- Các cậu muốn làm gì? Lý Đông Dương giật mình kinh hãi, lớn tiếng kêu lên. Ngay lập tức từ trong một góc của quán cà phê đi ra bốn, năm thanh niên, mặc dù mặc vest đi giày da, những không giấu được vẻ luộm thuộm của lưu manh đầu đường xó chợ, đúng như tục ngữ nói: “Không phải cứ mặc long bào là có thể trở thành Thái Tử.” - Đứng lại ngay! Các cậu muốn làm gì? Người cầm đầu – một người đàn ông trung niên có vết sẹo dài trên má trái, quát. Võ Hưng Quốc căn bản là ngoảnh mặt làm ngơ không để ý tới bọn họ, nhanh chóng giơ tay bắt lấy hai tay của Lý Đông Dương, hơi chút dùng sức, Lý Đông Dương đã không thể chịu được, gót chân rời khỏi mặt đất, kêu lên một tiếng “Ôi” thảm thiết. - Dừng tay! Con mẹ nó chứ, mày không nghe thấy tao nói gì à? Người đàn ông trung niên kia càng nóng nảy, bước nhanh tới, muốn đoạt lấy Lý Đông Dương từ tay Võ Hưng Quốc. Chỉ có điều y còn chưa tới nơi, đã bị Trần Trung chặn lại. - Tránh ra! Người đàn ông trung niên giận dữ hét, đấm về phía bụng Trần Trung. Thân thể Trần Trung hơi nghiêng sang, tránh được cú đấm, cùng lúc đó chân ở dưới cũng cong lên phản công, người đàn ông trung niên chỉ kịp cảm giác hai chân trống không, ngay sau đó thân thể y lập tức văng lên, bay tới bên cạnh bàn cà phê. Lập tức bàn cà phê bị lật, người trong quán cà phê vội nhốn nháo cả lên. - Anh Thẩm! - Cậu Lý! Bốn người trẻ tuôi đi sau lưng người đàn ông trung niên kia, vừa giúp người đàn ông trung niên đứng lên, vừa sợ hãi ngạc nhiên hô to gọi nhỏ. Người được gọi là “Anh Thẩm” này thua nhanh gọn dứt khoát như thế, những người khác đương nhiên càng không dám đi lên. Thẩm Vinh được hai người đỡ dậy, đầu có chút đau, cũng may sàn quán cà phê này cũng sạch hơn mấy quán cơm, mặc dù lăn hai vòng, nhưng cũng không dính phải cái gì bẩn. Có điều vừa rồi ngã xuống nhanh chống như vậy, cũng khiến đầu óc người đàn ông này tỉnh táo ra không ít, biết rõ Trần Trung không dễ chọc. Thân thủ của y trong những người này đã xem ra rất không tệ, nhưng không chống đỡ nổi một hiệp với người ta, như vậy cho dù tất cả mọi người có lên, chỉ sợ cũng không làm được gì. Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, sau khi bị ném, y cũng ý thức được, đối phương chỉ sợ cũng không phải người bình thường. Đến quán cà phê uống cà phê mà lại có cao thủ đi theo bảo vệ, người bình thường có thể làm vậy sao? Những người bên mình nếu xông lên rồi bị người ta quật ngã tiếp, chỉ sợ đến lúc đó sắc mặt Lý Đông Dương càng khó coi hơn! - Thưa anh, rút cục thì cậu Lý nhà chúng tôi sao lại đắc tội với anh vậy? Mọi người cần gì phải dùng tới vũ lực? Ông chủ nhà chúng tôi là Chủ tịch Hội đồng quản trị Lý Quân Dao của tập đoàn Thịnh Thế, mọi người tốt nhất là động khẩu chứ đừng động thủ, cũng coi như lưu lại thể diện sau này còn nhìn mặt nhau! Thẩm Vinh chắp tay, nói với Phương Minh Viễn. Tập đoàn Thịnh Thế, là một xí nghiệp thực phẩm bản địa Thượng Hải nổi danh nhờ sản xuất mì ăn liền, Chủ tịch Hội đồng quản trị Lý Quân Dao trong giới kinh doanh thành phố Thượng Hải cũng có chút danh tiếng, công ty thành lập tới giờ cũng đã được bảy, tám năm, sản xuất mì ăn liền chất lượng phân phối tiêu thụ ở nhiều nơi, doanh thu tiêu thụ hàng năm nghe nói cùng dùng đơn vị trăm triệu mà tính, cũng coi như là một xí nghiệp sản xuất mì ăn liền nổi tiếng ở Hoa Hạ, cũng giống như nhà Triệu Nhã, là một trong những nơi cung cấp hàng hóa trọng yếu cho tập đoàn Carrefour. Tất nhiên, tới hiện tại thì tập đoàn Thịnh Thế cũng không chỉ sản xuất mỗi mì ăn liền, như nước khoáng, chân giò hun khói, thức ăn nhanh, bọn họ cũng sản xuất. Như cửa hàng fast food “Chị dâu” của bọn họ, nghe nói chỉ tính riêng ở thành phố Thượng Hải, họ đã có hơn 20 chi nhánh, kinh doanh khá đắt khách, hiện đang mở rộng địa bàn ra các tỉnh xung quanh. Phương Minh Viễn từng nghe Tôn Chiếu Luân nói, Lý Quân Dao nghe nói hình như có quan hệ riêng tư khá tốt với mấy vị cán bộ cấp cao. Hơn nữa, Phương Minh Viễn còn nghe nói, lúc đầu khi Lý Quân Dao xây dựng sự nghiệp, tiền tài cũng không trong sạch, thậm chí cho đến nay, ông ta vẫn còn giữ quan hệ với một số người cầm đầu xã hội đen ở thành phố Thượng Hải. Cũng bởi vì thế, mà tập đoàn Thịnh Thế có quan hệ tốt với cả hai đạo hắc bạch mới có thể phát triển thuận lợi như vậy, do đó cũng khó trách Lý Đông Dương càn rỡ như thế. Lúc này, cô gái trẻ tuổi được gọi là Hồng Tụ cũng đã quay lại, vẻ mặt có chút hả hê nói: - Cậu nhóc, lần này mày gây họa lớn rồi, nếu thức thời, mau tranh thủ nhận lỗi đi là vừa! - Cha của cô họ gì? Phương Minh Viễn liếc nhìn cô, thuận miệng hỏi. Có thể khiến Lý Đông Dương nghe lời, hiển nhiên cô gái gọi Hồng Tụ gì đó này cũng không phải người bình thường. - Đây là con gái của Trưởng Ban Doãn Giang Thu! Thẩm Vinh tiếp lời, trong giọng nói khó trách được đắc ý. Doãn Giang Thu? Phương Minh Viễn có chút ngơ ngác, Trưởng ban Tổ Chức thành phố Thượng Hải? Vậy cô gái kia chẳng phải gọi là Doãn Hồng Tụ sao? - Tên không tồi, chỉ là thật đáng tiếc! Phương Minh Viễn lẩm bẩm. Cái tên tràn ngập tình thơ ý họa như vậy, cái tên được sử dụng bởi nhiều nhân vật nữ vai phụ quan trọng được công chúng yêu mến sử dụng như vậy, lại rơi vào một cô gái điêu ngoa tùy hứng, cậy thế làm càn như thế, thật sự làm bẩn một cái tên hay. Phương Minh Viễn có chút tiếc nuối, hình ảnh này rơi vào mắt Hồng Tụ và Thẩm Vinh, lại cho là Phương Minh Viễn vì quá kinh ngạc mà thất thần. Doãn Hồng Tụ đắc ý cười nói: - Anh nếu chịu đem hai chiếc điện thoại kia bán cho tôi, tôi thật ra có thể nói tốt giúp anh trước mặt Lý Đông Dương vài câu, khiến ông không truy cứu sự xúc phạm lúc này của anh nữa! - Thật nực cười! Võ Hưng Quốc bĩu môi, phát ra thanh âm bé tới mức không thể nghe thấy. Đi theo Phương Minh Viễn lâu như vậy, đừng nói Trưởng Ban Tổ Chức thành phố trực thuộc Trung Ương, cho dù là cán bộ cấp cao cỡ Bộ Trưởng cũng đã gặp không ít. Chỉ cần Phương Minh Viễn có lý, Tô Hoán Đông sao có thể ngồi yên không để ý đến? Còn sợ một Trưởng Ban Tổ Chức bé nhỏ nhà cô sao? Thật quá nực cười! Y khinh thường, Doãn Hồng Tụ cùng Thẩm Vinh tất nhiên không nghe thấy, nhưng Lý Đông Dương lại loáng thoáng nghe được, trong lòng không khỏi chấn động. Lý Đông Dương là con cả của Lý Quân Dao, những gì Lý Quân Dao làm từ khi thành lập tập đoàn Thịnh Thế, y cũng đã nghe qua, cho nên, đối với gian khổ Lý Quân Dao phải trải qua khi xây dựng sự nghiệp, y cũng biết không ít. Nguyên nhân y nghe lời Doãn Hồng Tụ như thế, là bởi vì y đang theo đuổi Doãn Hồng Tụ. Doãn Hồng Tụ là con gái được Doãn Giang Thu yêu quý nhất, nếu như Lý Đông Dương có thể trở thành con rể cưng của Doãn Giang Thu, không thể nghi ngờ đã kiếm được một chỗ dựa thật vững chắc cho nhà họ Lý. Mặc dù không thể nói là có thể hoành hành cả Hoa Hạ, nhưng nếu chỉ tính riêng ở đất Thượng Hải này, chỉ cần Doãn Giang Thu còn giữ chức vụ hiện tại, sẽ không có người dám dễ dàng trêu chọc nhà họ Lý. Hôm nay hai người thuần túy chỉ là ra ngoài đi dạo, đến đây thì nghỉ chân một chút, nghỉ ngơi chốc lát, nhưng không nghĩ tới đụng phải mấy người Phương Minh Viễn, còn xảy ra chuyện thế này! - Một vệ sĩ nho nhỏ thôi, mà dám khinh thường một Trưởng Ban Tổ chức Thành Phố Thượng Hải, vậy người thanh niên kia rút cục có lai lịch gì? Lý Đông Dương suy nghĩ thay đổi thật nhanh, vắt hết óc nhớ lại, nhưng cho dù y suy nghĩ thế nào, cũng không nhớ được, ở Thượng Hải có nhân vật nào như Phương Minh Viễn. - Ai truy cứu trách nhiệm của ai cũng chưa chắc đâu! Triệu Nhã đem chén cà phê để mạnh xuống bàn, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo nói. Lần này cô thật sự nổi giận rồi, chiếc điện thoại di động này, không chỉ là chiếc điện thoại khiến cô thích nhất, mà còn là món quà Phương Minh Viễn mang từ nước ngoài về tặng cô! Ngàn dặm đưa lông hồng, lễ nhẹ mà tình nặng! Càng không cần phải nói, đây cũng chẳng phải là lông ngỗng, mà là một chiếc di động không thể tìm thấy ở thị trường Hoa Hạ! Sắc mặt Doãn Hồng Tụ lập tức biến đổi, đối với một cô gái là con gái được yêu quý nhất của một Trưởng Ban Tổ Chức, cho dù là con cái của Ủy Viên Thành ủy và Chủ tịch thành phố Thượng Hải, khi gặp cô cũng phải nể mặt cô vài phần, cho nên cho tới nay, ở thành phố Thượng Hải, không ai dám tỏ thái độ trước mặt Doãn Hồng Tụ. Không thể tưởng được, hôm nay lại năm lần bảy lượt bị mấy người Phương Minh Viễn coi thường. Đây đúng là chú có thể nhẫn, nhưng thím lại không thể nhẫn! - Thẩm Vinh, báo án cho Cục Cảnh Sát, nói Lý Đông Dương đang bị bắt cóc ở đây… Tiếng nói Doãn Hồng Tụ còn chưa dứt, từ cửa ra vào quán cà phê đã truyền tới một tiếng thét kinh hãi: - Đông Dương, cậu làm sao vậy? A? Doãn Trưởng Phòng cô cũng ở đây à? Doãn Hồng Tụ và Lý Đông Dương quay đầu về phía tiếng nói, chỉ thấy Đường Vũ Cường giật mình đứng ở cửa ra vào. - Giám đốc Đường, anh mau tới, ở đây có người bắt cóc Đông Dương! Doãn Hồng Tụ trong lòng vui vẻ, kêu lên. Vốn nơi này đã hấp dẫn rất nhiều người chú ý tới, lại thêm tiếng kêu này của Doãn Hồng Tụ, dọa không ít người. Nhân viên tạp vụ trong quán cà phê cũng biến sắc, nhìn về phía mấy người Phương Minh Viễn, muốn ngồi xổm xuống ngay lập tức. - Mọi người đừng khẩn trưởng, đừng khẩn trương, chúng ta nói đùa thôi mà! Đường Vũ Cường vội vàng cao giọng, nói: - Chúng ta nói đùa thôi mà! Lúc này y đã nhìn thấy Phương Minh Viễn, dọa hắn giật mình nhảy dựng lên! Trò đùa quốc tế gì vậy, cho dù có người muốn bắt cóc Lý Đông Dương thật, cũng tuyệt đối không thể là Phương Minh Viễn. Nếu gọi cảnh sát tới, chuyện này càng không xong! Y hô lên như vậy, không khí trong quán cà phê mới dịu bớt xuống, nhân viên tạp vụ chần chừ một chút, cuối cùng cũng không có ngồi xổm xuống. Đường Vũ Cường bước nhanh tới, từ xa đã đưa tay ra nói: - Cậu Phương, không thể tưởng được chúng ta lại gặp mặt ở nơi này! Phương Minh Viễn lúc này mới đứng dậy, nhẹ nhàng bắt tay Đường Vũ Cường: - Tổng giám đốc Đường sao lại tâm tình nhàn nhã tới đây uống cà phê vậy? Đường Vũ Cường có chút xấu hổ hạ giọng nói: - Không dối gạt cậu Phương, gần đây tôi có quen một nữ sinh viên đại học Thân Hoa… Ha ha, cậu hiểu ý tôi mà. Phương Minh Viễn không nhịn được cười lên, Đường Vũ Cường này, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vẫn không thay đổi được cái tính háo sắc, không cần phải nói, nhất định là muốn bao dưỡng nữ sinh viên. Có điều loại chuyện này, chỉ cần mọi người ngươi tình ta nguyện, theo nhu cầu mà đáp ứng với nhau, Phương Minh Viễn cũng không định nói gì. Chuyện đấy giữa nam và nữ, căn bản mấy ngàn năm cũng chưa từng thay đổi, chỉ cần xã hội có nhu cầu, cho dù có cấm cũng không được. Phương Minh Viễn thực ra lại cho rằng, loại chuyện này cấm không bằng cho phép, chỉ cần không phải các cán bộ dùng quyền đổi sắc, hay có hành vi bạo lực bắt ép, hoặc ảnh hưởng tới gia đình của người khác, tốt nhất là cứ nhắm một mắt mở một mắt đi. Đường Vũ Cường lúc này mới chú ý tới Triệu Nhã và Phùng Thiện bên cạnh, con mắt y lập tức mở to. Trong lòng sự khâm phục đã cuồn cuộn như nước sông Trường Giang. Con mắt của cậu Phương này đúng là không bình thường, một lần nhìn thấy Vũ Điền Quang Ly và Lâm Dung ở tổng bộ tập đoàn Carrefour, đã cho y ấn tượng cực sâu, không nghĩ tới hôm nay gặp mặt ngoài ý muốn ở đây, bên người Phương Minh Viễn lại có thêm hai cô gái thanh thuần. Y dù sao cũng là người hay xông pha bụi hoa (đại khái là cao thủ tình trường), liếc mắt một cái là lập tức có thể nhìn ra, mấy cô gái Triệu Nhã là xử nữ chưa trải qua chuyện đó. - Tổng giám đốc Đường, anh quen bọn họ? Phương Minh Viễn chỉ chỉ vào mấy người Lý Đông Dương đang đứng ngây ra như phỗng bên cạnh, còn có Doãn Hồng Tụ đang có vẻ mặt tức giận bất bình. - Cậu Phương, cậu quá khách khí rồi, cái gì Tổng giám đốc Đường, cái này là để người ngoài gọi, cậu gọi tôi là Vũ Cường, hay là Tiểu Đường là tốt rồi! Đường Vũ Cường vội vàng cười nói. Cùng tập đoàn Carrefour thành lập hiệp hội siêu thị đến nay, siêu thị Khách Long Thượng Hải có thể nói như trang bị thêm máy gia tốc. Nhất là trong sự kiện “Sudan đỏ” lần này, bọn họ theo bước tập đoàn Carrefour, kiếm đủ lợi nhuận từ dư luận. Bây giờ những siêu thị của bọn họ, ở thành phố Thượng Hải này, đã có được danh tiếng vô cùng tốt. Ngoài ra còn như xây thêm một bậc thang phát triển cho siêu thị Khách Long Thượng Hải nữa. Hiện tại chi nhánh siêu thị Khách Long Thượng Hải phát triển tới nỗi, Ủy ban nhân dân địa phương vừa nghe tới mấy chữ Khách Long Thượng Hải, liền nhiệt tình không thể tưởng tượng được. Mặc dù, khối bánh ngọt lần này tập đoàn Carrefour vẫn ăn được nhiều nhất, nhưng những mảnh vụn thị trường còn sót lại, cũng đã đủ cho xí nghiệp bọn họ làm ăn rồi. Cho nên hiện tại Đường Vũ Cường luôn theo sát bước chân của tập đoàn Carrefour. Nếu đã quyết định đi theo tập đoàn Carrefour, như vậy cơ hội để ôm đùi Phương Minh Viễn – người thành lập tập đoàn Carrefour, đồng thời cũng là người ra quyết định cao nhât của tập đoàn, y tất nhiên sẽ không bỏ qua! Hôm nay có thể tình cờ gặp mặt, không thể nghi ngờ trong lòng Đường Vũ Cường cực kì vui mừng! - Quen chứ, quen chứ. Vị này chính là con trai cả của Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Thịnh Thế - cậu Lý Đông Dương, bọn tôi là bạn bè lâu năm. Còn vị này là con gái cưng của Trưởng Ban Tổ Chức, Trưởng phòng Ban cho vay Ngân Hàng Giao Thông – Doãn Hồng Tụ, nghe nói sang năm sẽ thăng cấp lên Phó Cục Trưởng. Đường Vũ Cường vội vàng giới thiệu, sau đó nói: - Không biết vì sao Đông Dương lại đắc tội với cậu Phương? - Bạn bè lâu năm à? Phương Minh Viễn nhíu mày nói: - Anh Võ, thả anh ta ra. Võ Hưng Quốc lúc này mới cười lạnh đẩy Lý Đông Dương, buông y ra. Lý Đông Dương xoa xoa hai tay đau nhức, trong lòng sự kinh ngạc đã dâng lên đỉnh điểm. Đường Vũ Cường này cũng coi như danh nhân ở thành phố Thượng Hải rồi, mặc dù ban đầu nhà họ Đường cũng không được chào đón như vậy, nhưng qua hai năm vừa rồi, y phát triển mạnh mẽ siêu thị Khách Long Thượng Hải, trong ngành siêu thị Thượng Hải, đã có những đánh giá khác về y, từ đó địa vị của nhà họ Đường cũng nước lên thì thuyền lên. Mặc dù siêu thị Khách Long Thượng Hải còn xa mới có thể so sánh với tập đoàn Thịnh Thế, nhưng thế lực nhà họ Đường lại không chút nào thua kém! Hơn nữa, siêu thị Khách Long Thượng Hải hiện nay cũng coi như một trong những khách hàng trọng yếu của tập đoàn Thịnh Thế, lượng mua sắm hàng năm cũng cực kỳ kinh người, thêm vào tuổi tác hai người cũng tương đương nhau, nên Lý Đông Dương quen biết với y, là chuyện bình thường không thể bình thường hơn. Có điều trong trí nhớ Lý Đông Dương, đừng xem Đường Vũ Cường tuổi còn trẻ, nhưng lòng dạ lại không hề thấp, đừng nói với bạn cùng lứa tuổi với y như mình, cho dù là khi gặp những lão làng giới kinh doanh kia, thái độ của y cũng là không kiêu ngạo không siểm nịnh, chưa bao giờ từng thấy qua bộ dáng hiện tại của y? Rút cục người được gọi là “Cậu Phương” này có lai lịch gì? Chẳng lẽ nói là con của cán bộ cấp cao từ Trung Ương xuống? Nghĩ tới đây, Lý Đông Dương lại nhìn thoáng qua Trần Trung đang yên lặng đứng ở một bên, chẳng lẽ nói, vị này chính là vệ sĩ Trung Nam Hải trong truyền thuyết sao? Mặt Lý Đông Dương vốn là vì đau đớn mà tái nhợt, tới lúc này đã hoàn toàn trắng bệch! Trong lòng y rất rõ ràng, đắc tội mấy người Thái Tử Đang, sẽ có hậu quả nghiêm trọng tới mức nào! •Thái Tử Đảng là tên gọi quen thuộc dùng để chỉ con cháu của những quan chức cấp cao trong chính quyền trung ương.