Tết năm 94 cũng có một chuyện làm kinh động đến trên dưới huyện. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chuẩn bị sau Tết sẽ sát nhập vào thành phố Phụng Nguyên và đổi thành huyện trực thuộc Phụng Nguyên. Tin tức này lan truyền làm nhân dân vui mừng vì từ một huyện cấp ba trở thành huyện trực thuộc thành phố cấp một, như vậy sẽ có rất nhiều thuận lợi. Về vấn đề hộ tịch khó khăn ở Hoa Hạ thì họ nghiễm nhiên trở thành người thành phố, do đó việc “chạy chữa” trong vấn đề giáo dục cũng thuận lợi hơn nhiều. Không cần phải nói gì, chỉ cần nhìn thấy việc học sinh cấp ba thi đỗ đại học tăng lên rõ rệt đã khiến cho lãnh đạo huyện vui mừng sát nhập vào với Phụng Nguyên. Phó bí thư thành ủy kiêm bí thư Đảng ủy từ một cán bộ bình thường trong tỉnh trở thành một phó bí thư Đảng ủy cấp thành phố có thể nói là con đường làm quan rộng mở. Đối với điều này không ít người ghen tị nhưng không ai dám nói là không đủ tư cách. Sự lãnh đạo của ông ta ở huyện Bình Xuyên làm cho kinh tế huyện mỗi năm đều tăng. Không cần nói ai cũng biết kinh tế của huyện Bình Xuyên còn có rất nhiều tiềm lực để khai thác. Lý Đông Tinh tất nhiên là sẽ ăn quả không quên người trồng cây, ông ta nhớ rất rõ lúc đầu khi tại nhiệm cái ông ta bảo vệ chỉ là một Phương gia đang trong thời kỳ “ươm ầm” mà thôi, nhưng ngày hôm nay khi huyện Bình Xuyên có bước phát triển kinh tế nhanh như vậy là do được nhà họ Phương quay về làm giàu cho quê hương. Vì vậy khi tết đến sau khi đi thăm hết lượt các lãnh đạo thì ông ta lại quay lại thành cổ Bình Xuyên một lần nữa. Tết đến ở thành cổ náo nhiệt vô cùng, người dân trong huyện đều tập trung về khu đi bộ của phố cổ du ngoạn khắp nơi. Đặc biệt là ngôi biệt thự nằm ở trung tâm của nhà họ Phương, khách đến chúc tết không có lúc nào ngưng, thậm chí khách vào chật cứng đến nỗi người vào sau còn không có lối đi. Cũng may nhà họ Phương tất cả mọi người trong dòng họ đều về cả. Hai anh em Phương Thắng, lại thêm hai cô của Phương Minh Viễn, năm người vất vả lắm mới tiếp hết được khách. Lý Đông Tinh vừa bước vào cửa, mọi người đang tụ tập ở cửa đều nhận ra ông ta, mọi người đi lên bắt tay chúc tết không ngừng, ông ta cũng chỉ có thể cười chào lại đáp lễ, có thể bước chân vào cửa này toàn là những người không phú thì quý. Trong số này ông ta cũng quen biết không ít. -Bí thư Lý đến rồi ạ? Phương Thắng và Thì Văn Sinh vội vàng chạy lại đón. -Chú Phương, giám đốc Thì năm mới vui vẻ. Chúc gia đình vạn sự như ý. Lý Đông Tinh chắp tay nói. -Cảm ơn lời chúc của bí thư Lý, cũng chúc bí thư năm mới tốt lành. Hai người vội vàng chúc lại, mặt tươi như hoa. Vị bí thư quận này năm mới đến chúc tết nhà họ Phương thật sự là rất nể mặt. -Văn Sinh chú đưa bí thư Lý vào trong, ở đây để tôi lo. Đứng bên cạnh Lý Đông Tinh, Phương Thắng dù sao cũng không tự tin bằng Thì Văn Sinh. Tuy rằng khi đối mặt với các vị lãnh đạo của huyện này, không vị nào dáng vẻ kênh kiệu với anh ta nhưng thật sự anh ta vẫn cảm thấy không thoải mái. Huống hồ gì nói là đến thăm nhà họ Phương nhưng kỳ thật người mà lý Đông Tinh muốn gặp chínhlà tên tiểu tử kia chứ không phải anh ta. -Bí thư Lý xin mời. Thì Văn Sinh lập tức hiểu ý. Từ Li Sơn được điều về huyện Bình Xuyên chưa đầy nửa năm anh ta đã biết nắm bắt cơ hội leo lên được chức phó chủ tịch quận, hơn nữa đó lại là thực quyền, không ai dám xem thường cái chức phó chủ tịch quận này. Điều này tất nhiên là làm anh ta vô cùng vui vẻ. Lúc này anh ta mới hiểu vì sao Phương Minh Viễn lại yêu cầu anh ta quay về huyện Bình Xuyên nhậm chức và vì sao mà Triệu Tự An lại vui vẻ đáp ứng đến vậy. Nếu như vẫn còn ở lại Li Sơn làm chủ nhiệm ủy ban quản lý đến phó chủ tịch quận, nếu như không có chuyện gì thì trong hai năm không thể làm được. Lý Đông Tinh có sự tiếp đãi của Thì Văn Sinh vừa chào quan khách hai bên vừa bước vào trong. Đằng trước chợt bước ra một người, Thì Văn Sinh lập tức kéo anh ta lại. -Bí Thư Lý, đây là anh hai của tôi tên Phương Nhai, từ hồi đến giờ đều sống trên tỉnh rất ít khi về đây. -Anh hai đây là bí thư Lý. Thì Văn Sinh giới thiệu. -Anh Phương, chúc mừng năm mới. Lý Đông Tinh lập tức chắp tay nói. Tên Phương Nhai ông ta cũng đã sớm nghe đến rồi, hiện tại anh ta đã là người phụ trách của siêu thị Carrefour ở Tần Tây, rõ ràng sau này người tiếp quản siêu thị từ tay Tô Chiếu Luân là anh ta rồi. Không nói đến thân phận của anh ta trong nhà họ Phương, chỉ mình chuyện này thôi thì anh ta sau này cũng sẽ trở thành một nhân vật không thể coi thường trong tỉnh Tần Tây rồi. -Chúc mừng năm mới bí thư Lý. Phương Nhai cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Có điều mấy năm nay ở trên tỉnh cũng đã luyện được cái kinh nghiệm gặp các lãnh đạo rồi cho nên cái cấp lãnh đạo quận này cũng chẳng làm anh ta phải run. -Anh Phương, gặp nhau ở đây tôi cũng có chuyện muốn nói riêng với anh. Lý Đông Tinh mỉm cười nói. -Dạ? Mời bí thư Lý cứ nói. Phương Nhai ngạc nhiên nói. -Bình Xuyên vốn là nơi khỏi nguồn của siêu thị Carrefour. Hiện tại dân số của huyện so với lúc đầu đã tăng lên không ít, diện tích đất cũng tăng đáng kể, thế nhưng siêu thị carrefour vẫn cũng chỉ có ngần ấy. Tuy rằng trong huyện cũng đã có thêm rất nhiều siêu thị khác nhưng về quy mô thì đều khó có thể so sánh được với Carrefour. Anh Phương có thể suy nghĩ về chuyện xây dựng một hai siêu thị mới ở một vị trí thích hợp nào đó trong huyện để đáp ứng nhu cầu mua sắm của nhân dân không? Lý Đông Tinh cười hỏi. Phương Nhai nghĩ ngợi một lúc rồi nói: -Đối với yêu cầu của bí thư Lý, chúng tôi nhất định sẽ xem xét. Sau tết công ty nhất định sẽ phái nhân viên về khảo sát tình hình trong quận. Đáp ứng nhu cầu của nhân dân trong thành phố là tôn chỉ của siêu thị Carrefour chúng tôi từ khi mới thành lập cho đến nay. Bình Xuyên là quê hương và cũng là nơi khởi nguồn của Carrefour chúng tôi nhất định sẽ không quên nhu cầu của người dân quê hương. Lý Đông Tinh cười nói: -Vậy tôi xin đợi tin tốt từ công ty. -Văn Sinh, cậu và bí thư Lý đang tìm Minh Viễn sao? Phương Nhai lại hỏi. -Là tôi đến chúc tết ông cụ, tất nhiên lát nữa cũng có chuyện muốn thỉnh giáo cậu Phương một chút. Lý Đông Tinh cười nói. -Vậy thì tôi xin đi giúp anh cả tiếp khách một chút, nếu như bí thư Lý không còn chuyện gì nữa thì xin được để Văn Sinh tiếp đón ông. Phương Nhai vội vội vàng vàng chạy đi. Lý Đông Tinh đến đây chủ yếu là vì chuyện của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Theo ông ta thấy, nhà máy cán éo Tần Tây nếu để nhà họ Phương thu mua thì vẫn là có lợi nhất cho sự ổn định của thị trấn Hải Trang và Bình Xuyên. Hiện tại chuyện thu hút đầu tư vẫn là trọng điểm của Quận Bình Xuyên nhưng cũng không phải là duy nhất. Lý Đông Tinh mấy năm qua vì sự phát triển của huyện Bình Xuyên cũng đã qua lại với Phương Minh Viễn không ít. Có rất nhiều ý kiến của hắn ông ta cũng tán đồng một cách rất sâu sắc. Vì cái lợi ích trước mắt mà coi thường những hậu họa về sau tuyệt đối là chuyện khi ông ta đang còn ở Bình Xuyên thì không thể xảy ra. Theo ông ta, Nga bây giờ là một đất nước không lo nổi thân mình. Kinh tế quốc dân càng ngày càng sụt giảm, trên đài báo, ti vi đều nói về tình cảnh nước sôi lửa bỏng của nhân dân Nga. Một công ty của Nga lại muốn mua lại nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đúng là một vấn đề đáng lo ngại. Đến lúc đó sở công nghiệp tỉnh đúng là quẳng gánh nhẹ nợ, nhưng nếu có xảy ra chuyện gì sau này chẳng phải lại là do quận Bình Xuyên đứng ra chùi mông cho bọn họ sao. Một công ty có đến hàng nghìn công nhân viên, tính cả người nhà của họ nữa, Lý Đông Tinh nghĩ đến là thấy đau đầu. Nhà họ Phương lúc đầu đã có ý định muốn mua lại nhà máy cán ép Tần Tây, chỉ có điều Mai Nguyên Trạch đúng là tham lam ngoác miệng ra là đòi nuốt trọn luôn. Bây giờ những điều kiện mà sở công nghiệp đưa ra cho công ty cơ giới Nga, ông ta nghe nói so với điều kiện cho nhà họ Phương còn hợp lý hơn rất nhiều. Mà nghe nói trong nội bộ cũng có người đề xuất cũng như vậy nếu bán cho người Tây thì thà bán cho nhà họ Phương còn hơn nhiều. Vì vậy Lý Đông Tinh liền động lòng. Nếu như nhà họ Phương có thể mua lại được nhà máy cán ép Tần Tây thì ông ta có thể kê cáo gối ngủ được rồi. Nhà họ Phương đã dám mở miệng nuốt miếng khó như vậy thì chắc chắn là đã có phương án cải tạo nhà máy này rồi. Đối với khả năng làm ăn thiên phú của Phương Minh Viễn thì Lý Đông Tinh có thể nói là ngã mũ cúi đầu. -Cậu Phương, bây giờ Bình Xuyên cũng coi như là một phần của Phụng Nguyên, đối với nhà máy cán ép Tần Tây cũng thuộc đia bàn của chúng tôi xem như chúng tôi cũng có chút quyền lên tiếng. Hiện tại tình hình của các doanh nghiệp nhà nước không được khởi sắc. Tình hình kinh doanh của nhà máy cán ép Tần Tây cũng sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của quận chúng tôi. Hì hì, chuyện miếng cơm của cả chục nghìn người chẳng phải là chuyện nhỏ. Lý Đông Tinh trầm giọng nói. -Cậu Phương có thể nể tình quê hương thân thuộc mà ra mặt đấu với nhà máy cơ giới Nga này một phen không? Phương Minh viễn cười khổ lắc đầu, đây chẳng phải là tay phải đáng tay trái sao, tranh tới tranh lui chẳng phải là làm lợi cho Mai Nguyên Trạch sao. Nhưng Lý Đông Tinh cũng là thật lòng muốn tốt cho nhà máy cán ép Tần Tây mà thôi. Lý Đông Tinh lại hiểu nhầm ý của Phương Minh Viễn, cho rằng hắn đã nguội lạnh ý muốn này rồi nên trong lòng sốt sắng. -Cậu phương... -Ôi, chú Lý, xem ra không nói với chú thì không được rồi. Nếu không nói chắc chú lải nhải cháu đến chết mất. Phương Minh Viễn thở dài nói. Lý Đông Tinh mở to mắt, câu nói này củaphương Minh Viễn rõ ràng là có hàm ý mà. Phương Minh Viễn nói lại đầu đuôi sự việc, Lý Đông Tinh nghe xong thì cười to sung sướng. Nếu như không phải Phương Minh Viễn đích thân nói ra thì thật sự là ông ta không thể tin nổi trong chuyện này lại có mánh khóe như vậy. Có điều trong lòng cũng không khỏi kinh sợ nhà họ Phương. Cánh tay nhà họ lại có thể vươn dài ra đến cả nhà nước Nga rồi. -Vì vậy cho nên trước lúc đại công cáo thành, chú Lý phải giữ bí mật giúp cháu. Chú nói xem để có được nhà máy cán ép Tần Tây cháu có sung sướng gì không?