Nhân viên của Siêu thị Carrefour đến huyện Vũ Diệp mua gạo có hai người, một người là Liễu Chính, người còn lại là Lý Minh, công tác ở Siêu thị Carrefour cũng được hai năm rồi, có thể xem như nhân viên lão làng của siêu thị. Lần mua phải gạo độc này cũng khiến hai người vô cùng khiếp sợ, nói thế nào họ cũng không tin là gạo mình mua ở huyện Vũ Diệp lại là gạo độc. Sau khi chịu sự điều tra từ phía siêu thị, do lời khai của cả hai khớp nhau nên họ đã chứng minh được mình vô can trong sự việc lần này. Chắc chắn còn có ẩn tình. Vì thế mà Phương Minh Viễn bảo Dương Quân điều 4 vị cảnh sát lão luyện từ sở cảnh sát tỉnh cùng với hắn đi đến huyện Vũ Diệp để điều tra rõ sự tình. Huyện Vũ Diệp nổi tiếng khắp Hoa Hạ là vùng trồng Ngô lớn nhất phía Bắc, là nơi đứng thứ 4 về sản lượng lương thực và gia cầm.Nơi này giao thông thuận tiện, có hai đường sắt lớn đi qua, lại còn cắt ngang quốc lộ X. Hàng năm đều có một lượng lớn lương thực và gia cầm ở đây được phân phối đi khắp đất nước. Đông Bắc tháng Giêng vẫn còn những trận gió tuyết lớn thổi qua núi Hải Quan. Hai bên đường quốc lộ 4 đọng một lớp tuyết dày. Lớp tuyết ở quốc lộ khiến cho các xe khi lưu thông qua đây bắt buộc phải giảm tốc độ để tránh xảy ra tai nạn. -Phải từ thủ đô về đây làm việc giúp tôi, thật là vất vả cho cô quá! Phương Minh Viễn nói. Bỏ áo khoác lông ra vắt lên ghế, Lâm Dung có vẻ không vui nói : -Khổ thế nào thì tôi cũng phải đến. Lần này xuống dưới đó bọn họ cũng ko đi xe gì sang trọng mà chỉ đi 4 chiếc Jeep bình thường. Loại xe Jeep kiểu cũ đến điều hòa cũng chưa có nhưng lại đi rất nhanh trong tiết trời mưa tuyết. Trong xe cũng chẳng ấm được hơn bên ngoài mấy, kết quả khiến cho Lâm Dung bị cảm, giọng nói có chút khàn, lại bị hắt hơi, phải dùng giấy liên tục. -Cô đi ra sau xe mà ngồi, ở đó ấm hơn. Phương Minh Viễn nói. Cách đoàn xe Jeep vài km có một đoàn xe khác, có vẻ sang trọng hơn đoàn xe Jeep nhiều. -Làm gì có đạo lý nào mà ông chủ ngồi phía trước, thư ký ngồi ở phía sau. Đến khi về lại bị chị tôi nói là bất kính. Lâm Dung lắc đầu nguầy nguậy. Phương Minh Viễn nhăn mày, hắn với Lâm Dung bình thường cũng khá thân thiết, nếu cô ta không nghe lời hắn, hắn cũng không thể lấy thân phận anh rể ra mà ép cô ta được. -Tôi không nói, anh Trần cũng không nói, thế là được rồi mà. -Hai người không nói cũng đâu có ích gì, còn có bao nhiêu người chứng kiến, khi đó họ lại nói thư ký của cậu Phương mà dám ngồi ở đằng sau, không được… Lâm Dung lại lắc đầu nói. -Chị côkhông gặp bọn họ, làm sao biết việc này được? Phương Minh Viễn nói, giọng có chút bực mình. -Nhưng họ sẽ rỉ tai nhau ở Siêu thị, khi ấy chẳng may đến tai của chị tôi thì sao. Cho nên tôi ko xuống đâu, nhất định không. Lâm Dung vừa hỉ mũi vừa nói. -Cậu Phương, nếu như cậu sợ bị lây bệnh cảm của tôi thì cứ nói thẳng ra. -Thế thì tùy cô vậy! Phương Minh Viễn khoát tay, đúng là làm ơn mắc oán. Tuy rằng mới qua rằm tháng giêng được hai tuần nhưng Phương Minh Viễn để ý trên đường các xe chạy về hướng Bắc đều chật kín những người miền Nam đi làm thuê, có lẽ lúc này lượng người đi tàu hỏa có lẽ còn đông hơn. Cứ mỗi lần đến dịp lễ là Bộ Giao Thông Vận Tải lại gồng mình lên với vấn đề lưu thông của người dân. Phương Minh Viễn lại hướng mắt đến tài liệu mà hắn đang cầm trên tay. Cadimi, xuất hiện từ 1817 tại Ý, được các giáo sư và dược sỹ trường đại học tư thục Meyer phát hiện, thường tồn tại trong môi trường tự nhiên.Trước mắt trên thế giới có thể dùng Axit Sunferric ngâm và chế thành kim loại. Tiếp đó dùng điện giải tinh luyện và bảo quản trong môi trường chân không.Mặc dù Cadimi sau khi đi vào cơ thể sẽ trở nên cực độc, nhưng cũng là một nguyên liệu quan trọng của ngành công nghiệp. Ví dụ như trong công nghệ hợp kim rất cần đến Cadimi.Như kim loại Wood nổi tiếng để nấu chảy hợp kim chế tạo động cơ máy bay cũng chứa một hàm lượng Cadimi khá lớn để làm tăng độ bền và độ rắn.Bởi vì nó có thể oxy hóa điện vị cao còn có thể làm sắt. Nó còn có thể hấp thụ nơ tron để chế thành các nguyên tử, nhưng sẽ làm phản ứng trong lò chậm lại.Nó còn được dùng trong phản ứng gây cháy dây chuyền hạt nhân. Một lượng lớn hóa chất còn dùng cho công nghệ sản xuất thuốc màu bà bột huỳnh quang.Ứng dụng nó vào chế tạo thuốc phẩm màu vàng được rất nhiều nhà nghệ thuật hoan nghênh. Nhưng tác hại của nó cũng rất lớn, một mặt nó gây tác động đến hệ hô hấp của cơ thể,một mặt còn gây ô nhiễm đất và nguồn nước, từ gây ô nhiễm đất mà có hại đến cơ thể con người. Cho nên các quốc gia phát triển ở phương Tây đã liệt nó vào danh sách những chất độc hại. Huyện Vũ Diệp xuất hiện loại gạo độc này, rõ ràng là đất đã bị ô nhiễm. Phương Minh Viễn ban đầu định phái người xuống điều tra, nhưng sau khi nghĩ lại hắn quyết định đích thân đi một chuyến.Đi xem căn bệnh ở đời trước hắn đã được nghe nói nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến. Đến đêm thì cả đoàn tiến vào địa phận huyện Võ Diệp, đây là một thị trấn khá rộng, so với diện tích của một thành thị bình thường thì phải rộng đến gấp rưỡi có dư. Theo sự chỉ dẫn của Liễu Chính và Lý Minh, đoàn người tìm đường đến nhà khách huyện. Ăn tối xong Phương Minh Viễn liền cùng với Trần Trung và Quách Thiên Minh đi dạo phố. Quách Thiên Minh là nhân viên sở cảnh sát tỉnh Tần Tây, lần này dẫn quân đi cũng xem như là một cảnh sát chính cống. Huyện Vũ Diệp về đêm cũng không có gì đặc biệt, tuyết đọng đầy hai bên đường khiến cho việc làm ăn của các cửa hàng cũng gặp chút cản trở. Phương Minh Viễn để ý đến cô gái xinh đẹp ngồi ở cửa hàng cắt tóc, nhìn thấy bóng dáng khách hàng nam nào là lại đứng lên vẫy tay cười cười,chắc có lẽ cô ta là cave. Quách Thiên Minh thấy cảnh ấy liền nhíu mày. -Anh Quách à, huyện Võ Diệp xem ra cũng không phồn thịnh lắm nhỉ. Trần Trung cũng để ý đến cô gái đó, thấp giọng nói. -Anh Trần à, huyện Vũ Diệp là vùng trồng lương thực lớn, thông thường thì các vựa nông nghiệp lớn của nước mình hầu hết đều là các vùng nghèo cả. Hai cái đó có mấy khi tách rời nhau đâu. Chính những người làm cái công việc cứu đói cho người khác lại luôn là những người đói nhất. Quách Thiên Minh thở dài, quê của ông cũng là nông thôn, cũng được xem là vùng sản xuất lương thực lớn của tỉnh Tần Tây, nhưng cũng là một nơi rất nghèo.Cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng ở huyện Vũ Diệp trong lòng ông dấy lên chút đồng cảm. Phương Minh Viễn nghe thấy Quách Thiên Minh nói vậy bất giác lại thở dài, ở cái đất Hoa Hạ này chính sách nhà nước luôn là lấy nông thôn nuôi thành phố.Người dân phải bán nông sản cho thành phố sau đó lại phải mua lại sản phảm giá cao từ phía thành phố về sử dụng.Đồng thời Hoa Hạ cũng là nước nông nghiệp, nhân khẩu thì đông, tình hình như thế dĩ nhiên càng những huyện trồng lương thực càng nghèo rồi.Mà càng nghèo thì cơ sở hạ tầng càng kém phát triển, giao thông cũng không được thuận lợi, Điện không đủ cung cấp cho người dân, cũng không được đầu tư đầy đủ. Vì thế mà hình thành nhiều tư tưởng tiêu cực, mặc dù ban tài chính huyện có chính sách trợ cấp nhưng cũng chẳng đến được tay người dân. Sự khó khăn về lương thực đã kéo theo GDP xuất khẩu gặp nhiều khó khăn.Các vị lãnh đạo thì chỉ quan tâm đến thành tích hão.Mà chính những điều này đã dẫn đến tổn thất lớn cho các doanh nghiệp nhà nước vì chẳng những không mang lại được lợi nhuận gì cho huyện mà còn làm tiêu tốn một lượng tài chính lớn. Nhưng nếu nói do giá cả thu mua lương thực quá thấp thì dân thành phố lại không công nhận, về điểm này suy cho cùng là do đồng lương bình quân của người dân quá thấp dẫn đến việc không chịu nổi giá gạo quá cao.Như ở kiếp trước giá gạo giá dầu chỉ tăng vài hào là người dân đã lên tiếng đòi quốc gia gánh vác trách nhiệm giáo dục rồi. Đừng nói quốc khố phải bù một cân gạo vài xu, đến một cân gạo bù cả chục xu thì cũng đâu thể làm gì khác được. Tình trạng này còn tiếp diễn đến tận 10 năm sau của kiếp này, căn bản chẳng có gì thay đổi. Đi bộ dọc phố ngắm cảnh, Phương Minh Viễn suy nghĩ xem nên đến chỗ nào thăm dò tin tức. Qua ngã tư không là là bệnh viện nổi tiếng nhất huyện Võ Diệp với 4 tầng lầu thấp bé vách đá đầy lá Đằng khô mục nát.Cửa chính tuy mở nhưng chỉ bật đèn ở cửa, nên nhìn vào bên trong chỉ thấy hun hút một màu đen.Lại thêm người trên đường phố thưa thớt, Phương Minh Viễn thấy không khí nơi này lại hợp với mấy người bắt ma ở Hồng Công. Nhìn kỹ thì thấy có vài người. -Qua đó xem sao. Phương Minh Viễn nói với hai người. Có lẽ bệnh viện là nơi tốt nhất để thăm dò về tình hình ô nhiễm. Có người tiến về phía cửa bênh viện, Phương Minh Viễn để ý thấy đối diện bệnh viện có một người khoảng 50 tuổi ngồi ở trước cửa quán cơm, Quần áo tuy rách rưới nhưng nhìn khá sạch sẽ, đang ngẩng đầu ngước hai mắt về phía bệnh viện. Mọi người vừa tiến về phía cổng sắt bệnh viện liền nghe phía sau có người kêu lên : -Các người làm gì thế!