Lúc này Park Gyeong Won đang đi dạo ở trong khuôn viên trường đại học Thân Hoa ngắm nhìn phong cảnh trong trường và dòng người đang tấp nập. Tất nhiên y không biết vì quyết định của y mà Tuân Ngân Hải bây giờ đang như là gà trên thớt. Sau khi học ở khoa kinh tế đại học Seoul ba năm, y tiếp tục theo học thạc sĩ ở đại học Tokoyo thêm bốn năm nữa. Tuy nói đại học Thân Hoa thành lập những năm đầu thế kỷ 20, vào khoảng năm 1907 chỉ muộn hơn đại học Tokyo khoảng mười năm, lại sớm hơn đại học Seoul đến tận mười bảy năm, là một đại học vào hàng lớn nhất Hoa Hạ. Nhưng trong con mắt của Park Gyeong Won bất luận là về phương diện nào nó đều thua xa hai đại học kể trên. Đại học Seoul là một đại học tổng hợp không những được thành lập sớm nhất ở Hàn Quốc mà có thể nói là ở toàn bán đảo Triều Tiên, tuy hơi tiếc rằng nó lại được xây dựng bởi người Nhật Bản. Nhưng từ khi chiến tranh hai miền kết thúc, sau khi Đại Hàn Dân Quốc được thành lập, đại học Seoul chính là ngôi trường đề ra phương hướng phát triển cho cả giới học thuật trong nước, và cũng là nơi đào tạo ra những lớp người có trình độ chuyên môn cao nhất Hàn Quốc, là một đại học của Hàn Quốc được xếp vị trí cao nhất trong bảng xếp loại của thế giới, được mệnh danh là “học phủ số một Đại Hàn”. Mà đại học Thủ Đô lại chỉ xếp sau đại học Tokyo về các nghành học, lại được mệnh danh là cái nôi của các nhà khoa học, và đã có mấy vị đạt được giải thưởng Noben. Trái lại, đại học Thân Hoa ở trong nước danh tiếng không bằng với hai đại học kia, cũng chẳng có vị nào có được danh hiệu đẳng cấp quốc tế. Nếu như không phải yêu cầu của tập đoàn Sam Sung và vị trí kinh tế của Thượng Hải trong bản đồ kinh tế Hoa Hạ, y thà đến hai đại học ở Bắc Kinh kia dạy học cũng không đến đây. Trình độ tiếng Hán của Park Gyeong Won không tồi, nhưng nói một cách chính xác thì tiếng Đông Bắc của y rất tốt, nếu như nói dùng tiếng phổ thông để giao tiếp thì không thành vấn đề với y, nhưng nếu như là ngôn ngữ địa phương của Thượng Hải thì lại làm y vô cùng đau đầu, vì vậy y càng hy vọng có thể đến vùng phía bắc của Hoa Hạ. Chỉ có điều quyết định của tập đoàn Sam Sung y lại không thể nào kháng nghị lại được, vì thế y chỉ có thể ngoan ngoãn đến Thượng Hải dốc sức chuẩn bị vì sự mở rộng thị trường của tập đoàn Sam Sung sau này. Tập đoàn Sam Sung đối với thị trường Hoa Hạ rộng lớn có thể nói là đã sớm nhòm ngó rồi, so với những quốc gia phát triển hao tâm tổn sức đi đấu đá với mấy doanh nghiệp có tiếng để phân chia chút thị trường thì chi bằng tận dụng trước khi thị trường Hoa Hạ mở cửa tiến vào để chiếm thị trường trước tạo lợi ích to lớn cho tập đoàn, có thể lấy đây là cơ sở để cạnh tranh với các quốc gia Âu Mỹ phát triển kia. So với các nước Âu Mỹ, các doanh nghiệp Hàn Quốc khi tiến vào thị trường Hoa Hạ vẫn có chút ưu thế vượt trội. Đầu tiên bên trong Hoa Hạ có người dân tộc Triều Tiên, sau khi hai nước xây dựng quan hệ ngoại giao, có một số lượng lớn người Hoa Hạ đến Hàn Quốc làm việc, điều này cũng giúp cho người hàn Quốc có thể hiểu hơn về Hoa Hạ. Thứ hai, văn hóa Hàn Quốc và Hoa Hạ có thể nói là cùng một khởi nguồn, đói với xã hội Hoa Hạ, người Hàn Quốc tất nhiên là hiểu rõ hơn người Tây, thứ ba, thứ ba chính là vị trí địa lý giữa Hàn Quốc và Hoa Hạ, tất nhiên Hàn Quốc chiếm ưu thế lớn. So với những nước Âu Mỹ, ở thị trường Hoa Hạ, đối thủ lớn nhất của Sam Sung chính là những doanh nghiệp Nhật Bản kia! Còn về những doanh nghiệp Hoa Hạ, Sam Sung vốn chẳng coi ra gì! Những doanh nghiệp vẫn cố gắng bám lấy cái kế hoạch kinh tế chết kia không chịu buông tay, ngày này qua ngày khác sinh ra những sản phẩm lạc hậu, căn bản là không thể nào tạo nên được một chút nguy cơ nào cho tập đoàn Sam Sung! Chỉ có mấy doanh nghiệp tư nhân tuy rằng quy mô thì còn thua xa Sam Sung nhưng lại có sức sống mãnh liệt! Nhưng Park Gyeong Won cũng không cho rằng nó có thể giống với Sam Sung, làm ăn trong mười mấy năm cuối cùng có thể trở thành một tập đoàn khổng lồ có số vốn lên tới mấy chục tỷ đô la Mỹ. Theo y, trong tương lai Hoa Hạ sẽ trở thành nơi cung cấp nguyên liệu và là thị trường tiêu thụ cho các doanh nghiệp Hàn Quốc. “Đường đường là đại học hạng nhất mà đến cái nhà ở cho giáo viên cũng không nên hồn, thật là không thể tưởng tượng được!” Park Gyeong Won thầm khinh miệt trong lòng, từ điểm này có thể thấy đại học Thân Hoa không hề coi trọng việc ăn ở của giáo viên, nhà ở của giáo viên mà còn không bằng ký túc xá của sinh viên Hàn Quốc! Cần phải biết ở Hàn Quốc, các ký túc xá thông thường chỉ có hai người một phòng, còn ở đây có là giáo viên cũng phải ở hai người một phòng! Xem ra, tin đồn sinh viên Hoa Hạ ở chung sáu đến tám người một phòng có đến 80% là sự thật rồi! Park Gyeong Won có chút không thể tưởng tượng nổi, một cái phòng bé tí xíu mà nhét đến tám người thì sẽ ra cái gì! Dù nói rằng trong sự nghiệp học hành cũng không nên quá chú trọng đến chuyện hưởng thụ, nhưng trong một phòng mà tám người thế chẳng phải là hoàn toàn không có chút không gian riêng tư nào sao? Hơn nữa tính cách mỗi người một khác, nếu như gặp phải một vài người có tính cách quái dị, như thế chẳng phải là đen đủi sao! Park Gyeong Won đột nhiên nhớ tới một đoạn cổ văn của Hoa Hạ mà mình đã từng đọc qua đại ý nghĩa là “trời đất đem hết trách nhiệm đẩy cho con người, con người phải khổ tâm, khổ trí, chịu đựng đói rét mới rèn luyện được tính nhẫn. Có lẽ đây chính là nguyên nhân của mọi chuyện kia? Nhưng trước đây Park Gyeong Won cũng đã từng ghé qua mấy tâng lầu dành cho lưu học sinh của đại học Thân Hoa, nơi đó lại hoàn toàn không tồi, so với ký túc xá của Hàn Quốc cũng không hề kém cạnh. Y lại nhớ tới trước khi y tới Hoa Hạ, những tin tức mà y nghe được từ những người dân tộc Triều Tiên sống tại Hoa hạ, ở Hoa Hạ, người nước ngoài là số 1, quan chức là số hai, người giàu là số ba còn lại chỉ là cỏ rác! Park Gyeong Won không nhịn nổi cười, nếu như thật sự là như vậy, vậy thì Hoa Hạ chính là thiên đường của người nước ngoài rồi! Đúng vào lúc Park Gyeong Won đang đi dạo ở sân trường, đoàn người Phương Minh viễn đã đến bên bờ sông Hoàng Phố. -Ngày đầu tiên đến báo danh mà lại xảy ra chuyện này, thật là làm người ta thấy mất hứng! Tôi không muốn học ở đại học Thân Hoa nữa! Triệu Nhã kéo cánh tay Phương Minh Viễn bĩu môi nói. Vốn có tâm trọng rất tốt đều đã bị làm cho hết hứng thú rồi! Nếu như sớm biết thế cô đã không đến đại học Thân Hoa mà đi dùng Phương Minh Viễn và Lưu Dũng đến đại học Cộng Tế rồi! -Tiểu Nhã, đừng có bực bội vì một lũ đầu heo đó! Phương Minh Viễn chỉ về phía trước nói: -Bên kia chính là tháp Oriental Pearl TV Tower mà mấy người vẫn muốn nhìn thấy đấy! Triệu Nhã và Phùng Thiện nhìn theo hướng tay của Phương Minh Viễn chỉ nhìn thấy cần trục hình tháp san sát,nhưng cái hiện lên rõ nhất vẫn là Oriental Pearl TV Tower cao 486m, là tòa tháp cao nhất châu Á. Mà vào lúc này tòa tháp Kim Mậu, là tòa tháp cao nhất Hoa Hạ sau này vẫn đang trong quá trình thiết kế. Tổng bộ siêu thị Carrefour tuy cũng ở khu vực phố đông nhưng từ đây lại không thể nhìn thấy được. -Thiện Thiện, Oriental Pearl TV Tower cao thật đấy! Ah Minh Viễn trong tòa nhà đó có một nhà ăn xoay vòng, phải không? Triệu Nhã nói về Oriental Pearl TV Tower -Đúng vậy, hình như nó nằm ở độ cao hơn 260m, nghe nói có thể cùng lúc chứa được hơn ba trăm khách, sao, có muốn vào đó dùng cơm không? Phương Minh Viễn tiện miệng hỏi nhưng ánh mắt lại nhìn những công trình kiến trúc ở bến Thượng Hải. Là một khu vực đã từng là tô giới của Anh và Pháp, bến Thượng Hải là một trung tâm mậu dịch ngoại thương rất phát đạt. Có rất nhiều ngân hàng nước ngoài và ngân hàng Hoa Hạ đều đóng đô tại đây, làm cho nơi đây được mệnh danh là “phố tài chính của Thượng Hải” và là “Wall Street” của Phương Đông. Những ngân hàng nước ngoài và những hiệu buôn phương tây được xây dựng ở đây dẫn đến có rất nhiều khu vực nơi thì xây dựng theo phong cách kiến trúc Gothic, nơi thì xây dựng theo phong cách La Mã, Baroque, rồi nào là phong cách cận đại, phpng cách Ấn Độ, rồi Đông Tây kết hợp...nên nơi đây được mệnh danh là khu quần thể kiến trúc vạn quốc. Những tòa nhà này trong quá khứ đều từng thuộc về những công ty nước ngoài hiển hách đóng tại Hoa Hạ, sau khi nước cộng hòa dân chủ được thành lập những công trình này đều được quốc hữu hóa, được các đơn vị của nhà nước trưng dụng. Nhưng Phương Minh Viễn biết, trong tương lai không xa, có thể là trong vòng năm tới mười năm tới, đại bộ phận những tòa nhà này sẽ đều được chuyển nhượng lại cho những doanh nghiệp buôn bán sử dụng, trong đó phần lớn đều làm trong lĩnh vực tài chính. Vì vậy gọi nơi đây là ‘phố tài chính” Thượng Hải năm đó đối với đại đa số các công ty mà nói, bến Thượng Hải là một vùng đất vàng. Có được một miếng đất ở đây, không chỉ tượng trưng cho nguồn lực tài chính dồi dào mà nó còn tượng trưng cho cả thân phận! Hiện nay không thể có hoàn toàn quyền sử dụng đất, nhưng nếu như có thể tiến vào một trong số các tòa nhà này điều đó cũng đã tượng trưng cho sức mạnh của công ty rồi! Đối với những người nước ngoài thì lại càng là như vậy! Phương Minh Viễn thầm tính toán trong lòng, đem toàn bộ những tòa nhà này thu vào túi mình, đó tất nhiên là chuyện không tưởng, chưa nói đến chuyện chính quyền thành phố Thượng Hải có đồng ý hay không, cho dù bọn họ không có ý kiến gì nhưng làm như vậy thật sự là có chút quá lộ liễu! Huống hồ gì trong những công trình này có không ít đều đã bị các cơ quan nhà nước sử dụng, ví dụ như tòa nhà của Hải quan và tòa nhà của cục ngoại thương, Phương Minh viễn không tin là mình có đủ sức để thuyết phục hai cơ quan này đi khỏi tòa nhà để nhường nó cho mình. Nhưng nếu chỉ là lấy một vài trong số đó, trước tiên thu vào túi mình, sau này cho dù là tự mình dùng hay cho các công ty khác thuê đều chắc chắn không thể lỗ vốn được! Lần này, thu hoạch tại Nhật Bản thật sự là rất đậm, trừ đi phần trả vốn cho Asohon Kagetsu và Lâm Liên, rồi một ít tiền vốn dùng để mua lại cổ phần của những công ty do Nhật đầu tư thì số còn lại trong tay Phương Minh Viễn vẫn là một con số khổng lồ, điều này cũng là một nỗi khổ, Phương Minh Viễn không thể không tìm đường quay vòng cho nó. Những công trình kiến trúc có lịch sử lâu đời này đúng là một sự lựa chọn không tồi. Vậy thì chọn tòa nhà trước đây từng là trụ sở giao dịch của sở giao dịch chứng khoán HSBC, sau này là tổng bộ của ngân hàng Phố Đông, năm đó số tiền để xây dựng nó lên đến tám triệu lượng bạc, được mệnh danh là công trình kiến trúc thanh lịch nhất từ kênh đào Suyê tới eo biển Bering thì sao nhỉ? Hay là chọn tòa nhà mười tám tần vốn là trụ sở của Ngân hàng Macquarie, nơi đây từng là tổng bộ của ngân hàng Chartered Anh quốc ở Hoa Hạ. Hay là chọn mua tòa nhà hai sáu tầng vốn là địa chỉ buôn bán của Old Sassoon, sau này trở thành tổng bộ của ngân hàng công Thương Hoa Hạ nhỉ? -Này, Anh Minh Viễn! Bên tai truyền đến tiếng của Phùng Thiện với giọng điệu bất mãn. -Anh lại như người mất hồn rồi!