Triệu Tự An cuối cùng cũng chọn địa điểm gặp mặt trong một căn phòng của một khách sạn hạng sang ở thành phố Phụng Nguyên. Lần gặp mặt này còn có Cổ Vũ Thành và Mã Vĩnh Phúc, điều này khiến Triệu Tự An được sủng ái nhưng vẫn hơi lo lắng. Mã Vĩnh Phúc hiện giờ cũng nhờ nhà họ Phương mà có danh tiếng trong chính quyền tỉnh ủy, trở thành tâm phúc trong ủy ban nhân dân tỉnh, nghe nói gần đây có thể sẽ được đề bạt lên chức phó trưởng ban thư kí ủy ban nhân dân tỉnh, mặc dù gần đây y cũng chưa có công lao gì to tát cả, mà chỉ được cái là luôn dốc sức cho công việc, nhưng mà ủy ban tỉnh muốn quan hệ thân thiết với nhà họ Phương với thì không thể bỏ qua y. Mấy vị lãnh đạo ủy ban tỉnh đương nhiên biết được hiện nay, hạt nhân chính trong nhà họ Phương chính là cậu chủ Phương Minh Viễn đã từng cứu công chúa nhỏa của nhà họ Quách. Được mợ chủ nhà họ Quách coi như em trai mình, tuy nhiên tuổi tác của cậu khiến cho mấy vị lãnh đạo ấy cảm thấy việc gặp mặt với cậu ta thật là không có thể thống gì, giống như một trò chơi trẻ con vậy, vì vậy nhiệm vụ liên hệ với nhà họ Phương rơi vào người Mã Vĩnh Phúc. Còn về phần Cổ Vũ Thành, trưởng chi nhánh ngân hàng Giao Thông Phụng Nguyên “mới ra lò” này, hiện nay trong giới tiền tệ tỉnh Tần Tây danh tiếng lẫy lừng, có thể nói là không ai không biết đến y. Ngân hàng Giao Thông chi nhánh Phụng Nguyên sở dĩ vẫn có thể hoạt động bình thường trong cơn sốt tranh mua này lập được thành tích, chẳng những không bị chút tác động nào, ngược lại, bởi vì mạng lưới kinh doanh trực thuộc của họ không phải đóng cửa, từ đấu đến cuối vẫn tiếp tục kinh doanh bình thường, thậm chí còn chủ động kéo dài thời gian gian kinh doanh, nên nhận được đánh giá cao của người gửi tiền, tất cả đều nhờ vào những nỗ lực đóng vai trò lớn của Cổ Vũ Thành trong cơn bão tranh mua ấy. Có thể tưởng tượng được vị trí của bộ phận tài chính ngân hàng giao thông Phụng Nguyên còn tiếp tục được phát triển lớn mạnh hơn nữa sau khi cơn sốt ấy qua đi. Trong lúc Tô Ái Quân đi cùng với Phương Minh Viễn đến cuộc gặp mặt, nỗi lo trong lòng Triệu Tự An đã lên đến đỉnh điểm, mặc dù y sớm đã nghe nói đến mối thâm tình của nhà họ Phương và Tô Ái Quân, nhưng lúc tận mắt trông thấy, thì không biết phải dùng từ nào để miêu tả cái lực vô hình đang tấn công y đấy nữa, hơn nữa với một người lăn lộn nhiều năm trong chính trị như y, sao có thể không nhìn ra, Tô Ái Quân thật sự coi Phương Minh Viễn như con cháu của mình. Triệu Tử An trong lòng mừng thầm mình có chút may mắn, may mà mình và Quách Ngọc Thành kịp thời đến, nếu không thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng được. Gặp mặt mọi người, tất nhiên phải khách sáo vài câu, Dương Quân Nghĩa và Triệu Tử An một lần nữa tỏ vẻ xin lỗi Phương Minh Viễn vì chuyện lúc chiều nay, cũng tỏ vẻ nhất định sẽ điều tra thật kĩ toàn bộ sự việc, nghiêm trị người có liên quan. - Giám đốc sở Dương, chủ tịch quận Triệu, theo lý mà nói, tôi không nên nói câu này, nhưng mà tôi không thể không nhắc nhở các ông, cha tôi coi Minh Viễn như cháu trai, mỗi lần hắn đến Bắc Kinh, ông đều sẽ dành chút thời gian đến thăm hắn, hơn nữa khi nói chuyện điện thoại với cha, ông cũng thường xuyên hỏi thăm tình hình của Minh Viễn. Nếu như nói rằng hôm nay hôm nay Minh Viễn xảy ra điều gì ngoài ý muốn ở đồn công an khu Li Sơn, tôi thật không biết phải giải thích với ông như thế nào. Tô Ái Quân mặc dù chỉ miêu tả sơ qua, nhưng với những người ở đó lại chứa đựng đầy ý cảnh cáo với họ, đừng nói Triệu Tử An chỉ là quận trưởng một quận nhỏ của Phụng Nguyên, cho dù ngay cả giám đốc sở cảnh sát tỉnh Dương Quân Nghĩa cũng đều thấy lo sợ. Từ khi kết giao với Tô Ái Quân cho tới nay, đây là lần đầu tiên Tô Ái Quân xác định rõ cho bọn họ biết địa vị của Minh Viễn trong mắt cha mình, điều này không cần nói cũng biết, cho dù đến ngay cả Mã Vĩnh Phúc và Cổ Vũ Thành đang ngồi một bên lúc này cũng có chút lo lắng. Lần này Tô Ái Quân đúng là rất tức giận, tạm thời bỏ qua không nói về quan hệ của y với Phương Minh Viễn, chỉ với hai lần được Phương Minh Viễn ‘thức tỉnh”, địa vị của ông Tô ở chính quyền trung ương được củng cố rất nhiều, vì vậy nói Phương Minh Viễn là quý nhân trên con đường làm quan của Tô Hoán Đông cũng không có gì là quá cả, mà vị trí của Tô Hoán Đông ở trung ương càng củng cố, đối với người nhà họ Tô mà nói cục diện càng dễ dàng hơn, mặc dù Tô Ái Quân không muốn làm quan, nhưng anh trai y lại là người trên quan trường, vì thế suy nghĩ cho dòng tộc họ Tô, sự an toàn của Minh Viễn là quan trọng trên hết, không thể để có chút gì sơ xuất. Hơn nữa, hiện nay giữa Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn vẫn còn cả lợi ích về kinh tế, đương nhiên Tô ái Quân sẽ hết sức coi trọng an toàn của Phương Minh Viễn. - Chủ nhiệm Tô, lần này là “điệp khúc” mới nhất mà chúng tôi đọc được, nhất đính sẽ làm đến nơi đến chốn, khiến cho mấy con sâu làm rầu nồi canh, lần này tiếng chuông cảnh tỉnh của ngài, lúc trở về chúng tôi sẽ tiến hành chỉnh đốn toàn diện tác phong của cảnh sát tỉnh Tần Tây! Lần này, phàm là những viên cảnh sát có liên quan đến vụ án, chúng tôi nhất định sẽ trừng trị nghiêm minh! Mặc dù trong phòng riêng, nhưng Dương Quân Nghĩa vẫn sợ toát cả mồ hôi. Tô Ái Quân cười nói: - Tôi tin với quyết tâm của giám đốc sở Dương đây, sẽ có thể quét sạch được những hiểm họa đang ẩn nấp trong dân, trong đội ngũ cảnh sát. Nhất định có thể trả lại cho Phụng Nguyên sự tốt đẹp! Hai người lấy trà thay rượu, kính một ly. Thấp thỏm không yên trong lòng từ nãy giờ, Dương Quân Nghĩa và Triệu Tử An mới có thể tạm coi là tạm thời ổn định lại. Dương Quân Nghĩa thề độc trong lòng, sau khi trở về, nhất định phải dốc hết sức lực chỉnh đốn lại khí thế của cảnh sát Phụng Nguyên. Duy Nam, Hoàng Xuyên, cùng với Bình Xuyên, các huyện liền nhau cũng cần phải chỉnh đốn! Tuyệt đối không được lại để xảy ra việc tương tự như thế một lần nữa! Hơn nữa, Dương Quân Nghĩa đang thần nghĩ có nên đưa ảnh của Phương Minh Viễn cho lãnh đạo các huyện thành, nhắc nhở bọn họ phải chú ý hay không. - Chúc mừng cậu Phương, siêu thị Carrefour lần này đã kinh động đến các vị lãnh đạo ủy ban tỉnh rồi, các vị lãnh đạo rất ủng hộ hành vi tích cực của siêu thị Carrefour trong cơn bão tranh mua này, phải chịu áp lực ổn định giá cả hàng hóa ở Bình Xuyên, nghĩ chắc rằng sau đây sẽ còn một số biện pháp nào đó để khích lệ, cổ vũ. Cậu Phương cần có sự chuẩn bị. Thấy tình hình có chút tẻ nhạt, Mã vĩnh Phúc cười với Phương Minh Viễn nói: - Tất cả đều vì phục vụ nhân dân, tôi chẳng qua cũng chỉ là làm những việc mà một người công dân nên làm thôi. Phương Minh Viễn nghĩ ông ta toàn nói những lời cũ rích , nếu như nói rằng Cổ Vũ Thành đã bị hắn thuyết phục qua mấy lần chỉ điểm thì Mã Vĩnh Phúc chẳng qua chỉ vì có Thu Hạ và Tô Hoán Đông nên mới lấy lòng mình, còn lâu mới có thể thật sự hiểu nhau, cho nên Phương Minh Viễn cũng chỉ nói mấy lời vô bổ đó mà thôi. Còn về những phần thưởng khích lệ mà mấy vị lãnh đạo ủy ban tỉnh nói, Phương Minh Viễn hoàn toàn không để tâm đến, dù gì thì cũng không có cái phần thưởng nào mang tính thực tế một chút, nhiều nhất chỉ là chút tiếng tăm mà thôi. Mấy vị lãnh đạo ở trên cao này sẽ không hạ mình để suy nghĩ xem liệu nhà họ Phương cần gì. Nhưng mà ngay sau đó, Cổ Vũ Thành lại mang đến cho hắn một bất ngờ không hề nhỏ chút nào, dưới sự thúc đẩy từ trên xuống, Tổng Giám Đốc Ngân Hàng Giao Thông đã tuân theo nguyên tắc, phê chuẩn người từ chi nhánh Phụng Nguyên đưa lên chi nhánh ngân hàng Giao Thông ở Tần Tây. Sắp tới, Cổ Vũ Thành sẽ danh chính ngôn thuận trở thành trưởng Ngân Hàng Giao Thông chi nhánh Tần Tây, hơn thế, Cổ Vũ Thành đã lựa chọn huyện Bình Xuyên làm nơi đặt chi nhánh ngân hàng Giao Thông Tần Tây bên ngoài thành phố Phụng Nguyên đầu tiên. Như vậy, rất nhiều việc liên quan đến tài chính, nhà họ Phương không cần phải đến Tần Tây để giải quyết nữa, mà chỉ cần ở huyện Bình Xuyên thôi cũng có thể giải quyết xong. - Mặc dù có thể phải cần đến hai hoặc ba tháng nữa mới có thể chính thức thành lập, nhưng cậu Phương sau này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều rồi. Cổ Vũ Thành cười nói, nửa năm trở lại đây, Phương Minh Viễn đã giúp đỡ y, có thể nói là người đóng vai trò quyết định trong việc y có thể trở thành nhân vật số một của Ngân Hàng Giao Thông tỉnh Tần Tây. Chi nhánh đầu tiên bên ngoài Phũng Nguyên được đặt ở Bình Xuyên cũng coi như là có qua có lại mới toại lòng nhau . Phương Minh Viễn vui vẻ gật đầu. Việc hợp tác với Ngân Hàng Giao Thông nửa năm nay khiến hắn rất vừa ý, mặc dù nói hiện nay trong huyện Bình Xuyên, ba ngân hàng chủ chốt đều đang muốn lấy lòng y, trong việc cho vay vốn đương nhiên sẽ không , khó khăn gì, chỉ cần thủ tục đủ là được. Nhưng có Cổ Vũ Thành và mối quan hệ với ngân hàng giao thông, việc triển khai kế hạch sau này của Phương Minh Viễn sẽ càng nhanh chóng và thuân tiện.Có quan hệ tốt đẹp với Cổ Vũ Thành, áp lực trên vai Phương Minh Viễn đã giảm đi rất nhiều. Không khí trong căn phòng ngày càng vui vẻ, chủ đề nói chuyện của mọi người cũng dần dần chuyển hướng sang sự phát triển của siêu thị Carrefour. Triệu Tự An nhìn thấy Dương Quân Nghĩa nháy mắt ra dấu với mình, liền hiểu ngay, lúc này mới nói: - Cậu Phương, tôi phụ trách khu Li sơn này cũng đã được một năm, nhưng mà kinh tế ở đây vẫn chưa có khởi sắc gì, thật sự khiến tôi rất đau đầu, không biết cậu nhìn nhận ra sao về tương lai của khu Li sơn này? .