Hạ tại Kuwait có phải tốt hơn không? Hay là... Robert nói những lời này là có dụng ý khác?