Khác với người trong nước, trong mắt người nước ngoài, nếu có thể đưa ra đề nghị có ích, thì đương nhiên phải có thưởng, nhất là lúc này, Phương Minh Viễn vẫn chưa phải cổ đông của tập đoàn Nokia, thì việc này càng không thể xem nhẹ. Có lẽ cũng sẽ có người nói: - Phương Minh Viễn cũng chỉ đưa ra một cái đề nghị đổi vỏ điện thoại đơn giản mà thôi, cần phải nghiêm trọng tới mức thảo luận làm sao để tạ ơn hắn sao? Chuyện này cũng giống như một câu chuyện xưa vậy, người thợ sửa chữa khi sửa chữa máy móc vận chuyển, chỉ mở ra và bỏ đi hai cuộn dây, máy móc lại hoạt động bình thường. Người thợ sửa chữa này đòi thù lao 1000 đô la, có người không phục, cho là chỉ làm một việc đơn giản như vậy, sao có thể lấy giá cao như vậy. Bạn có biết người thợ sửa chữa nói thế nào không? Người thợ sửa chữa đó nói: - Bỏ đi hai cuộn dây, việc này chỉ đáng giá một đô la, nhưng tiền công cho việc tìm ra nơi nào để bỏ hai cuộn dây, lại đáng giá 999 đô la! Đổi vỏ điện thoại tuy đơn giản, nhưng nếu không có ai nhắc tới, cả tập đoàn Nokia cũng không biết phải cần bao lâu mới nghĩ ra ý kiến này. Cho nên các thành viên Hội đồng quản trị, đối với ý kiến của Ollila, đều không có dị nghị gì. Cuối cùng, tập đoàn Nokia đồng ý, nếu chiến thuật đổi vỏ thành công trên thị trường các quốc gia, các nghiệp vụ điện thoại mới nhất, sẽ cho Phương Minh Viễn toàn quyền mua sắm. Hơn nữa, nếu tập đoàn Carrefour muốn mua điện thoại, nhất định sẽ cho cái giá ưu đãi! Phương Minh Viễn trong lòng vui mừng không thôi, vụ mua bán này, thoạt nhìn có vẻ không lời, nhưng Phương Minh Viễn lại biết rõ, trong tương lai, thị trường vỏ điện thoại vô cùng nóng, chạm vào là bỏng tay, hơn nữa cho dù tới mười năm sau, thị trường vỏ điện thoại vẫn mang lại lợi nhuận ổn định. Tuy rằng chút tiền đấy đối với hắn mà nó, cũng chẳng đáng là gì, nhưng ít nhất sẽ mang lại việc làm cho nhiều người trong nước. Cuối cùng là đề tài quan trọng nhất cần thảo luận, là vấn đề Nokia có hợp tác với nhà họ Phương xây dựng nhà máy ở Hoa Hạ không. Về chuyện này, kỳ thật nửa năm trước khi Phương Minh Viễn tới Phần Lan, nhà họ Phương đã chính thức đề xuất với tập đoàn Nokia. Thế nhưng Hội đồng quản trị Nokia đối với vấn đề này vô cùng thận trọng, mãi cho đến khi Phương Minh Viễn tới Phần Lan, cũng không đưa ra kết quả chính thức. Ollila trước buổi trưa cũng đã thảo luận với Phương Minh Viễn về vấn đề này, làm Phương Minh Viễn giật mình là, tập đoàn Nokia sở dĩ chậm chạp không đưa ra quyết định chính thức, là vì tập đoàn Nokia nghi ngờ về tính nghiêm túc và ổn định của chính sách thuế Hoa hạ. Là một xí nghiệp sản xuất điện thoại nổi danh, tập đoàn Nokia ở Hoa Hạ cũng rất được hoan nghênh, không ít chính quyền địa phương đều vươn cành ô-liu về phía tập đoàn Nokia, hy vọng tập đoàn Nokia có thể xây dựng nhà máy sản xuất điện thoại di động ở địa phương mình. Mà những điều kiện họ đưa ra, cũng cực kỳ thuận lợi cho tập đoàn Nokia, thậm chí có thể nói là thái quá. Chẳng những phê duyệt cho phép sử dụng đất, mà còn giảm thuế ít đi nhiều so với quy định. Điều này khiến cho các thành viên Hội đồng quản trị tập đoàn Nokia ít nhiều có chút không yên tâm. Dù sao đối với một xí nghiệp mà nói, vẫn thích một địa phương pháp luật chặt chẽ hơn, thu thuế ổn định, mà không phải một nơi có thể tùy ý điều chỉnh thuế theo hoàn cảnh. Bởi vì cho dù hôm nay Chính phủ quốc gia này có thể thu thuế xí nghiệp ít, nhưng ai biết đâu được tới ngày mai, họ có thu thuế với mức giá trên trời không! Đã như vậy, còn không bằng tới những quốc gia thu thuế ổn định, ít nhất có thể dự liệu về lợi nhuận trong tương lai. - Cậu Phương, Chính phủ quốc gia cậu hiển nhiên không ý thức được, thị trường lớn và nguồn lao động giá rẻ của quý quốc, mới là chỗ các xí nghiệp các quốc gia khác chú ý nhất! Chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù các cậu có thu thuế nhiều hơn, người ta cũng sẽ chen chúc nhau mà đến. Còn nếu không đảm bảo được lợi ích cho họ, cho dù quý quốc có miễn thuế, chỉ sợ cũng không có ai dám đến! Ollila nêu ra một số ví dụ, để chứng minh quan điểm của ông. Đối với kết luận này của Ollila, Phương Minh Viễn rất tán thành. Ở kiếp trước, hắn cũng đã từng nghe qua ý kiến như vậy. Một số nhà kinh tế học nước ngoài đã từng nói qua về hiện tượng như vậy, theo số liệu thống kê của bọn họ cho thấy, ở Hoa Hạ, trong khoảng thời gian ưu đãi xí nghiệp, thuế tuy đã rất thấp, nhưng ngay cả sau khoảng thời gian ưu đãi dành cho xí nghiệp, thuế lại còn thấp hơn. Nguyên nhân của chuyện này là, xí nghiệp hoàn toàn có thể thông qua các xí nghiệp liên quan có định giá bất hợp lý, mà có mức thuế nằm giữa thuế cao và thuế thấp. Điều này cho thấy, chính sách ưu đãi thuế, với các xí nghiệp nước ngoài mà nói, không phải điều bọn họ coi trọng nhất. Thứ này, đối với họ, có thì đương nhiên là tốt, mà không có thì cũng chẳng sao. Bộ Thuế vụ Hoa hạ, mất công sức ở việc ưu đãi thuế, ngược lại không có hiệu quả bằng việc đề cao hiệu suất công tác của chính mình, giảm bớt các loại thu phí không hợp lý, cung cấp phục vụ tốc độ cao cho các xí nghiệp. Mà Chính quyền địa phương cũng không cần phải suốt ngày suy nghĩ đến việc ưu đãi thuế, mà nên bắt đầu nghiên cứu về chiến lược thu hút đầu tư, tìm hiểu về tâm lý của các nhà đầu tư nước ngoài, thì sẽ có hiệu quả thu hút đầu tư nước ngoài hơn. Hơn nữa phải ngăn chặn lợi nhuận bất chính của các xí nghiệp liên quan. Nếu không, điều này về lâu dài sẽ làm cho các xí nghiệp nước ngoài càng ngày càng thêm tham lam. Cuối cùng, Chính quyền địa phương ngoài việc xử lý vấn đề việc làm, còn cần chú ý tới tăng trưởng thu nhập từ thuế nữa. Nếu không sẽ gây ra hậu quả bởi ô nhiễm môi trường, mà cái được không bù được cái mất. Phương Minh Viễn trong cuộc họp, đặc biệt chú trọng trình bày chính sách thu hút đầu tư của tỉnh Tần Tây, trong đó được nhắc tới chủ yếu là thành phố Phụng Nguyên. Hắn liệt kê vài ưu thế lớn nếu đầu tư ở tỉnh Tần Tây. Thứ nhất, thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây là khu giao thông then chốt của khu trung tây Hoa Hạ, bất kể là đường cái, hàng không hay đường sắt đều mười phần tiện lợi, hơn nữa có đường sắt Âu – Á tồn tại, cho dù là từ hướng đông vận chuyển tới bờ biển, hay là từ hướng tây thông qua Trung Á tới Châu Âu, hay dùng tỉnh Tần Tây làm trung tâm, vận chuyển đi cả nước đều nhanh chóng và tiện lợi. Thứ hai, tỉnh Tần Tây mấy năm vừa rồi, đã có rất nhiều xí nghiệp Hong Kong tới, điều này nói lên rằng chính sách thu hút đầu tư của chính quyền địa phương rất tốt. Thứ ba, vùng duyên hải Đông Nam Hoa Hạ, là nơi tập trung của xí nghiệp nước ngoài, giá cả nguồn lao động so sánh với lúc trước, đã tăng lên không ít, hơn nữa theo kinh tế vùng này phát triển, giá cả nguồn lao động, cùng với phí tổn vận chuyển của các xí nghiệp, khẳng định sẽ cùng nhau tăng lên, có lẽ chỉ trong vòng mấy năm nữa thôi, rất nhiều xí nghiệp sẽ gặp phải vấn đề khi di chuyển về phía Tây. Thứ tư, thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây, là một trong những thành phố tập trung nhiều trường cao đẳng và đại học nhất Hoa Hạ, gần bằng Bắc Kinh và các thành phố xung quanh, từ chuyện này sẽ cung cấp đủ nhân tài có tố chất tốt cho các xí nghiệp. Mà với những nhân tài trình độ ngang nhau, ở vùng duyên hải Đông Nam, tiền lương của bọn họ so với ở tỉnh Tần Tây cao hơn 50%, thậm chí con số này có thể lớn hơn nữa. Thứ năm, trong tỉnh Tần Tây, thật ra vốn đã có rất nhiều xưởng chế tạo đồ điện tử, có rất nhiều công nhân lành nghề, những người chỉ cần huấn luyện đơn giản thêm một lần nữa, là hoàn toàn có thể đạt tới yêu cầu cần thiết để làm việc cho dây chuyền sản xuất Nokia, điều này là quan trọng nhất, vì có thể tiết kiệm phí huấn luyện công nhân mới cho xí nghiệp. Hơn nữa nếu trong tương lai định mở rộng dây chuyền sản xuất, không phải lo lắng tới vấn đề không tuyển đủ công nhân trong thời gian ngắn. Thứ sáu, tỉnh Tần Tây là đại bản doanh của nhà họ Phương ở Hoa Hạ, cho tới nay hầu hết sản nghiệp của nhà họ Phương vẫn tập trung ở tỉnh Tần Tây. Nhà họ Phương có quan hệ cực kỳ tốt đẹp và uy tín rất lớn với Chính quyền địa phương. Nếu công ty mà nhà họ Phương và tập đoàn Nokia chung vốn thành lập ở tỉnh Tần Tây, thì ưu đãi tỉnh Tần Tây đưa ra, các tỉnh khác tuyệt đối không thể bằng được. Phương Minh Viễn sau khi nêu ra sáu ưu thế này, lập tức khiến cho các thành viên Hội đồng quản trị cảm thấy hứng thú. - Các vị thành viên Hội đồng quản trị, những ưu thế cậu Phương vừa nêu đây, quả thực là có thật. Hơn nữa theo như tôi được biết, cậu Phương thậm chí còn chưa nói hết. Ollila cười nói: - Hiện giờ nhờ có cậu Phương, mà Bộ Đường Sắt Hoa Hạ khi chọn nơi thí điểm đường ray xe lửa mới, đã chọn xây dựng tuyến đường ray nối liền quê hương của cậu Phương với thành phố Phụng Nguyên, từ đó tiếp tục xây dựng cây cầu trung gian giữa Âu – Á. Hơn nữa tôi còn biết rõ, cậu Phương và Bộ trưởng Bộ Đường Sắt Hoa Hạ - ông Tô Hoán Đông, có quan hệ hữu nghị vô cùng thân mật, cho nên tôi cho rằng, trong vấn đề vận chuyển bằng tuyến đường sắt, chúng ta sẽ có được ưu thế rất lớn. Hơn nữa, thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây hiện tại đang xây dựng một tuyến đường cao tốc nối với vùng duyên hải Đông Nam, cậu Phương trong đó cũng có cổ phần, tôi cho rằng, đến lúc đó, trong vấn đề vận chuyển bằng tuyến đường cao tốc, chúng ta cũng có lợi thế lớn so với các xí nghiệp khác! Trời đất ạ, cậu Phương, sản nghiệp trên danh nghĩa của cậu không khỏi cũng quá nhiều đi? Các thành viên Hội đồng quản trị không khỏi đều nở nụ cười. - Jorma, tôi thấy hình như ông còn nói thiếu một điều, tôi cũng có cổ phần trong công ty Thế Gia Nhật Bản, cũng chính là một trong ba xưởng sản xuất máy chơi game lớn nhất Nhật Bản, nên cũng có quan hệ hợp tác với họ. Nhà máy chi nhánh của bọn họ ở Hoa Hạ, cũng được xây dựng tại thành phố Phụng Nguyên, hiện giờ số máy chơi game họ xuất khẩu sang nước ngoài, phải lấy trăm ngàn làm đơn vị! Tôi nghĩ, chuyện này theo góc độ nào đó mà nói, cũng có thể chứng minh hoàn cảnh đầu tư của thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây chúng tôi là vô cùng tốt! Con số Phương Minh Viễn vừa nói ra hiển nhiên là có phần nói quá. Có điều sau khi nhà máy điện tử Đức Quang được hoàn thành vào cuối năm, sản lượng hắn vừa nêu quả thật là không có vấn đề gì khó. Các thành viên Hội đồng quản trị tập đoàn Nokia không khỏi càng thêm hưng phấn. So sánh với những xí nghiệp Hong Kong mà Phương Minh Viễn vừa nêu ra, bọn họ quen thuộc với công ty cổ phần Thế Gia hơn. Hơn nữa công cổ phần Thế Gia, tuy rằng không cùng ngành sản xuất với tập đoàn Nokia, nhưng dù sao cả hai đều thuộc về lĩnh vực đồ điện tử, công ty cổ phần Thế Gia có thể xây dựng nhà máy ở thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây, hơn nữa còn đầu tư thuận lợi, sản lượng cũng lớn như vậy, điều này nói rõ hoàn cảnh đầu tư ở thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây nhất định là rất tốt, nếu không, đối với những người Nhật Bản luôn tính toán chi li trong vấn đề phí tổn, bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không xây dựng nhà máy chi nhánh ở Phụng Nguyên. Điều này không thể nghi ngờ khiến lời của Phương Minh Viễn càng thêm sức thuyết phục. Ollila nhìn khung cảnh các thành viên Hội đồng quản trị hỏi ra một loạt vấn đề, còn Phương Minh Viễn chậm rãi từ tốn nói, trong lòng rất cảm khái. Đối với việc Phương Minh Viễn có thể thuyết phục những thành viên Hội đồng quản trị này hay không, cho đến giờ Ollila chưa từng lo lắng, dù sao từ mấy năm trước, khi Phương Minh Viễn còn là học sinh cấp 3, cũng đã từng thuyết phục được vô số thành viên Hội đồng quản trị luôn khăng khăng giữ ý kiến của mình. Ollila tin tưởng, nếu nhà họ Phương hợp tác với tập đoàn Nokia, thu hoạch của tập đoàn Nokia trong tương lai nhất định sẽ rất phong phú!