Với chút xấu hổ và bối rối, Tả Hữu Chi Môn và Khâu Minh Lễ cùng với người phụ nữ là nhân viên bộ ngoại giao từ bên trong vội vã đi ra. - Rầm! Cùng với tiếng động ấy, cổng chính của Tứ Hợp viện đóng chặt lại. - Phù! Tả Hữu Chi Môn và Khâu Minh Lễ không hẹn mà gặp cùng nhau thở phào một cái, căng thẳng trong lòng rốt cục cũng dịu xuống. Hai người đều đánh giá thấp Phương Minh Viễn, cho rằng Phương Minh Viễn cũng giống như những người dân Hoa Hạ bình thường khác, nghe đến quan hệ đối ngoại sẽ sợ đến tay chân bủn rủn, cho dù không đến mức dập đầu tạ lỗi thì cũng tuyệt đối không dám phản kháng. Vì vậy hai người họ, nghĩ rằng chuyện này rất dễ dàng, đều cho rằng có đối phương hỗ trợ, hai bên cùng nhau tạo áp lực cho Phương Minh Viễn, trong ngoài đều khốn đốn, Phương Minh Viễn chỉ còn nước ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi. Bọn họ đâu ngờ, đừng nói là kiến thức của hơn mười năm trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, chỉ trong kiếp này thôi, hắn cũng đã gặp qua không ít nhân vật tai to mặt lớn. Emile của Cô-oét hắn cũng đã gặp qua, thì sợ gì tên phó tham tánvăn hóa nhỏ bé này. Còn về Khâu Minh Lễ, là một trưởng phòng ở thủ đô, hầu như đã đi khắp nơi, xem như là thuộc bộ ngoại giao, thì cũng chỉ là trưởng phòng! Phương Minh Viễn căn bản là không bận tâm đến hai người họ, bây giờ đã là 20 tháng 1, động đất có thể xảy ra bất cứ lúc nào, mà sau động đất, người Nhật dù có muốn gây sự cũng không còn tinh thần nữa. Mấy nghìn người chết, hàng chục nghìn người bị thương, hơn một trăm nghìn người không có nhà để về, tổn thất trực tiếp đến kinh tế hơn cả trăm triệu đô la, GDP gần hai phần trăm cũng tiêu mất, ngay cả động đất ở Quan Đông năm đó cũng không bằng. Hậu quả như thế vô cùng nghiêm trọng, ngay cả Nhật Bản có nền kinh tế đứng thứ hai thế giới cũng khó mà chống đỡ nổi. Bây giờ tinh thần của hắn, toàn bộ dồn vào kỳ sát hạch cuối. Hỗn loạn bên ngoài, áp lực từ mọi hướng, cũng theo đó mà đi! Dù sao cũng chỉ cần chuẩn bị trước vài ngày… Ngày 23 tháng 1 năm 1995 sau 11 giờ 35 phút, thời khắc mà sau này khắc sâu trong trí nhớ của người Nhật ở Kobe. - Yêu mùa xuân là người có tâm địa trong sạch, giống như hoa Violet, là bạn của ta. Yêu mùa hè là người có ý chí kiên cường, giống như nham thạch, là cha của ta... Phản Lộ Thứ Lang vừa đi vừa ngâm nga ca dao Nhật Bản, dìu theo hai người đồng nghiệp đã say rượu từ trong quán đi ra. Hôm nay, công ty bảo hiểm của họ sau một thời gian dài nỗ lực, đã ký được một hợp đồng lớn, mọi người rất vui vẻ nên quyết định đến quán rượu ăn mừng một phen. Anh ta năm ngoái mới vào công ty, vì vậy uống rượu cũng ít hơn mọi người, cơ bản vẫn còn tỉnh táo. Mà những người này hôm nay đều nhậu nhẹt quá trớn. Tội thân anh ta, còn phải đưa những người này lên taxi rồi mới có thể về nhà. Mặc dù đang là mùa đông, tuy đã gần nửa đêm, nhưng là một thành phố hiện đại với hơn một triệu dân trên đường phố Kobe lúc này vẫn còn rất nhiều người đi đường và xe cộ. -Phản Lộ... Anh, nghe... nói chưa? Cái tên... Phương Phương ấy, hoàn toàn không... không bận tâm đến... kháng nghị của... đất nước chúng ta, những đoàn thể... kia của chúng ta...! Người bên tay trái, mắt lờ đờ, mơ màng nói lắp bắp. - Vâng, tiền bối Long Điền, tôi có nghe nói rồi! Phản Lộ Thứ Lang trả lời ngay. Việc này tại Nhật Bản được lan truyền xôn xao, truyền thông đối với "Phương" mà nói chỉ trích hết mức. Theo cách nói của người Hoa Hạ, chính là nghìn người chỉ trỏ, vạn người phỉ báng. Bây giờ còn cách thời hạn một tháng kia tám ngày nữa thôi, rất nhiều người Nhật đều chờ xem, đến ngày 1 tháng 2, "Phương" kia phải giải quyết thế nào! Dĩ nhiên, mọi người cũng càng quan tâm đến những cổ phần và bản quyền của hắn, rốt cục trị giá bao nhiêu tiền! Đây chính là đề tài trung tâm mà mọi người tranh luận. Đối với "Phương", xuất hiện vào một hai năm đại học của Phản Lộ Thứ Lang, là tác giả truyện tranh mà anh ta thích nhất, truyện tranh của "Phương" anh ta mua hết toàn bộ không thiếu một tập. Với lại những trò chơi kia của "Phương" cũng là thứ yêu thích của anh ta. Nhất là "Thời đại hàng hải", năm đó anh ta mải mê trong đó, thiếu chút nữa đã phải học lại năm thứ nhất. Vì vậy khi đài truyền hình Tokyo phát bài phỏng vấn kia, Phản Lộ Thứ Lang cũng đã chuẩn bị một chút, may mà anh ta không phải người địa phương Kobe, một mình ở đây, nên cũng không bị cha mẹ nói gì. Chỉ có điều chuyện này lan ra, thật nằm ngoài dự đoán của Phản Lộ Thứ Lang. Đa số người Nhật phản ứng quá mạnh, giới truyền thông lại nhiều chỉ trích, khiến cho Phản Lộ Thứ Lang cũng rất khổ tâm, mặc dù muốn bênh vực cho "Phương" vài câu, nhưng anh ta cũng chỉ là một thằng nhóc mới vào đời, lời nói có ai chú trọng? Ngược lại còn bị trách mắng. Bây giờ ở Nhật tìm được một công việc thích hợp cũng không dễ dàng, phải xây dựng quan hệ tốt đẹp với đồng nghiệp, nhất là mấy tiền bối, nếu lỡ đắc tội, làm sao có thể tiếp tục ở lại công ty nữa? Thế nên Phản Lộ Thứ Lang cũng bất đắc dĩ mà nghe, dối lòng đồng ý. - Tên tiểu tử...miệng....miệng còn hôi ra sữa mà dám.... Người Nhật bên kia tiếp lời. Phản Lộ Thứ Lang vẫy tay, một chiếc taxi dừng lại bên đường. - Tiền bối Long Điền, tiền bối Thôn Thượng, xe đến rồi, mau lên xe thôi! Phản Lộ Thứ Lang vội vàng cắt ngang lời y. Đỡ hai người lên xe, nói rõ hướng đi cho tài xế, trả tiền trước, nhìn chiếc taxi dần dần chuyển động, Phản Lộ Thứ Lang lúc này mới thở dài một hơi. Ngay khi anh ta vừa xoay người lại, trong tửu quán còn có bốn con ma men, Phản Lộ Thứ Lang đột nhiên cảm thấy dưới chân có gì đó rung động, không đợi anh ta kịp nhận ra là đất rung chuyển hay do chân nhũn ra thì Phản Lộ Thứ Lang hoảng sợ phát hiện ra, nhà cửa hai bên đường đều bắt đầu rung lắc, những người đi đường phát ra những tiếng la hét hoảng loạn. Tiếp sau đó, rung động càng rõ rệt hơn, Phản Lộ Thứ Lang cảm thấy mình như không phải đang đứng trên mặt đất nữa mà như đang ở trên boong tàu với sóng biển cuộn trào vậy. Chân cẳng mềm nhũn, anh ta đặt mông ngồi xuống mặt đất. Ngay khi ngồi xuống, Phản Lộ Thứ Lang phát hiện, không biết từ lúc nào trên đường đã có một khe nứt, chiếc taxi chở hai vị đồng nghiệp kia tránh không kịp, đầu xe đã đi vào trong, tiếp theo, lại là một cơn rung động dữ dội, cửa kính trên nhà cửa hai bên đường ào ào vỡ tan, rơi vãi những mảnh vụn thủy tinh, Phản Lộ Thứ Lang vội vã rút cổ ôm đầu, anh ta nhìn theo chiếc taxi kia, chỉ còn đuôi xe là ở ngoài khe nứt, sau đó cũng cắm đầu xuống phía dưới, phát ra một tiếng nổ nặng nề. Khe nứt nhanh chóng mở rộng ra, xe cộ hai bên tránh không kịp, có vài chiếc cũng đi xuống như vậy, còn lại thì va chạm nhau, thành cả một đoàn làm tắc cả con đường, những người trên xe nhao nhao hoảng sợ nhảy xuống. - Ầm! Trong khe nứt đột nhiên phát ra một tiếng nổ, sau đó một đám khói lớn bốc lên! - Động đất! Phản Lộ Thứ Lang trong đầu lập tức có phản ứng trở lại, động đất quả thật đã xảy ra! Mặt đất chấn động càng rõ rệt, đất đai cứng rắn dường như đã biến thành chiếc giường nước mà trẻ em thích chơi, Phản Lộ Thứ Lang có thể thấy, giữa quảng trường xa xa, có công trình đã sụp đổ, thỉnh thoảng lại xuất hiện những tia lửa. Đâu đâu cũng là bóng dáng người dân bỏ chạy, đâu đâu cũng là tiếng kêu là thảm thiết và tiếng thét chói tai. - Ba ba ba... Cùng với tiếng nổ liên tiếp, đèn hai bên đường đều tắt. Nhiều chuyện xảy ra liên tiếp như vậy có vẻ dài, nhưng thực ra nhiều lắm cũng chỉ trong thời gian vài nhịp thở, Phản Lộ Thứ Lang muốn đứng dậy, nhưng một là mặt đất lắc lư quá mạnh, hai là anh ta dù sao cũng đã uống rượu, tuy không đến mức say nhưng tay chân cũng không linh hoạt như bình thường. Vài lần định đứng lên, đều đặt mông ngồi xuống lại, thành ra té ngã đau nhức cả mông. Quán rượu vừa rồi anh ta bước ra bây giờ đã như ong vỡ tổ, bởi vì nhà cửa lắc lư dữ dội, không chỉ bụi trên nóc nhà đổ xuống, mà cả đinh treo đồ cũng rơi xuống, đèn trong ngoài đều tắt cả, người trong quán rượu không dám ở đó nữa, nháo nhác tranh cửa mà chạy ra, mọi người hoảng loạn, cả đám không ít thì nhiều đều đã uống rượu, trong không gian tối om, hình dáng lảo đảo mà chạy, bọn họ cắm đầu chạy ra hướng mà mình tự cho đó là lối thoát. Không biết có bao nhiêu người chạy nhầm đường, cũng không biết bao nhiêu lần đau đớn đụng phải đồ vật trong quán, hoặc là vướng phải vật gì đó trên mặt đất mà té ngã. Cũng may người Nhật Bản luôn sống trong đề phòng, từ nhỏ đến lớn, tình huống khẩn cấp này cũng đã trải qua không ít thì nhiều, thế nên tuy rằng cả đám đều uống rượu, nhưng phản ứng bản năng vẫn có. Vì vậy mà hơn một nửa số người tìm được cửa mà tuôn ra. Phản Lộ Thứ Lang khó nhọc đứng dậy, bị dòng người vừa phá cửa xông ra kia xông tới, té ngã giữa đường. Được cái lúc này trên đường đã bị đủ mọi loại xe đậu lại, không lo bị xe đụng, nhưng anh ta lại đụng phải một cái thùng xe, đầu chảy máu. Phản Lộ Thứ Lang hoa mắt choáng váng, lau vệt máu trên trán, cố gắng đứng dậy, ở đây không phải chỗ an toàn, anh ta phải nhanh chóng tìm một chỗ lánh nạn. Nhưng anh ta vừa nhấc đầu lên, mắt lập tức mở to - quán rượu bọn họ uống là một tòa nhà sáu tầng, nhưng bây giờ, ở chỗ này sáu tầng của quán rượu, giống như chung một mặt tường, từ từ xiêu vẹo, hướng về phía đường đổ xuống! Phản Lộ Thứ Lang lập tức nhảy một phát chui người vào ghế sau của chiếc xe con, kéo cửa xe lại, sau đó ôm đầu cuộn người ở trong xe, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng có thể thoát khỏi thiên tai này. Nghe bên ngoài xe vang lên tiếng thét chói tai. - Vậy là xong, phen này công ty phải bồi thường đến phá sản! Đó là ý nghĩ sau cùng của Phản Lộ Thứ Lang.