Lưu Thiệu bước hai bước là đã vào trong phòng y tế, chỉ thấy mấy sinh viên nữ đi theo Tiểu Lệ đang nói không ngừng. Các y tá của trường đang ở bên cạnh khuyên can. Phương Minh Viễn và Lưu Dũng ngồi ở trên ghế với vẻ mặt bình thản, ung dung ngồi nghe, nói đi nói lại chẳng qua cũng chỉ là nói hắn thật quá đáng và muốn đến ban giám hiệu nhà trường tố cáo hắn, nhưng vì có các y tá ở đây nên không ai dám nói ra những ngôn từ xấu. -Tất cả đang làm gì vậy? Đây là phòng y tế của trường, không phải nơi đầu đường xó chợ để các cô các cậu tùy ý tranh cãi! Cãi nhau ầm ĩ, còn ra thể thống gì nữa! Một tiếng quát của Lưu Thiệu làm các nữ sinh im bặt. Phương Minh Viễn thở phào một cái, cuối cùng tai hắn cũng được yên. -Viện trưởng Lưu, sao ngài lại đến đây? Nữ y tá cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đều là con gái, cô cũng không can ngăn nổi, đúng vào thời điểm quan trọng nhất thì may sao Lưu Thiệu đến! -Viện trưởng Lưu! Lưu Dũng vội vàng đứng dậy. Lưu Thiệu nhìn Lưu Dũng, lại nhìn Phương Minh Viễn đang uể oải đứng dậy, chau mày nói: - Lưu Dũng, không phải tôi bảo em về tiếp tục học huấn luyện quân sự sao? -Thầy giáo Lưu, em chào thầy. Em là bạn học của Lưu Dũng, thầy xem bộ dạng hiện nay của bạn ấy có thể lập tức về học được sao ạ? Là em đưa bạn ấy đến phòng y tế để kiểm tra, xem xem có bị nội thương gì không! Phương Minh Viễn nói. -Ở trường của chúng em khi trước cũng có một bạn đánh nhau với mấy người ngoài trường, khi quay lại trường vẫn không sao, nhưng đến chiều, lúc tan học thì xảy ra chuyện. Khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói là bạn ấy bị chảy máu bên trong, nếu đưa đến chậm chút nữa là vô phương cứu chữa! Cho nên cẩn tắc vô áy náy, em đưa bạn ấy đến đây để khám qua cho chính xác. -Cậu là sinh viên khoa nào? Lưu Thiệu trong lòng có chút xao động, giọng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. -Em là Phương Minh Viễn, là sinh viên năm nhất khoa kinh tế và quản lý. Thầy là…? Phương Minh Viễn nói. -Tôi là chủ nhiệm khoa thương mại quốc tế Lưu Thiệu! Lưu Thiệu đưa tay ra với vẻ mặt vui vẻ, quả nhiên không ngoài dự đoán, đây chính là tân sinh viên khác do tập đoàn Carrefour giới thiệu tới. -Em chào thầy Lưu! Phương Minh Viễn nắm tay Lưu Thiệu nói. -Các cậu lại xảy ra chuyện gì vậy? Lưu Thiệu nhìn hai bên, lúc này mấy nữ sinh đã đi ra bên ngoài. Chủ nhiệm khoa đến, đây không phải là chuyện nhỏ. -Chủ nhiệm Lưu, chúng em tới thăm bệnh nhân, đến cửa thì nghe thấy các bạn ấy đang đe dọa Nhạc Thiên! Tiểu Lệ lập tức nói ngay. -Các bạn ấy đã đánh người ra nông nỗi này, không ngờ lại còn mặt mũi đến đây! Thật sự là vô cùng quá đáng! -Em là… Lưu Thiệu nhìn cô từ trên xuống dưới, gương mặt trông rất quen, nhưng do trang điểm đậm quá nên nhận không ra. Tiểu Lệ cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: - Em là Lăng Lệ, sinh viên khoa ngoại ngữ, mẹ của em làm ở bệnh viện Hoa Đông, là… -À, ta nhớ ra rồi, cháu là con gái của anh Lăng? Lưu Thiệu bỗng nhớ ra nói. -Bác Lưu, bác làm chủ giúp cháu vụ này đi! Lăng Lệ nhìn lướt qua Phương Minh Viễn với vẻ đắc ý. Lưu Thiệu trong thâm tâm có chút khó xử. Mẹ của Lăng Lệ là chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện thuộc đại học kinh tế cộng đồng Hoa Đông, là một chuyên gia rất giỏi. Cha Lăng Lệ cũng là giáo viên của trường, đã làm việc với Lưu Thiệu hơn mười năm, hiện tại đang là Tổng giám đốc công ty y dược Wholesale, cũng có chút tiếng tăm. Lưu Thiệu có người cháu gái đã được giới thiệu vào làm ở bộ phận tài vụ của công ty này. Sự việc lần này làm sao có thể vì chuyện của cháu gái ông ta mà bị ảnh hưởng được chứ? -Lăng Lệ, cháu có quan hệ gì với mấy cậu bạn kia? Lưu Thiệu nói với vẻ mặt nghiêm túc. Lăng Lệ không khỏi có chút nhăn nhó, tuy đến năm 1995, chuyện tình cảm yêu đương trong các trường đại học chỉ cần không đến mức phải ảnh hưởng đến “tính mạng”, bình thường nhà trường cũng không quản lý nổi, phần lớn là mắt nhắm mắt mở. Nhưng Lưu Thiệu cũng xem như là bạn của cha cô, lại quen biết mẹ cô, chuyện này mà nói ra… -Bạn ấy là bạn gái của người này. Em vừa nghe các bạn này gọi bạn ấy là chị dâu! Phương Minh Viễn đứng bên cạnh chậm rãi nói. -Cậu! Lăng Lệ tức giận chỉ tay vào Phương Minh Viễn, không biết nói gì cho phải. Nhận không được, mà không nhận cũng không được. -Chuyện này mẹ của cháu có biết không? Lưu Thiệu sắc mặt trầm xuống nói. -Cháu không cần can dự vào việc này! Trở về lớp học đi! -Bác Lưu! Lăng Lệ lắc lắc tay Lưu Thiệu, muốn nói thêm. Lưu Thiệu đưa mắt nhìn Lăng Lệ, bỏ tay cô ra rồi nói: -Đừng quấy rối! Dẫn bạn của cháu ra ngoài đi! Một Lý Nghĩa Long đã đủ phiền, nay nếu lại thêm Lăng Lệ chọc giận, sự việc chắc chắn sẽ càng khó giải quyết hơn. Lăng Lệ không khỏi có chút kinh ngạc. Lưu Thiệu thấy cô bất động, lại liếc mắt nói: - Chuyện này sau khi chúng ta điều tra xong sẽ xử lý công bằng với cả hai bên. Cháu không liên quan gì đến chuyện này, nên về đi. Lăng Lệ trong lòng tuy rằng không muốn, nhưng Lưu Thiệu đã nói như vậy, nếu còn dùng dằng không đi, vậy chẳng phải muốn làm giảm uy tín của ông ta hay sao? Vậy là cô chỉ có thể miễn cưỡng dẫn theo nhóm bạn gái đang thở phào nhẹ nhõm đi. Nữ y tá gật đầu với Lưu Thiệu, cũng đi ra ngoài. Lưu Thiệu đưa tay qua đóng cửa lại. Mấy người Lạc Thiên lúc này trong lòng đã biết có sự không ổn, đương nhiên, Lưu Thiệu cũng không phải đứng cùng lập trường với mấy người họ, nếu không ông ta đã không đuổi nhóm Lăng Lệ đi. -Cậu Phương, cậu Lưu, ban nãy tôi đã nghiêm khắc phê bình Lý Nghĩa Long, anh ta đã nhận ra sai lầm của mình, tôi cũng đã bảo anh ta đến nhận lỗi với Lưu Dũng, nhưng không nghĩ rằng các cậu lại ở đây. Lưu Thiệu tươi cười nói. -Chuyện này tôi sẽ báo cáo lại với nhà trường, sẽ có lời giải thích với các cậu! Còn bây giờ Lưu Dũng vẫn nên đến phòng y tế khám trước đi! Phương Minh Viễn nhìn Lưu Thiệu thật kỹ, nếu muốn yên ổn làm việc ở đây lâu dài, ít nhất cũng phải tuân thủ quy định, làm việc có nguyên tắc. Trong trường hợp này, tổng thể hắn thấy kính trọng sự công bằng của ông ta. - Nếu thầy giáo Lưu đã nói như thế, vậy được rồi, em tin thầy, tin nhà trường sẽ cho chúng em một kết quả công bằng. Vậy chúng em… Phương Minh Viễn còn chưa nói xong, cửa phòng lại một lần nữa bị mở mạnh ra, hai cảnh sát tiến vào. Đi đầu là một người trung niên, ông ta nhìn mọi người, lạnh lùng nói: - Ai là Lưu Dũng? Lưu Thiệu biết người này, là đồn trưởng đồn công an gần trường, Mạnh Xuân Thanh, phụ trách việc trị an ở trong trường. -Đồn trưởng Mạnh, anh tìm Lưu Dũng làm gì? Lưu Thiệu trong lòng thoáng có dự cảm không hay, sự việc chỉ sợ sẽ phát triển theo hướng mà ông ta không thể khống chế nổi. -Chúng tôi được người trong trường báo Lưu Dũng đánh bạn ở trong trường, làm năm sinh viên bị thương, vi phạm điều lệ quản lý an ninh trật tự, vì vậy chúng tôi đến để điều tra! Mạnh Xuân Thanh cũng nhận ra Lưu Thiệu, giọng nói dịu hơn một chút. -Viện trưởng Lưu, anh tới đây thăm những sinh viên bị thương sao? Nghe nói Lưu Dũng là sinh viên thuộc khoa của anh? Cơn tức trong lòng Lưu Thiệu bốc lên ngùn ngụt. Là ai? Muốn làm lớn chuyện sao? Không ngờ còn lôi cả cảnh sát vào chuyện này! -Chú cảnh sát, cậu ta chính là Lưu Dũng! Năm người chúng cháu đều bị cậu ta đánh bị thương! Lạc Thiên như nhặt được của quý vội vàng chỉ vào Lưu Dũng nói to. Mạnh Xuân Thanh xoay người, nhìn Lưu Dũng vẫn đang mặc quân phục, cười gằn nói: - Cậu chính là Lưu Dũng? Vẫn đang là học sinh, sao lại không biết quý trọng cơ hội này để mà học tập! Cậu có biết căn cứ theo pháp luật của nước chúng ta, đánh người sẽ bị tạm giam không? Còn nếu tình tiết nghiêm trọng thì sẽ thành tội phạm! Tội cố ý gây thương tích, nhẹ cũng phải chịu dưới ba năm tù có thời hạn! -Đồn trưởng Mạnh, tôi nhớ rõ pháp luật còn có quy định, loại gây thương tích này là trái luật pháp, nhưng những thương tổn do phòng vệ chính đáng và phòng vệ trong tình huống nguy cấp thì không phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp luật gì! Lưu Dũng thản nhiên trả lời lại. -Hơn nữa bản thân là người chấp hành pháp luật, vi phạm pháp luật, tội càng nặng hơn! Mạnh Xuân Thanh sợ run một chút, y có lẽ không ngờ rằng Lưu Dũng không những không sợ mà còn phản bác lại lời y nói. - Cậu là cảnh sát hay tôi là cảnh sát! Có phải phạm tội hay không, cậu quyết định hay là tôi quyết định! -Phạm pháp hay không, không phải do ông quyết định, cũng không phải do tôi quyết định! Mà là do pháp luật quyết định! Lưu Dũng kịch liệt chống đối lại. -Cảnh sát thì sao? Cảnh sát thì không mắc sai lầm sao? Năm ngoái vài vị cảnh sát tỉnh Tần Tây còn bị bắn chết đó thôi! -Ở đây tôi chính là pháp luật! Tôi nói thế nào thì là thế đó! Mạnh Xuân Thanh gào to. -Bắt cậu ta lại cho tôi! Đưa về sở xét hỏi! Tôi muốn cậu ta hiểu thế nào là pháp luật! Viên cảnh sát đi theo y lập tức tiến lên. -Đồn trưởng Mạnh! Lưu Thiệu vội bước lên chặn ở giữa, nói lớn. -Đây là trường học! Trước khi sự việc chưa được làm rõ ràng, tôi không cho phép anh đưa học sinh của tôi đi! Mạnh Xuân Thanh mím môi giận dữ nói: - Viện trưởng Lưu, anh cũng thấy rồi đó, cậu ta không những khăng khăng không chịu nhận hành vi phạm tội của mình, lại còn gây rối, khiêu khích đến danh dự của cảnh sát, đây là thái độ gì? Là hành vi vô tổ chức, vô kỷ luật, coi khinh Đảng, chính phủ và pháp luật! Loại hành vi này phải bị nghiêm trị! Nếu không, xã hội này còn có trật tự sao? Phương Minh Viễn không khỏi khâm phục sâu sắc. “ Hành vi vô tổ chức, vô kỷ luật, coi khinh Đảng, chính phủ và pháp luật”, có thể nói một hơi dài như vậy cũng không phải là chuyện dễ, hơn nữa nói được theo đúng thứ tự như vậy, người này đúng là một nhân tài! -Đồn trưởng Mạnh, xin hỏi ông là Chủ tịch nước sao? Phương Minh Viễn đứng bên cạnh lạnh lùng cười nói: -Hay ông là người phụ trách cao nhất của tòa án tối cao? -Nói nhảm! Cậu không có mắt à? Tôi là cảnh sát! Mạnh Xuân Thanh giận dữ nói. -Ô, ông là cảnh sát à? Tôi còn tưởng ông là người lãnh đạo tối cao của quốc gia chứ. Ngay cả Thành ủy của thành phố Thượng Hải cũng không nói ông ấy chính là pháp luật, còn muốn nghiên cứu chế độ tập trung dân chủ, tập thể quyết sách. Uy phong của ông còn cao hơn ông ấy, tôi còn tưởng rằng ông là người lãnh đạo của quốc gia cơ đấy. Phương Minh Viễn không nề hà gì bèn nói. -Nói bậy! Mạnh Xuân Thanh chửi ầm lên. -Viện trưởng Lưu, em nói Thành ủy của thành phố Thượng Hải nghiên cứu chế độ tập trung dân chủ, ông ấy bảo em nói bậy! Phương Minh Viễn đập hai tay vào nhau, nói với vẻ ngây thơ.