Các phóng viên trong phòng hội nghị lúc này đều hết sức kinh ngạc! Có thể đến tham gia buổi họp báo này có thể nói toàn là những nhà báo lão làng, thậm chí còn là con át chủ bài nữa. Dù sao sự việc này hôm nay đã trở thành một việc ai cũng biết ở Nhật Bản. Chẳng những chính phủ vô cùng quan tâm, mà còn có rất nhiều đoàn thể xã hội và nhân vật nổi tiếng trong các lĩnh vực cũng lập tức chú ý đến sự phát triển của sự việc, có thể nói đây là sự việc khiến mọi người chú ý nhất cũng như gây chấn động nhất ở Nhật Bản trong nửa tháng trở lại đây.Mà khi đã là các phương tiện truyền thông thì vì để thu hút người xem đương nhiên là muốn theo đuổi tìm hiểu những việc nhận được sự chú ý của mọi người nhiều nhất cũng là việc mọi người muốn biết nhiều nhất. Mà với tư cách là lực lượng nòng cốt của giới truyền thông, tất nhiên sẽ không có tân binh vừa mới tốt nghiệp, rèn luyện hết mình trong xã hội lâu như thế, lại là những phóng viên làm việc với những tin nhanh, họ đương nhiên hiểu rõ, tất cả cổ phần của công ty GameStation và “Nguyệt san thiếu niên”, và tất cả bản quyền trò chơi điện tử và phim hoạt hình dưới danh nghĩa của “Phương” rốt cuộc giá trị là bao nhiêu rồi! Tuy không ai biết “Phương” trong công ty GameStation và “Nguyệt san thiếu niên” cuối cùng có bao nhiêu cổ phần, nhưng chỉ cần nghĩ một chút địa vị hiện nay của công ty GameStation và “Nguyệt san thiếu niên” trong giới của mình, cho dù chỉ là 1% cổ phần thì giá trị của nó đối với người bình thường mà nói, cũng là con số khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Nhưng so sánh nó với bản quyền của tất cả trò chơi điện tử và phim hoạt hình dưới danh nghĩa của “Phương” thì lại chẳng đáng thấm vào đâu! Phải biết rằng, tất cả phim hoạt hình được sáng tác trong mấy năm nay của “Phương” cũng vậy, trò chơi điện tử cũng vậy, lúc nào cũng có lượng tiêu thụ không tồi ở Nhật Bản và cả trên thế giới. Do đó những bản quyền có được, lại càng là cái máy in tiền không ngừng thu lợi nhuận trong mười mấy năm tới thậm chí trong cả mấy thập niên. Giá trị cuối cùng của nó rốt cuộc có thể là bao nhiêu, e rằng người có mặt ở đây, ai cũng không thể tính rõ ràng được. Nhưng tất cả mọi người đều tin rằng đó sẽ là một con số rất đáng kể, có lẽ phải vượt qua tổng tài sản của rất nhiều công ty lớn của Nhật Bản! Tài sản khổng lồ như thế, cậu ta lại có thể tuyên bố vứt bỏ sao? Điều này thực sự đã khiến tất cả những có mặtở đây khó mà tin nổi! Không thể tin nổi! Một khoảng yên lặng trong phòng hội nghị... -Khụ. Miyamoto ho khan để đánh tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng hội nghị, những người vốn đang ngây ra như ngỗng trong lúc này cũng dường như đã tỉnh lại, lập tức những người trong phòng hội nghị thì thầm bàn luận sôi nổi. Những phóng viên đó bất lực nhìn Miyamoto, chờ đợi ông ta nói thêm mấy câu, và chờ ông ta nói phần đặt câu hỏi có thể bắt đầu. Chỉ có điều ai cũng không dám nói trước khi ông ta lên tiếng, những tin tức mang tính bùng nổ như thế này, cho dù là bản thân bị mời ra ngoài, hay là Miyamoto gián đoạn giữa chừng tuyên bố, thì người đầu tiên tất nhiên sẽ trở thành kẻ thù lớn của công ty đó và các đồng nghiệp. -Mọi người yên lặng một chút, buổi tuyên bố của cậu Phương vẫn chưa kết thúc! Miyamoto mặt không chút thay đổi nói, kết quả trong phòng hoàn toàn nằm trong sự dự đoán của ông ta, khi ông ta nghe thấy Phương Minh Viễn nói xong, phản ứng của ông ta còn dữ dội hơn những người ở đây. Tuy đến bây giờ ông ta vẫn không thể hiểu nổi tại sao Phương Minh Viễn lại có lòng tin như thế, nhưng đã đồng ý rồi thì ông ta phải làm được. -Cậu Phương mời các bộ ngành liên quan trong chính phủ Nhật Bản, những người của mọi tầng lớp xã hội, các đoàn thể xã hội, cùng với những người có tinh thần đối đầu với cậu ta tiến hành phê bình sôi nổi chứ không phải là yên lặng, suy nghĩ kĩ lưỡng, ngoài việc các biện pháp phòng chống thiên tai của Nhật Bản vẫn chưa đủ ra, quan sát nghiên cứu cẩn thận một chút về tình hình hoạt động địa chất của Nhật Bản, đây là việc lớn liên quan đến sự sinh tử của hàng trăm vạn dân chúng và của cải của các gia đình. Nếu muốn lên án cậu ta, sau khi hết một tháng, vẫn còn có thời gian! Hy vọng các nhân sĩ tinh anh của Nhật Bản có thể phân định rõ sự an toàn về tính mạng và tài sản của nhân dân và việc phê bình người ngoại quốc nhỏ bé này, hai sự việc này rốt cuộc cái nào quan trọng hơn! Câu nói này của Miyamoto lập tức dẫn tới một đợt xôn xao trong giới truyền thông. Mất mặt quá! Điều này đã làm mất mặt người Nhật Bản một cách không che đậy! Nói thẳng ra, họ không coi sự an toàn về tính mạng và tài sản của nhân dân là một việc đáng lo ngại! Những người này đều hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, khi nội dung cụ thể của hội nghị được công bố ra quần chúng thì người dân sẽ có phản ứng kịch liệt như thế nào! -Một tuyên bố cuối cùng, cậu Phương, hy vọng các phóng viên và giới truyền thông đang ngồi ở đây, giữ nguyên nước nguyên vị, không được thay đổi và xuyên tạc nội dung của các tuyên bố khi công bố ra ngoài. Nếu phát hiện có ai xuyên tạc và thay đổi một chút nội dung bất kì của các tuyên bố thì sau này mọi người sẽ gặp nhau ở toà án. Miyamoto nói xong rồi chỉ vào người đi đi cùng anh ta và nói tiếp: -Tiên sinh này đến từ bên công chứng, từ công ty luật nổi tiếng của Tokyo, còn hai vị này là đại diện cho giới truyền thông Châu Âu và Mỹ đóng tại Nhật Bản, họ sẽ cùng chứng kiến thời khắc này! Phía dưới, mọi người có thể đặt câu hỏi rồi! -Xin hỏi anh Miyamoto, nếu theo như những gì anh nói, sau một tháng, nếu ở Nhật Bản không có động đất cấp sáu trở lên thì cậu Phương sẽ dùng toàn bộ cổ phần của cậu ấy ở công ty GameStation và “Nguyệt san thiếu niên”, cùng với tất cả bản quyền của các trò chơi điện tử và phim hoạt hình dưới danh nghĩa của cậu ta để bồi thường thiệt hại do những phát ngôn không đúng của cậu ta gây ra cho Nhật Bản. Thế thì tôi muốn hỏi một câu, làm thế nào có thể bảo đảm được cam kết này có thể thực hiện được? Có người lập tức đứng lên cao giọng hỏi. -Điều này để tôi trả lời. Một trong những người đi cùng Miyamoto – một người đàn ông trung niên đứng ra nói, -Văn kiện chứng minh bản quyền và số cổ phần của người uỷ thác đã được chuyển đến sở công chứng Tokyo, một khi được xác nhận, cũng chính là 0 giờ sáng ngày mùng một tháng hai, Nhật Bản không xảy ra động đất cấp sáu trở lên, thì quyền sở hữu tất cả số tài sản đó sẽ thuộc về chính phủ Nhật Bản, việc bồi thường sẽ do chính phủ Nhật Bản quản lý. Cho nên xin các bạn trong giới truyền thông không cần lo lắng về việc năng lực thực thi của người uỷ thác. Nói đến đây, người đàn ông trung niên này nhún vai nói: -Nói thực, tôi cũng không cho rằng người uỷ thác cần phải làm như thế, vì các bạn trong giới tuyền thông có mặt tại đây theo như tôi thấy, cơ bản đã bao gồm tất cả phương tiện truyền thông nổi tiếng của nước ta, thậm chí còn có mười mấy vị là đại diện cho giới truyền thông nước ngoài ở Nhật Bản, sau buổi phỏng vấn, nếu người uỷ thác không thực hiện những lời đã hứa, thì cũng có nghĩa là cậu ta đã đánh mất chữ tín trước mặt toàn thể người dân thế giới, còn hậu quả của việc mất đi niềm tin là gì, thì tôi nghĩ mọi người đều rất rõ. Người uỷ thác còn ất trẻ, tôi nghĩ cậu ta phân định rõ được cái nào quan trọng hơn. Mọi người khẽ cười, thực sự đúng như những điều người đàn ông trung niên này nói, sau khi buổi họp báo này kết thúc, nếu người họ “Phương” đó không thực hiện lời hứa, thì cậu ta sẽ hoàn toàn quét sạch thanh danh của mình trước mặt mọi người. Mà một người mang tiếng xấu như thế, cho dù cậu ta trong tương lại làm gì cũng đều sẽ đứng trước ánh mắt khác thường và không tin tưởng của người khác, điều này đối với một người trẻ tuổi, đặc biệt là một thanh niên tài hoa và có năng lực thì chắc chắn là sự trừng phạt vô cùng nghiêm khắc. -Anh Miyamoto, tôi rất ngạc nhiên, hiện nay một tháng đã qua một nửa rồi, đã trải qua nhiều sự lên án như thế, cậu “Phương” vẫn kiên định, cho rằng trong vòng một tháng Nhật Bản sẽ đứng trước khả năng bị động đất cấp sáu trở lên sao? Yamashita đứng lên nói. -Cô Yamashita! Miyamoto hơi cúi đầu xuống, lúc này mới nói, -Trước khi mở cuộc phỏng vấn này, cậu Phương đã biết sự đối xử không công bằng mà cô đã chịu đựng, về việc này cậu ta chân thành xin lỗ cô. Việc điều chỉnh nhân sự của đài truyền hình Tokyo, là một người ngoài, cậu Phương không tiện nói gì, chỉ có thể tặng cô tờ chi phiếu một triệu đo la Mỹ, để thể hiện lời xin lỗi sâu sắc của cậu ta đối với cô. Đồng thời, cậu Phương cũng muốn nói, từ nay về sau, cậu ta sẽ không tiếp nhận cuộc phỏng vấn của bất kì người nào thuộc đại truyền hình Tokyo nữa. Hơn nữa, các tác phẩm với các hình thức biểu diễn như phim hoạt hình, phim truyền hình, kịch nói, ca kịch, buổi chiếu đầu tiên sẽ không chọn đài truyền hình Tokyo. Điều này thể hiện sự kháng nghị mãnh liệt đối với những đãi ngộ không công bằng mà cô Yamashita đã chịu. -Ồ! Phồng hội nghị lập tức ồn ào. Chi phiếu một triệu đô la Mỹ, từ bây giờ sẽ không tiếp nhận phỏng vấn của bất kỳ phóng viên nào của đài truyền hình Tokyo nữa, hơn nữa tất cả những tác phẩm thuộc phim và truyền hình khác của cậu ta, buổi chiếu đầu tiên sẽ không chọn đài truyền hình Tokyo, chiêu này của Phương thực sự là một cú đánh trực diện! Nếu trong một tháng động đất cấp sáu xảy ra ở Nhật Bản, chỉ sợ đến lúc đó đứng mũi chịu sào, cũng là xui xẻo nhất cũng chính là đài truyền hình Tokyo! Yamashita cũng kinh ngạc không kém, cô ta cũng không thể thốt nên lời, không ngờ Phương Minh Viễn có thể vì cô mà tuyên bố như thế. Hơn nữa còn tặng cô một tờ chi phiếu một triệu đô la Mỹ. Một triệu đô la Mỹ! Với một nước thu nhập cao như Nhật Bản, một triệu đo la Mỹ này cũng không phải là một con số nhỏ. Đủ cho Yamashita ăn uống, tất cả thu nhập đều gần chục năm. Đương nhiên, sau khi so sánh với những quyết định của Phương Minh Viễn, thì một triệu đo la Mỹ này chẳng đáng gì cả! Có thể nói, trước giới truyền thông cậu Phương đã vì cô mà tuyên bố như thế! Yamashita nghẹn ở trong lòng một hồi lâu, tất cả những oán trách mà cô giành cho Phương Minh Viễn trong thời khắc này đã hoàn toàn trở thành con số không, hai hàng nước mắt không biết là có vị gì, lăn dài trên má. Nhưng ở một nơi không xa, Sato há hốc miệng, trong đầu đã là một khoảng trống rỗng rồi. -Bây giờ, tôi sẽ trả lời vấn đề của người dẫn chương trình Yamashita. Miyamoto đích thân đặt tờ chi phiếu một triệu đô la Mỹ vào tay Yamashita, rồi quay trở lại sân khấu và nói, -Tôi nghĩ mọi người đến lúc này đã rất rõ rồi, cậu Phương vẫn kiên định giữa quan điểm của mình, đồng thời cậu ta đồng ý trả giá cho những sai lầm của mình! Hơn nữa còn là một cái giá rất nặng nề. Không nói đến khi cậu ta phải công khai nhận lỗi với toàn thể nhân dân Nhật Bản, phải đối mặt với sự chỉ trích từ bốn phương tám hướng. Riêng giá trị số tài sản mà cậu ta phải giao ra là bao nhiêu, tôi cũng không biết, nhưng tôi tin rằng ít nhất nếu mua hoàn toàn toà soạn của chúng ta thì số tài sản đó vẫn còn dư dả. Những người có mặt lại được một trận hỗn loạn. Miyamoto nhìn toàn cảnh phòng hội nghị, nói lớn: -Bây giờ tôi muốn hỏi các bạn trong giới truyền thông đang ngồi ở phía dưới, và những người dân sau này sẽ xem được buổi phỏng vấn, các bạn đã từng nghĩ đến chưa, nếu phán đoán của chúng ta là sai lầm, thì các bạn sẽ chấp nhận trả giá ra sao? hay nói cách khác các bạn sẽ trả giá như thế nào?