Sau đó, Phương Minh Viễn khéo léo từ chối lời yêu cầu tiếp tục nói chuyện của Triệu Tự An, hắn và Trần Trung đến đây lâu như vậy, mấy người Trần Dung đang sốt ruột chờ, mình dù sao cũng là học sinh đi theo trường học tới. Xảy ra chuyện này các thầy cô đều phải chịu trách nhiệm. Triệu Tự An cũng hiểu được suy nghĩ của Phương Minh Viễn, vì thế hai người hẹn buổi tối ở trong thành phố Phụng Nguyên nói chuyện, đến lúc đó cũng hẹn gặp Dương Quân Nghĩa. Triệu Tự An quyết tâm lúc này đây phải nói chuyện với Phương Minh Viễn về sự tình siêu thị Carrefour tiến vào Ly Sơn, thành phố Phụng Nguyên. Nói lý ra, gã nghe không ít người hoặc nhiều hoặc ít biểu lộ ra ý niệm trong đầu hi vọng có thể tiến cử Carrefour. Gã cũng hiểu được, tuy rằng nói siêu thị Carrefour lúc này đây giữa cơn cuồng phong phong trào tranh mua thổi quét cả nước kiếm lấy lợi nhuận lớn, nhưng thủy chung kiên trì không tăng giá cả, lại cũng không có thu hoạch món lãi kếch sù. Cho nên tài chính trong tay nhà họ Phương hiện giờ chỉ sợ cũng chỉ có thể chống đỡ lại hai đến ba chi nhánh. Đây chính là sự tình nhanh tay thì có, chậm tay thì hết. Trong tỉnh Tần Tây, thậm chí là trong thành phố Phụng Nguyên, ý niệm siêu thị Carrefour trong đầu cán bộ cũng không chỉ một mình gã, nếu không thể mau chóng có được sự công nhận của thiếu niên này, có lẽ chỉ có thể nhìn món ăn ngon bay đi. Triệu Tự An theo lời Dương Quân Nghĩa biết được, mấy ngày nay ngân hàng Giao Thông chi nhánh Phụng Nguyên làm cho tình hình tài chính thành phố Phụng Nguyên biến đổi long trời lở đất, một loạt hành động sau lưng đều có bóng dáng Phương Minh Viễn, bởi vậy có thể thấy được thiếu niên này ở phương diện kinh doanh có thiên phú cực cao, nói có thể cùng với hắn giao hảo, mọi người cùng có lợi, đây chính là đồng minh cả đời trên con đường làm quan của mình! Có lấy ra đủ chiến tích, chính mình trên con đường tiền đồ làm quan còn sợ không có sáng rỡ sao? Hơn nữa Triệu Tự An thông qua một loạt hoạt động của siêu thị Carrefour ở huyện Bình Xuyên, cho rằng nhà họ Phương là quân tử mến tài, làm ăn có nguyên tắc, hợp tác với thương nhân như vậy làm cho người ta yên tâm hơn tiến xa với bọn thương nhân vô lương. Gã đã từng nhìn thấy ở vùng duyên hải Đông Nam, có thương nhân vì đạt được lợi nhuận mà không tiếc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu ở công trình, tạo thành rất nhiều công trình hoàn thành vài năm sau liền không thể không đại tu một lần nữa, tạo thành tổn thất kinh tế rất lớn. Phương Minh Viễn cũng thuận thế đáp ứng. Người này nếu được Dương Quân Nghĩa giới thiệu như vậy, khẳng định cùng Dương Quân Nghĩa quan hệ không tồi. Đồng thời, trong lòng Phương Minh Viễn, vị trí Dương Quân Nghĩa cũng tăng lên nhờ sự kiện ông ta chiếu cố chính mình, Triệu Tự An lúc này quyết định Dương Hải Đông đảm nhiệm chức đồn trưởng đồn công an. Thân là Chủ tịch quận, chút quyền lực ấy gã vẫn có, không cần phải chờ Tổ chức cán bộ xét duyệt gì cả. Quả nhiên không ngoài dự liệu của Phương Minh Viễn, cáo biệt Triêu Tự An và Quách Ngọc Thành, Phương Minh Viễn và Trần Trung đi ra cổng chính đồn công an không bao xa, Trần Dung và một thầy giáo khác đã hấp tấp đi về phía này. Trần Dung đợi lâu nên cảm thấy không yên lòng, lúc này mới dẫn thêm một thấy giáo, định đến đồn công an thăm dò tình hình, thấy Phương Minh Viễn quay về, tất nhiên là vui không kìm được, liên tục hỏi han. Phương Minh Viễn tự nhiên sẽ không nói cho họ biết hết thảy sự tình, chỉ có điều miêu tả sơ lược, hai người Trần Dung nghe nói mấy người An Đông Lâm đã bị tạm giam, nhóm cảnh sát đang tiến thêm một bước sưu tập chứng cứ phạm tội của bọn họ và đợi chịu sự thẩm vấn của pháp luật, không khỏi vui mừng lộ rõ trên nét mặt., Đối với bọn An Đông Lâm, mấy người Trần Dung có thể nói là hận thấu xương. Nếu bọn Tào Hổ có bị tổn thương gì thì họ muốn mang đội các thầy cô giáo đến gặp lãnh đạo nhà máy và lãnh đạo trường nếu làm không tốt thì kiện đến trời, cho dù bị đày vào lãnh cung cũng được. Cho dù nói như thế nào cha Tào Hổ không phải là phó xưởng trưởng có thực quyền sao? Mấy người đi chưa được bao xa, Dương Hải Đông từ phía sau bước nhanh mà đuổi theo lại đây, ông ta vừa mới từ trong miệng Triêu Tự An biết được chính mình trở thành đại sở trưởng đồn công an Ly Sơn, chẳng qua đợi chút trình tự và thời gian thì trở thành chính thức, vị trí một trưởng đồn công an nho nhỏ còn không đến mức có người vì nó mà không nể mặt mũi đường đường Chủ tịch quận. Nhưng đối với Dương Hải Đông mà nói con dường làm quan của ông ta có một lần căn bản chuyển biến. Triệu Tự An chính miệng bổ nhiệm, nhự vậy chỉ cần một ngày còn Triệu Tự An thì Cục cảnh sát sẽ e dè đến mặt mũi Triệu Tự An mà không thể không kiêng nể gì mà làm khó dễ ông ta. Tuy rằng Triệu Tự An không nói vì sao lại lựa chọn ông ta nhưng Dương Hải Đông cũng không ngốc nên biết cân nhắc sự ảo diệu trong đó. - Cậu Phương…cậu Phương, thật sự là rất cảm ơn cậu. Dương Hải Đông chần chừ một chút, hay là xưng hô gọi là cậu Phương? Triệu Tự An còn kêu như vậy, ông ta chỉ là một trưởng đồn công an nho nhỏ, kêu vậy có gì ngại? - Bác Dương, đây là do bác làm được mà. Trên thế giới này mỗi người sống đều không dễ dàng. Lòng có chính khí, cự tuyệt thông đồng cùng người làm bậy, cuộc sống càng không dễ dàng. Tôi chỉ hi vọng báp đáp việc bác chiếu cố vừa rồi. Chỉ người có lòng chính khí ngồi ở địa vị cao mới có thể chân chính xoay chuyển không khí các người ở đây. Đồn cảnh sát Ly Sơn là cửa sổ đối ngoại quan trọng nhất Phụng Nguyên, để bác làm điển hình trong mắt nhóm du khách trời Nam biển Bắc, đại biểu cho hình tượng người Tỉnh Tần Tây, tôi cũng là người Tần Tây, tự nhiên hi vọng tại trước mặt người khác biểu hiện một mặt tốt nhất của chúng ta. Phương Minh Viễn mỉm cười nói. - Cậu Phương, xin yên tâm, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của cậu. Dương Hải Đông nói như đinh đóng cột. Hôm nay ông ta thấy được toàn bộ quá trình Phương Minh Viễn xoay chuyển tình thế, đối với bối cảnh và thực lực của hắn tự nhiên so với người bên ngoài nhận thức rõ ràng hơn, cũng hiểu rõ lý do vì sao Phương Minh Viễn kiên trì phải đưa mấy người An Đông Lâm vào đồn công an. _ Vậy là tốt rồi, đây là số điện thoại của tôi, ngày sau nếu có cái gì phiền toái, có lẽ tôi có thể giúp bác một tay. Phương Minh Viễn để lại số điện thoại của mình cho ông ta. Chính mình ở kiếp trước chẳng qua là một tiểu thị dân tầm thường, đối với xã hội đầy bất công và hắc ám này tuy rằng có căm hận cũng là hữu tâm vô lực. Hiện giờ chính mình đã có chút thực lực, đối mặt với người đồng đạo có thể giúp một tay hay ra hết sức, Phương Minh Viễn trong lòng rất rõ ràng, chỉ có người có lòng ngay dạ thẳng càng ngày càng nhiều, có thể tiến vào xã hội thượng lưu, ngày sau mới có thể xoay chuyển nếp xã hội bất công. Dương Hải Đông quả thực là mừng rỡ, ông ta thật sự không ngờ mình đuổi theo nói câu cảm ơn, không ngờ có thể được Phương Minh Viễn hứa hẹn như vậy. Dương Hải Đông luôn miệng cảm tạ. Lúc này mới quay lại sở, hiện giờ đồn công an Ly Sơn, bên trong còn có sự tình cần đồn trưởng như ông ta quan tâm. Bọn Triệu Nhã đã sớm không còn kiên nhẫn chờ đoàn người về tới, nhìn thấy Phương Minh Viễn và Trần Trung trở về, lập tức giống như con yến con mà xông tới, ríu ra ríu rít hỏi không ngừng. Phương Minh Viễn đơn giản rõ ràng đem kết quả nói cho mấy người, tất cả mọi người cao hứng mà đứng lên hoan hô. - Loại người ti tiện này sớm phải đem bọn chúng đưa vào nhà giam. Triệu Nhã oán hận nói. Cô hận nhất loại bắt nạt kẻ yếu, thích nhất là hiệp nữ giúp yếu diệt mạnh, cho nên ở thị trấn Hải Trang cô trải qua không ít loại chuyện này. Tuy nhiên có Triệu Kiến Quốc và nhà họ Phương đứng ở phía sau cô ấy, những người đó cũng không dám làm gì cô. - Đúng vậy. Phương Minh Viễn mỉm cười nói, trong lòng chua xót nói không nên lời, nếu thế giới này thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi. Người tốt không dài mệnh, người xấu sống trăm năm, sự tình này kiếp trước hắn đã thấy không ít. Sự tình ngày hôm nay nếu đổi lại là người khác có lẽ lúc này ở đồn công an cũng chỉ có thể cúi đầu nhận tội, hộc máu bồi thường. Chỉ sợ còn phải chịu một chút đòn hiểm, cứ thế mãi đi xuống, sao khả năng không giống như kiếp trước được? Tuy rằng nói đến hiện tại giờ là hai giờ chiều, cách thời gian tập hợp còn có không ít thời gian, nhưng mà bọn họ ai cũng không có hứng thứ đi dạo xung quanh một chút. Vài người tìm một chỗ mát mẻ mà lấy bộ bài tú-lơ-khơ xốc lại bài chơi. Vệ Hưng Quốc giơ điện thoại không biết từ nơi nào, đến gần, nhẹ giọng nói - Điện thoại của Giám đốc sở Dương. Phương Minh Viễn cầm bài trong tay đưa cho Trần Trung ở phía sau, cầm điện thoại đi tới một bên. - Cậu Phương, việc hôm nay thật sự là thật có lỗi. Loa truyền đến tiếng Dương Quân Nghĩa cùng với lời xin lỗi. Ông ta vừa mới nói nói chuyện điện thoại với Triệu Tự An, biết được chân tướng sự kiện, lúc ấy ông ta chính là sợ đến mức một thân toàn mồ hôi lạnh. Phương Minh Viễn kia là ai, là em của Vu Thu Hạ, là thế hệ sau được bộ trưởng bộ Đường sắt Tô Hoán Đông coi trọng, hiện giờ là tâm phúc trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh, nếu chuyện ở đồn công an Ly Sơn không xử lý tốt, ông ta làm Giám đốc sở cảnh sát tỉnh cũng khẳng định không có trái cây tốt để ăn. Cũng may Quách Ngọc Thành và Triệu Tự An đuổi tới kịp, khi ông ta biết ý đồ của đám người Lý Đức Hâm vu oan giá họa cho Phương Minh Viễn, trong lồng ngực lập tức giống như là núi lửa phun trào. Đầu tiên Dương Quân Nghĩa lập tức phái nhân viên đắc lực của cảnh sát tỉnh lập tức tới Ly Sơn đôn đốc tra rõ sự kiện, tiếp theo lại đánh tiếng với Bí thư Quận ủy Ly Sơn thỉnh cầu phối hợp. Bí thư Quận ủy Ly Sơn tự nhiên là vô cùng kinh ngạc với kết quả này, An Minh Phong đó là do một tay ông ta đề bạt lên, để giữ cân bằng lực lượng trọng yếu với Triệu Tự An, Dương Quân Nghĩa muốn điều tra An Minh Phong ông ta tự nhiên là không đồng ý. Cuối cùng Dương Quân Nghĩa phải hạ độc thủ, Kỷ Đông lúc này mới miễn cưỡng mà đổng ý. - Bác Dương, bác đừng nói như vậy, sự việc xảy ra đột ngột, trong lúc nhất thời không thích hợp xin bác giúp đỡ, quấy rầy công viêc của bác, là cháu không đúng. Phương Minh Viễn thành khẩn nói: - Dù sao cũng không có xảy ra chuyện gì lớn, bác Dương cũng đừng để ở trong lòng. - Tốt tốt tốt! Phương Minh Viễn nói như vậy, Dương Quân Nghĩa tự nhiên là thuận thế xuống đài nói: - Nhự vậy không nói nhiều nữa, buổi tối chúng ta gặp lại sẽ nói chuyện kỹ hơn. Trần Dung và các thầy cô giáo trong thời gian còn lại, cũng như mọi năm, khó khăn lắm mới đợi được đến thời gian tập hợp, sau khi kiểm tra nhân số xong lúc này mới tháo được sợi dây thòng lọng thắt ở cổ. Ngoài cửa công viên Cách Sơn, mấy người Phương Minh Viễn đưa mắt nhìn theo mọi người đi xa, lúc này mới lên xe đi vào thành phố Phụng Nguyên. .