"Kim cương là mãi mãi" Phương Minh Viễn vừa nói câu đó, dáng bộ tủm tỉm cười lúc trước của Trịnh Ngu Đồng tức khắc chuyển sang kinh ngạc. Những người đang vắt óc suy nghĩ tại đó, mắt cũng lập tức sáng lên. "Kim cương là mãi mãi” Trịnh Ngu Đồng lẩm bẩm lại hai lần câu đó, sắc kinh ngạc trên mặt cũng dần tan biến, thay vào đó là vẻ vui mừng lộ rõ lên. Quả như những gì Trịnh Ngu Đồng đã nói, trung tâm phát triển kim cương năm ngoái đã xin tư vấn của rất nhiều công ty quảng cáo Trung Quốc về câu quảng cáo ấy, cũng không phải là không có những câu dịch hay, nhưng họ đều không hài lòng do luôn cảm thấy những câu đó vẫn chưa biểu đạt được cái thần thái của câu “ a diamond is forever”, chưa mang lại hiệu quả là cái cảm giác mới lạ, khó quên của câu quảng cáo. Chính bản thân Phương Minh Viễn cũng không biết, ở kiếp trước ai là người đã dịch ra câu khẩu hiệu, khi đó y còn tra tìm trên mạng nhưng vẫn không thấy bất cứ điều gì cả. Câu quảng cáo "kim cương là mãi mãi” cứ như là rơi từ trên trời xuống, trở thành một trong những câu quảng cáo xuất sắc nhất trên thế giới này. Có thể nói, đã có vô số người từng dịch câu “A diamond is forever”, có nghĩa là đã có vô số câu dịch và mãi tới ngày khi câu "Kim cương là mãi mãi” xuất hiện, lại có vô số người phải ngạc nhiên về sự am hiểu của tác giả đối với tiếng Anh và tiếng mẹ đẻ. Trịnh Ngu Đồng vỗ tay không ngừng nói: -Tốt, rất tốt, thật sự là dịch quá hay đấy, nó giống như ngôn ngữ thơ ca, có ý có cảnh, thực hiếm có. Minh Viễn, ta không thể không công nhận, cậu đã làm tốt hơn ta tưởng tượngrất nhiều. Trịnh Ngu Đồng vẫy tay một cái, tự khắc có người cầm tờ chi phiếu mười triệu đôla Hongkong lên trước mặt Phương Minh Viễn. -Mười triệu đôla Hongkong? Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn Trịnh Ngu Đồng, giá niêm yết chuỗi Ngọc Như Ý lúc đó là bảy triệu đôla Hongkong, hơn nữa ông lão đứng quầy Chu Quốc Huy lại đích thân giảm giá cho hắn 30%, tổng giá trị chỉ là năm triệu đôla Hongkong, thế mà Trịnh Ngu Đồng lại đưa cho y tờ chi phiếu mười triệu đôla Hongkong, như thế là sao chứ? Nhìn ra được vẻ nghi ngờ của Phương Minh Viễn, Trịnh Ngu Đồng cười ha hả nói: -Chỗ mười triệu đôla Hongkong này có năm triệu là tiền Ngọc Như Ý, năm triệu còn lại thì là chút quà nho nhỏ cho buổi gặp mặt lần này của chúng ta. Nói ra thật hổ thẹn, đến có chút vội vàng nên chưa hiểu rõ sở thích của cậu, hơn nữa gấp gáp như vậy cũng khó mà tìm được món quà thích hợp, do vậy chỗ năm triệu này, cậu nhất định phải nhận lấy. -Trưởng lão ban thưởng, cháu không dám từ chối. Phương Minh Viễn lúc này mới thấy thoải mái, cảm ơn Trịnh Ngu Đồng và nhận lấy tờ chi phiếu. Mười triệu này trong con mắt nhiều người, sẽ được cho là số vốn khổng lồ, nhưng đối với người có cả hàng chục tỉ đôla Hongkongnhư Trịnh Ngu Đồng mà nói thì lại chẳng là cái gì hết cả. Do vậy hắn cũng chẳng từ chối làm gì và nhẹ nhàng nhận lấy. Trịnh Ngu Đồng cười lên hahả, rõ ràng câu trả lời của Phương Minh Viễn đã làm cho ông hết đỗi vui mừng. -Anh Quách, thằng cháu này của anh, thật là biếthiểu ý người khác đấy. Ông Quách cũng ha hả cười nói: -Đúng thế, mấy năm nay, điềuhài lòng nhất mà tôi đã làm chính là việc nhận Minh Viễn làm cháu. Câu nói đó của ông chính là những lời tự đáy lòng. Từ khi hai nhà Phương, Quách xích lại với nhau nhờ mối quan hệ giữa Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ, không chỉ có nhà họ Phương trong một thời gian ngắn đã phát triển lớn mạnh, trở thành một gia tộc kinh doanh không thể bỏ qua trong tỉnh Tần Tây, mà nhà họ Quách cũng thu về không ít lợi ở đó, không nhắc đến những dự án đầu tư đang phất lên của nhà họ Quách ở nội địa, chỉ cần cái khoản kiếm được từ thị trường dầu mỏ kỳ hạn, đã đủ cho ông Quách thấy tự hào suốt cuộc đời. Trịnh Ngu Đồng vừa nói chuyện với ông Quách , trong lòng vừa tính toán. Trước khi tới đây, ông cảm thấy lấy chỗ năm triệu kia làm quà gặp mặt là có thể tạm được rồi, nhưng giờ tầm quan trọng của Phương Minh Viễn trong ông lại nâng thêm một bậc nữa. Có thể có được mối quan hệ tốt với các công ty của Mỹ, lại đang có tài hoa xuất chúng------- Phải biết rằng trung tâm phát triển kim cương quốc tế xin tư vấn dịch câu đó tới nay đã không phải là quãng thời gian ngắn, nhưng vẫn chưa có được một kết quả hài lòng. Thế mà Phương Minh Viễn chỉ trong vài chục phút kiểm tra ngắn ngủi đã đưa ra một đáp án có thể gọi là hoàn hảo, tài năng của hắn thực đã đã thể hiện ra quá rõ. Mà điều quan trọng là hắn năm nay mới mười mấy tuổi, vẫn còn quãng thời gian mấy chục năm để phát triển. Sau này, Phương Minh Viễn và nhà họ Phương rốt cuộc có thể vượt lên tới tầm cao nào thì không ai có thể xác định nổi. Nếu đã thế này, chi bằng nên sớm kết mối lương duyên với Phương Minh Viễn, dù sao bản thân ông cũng gần bảy mươi tuổi rồi, quản lý công ty cũng chẳng được bao nhiêu năm nữa, như vậy coi như là để lại cho con cháu sau này một đồng minh vậy. Nghĩ tới đây, Trịnh Ngu Đồng cười nói: -Minh Viễn, không biết thường ngày cháu thích những môn thể thao nào? Xe đua? Máy bay? Hay là trò chơi trên nước? Trò du thuyền thì ta không thể bằng ông Quách rồi, ông ấy giỏi hơn ta, hay là ta tặng cháu vài chiếc siêu xe thể thao hoặc máy bay dân dụng thì có được không? -Hả? Phương Minh Viễn lại càng ngạc nhiên, không phải là đã nhận quà gặp mặt của ông Trịnh rồi sao, sao lại muốn tặng thêm đồ? Những người đang ngồi ở đó đều hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Trịnh Ngu Đồng. Đây là lần gặp mặt đầu tiên, mà đã tặng cả triệu đôla Hongkong, có thể đã là tay hào phóng ở ở đây trong mấy năm nay, bây giờ nghe thấy giọng điệu của Trịnh Ngu Đồng, không ngờ ông vẫn dự định tặng Phương Minh Viễn xe đua, máy bay dân dụng nữa? -Thật không dám giấu, câu “kim cương là mãi mãi” mà Minh Viễn dịch vừa rồi làm tôi cảm thấy hết sức hài lòng, tôi định về nhà mang câu đó gửi cho trung tâm phát triển kim cương, tôi tin rằng, nó nhất định sẽ nhận được sự tán thưởng của đối phương. Mà nếu như thực sự nhận được sự tán thưởng, là người giới thiệu, về mảng kinh doanh, tôi sẽ có được sự ủng hộ khá lớn từ phía công ty khai khoáng liên doanh De Beers. Để thể hiện lòng biết ơn của mình, cũng là muốn xin Minh Viễn nhường lại cho ta câu dịch này, nên ta mới hỏi cháu như vậy. Lời giải thích của Trịnh Ngu Đồng lúc này mới làm cho mọi người thấy thoải mái. Vu Thu Hạ khẽ cười nói: -Chú Trịnh, e rằng chú chỉ có thể tặng Minh Viễn xe thể thao thôi, cậu ta hiện giờ thực là đã có một chiếc máy bay dân dụng hạng sang của hãng Gulfstream rồi. -Thật sao? Trịnh Ngu Đồng giật mình, những máy bay dân dụng do hãng Gulfstream sản xuất đều là loại nổi tiếng thế giới, rất nhiều đại gia đều mua nó để làm phương tiện đi lại, tuy nhiên giá của nó cũng không hề rẻ, tính thêm đủ loại phí dụng, chi phí tiêu trong một năm thật đáng để kinh ngạc. Phương Minh Viễn không ngờ lại có thể sở hữu một chiếc máy bay dân dụng hạng sang, xem ra ông lại phải tính toán khả năng tài chính của nhà họ Phương thêm lần nữa rồi. Phương Minh Viễn gật gật đầu đáp: -Đấy là một người bạn tặng, cháu cũng vừa lấy về thôi ạ.