Minh Viễn, xem này xem này. Lâm Dung hưng phấn cầm tờ báo chạy vào trong phòng Phương Minh Viễn nói: - Có người đoạt huy chương vàng tại thế vận hội Olympic Barcelona trả lời phỏng vấn. Phương Minh Viễn thuận tay cầm lấy, chỉ thấy ở trang hai, một nhà vô địch bóng bàn ở thế vận hội trước được báo chí phỏng vấn, nói với các phóng viên rằng, anh ta sẽ cố gắng hết sức để có thể đạt huy chương vàng, không chỉ vì vinh dự cho đất nước, mà còn vì chấn hưng sự nghiệp giáo dục ở quê nhà. Nếu như anh ta thực sự có thể giành huy chương vàng, anh ta hi vọng có thể dùng tiền thưởng này, mua sách báo làm phong phú thêm thư viện của các trường học ở quê nhà. Bởi vì rất nhiều trường học, chi phí ở trên cấp xuống không đủ, có khi ngay cả tiền lương giáo viên cũng không đủ, thư viện chỉ là ao ước của nhiều năm trước. - Anh ta sẽ được toại nguyện. Phương Minh Viễn đem tờ báo để trên bàn. Nếu hắn nhớ không sai, người này sẽ trở thành quán quân bóng bàn đơn nam tại thế vận hội O-lym-pic ở Atlanta. - Báo chí đối với hành động của chúng ta lớn tiếng ca ngợi. Tuy nhiên cái giá phải trả cũng quá cao. Lâm Dung có chút tiếc nuối nói. Hơn ba mươi triệu nhân dân tệ, mặc dù đối với tập đoàn Carrefour mà nói cũng là một khoản tiền lớn. Hơn nữa khoản tiền này, đến lúc đó có bao nhiêu là thật sự được dùng đúng mục đích, đây là một dấu hỏi lớn. Đi theo Phương Minh Viễn mấy năm nay, Lâm Dung đã không còn là trẻ vị thành niên, đối với mặt tối của xã hội cũng có đủ nhận thức. Bọn quan chức nhà nước hối lộ tham nhũng, lại nhìn thấy đầy rẫy. Phương Minh Viễn nhún nhún vai, bất đắc dĩ buông tay xuống. Những chuyện này, ngay cả là hắn hiện giờ cũng không có biện pháp gì tốt hơn. Tập đoàn Carrefour cũng không thể mỗi suất thưởng đều phái người theo dõi quá trình sử dụng quỹ này. - Minh Viễn, tôi vẫn muốn hỏi cậu một chút vì sao không làm như những xí nghiệp khác, trực tiếp trao thưởng cho những người giành được huy chương vàng? Nếu vậy, tôi nghĩ chỉ cần một trăm ngàn tệ cũng đủ rồi. Làm như thế này, tổng số phải mất mấy chục triệu. Lâm Dung tò mò dò hỏi. Quyết định này của Phương Minh Viễn là báo trực tiếp cho Tôn Chiếu Luân, cô cũng chỉ biết sau đó. - Chuyện tiền thưởng cho các vận động viên, chúng ta không cần bận tâm. Dù sao đến lúc đó các đoàn thể, Uỷ ban nhân dân tỉnh, còn có không ít các xí nghiệp đối với bọn họ đưa ra một khoản tiền thưởng lớn, giành được huy chương vàng, bây giờ giá trị lên tới một trăm ngàn thậm chí trên một trăm ngàn cũng sẽ không làm chúng ta thêm gấm thêm hoa. Nếu phải trao tiền thưởng cho cá nhân vận động viên, hắn thật không có hứng thú. Tuy rằng Phương Minh Viễn cũng thừa nhận, huy chương vàng thế vận hội O-lym-pic quả thật là nâng cao vinh dự cho nước nhà, xây dựng lòng tự tôn dân tộc cũng có tác dụng nhất định, nhưng nhà nước lại làm chuyện này quá nghiêm trọng quá nặng nề, báo cáo tài chính của chính phủ hằng năm đều có nhắc tới khoản chi cho sự nghiệp thể thao, mà phần lớn là dùng cho các vận động viên. Mà mức dùng cho thể thao toàn dân, nâng cao thể chất người dân là rất ít, còn phải thông qua hoạt động sổ xố để gom góp. Chi tiêu mỗi năm cho một vận động viên là một con số khổng lồ mà có khả năng giành huy chương ở thế vận hội Olympic hay không còn chưa rõ, nếu như họ không giành được huy chương vàng thì số tiền đó coi như phí hoài. Chi phí cho huấn luyện viên, chuyên gia dinh dưỡng, nhân viên mát xa, bác sĩ, còn có phương tiện luyện tập cao cấp, ai cũng phải đổ ra cả một đống tiền. Cho nên nói, đằng sau mỗi tấm huy chương vàng ở thế vận hội Olympic, đều là lãng phí một khoản tiền lớn của nhà nước. Nuôi heo là để ăn thịt, nuôi quân là để bảo vệ đất nước, vậy nuôi vận động viên là để giành huy chương. Nếu không giành được huy chương thì còn nuôi bọn họ làm cái gì? Cho nên Phương Minh Viễn đối với việc chính phủ hô hào thưởng cho vận động viên sau khi thi đấu là khá bất mãn. Đối với hắn xem ra, cùng với việc lấy tiền thưởng cho vận động viên không bằng huấn luyện bọn họ nâng cao văn hoá, bồi dưỡng kiến thức văn hoá cá nhân, để cho bọn họ thành thạo một nghề. Như vậy sau khi kết thúc sự nghiệp vận động viên, cuộc sống cũng không gặp khó khăn vì không có nghề nghiệp. Dù sao từ một vận động viên thành công trở thành một huấn luyện viện, hoặc là cán bộ chuyên ngành cũng chỉ có ít người làm được. Đại đa số vận động viên sau khi kết thúc sự nghiệp thi đấu, đều phải đối mặt với vấn đề này. Dĩ nhiên, suy nghĩ sâu sắc của mình Phương Minh Viễn sẽ không nói với Lâm Dung tại thời điểm này, mọi người còn không có ý thức được ý nghĩa của tấm huy chương vàng như vậy, mặc dù là lấy được thì đối với vấn đề nâng cao năng lực thể chất của toàn dân là không có tác dụng bao nhiêu. Mà một dân tộc có thể lực tốt hay xấu cũng không phải dựa vào mấy tấm huy chương của các vận động viên ở thế vận hội Olympic hay các cuộc thi đấu quốc tế là có thể nhận định được. - Chị Dung, chị cũng không phải không biết, ký quý không về cố hương, như áo gấm đi đêm, không ai biết, đúng câu này không? Phương Minh Viễn cười nói. Lâm Dung hơi trầm ngâm lập tức đáp: - Đây là một câu xuất xứ từ truyện Hạng Võ sử ký: giàu sang không về quê hương, như áo gấm đi đêm. Phương Minh Viễn vỗ tay nói: - Chị Dung thật sự là có trí nhớ tốt. Người xưa còn có hiểu biết như vậy, ngày nay người ta tự nhiên cũng không có khả năng tránh khỏi. Với số tiền này phải làm một chút việc thiện cho những người ở quê nhà, coi như là bọn họ công thành danh toại trở về quê hương. Trong lịch sử ở quê nhà cũng có thể lưu lại tiếng tốt. Người ta cần có mặt mũi, cây cần có vỏ. Tin rằng thưởng như vậy, đối với các vận động viên còn lớn hơn là ở các tỉnh thành phố khen thưởng cá nhân có vài chục ngàn tệ. Hơn nữa, nếu chính quyền địa phương có biển thủ cũng phải chừa cho bọn họ chén canh. Thực ra Phương Minh Viễn làm như vậy còn có một hàm ý khác, cũng chính là khiến cho tập đoàn Carrefour tiến lên một bước, cao giọng đứng lên, không phô truơng, tuy rằng không làm người khác chú ý, cũng giống như tấn công đối thủ không gây chú ý. Một khi tập đoàn Carrefour trở thành tiêu điểm chú ý của người dân cả nước, cũng là lúc các đối thủ cạnh tranh bị đả kích, không thể không cân nhắc những thủ đoạn không được xếp hạng lại mang đến hậu quả nghiệm trọng. Tuy rằng, ở Hoa Hạ, tiếng nói của người dân vẫn chẳng được coi trọng, trừ khi cần thiết cho đấu tranh chính trị, nếu không bọn quan chức tuyệt đối không thèm để ý đến ý kiến của dân chúng. Dù sao truyền thông có thể không báo, kháng án có thể ngăn chặn, có thể bị bệnh tâm thần, có thể được gọi là những người biết sự thật, dù sao chỉ cần lãnh đạo không tức giận, vị trí của bọn họ hoàn toàn ổn định. Nhưng khi đối đầu với đối thủ ngang cơ, hai bên đều hiểu rõ sức mạnh của dư luận, như vậy tranh thủ sự ủng hộ của quần chúng là không thể thiếu. Cho nên tập đoàn Carrefour thường là cao giọng xuất hiện trên truyền thông vài lần, nếu có người nghĩ muốn kẹp cổ nhà họ Phương, cũng phải suy xét đến hậu quả một chút. Nói như vậy, các lãnh đạo không vừa mắt với nhà họ Phương cũng phải kiêng nể vài phần. Chẳng qua, chuyện này Phương Minh Viễn sẽ không để chọ họ biết. Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Triệu Nhã hưng phấn tiến tới nói: - Minh Viễn, chị Dung, tuyết rơi. Nếu không có việc gì, nhanh xuống dưới xem. Nói xong Triệu Nhã lại đóng cửa lại. - Phải không? Phương Minh Viễn vội vàng đứng dậy, đi tới cửa sổ, quả nhiên như lời Triệu Nhã nói, buổi sáng thức dậy còn có chút mây bụi trên bầu trời, bây giờ đã bắt đầu có tuyết rơi. Tuy rằng tuyết rơi không lớn, nhưng Phương Minh Viễn có thể nhìn thấy Trịnh Gia Nghi được trùm kín như một con lật đật cùng với Phùng Thiện ở trong sân vui cười hưng phấn, chỉ chốc lát, Triệu Nhã cũng tới gia nhập vào chỗ các cô. - Dự báo thời tiết nói là tuyết nhỏ, tuy nhiên đến khuya thì ngưng. Lâm Dung đứng ở sau Phương Minh Viễn nói. - Tôi thật ra hi vọng nó rơi càng lớn hơn một chút, như vậy đêm 30 pháo nổ có thể ít gây ra hoả hoạn hơn. Phương Minh Viễn cười nói. - Tuyết rơi đúng lúc là điềm năm nay được mùa, nông dân cũng có thể có một năm an bình. - A, đúng rồi, chị tôi khi nào trở về? Lâm Dung đột nhiên nhớ tới nói: - Ba mẹ tôi đang đợi chị ấy. - Phải như là một mũi tên cũng không thể sớm hơn đêm 30. Phương Minh Viễn có chút kỳ quái hỏi: - Chú Lâm có chuyện gì sao? Lâm Dung nhìn hai mắt Minh Viễn nói: - Chị tôi tuổi cũng không còn nhỏ, bạn học của chị lúc trước cũng nhiều người đã có con. Ba mẹ tôi có thể không lo sao? Trước đây mấy ngày có người giới thiệu cho chị tôi một đối tượng, ba mẹ tôi đều đang đợi chị về để đi xem mắt. - Xem mắt? Phương Minh Viễn giật mình kinh ngạc, không nhịn được nói. - Đúng vậy, nghe nói là con trai của một vị phó chủ tịch thành phố Phụng Nguyên, vừa du học ở Mĩ về, hiện nay là chủ tịch một công ty thương mại, nghe nói mỗi năm thu vào không dưới mấy trăm ngàn tệ. Lâm Dung nói: - Chi tiết tôi không rõ lắm, tôi cũng chỉ là nghe mẹ nói lại thôi. Phương Minh Viễn toát mồ hôi hột. Đây mới là sấm sét giữa trời quang, hoàn toàn làm xáo trộn tâm trạng tốt của Phương Minh Viễn. Tuy rằng, Phương Minh Viễn đã sớm chuẩn bị tâm lý, theo như tuổi của Lâm Liên hiện nay, nhà họ Lâm đối với hôn nhân của chị ấy lại càng để ý. Hiện giờ không phải là mười năm sau, con gái lớn tuổi không có gì là lạ. Hơn nữa, nơi này lại là khu Tây Bắc, con gái bình thường quá tuổi kết hôn theo luật định hai năm sẽ kết hôn. Nếu chậm trễ chưa lấy chồng, sẽ có người xầm xì cho rằng có tật xấu. Nhưng hắn cũng thật không ngờ, loại chuyện coi mắt này, không ngờ cũng sẽ rơi xuống trên đầu Lâm Liên? Phải biết rằng, gia sản nhà họ Phương, lúc trước không biết có bao nhiêu người xếp hàng cầu xin làm quen. Bây giờ, có người theo đuổi cô, tài năng như thế, nếu Lâm Liên có ý theo chồng, có còn dùng dược như người thân cận? Nhưng loại sự tình này, Phương Minh Viễn dù sao cũng không thể cho Lâm Liên một danh phận, tất nhiên cũng vốn không có quyền giữ lại, nhưng thân là một người đàn ông, hắn cũng tuyệt đối không cho phép có người có ý đồ xúc phạm người con gái của hắn! - Cho nên đoán chừng, chị của tôi tết năm nay được ở nhà nhiều vài ngày. Ba tôi còn lo lắng như vậy có làm lỡ chuyện kinh doanh của cậu Phương không? - Ái da, bây giờ tôi còn có việc chưa làm xong, tôi đi trước.