- A... Phương Minh Viễn nhàm chán ngáp một cái, tiếp tục vẽ tranh, cơn sốt “Kỳ hồn” ở Nhật Bản cũng giống như trong lịch sử, Miyamoto bên nhà xuất bản cũng thúc giục không ngừng. Chỉ có điều ngay từ khi bắt đầu, bởi vì có thể thu về khoản tiền mặt lớn, Phương Minh Viễn còn có động lực làm việc này. Tới hiện giờ, nói thật, nếu không coi trọng lực ảnh hưởng của thân phận tác giả hoạt hình này mang đến, cùng với lợi nhuận của việc chuyển thể tác phẩm hoạt hình mang đến, cậu thực sự không nghĩ vẽ thứ chiếm rất nhiều thời gian này nữa. Khi thời gian đã là gần mười hai giờ đêm, cũng chính là gần đến thời gian cuối cùng mà Phương Minh Viễn và Lý Vũ nói, Lý Vũ và Vũ Điền Quang Ly đã nói chuyện gần một giờ, xem ra giữa hai bên vẫn chưa đạt được thỏa thuận. - Minh Viễn, thời gian dài như vậy rồi, làm sao hai bên còn chưa nói xong? Lâm Liên có chút lo lắng nói. Phương Minh Viễn buông bút xuống, cử động cánh tay có chút bủn rủn một chút, nói: - Chị Liên, không cần lo lắng, Vũ Điền Quang Ly chính là một người thông minh, Lý Vũ muốn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt cô ta cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, chú Tô không phải đã nói sao, có gì phải lo lắng. Dù sao thời gian càng gần đến mười hai giờ, Lý Vũ sẽ càng nóng vội. Mười một giờ bốn mươi mốt phút, Lý Vũ nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường, trong lòng gấp đến độ quả thực đều muốn phải hộc máu. Nói thật, trước khi Lý Vũ gặp Vũ Điền Quang Ly đã chuẩn bị tốt tâm lý trả giá lớn. Tiểu quỷ Nhật Bản, đó là đức hạnh gì, lão lãnh đạo rất rõ ràng và đã nói qua với y, chuyện kháng Nhật năm đó, đàn ông Nhật Bản như thế, đàn bà Nhật Bản tự nhiên cũng sẽ không phải đèn cạn dầu. Nhưng y lại thật không ngờ, không ngờ lại khó như thế. Buổi chiều, y đã phải cầu hòa Tô Ái Quân, Phương Minh Viễn trở lại đàm phán, dù sao bọn họ cũng quen thuộc với Vũ Điền Quang Ly hơn, thà thông qua Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn đi nói chuyện với Vũ Điền Quang Ly còn hơn mình trực tiếp nói. Nhưng vượt ngoài dự liệu của y chính là, Tô Ái Quân đã đến đây nhưng Phương Minh Viễn lại không thấy tung tích... Theo Tô Ái Quân nói, vì trấn an Lâm Liên bị tổn thương tâm lý, cùng đi ra ngoài ngắm phong cảnh đi dạo phố mua sắm, trừ phi đê ở thành phố Bành Từ muốn vỡ, nếu không không nên quấy rầy. Nhìn bên ngoài mưa nhỏ như lông trầu đã rơi nửa ngày, Lý Vũ cũng chỉ có thể nói cho chính mình, đây là sự thật, có người thích ở trong mưa ngắm phong cảnh tìm chủ nghĩa lãng mạn. Lý Vũ thành khẩn thỉnh cầu Tô Ái Quân đứng giữa hòa giải, xin Vũ Điền Quang Ly giơ cao đánh khẽ, thả cho cha con nhà họ Mạnh một con ngựa. Tô Ái Quân lại lắc đầu như trống bỏi, theo lời nói của Tô Ái Quân, anh ta và Vũ Điền Quang Ly từ đầu đến cuối vốn chưa từng gặp mặt quá hai lần, còn không gặp nhiều bằng một ít nhân viên quản lý cấp cao của siêu thị Carrefour, lại không có tiếng nói chung gì, càng không biết đối phương, lấy cái gì đi hòa giải thay Lý Vũ. Làm không tốt có khi lại có tác dụng ngược lại, Tô Ái Quân kiên quyết cự tuyệt. Lý Vũ rất bất đắc dĩ phát hiện, chuyện này, xem ra dường như chỉ có mình tự đi giải quyết. Từ khi ăn cơm chiều ăn không biết vị và làm cho người ta phiền không chịu nổi, đó chủ yếu là do ba người nhà Mạnh Xuân Sinh, sau khi tỉnh táo biết được tin tức mình sẽ bị bỏ tù mười lăm năm, ba người này liền sụp đổ, có người ngây như ngỗng, lại có người giống như đứa trẻ năm tuổi, khóc lóc om sòm lăn lộn nháo không ngừng, ngay cả thời điểm ăn cơm cũng không được yên ổn. Cuối cùng vẫn là Mạnh Quân thức thời đưa bọn họ sang phòng khác, Lý Vũ lúc này mới xem như được sống yên ổn. Từ bảy giờ y đã cầu kiến Vũ Điền Quang Ly, trả lời nhận được lại là Vũ Điền Quang Ly căn bản không có hứng thú gặp y. Lý Vũ đường đường là Phó giám đốc sở cảnh sát tỉnh, lại là nhân tuyển đứng đầu tiếp nhận chức vụ Giám đốc sở, tình cảng bị đóng cửa không tiếp như vậy, đối với y mà nói vẫn rất ít gặp, cho dù là Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh thì vì nể mặt Lý Nam Thông là chỗ dựa sau lưng ông ta, dưới tình hình chung cũng sẽ không trực tiếp cự tuyệt như vậy, lại càng không cự tuyệt lần nữa. Thế nhưng Vũ Điền Quang Ly lại làm như vậy, mặc kệ Lý Vũ lấy lý do gì, đưa mấy người Mạnh Xuân Sinh tới xin lỗi, hoặc là nói bồi thường cho Vũ Điền Quang Ly, đủ các loại, cuối cùng vẫn là không có hứng thú. Nếu như nói đổi lại là một người Hoa Hạ, Lý Vũ một bụng tức có lẽ có thể đạp cửa mà vào, nhưng ở trong này, cho y thêm hai lá gan y cũng không dám. Đó chính là bạn bè ngoại quốc nha, hơn nữa là bạn bè ngoại quốc có tiền nha, không thể so với những phú thương trong nước thấy cán bộ còn phải thấp ba phần, người ta thấy cán bộ rất nhiều, nếu như y dám đạp cửa xông vào, đối phương lại thuận miệng la có kẻ xấu, con đường chính trị của Lý Vũ y sẽ hoàn toàn xong đời, cho dù lão lãnh đạo ra mặt, chỉ sợ hắn đời này cũng chỉ là Phó giám đốc sở. Cho nên, Lý Vũ cũng chỉ có thể chịu đựng, cắn răng mà chịu đựng. Cho nên, nhìn thấy ba người Mạnh Xuân Sinh đầu vẫn giống như đầu heo y càng tức giận, từ bé đến giờ y đã bao giờ chịu uất ức như vậy chứ. Mắt thấy kim đồng hồ chỉ mười giờ, bất đắc dĩ Lý Vũ đành phải tìm Tô Ái Quân, cầu ông nội cáo bà ngoài cầu y ra mặt, tốt xấu cũng để hai bên gặp mặt, lúc này mới có nói chuyện, cái dạng này mình muốn chịu thua cũng không có cơ hội. Cũng may thể diện của Tô Ái Quân hiển nhiên làtốt hơn so với y, Vũ Điền Quang Ly cuối cùng đã chịu gặp mặt. Mới gặp mặt, Lý Vũ thực sự bị nhan sắc của Vũ Điền Quang Ly làm kinh ngạc một chút, Vũ Điền Quang Ly hỗn huyết Á Âu vốn rất xinh đẹp, lại thêm bản thân và gia thế của cô vậy càng có lực hấp dẫn. Một cô gái trẻ xinh đẹp bản thân có trên trăm triệu nhân dân tệ, ở Hoa Hạ tuyệt đối là lông phượng và sừng lân. Đợi đến khi thanh tỉnh lại, trong lòng Lý Vũ lại càng mắng to ba người Mạnh Xuân Sinh, ba người nếu như có mắt một chút, làm sao không thể nhìn ra được cô gái trước mắt này tuyệt đối không phải người của gia đình bình thường. Kế tiếp chính là mấy người Mạnh Xuân Sinh tiến lên sám hối xin lỗi một phen, cũng may Vũ Điền Quang Ly cũng không kiên trì bắt bọn họ phải quỳ xuống nhận lỗi, điều này làm cho Lý Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu như Vũ Điền Quang Ly kiên quyết phải lấy phương thức của Nhật Bản đến nhận lỗi, vậy lại là một chuyện phiền toái. Đây không phải là y xem trọng mặt mũi của mấy người Mạnh Xuân Sinh, mà nếu như chuyện này truyền ra ngoài sẽ là đả kích rất lớn đối với danh dự của nhà họ Lý, vậy không phải là chuyện nhỏ. Thế nhưng sau khi đuổi mấy người Mạnh Xuân Sinh rời khỏi đây, đàm phán sau đó lại không thuận lợi như vậy, Vũ Điền Quang Ly kiên trì phải báo sự việc lên Đại sứ quán Nhật Bản ở Hoa Hạ, chính thức kháng nghị với Bộ ngoại giao Hoa Hạ, đối với những lời nói của Lý Vũ hoàn toàn không động lòng. Theo lời nói của cô, nếu như nhận lỗi có thể giải quyết vấn đề, sao cần cần cảnh sát, tòa án, nhà giam, những cơ quan nhà nước bạo lực này làm gì. Chịu nhận lỗi, điều này chỉ có thể nói là ngươi nhận thức được sai lầm của mình, nhưng nếu như đã làm sai, vậy nhất định cần phải nhận trừng phạt, nếu chỉ là chịu nhận lỗi liền cứ như vậy buông tha bọn họ, như vậy bọn họ căn bản là sẽ không nhớ lâu, ngày sau sẽ còn có thể tái phạm. Lý Vũ bất đắc dĩ nói với cô, mấy người Mạnh Xuân Sinh sắp gặp phải tai ương lao ngục, trong mười mấy năm sẽ không có khả năng có cơ hội phạm sai lầm cùng loại. Vũ Điền Quang Ly lại nói, vậy cô càng phải kiên trì cách nghĩ của mình, trong hệ thống nhà giam của Hoa Hạ, theo cô biết, bên trong rất nhiều mưu mẹo. Mạnh Xuân Sinh có cậu như Lý Vũ, ở trong nhà giam căn bản không chịu khổ gì, căn bản không có tác dụng cải tạo, hơn nữa rất có khả năng sẽ ra tù trước hạn. Lý Vũ quả thực đều muốn khóc rồi, mình làm sao lại đen đủi như vậy, chẳng những gặp phải vị bạn bè quốc tế khó chơi, không ngờ đối phương còn rất hiểu biết về Hoa Hạ, không ngờ ngay cả từ “Mưu mẹo” như vậy cũng biết. Lý Vũ đành phải lại mời Tô Ái Quân bên cạnh giải thích, mấy người Mạnh Xuân Sinh không có khả năng ra tù trước hạn, bọn họ đi tù cũng chịu sự giám sát của mấy người Tô Ái Quân. Nhưng bất kể bọn họ nói như thế nào, Vũ Điền Quang Ly vẫn không tin nói suông không làm, đến lúc gặp phải chuyện trở mặt, cô thấy cùng phí tâm phí lực giám sát sau này, nếu gặp chuyện không may còn phải cãi cọ với nhà họ Lý, không bằng giải quyết triệt để một lần, để trung ương trực tiếp xử lý việc này. Kết quả tranh cãi tới bây giờ, Lý Vũ vẫn không thể thuyết phục Vũ Điền Quang Ly... - Minh Viễn, điện thoại của hoàng tử Abdullah. Lâm Liên cầm điện thoại di động của Phương Minh Viễn nói. - Giờ này... Phương Minh Viễn lúc này mới phản ứng lại, nơi này và Trung Đông vẫn có sai lệch. Kế tiếp, Phương Minh Viễn ước chừng nghe hoàng tử Abdullah vui mừng báo tin không dưới năm phút đồng hồ. Con suối trong trang viên Sayr đã được khai quật, hơn nữa cũng không giống như lời nói của Phương Minh Viễn chỉ có một con suối, mà là ở dưới ba gốc chà là mỗi gốc có một con suối, trải qua sự tính toán của người dưới của hoàng tử Abdullah, lượng nước chảy ra mỗi ngày đạt tới tám trăm mét khối, điều này làm cho hoàng tử Abdullah vui mừng đến chết luôn. Ba con suối tám trăm mét khối, con số này cũng làm cho Phương Minh Viễn hoảng sợ, số liệu lớn hơn kiếp trước nhiều như vậy, cũng chỉ có thể lý giải rằng Phương Minh Viễn cũng chỉ là một cánh bướm bé nhỏ. Chẳng qua con số này cũng đại biểu, lượng dầu mỏ của hoàng tử Abdullah trả cho Phương Minh Viễn cũng phải nâng cao tám trăm tấn, lấy một tấn dầu mỏ bằng bảy đến tám thùng để tính, một ngày hoàng tử Abdullah sẽ cho Phương Minh Viễn sáu ngàn thùng dầu mỏ dựa theo giá cả của thị trường dầu mỏ thế giới đến tính, đó chính là hai trăm ngàn đô la Mỹ, mỗi ngày có hai trăm ngàn đô la Mỹ nhập sổ sách, một năm thu vào gần bảy tám mươi triệu đô la Mỹ, số lượng này sẽ khiến đại đa số người trên thế giới này hâm mộ chảy nước miếng. Cuối cùng, hoàng tử Abdullah không phải không có ghen tị nói với Phương Minh Viễn tin tức, Robert sắp tới sẽ tới Hoa Hạ. Tắt điện thoại Phương Minh Viễn trở về chỗ cũ, hai tin tức tốt này làm hắn vui mừng như mở cờ trong bụng, quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười, mượn điều này biểu đạt một chút sự kích động của tâm tình. Hàng năm thu về gần bảy tám mươi triệu đô la Mỹ, ý nghĩa của điều này là gì tất nhiên không cần phải nói. Robert sắp tới, nghĩa là mảng nhà máy lọc dầu ít nhất đã có một nhân tài quản lý cao cấp hiểu công việc, hơn nữa khi ông ta đến cũng có nghĩa khả năng sẽ mang đến một nhóm người. Lúc này, Tô Ái Quân hưng phấn đẩy cửa đi vào, nói: - Lý Vũ hắn khuất phục rồi.