Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh

chương 72 : quốc dân danh dự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với yêu cầu này của Murayama, Phương Minh Viễn cũng hiểu rõ trong lòng. Mời mình từ Hoa Hạ đến đây , vừa xin lỗi vừa đem lại cho nhiều lợi ích,đương nhiên là có nơi cần dùng đến hắn. Chỉ có điều, lần này Phương Minh Viễn lại đã đoán trúng phần mở đầu, nhưng không đoán ra phần kết. -Tôi hy vọng cậu Phương có thể trở thành công dân danh dự của nước tôi. Murayama nói một lời mà làm người khác kinh ngạc. -Hả? Phương Minh Viễn kinh ngạc há hốc miệng, nói thực, chức danh công dân danh dự này cậu ta không lạ gì, trong kiếp trước đã từng làm thị dân vinh dự của Paris, Pháp, rất nhiều thành phố của Hoa Hạ cũng phong tặng danh hiệu thị dân vinh dự cho những người đầu tư vốn. Còn về giáo sư danh dự gì đó thì vô số. Nhưng danh hiệu quốc dân danh dự này thì là lần đầu nghe nói đến. Không chỉ Phương Minh Viễn mà ngay cả những người có mặt ở đây cũng tỏ ra kinh ngạc. Thực sự Murayama cũng không biết làm thế nào. Chủ yếu là sự việc lần trước đã khiến tình hình hiện nay có sự xáo trộn khá lớn. Không chỉ người Nhật đều biết, ngay cả đến Hàn Quốc, Nga, châu Âu và Mỹ cũng quan tâm đến việc này. Còn Hoa Hạ, nếu không phải là inte hiện nay vẫn chưa phổ biến, các phương tiện truyền thông lại nằm trong sự khống chế của chính phủ, độ quan tâm đối với nước ngoài của mọi người cũng không đủ, e rằng cũng đã sớm ồn ào lên rồi. Nếu như Phương Minh Viễn cuối cùng bị chứng minh rằng ăn nói lung tung, thì cũng không sao! Dần dần , việc này cũng mờ nhạt đi. Kết quả lại chứng minh điều Phương Minh Viễn nói là đúng, điều này đã đẩy chính phủ Nhật Bản và người dân Nhật vào tình cảnh hết sức khó xử.nếu không thể thương lượng giải quyết với Phương Minh Viễn thì người dân và chính phủ Nhật Bản, trong ánh mắt của người dân và chính phủ các nước phát triển, sẽ để lại ấn tượng vô cùng tồi tệ - đó là một dân tộc không biết cảm ơn, đó là một dân tộc lấy oán trả ơn. Điều này vô cùng bất lợi đối với vị trí của Nhật Bản trên thế giới. Cho nên nội các của Murayama đã nhiều lần bàn bạc, cuối cùng mới quyết định trao tặng danh hiệu quốc dân vinh dự cho Phương Minh Viễn, để biểu thị lòng cảm kích của người dân và chính phủ Nhật Bản đối với Phương Minh Viễn. Làm như thế này cũng có thể bịt miệng một số nhân sĩ quốc tế. -Ha ha, cậu Phương, đừng ngạc nhiên như thế. Cặp lông mày trắng của Murayama nhẹ rung và nói, -Chúng tôi rất hoan nghênh cậu Phương nhập quốc tịch Nhật Bản, nhưng chúng tôi cũng hiểu rõ, tình cảm của cậu Phương đối với Hoa Hạ rất sâu đậm, nên danh hiệu quốc dân danh dự này cũng sẽ không ảnh hưởng đến quốc tịch của cậu, nhưng có thể cho cậu một số thuận lợi, cho nên, cũng xin cậu Phương đừng từ chối tâm ý của chúng tôi. Danh hiệu quốc dân danh dự thực sự đúng như lời Murayama nói, có thể tạo cho Phương Minh Viễn rất nhiều thuận lợi, ví dụ như, hắn có thể không cần hộ chiếu mỗi khi qua lại giữa Hoa Hạ và Nhật Bản, hắn có thể tìm kiếm sự giúp đỡ của nhân viên đại sứ quấn Nhật Bản ở các nước trên thế giới. Hắn có thể gia nhập vào thượng và hạ viện của Nhật Bản, có thể yêu cầu hội kiến thủ tướng Nhật Bản bất cứ lúc nào. Có thể đi qua các khu vực cấm của Nhật Bản. Có thể đi tất cả các phương tiện giao thông ở Nhật Bản và phí sinh hoạt do chính phủ Nhật Bản chi trả. V.v và v.v. Tuy rằng, ngoài quyền hội kiến thủ tướng Nhật Bản bất cứ lúc nào ra, những cái khác đối với Phương Minh Viễn cũng chẳng là gì cả, nhưng lại thực sự khiến người ta cảm thấy thuận tiện. Nói cách khác, đã có thân phận này, Phương Minh Viễn ở Nhật Bản bất luận là sinh sống hay làm việc, so với những người ngoại quốc khác, đều sẽ tự do hơn. Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, gật đầu nói: -Thủ tướng Murayama đã nói như vậy, thì tôi cũng không dám bất kính. Chỉ có điều tôi hy vọng khi người phát ngôn của quý quốc tuyên bố tin này, có thể nói rõ một chút, từ ngữ dễ hiểu một chút, tránh để người khác có sự hiểu lầm không cần thiết. Một quốc dân danh dự, tuy không có gì to lớn cả, nhưng nếu khiến người dân hiểu lầm rằng cậu nhập quốc tich Nhật Bản, thì sự việc có thể lớn lắm. Murayama còn đề nghị phải trao tặng huy chương Hoa Cúc cho Phương Minh Viễn. Huy chương Hoa Cúc huy chương cấp cao nhất của Nhật Bản, ở Nhật Bản, do luật pháp vẫn chưa thiết lập quốc huy chính thức, do đó theo thói quen, gia huy của hoàng thất Nhật Bản –“ vân hoa cúc mười sáu cánh”, chính là huy chương hoa cúc được sử dụng làm huy chương quốc gia đại diện của Nhật Bản. Thiết kế của huy chương hoa cúc, đã tăng thêm ý nghĩa tượng trưng của bông hoa cúc, đồng thời lấy hình mặt trời làm trung tâm trên quốc kỳ, trước đây chủ yếu trao cho hoàng thất và tôn thát quý tộc, sau này cũng mở rộng trao cho những người có nhiều cống hiến cho nước Nhật. Đối với ý kiến này của chính phủ Nhật Bản, Phương Minh Viễn lại đã được gợi ý phải hỏi qua ý kiến của chính phủ Hoa Hạ, cũng chưa đồng ý ngay được. Murayama cũng không miến cưỡng, với tư cách là chính trị gia của Nhật Bản với kinh nghiệm đã trải qua cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, đi theo chính trị nhiều năm, việc lần này ông ta có thể không nhìn ra được sao, hiện nay là cính phủ Nhật Bản đặt yêu cầu với Phương Minh Viễn, tất nhiên phải theo ý của Phương Minh Viễn rồi. Hơn nữa đám người Murayama còn có một ý kiến, đó là cho dù Phương Minh Viễn cuối cùng là nằm mơ thôi, hay là do lá xăm của đền Senso-ji đãề dự đoán Nhật Bản phải có động đất lớn vào thời gian gần , dù thế nào cậu ta cũng đã không chỉ dự báo đúng ngày, mà còn rất linh nghiệm. Nhật Bản là nước có nhiều động đất, hơn nữa theo các bộ ngành có liên quan, Nhật Bản hiện nay đã bước vào thời kì sôi nổi của động đất. Lôi kéo được Phương Minh Viễn, làm như thế chắc chắn lần sau khi có động đất, cậu ta sẽ lại có thể nói trước một câu, cho dù là tài sản không thể cứu nổi, nhưng ít nhất có thể giảm được số người chết, chính phủ Nhật Bản cũng có thể có sự chuẩn bị sớm hơn. Nhưng đám người Murayama đâu biết rằng, tất cả các cuộc động đất lớn trong ấn tượng của Phương Minh Viễn, liên quan đến Nhật Bản, cũng chỉ có một lần, còn trận sóng thần quét qua phía đông Nhật Bản vào năm 2011 trong kiếp trước của cậu ta, rất xin lỗi, Phương Minh Viễn đã tái sinh rồi, cơ bản là không biết. Phương Minh Viễn tất nhiên sẽ không thể báo trước với bọn họ, cậu ta nhiều nhất cũng chỉ có thể biết trước về mười năm trước của thế kỉ trước, trong khoảng thời gian này, khủng hoảng kinh tế Nhật Bản xảy ra, còn động đất lớn thì không có. -Hai nước Hoa Hạ và Nhật Bản bị ngăn cách bởi một dải đất hẹp, tình hữu nghị kéo dài từ xa xưa. Tuy thời cận đại, Nhật Bản đã từng xâm lược Hoa Hạ, đồng thời đem đến cho người dân Hoa Hạ những tai hoạ trầm trọng. Đây là điều chính người Nhật không thể phủ nhận. Hiện nay, Nhật Bản đã trở thành một quuốc gia hoà bình và phồn vinh, do đó rất nhiều người trong chúng tôi thường quên mất sự đáng quý và không dễ có được của hoà bình. Cho nên, chúng ta nên nói cho thế hệ trẻ biết về sự tàn khốc của chiến tranh, để tránh tái diễn lỗ lầm trong quá khứ. Murayama nói một cách rất thấm thía, -Theo tôi, cậu Phương chắc chắn là người thích hợp nhất để thúc đẩy tình hữu nghị giữa hai nước, hy vọng cậu Phương có thể thực sự gánh vác trách nhiệm này, mọi người nắm tay nhau, cùng củng cố hoà bình của hai quốc gia. -Thủ tướng Murayama, dối với ý kiến của ngài, tôi tất nhiên là giơ cả hai tay đồng ý, nhưng mà, tôi lại không thể không chỉ ra rằng, hoà bình giữa Hoa Hạ và Nhật Bản, cuối cùng có thể duy trì bao lâu, trong phương diện rất lớn này, không phải trong thái độ của Hoa Hạ, mà là trong thái độ của người Nhật. Năm đó, Nhật Bản là kẻ xâm lược, Hoa Hạ là kẻ bị xâm lược, tám năm chiến tranh kháng Nhật, nhân dân hy sinh trong chiến tranh của Hoa Hạ đã vượt qua ba mươi triệu người, số người bị thương lại càng không thể đếm được, hành vi dã man của quân đội Nhật Bản ở Hoa Hạ, tội lỗi chồng chất. Nhưng sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, chúng tôi cũng không làm khó quân đội Nhật quay về nước, đối với những cô nhi Nhật Bản còn lưu lại nước chúng tôi, nhân dân chúng tôi cũng không coi là kẻ thù, mà còn nuôi dưỡng. Những thiệt hại mà chiến tranh đem lại cho Hoa Hạ, chúng tôi cũng không bắt Nhật Bản bồi thường. Điều đó là thiện ý không hơn không kém mà chính phủ và người dân nước tôi biểu hiện. Nhưng tôi rất đau lòng nhận thấy, tại Nhật Bản, rất nhiều người Nhật lại không ý thức được điều này. Trái lại còn làm cho cuộc chiến tranh xâm lược năm đó trở nên đẹp đẽ, phủ nhận khuynh hướng của tội lỗi xâm lược. Nếu bản thân người Nhật đều không ý thức được điều này thì người ngoài làm nhiều đến mấy cũng không có tác dụng gì. Trong phòng là một khoảng yên tĩnh, ai cũng không nghĩ ra rằng, không ngờ Phương Minh Viễn sẽ nói ra những lời như thế ngay trước mặt Murayama, hơn nữa lời nói có thể nói là tương đối sắc bén. -Tôi biết, thủ tướng Murayama cũng có nhận thức sâu sắc, đồng thời ý thức được nguy hiểm trong đó, cho nên, tôi chân thành hy vọng, thủ tướng Murayama có thể đảm nhiệm chức vụ vài năm nữa, để thúc đẩy quan hệ hoà bình hữu nghị và phát triển giữa hai nước Hoa Hạ và Nhật Bản. Cố gắng hết sức để tránh việc lực lượng đảng cánh hữu của quý quốc lên nắm quyền. Đẩy quan hệ của hai nước một lần nữa vảo trạng thái đối địch. Cho nên, tôi đồng ý trong phạm vi có thể, dốc hết lực mọn của tôi. Phương Minh Viễn cũng không để ý đến sự ngạc nhiên của những người khác, cứ thế nói ra. Lông mày của Murayama không ngừng rung lên, những người đang có mặt không khỏi có chút lo lắng, nhất là Miyamoto và Vũ Điền Quang Ly, tim đều nhảy ra đến cổ họng rồi. -Ha ha ha, cậu Phương quả nhiên là người không tầm thường, lời của cậu có thể nói là đã nói trúng lòng tôi. Murayama đột nhiên cười lớn. -Tôi chính là muốn mượn lời nói tốt lành của cậu Phương, hy vọng có thể ngồi trên vị trí này lâu hơn một chút. Phương Minh Viễn đứng lên, từ trong áo lấy ra một tờ giấy, đẩy đến trước mặt Murayama và nói: -Xin thủ tướng Murayama sau khi xem xong, hãy đốt nó đi. Murayama trịnh trọng cầm lấy, chỉ đưa mắt nhìn qua, sắc mặt liền biến sắc rồi nói: -Cậu Phương, cậu tính thế nào? Phương Minh Viễn lắc đầu, rồi lại gật đầu. -Tôi nghĩ, đây còn nhiều hơn là một lo lắng, nước tôi có một câu nói, không biết thủ tướng Murayama đã từng nghe thấy chưa, cẩn thận vô đại sự. Sự việc này, thà rằng tin là có. Cẩn thận hơn một chút, luôn luôn không có việc xấu. Murayama chậm rãi gật đầu, vẫy tay cho thư ký Takeda đem đến bật lửa và gạt tàn, cứ như thế đốt tờ giấy ngay trước mặt mọi người. Nói đến đây, cũng đã tương đối rồi. Không cần sự nhắc nhở của thư ký Takeda, Phương Minh Viễn cũng đã chủ động đề xuất, dưới sự dám sát của nhân viên nghiệp vụ có thể tham quan biệt thự của thủ tướng một chút không. Murayama tất nhiên là đã rất vui vẻ đồng ý. Vì còn rất nhiều việc, nên Murayama liền cáo từ. --Cậu cho ông ta xem tờ giấy có viết gì thế? Vũ Điền Quang Ly nói thầm với âm thanh cực nhỏ vào tai Phương Minh Viễn. -Ha ha, Phật nói không thể nói, không thể nói. Phương Minh Viễn bật cười ha hả nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio