Thành phố Chương Châu thuộc một tỉnh phía nam Hoa Hạ, là một vùng đất cũng không lớn lắm. Nơi đây nhiều rừng rậm, diện tích đồng bằng số lượng có hạn cho nên từ xưa tới nay dân chúng nơi đây chủ yếu sinh sống bằng nghề buôn bán. Mấy thập niên gần đây, thành phố Chương Châu căn bản là không có tiếng tăm gì trên thế giới, dần dần lại tiếng tăm vang dội, trở thành nơi được rất nhiều công ty đa quốc gia chú ý tới. Nguyên nhân rất đơn giản, trong khu trực thuộc thành phố Chương Châu, phát hiện ra trữ lượng tài nguyên đất hiếm cực kì phong phú. Đất hiếm là tên gọi chung của 17 loại nguyên tố trong chu kì hóa học, được gọi là kim loại “ nguyên tố chiến lược của thế kỷ 21”, vì có tính quang điện từ và vật lí đặc biệt tốt nên được sử dụng rất nhiều cho máy tính, tua-bin sức gió, LCD, lĩnh vực chạy bằng xe điện từ, trở thành nguyên vật liệu không thể thiếu, cao cấp trong kĩ thuật sản xuất hiện đại, cũng là một trong số ít tài nguyên Hoa Hạ có trữ lượng có thể tranh hùng trên thế giới. Mà công ty mỏ Hoa Tân, căn bản là một công ty khoáng sản của Chương Châu, sau khi bị anh em nhà họ Lục thu mua, cũng mượn lợi thế này mà phát triển thành công nghiệp trụ cột của địa phương. Anh em nhà họ Lục cũng nhờ vậy mà trở thành người giàu nhất, còn gia nhập Mặt trận tổ quốc thành phố. Trở thành một Mặt trận tổ quốc viên “vinh quang”. Anh em nhà họ Lục thỏa mãn như vậy, tất nhiên không thể bạc đãi quan phụ mẫu địa phương, mọi người xưng là anh em, rất hòa hợp, cộng đồng phát tài này rất hòa thuận vui vẻ. Phương Minh Viễn nhìn vào tài liệu tình hình kinh tế, ánh mắt phiền muộn đi nhiều phần. Có Rooney phản bội, vụ việc ở con đường hoàng gia Anh cũng nhanh chóng kết thúc, Joseph cầm đầu cùng với hai mươi mấy tên thủ hạ đều bị bắt lại, và bọn họ như thế nào thì đợi pháp luật xử lí. Tuy nói rằng, trừng trị bọn này so với trong nước cũng có phức tạp chút ít. Nhưng Phương Minh Viễn không nghi ngờ gì về kết quả cuối cùng, miễn là pháp luật Endinburgh có quy củ, kết quả cuối cùng sẽ không có gì thay đổi. Dù sao công ty xăng dầu Anh quốc BP kia cũng không phải ngồi không. Mà nếu là sau lưng Joseph có chỗ dựa vững chắc và công ty xăng dầu Anh quốc có thể đỡ, đó cũng tuyệt đối không phải là một hai hạng lãnh đạo vì mấy ngàn Bảng anh mà động lòng. Về phần kẻ đứng sau Lục Thiên Hữu, lúc này cũng bị tạm giam tại sở cảnh sát, chẳng qua nể mặt Phương Minh Viễn, nên tống vào chỗ có mấy tấm chăn nệm. Mà trong hồ sơ vụ án của bọn cũng xuất hiện trên bàn Phương Minh Viễn ngay trong thời gian sớm nhất. Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường tuy là con cháu của mấy cán bộ của các tỉnh phía nam Hoa Hạ nhưng trong mắt Phương Minh Viễn không đáng nhắc tới, nhưng thực ra Lục Thiên Hữu này và anh Tăng, anh Lã lại khiến Phương Minh Viễn có chút ấn tượng. Ngành mỏ Hoa Tân này đối với Phương Minh Viễn cũng không xa lạ gì, cứ như vậy những ý liệu hiện ra trước mặt hắn. Ở kiếp trước của Phương Minh Viễn, vì nguồn đất hiếm này bị khai thác điên cuồng, khi xuất khẩu, giá cả của đất này bị bán giống như giá của bùn đất. Mà khai thác đất hiếm để lại hàng loạt ảnh hưởng tới địa phương, mang lại ô nhiễm môi trường, phá hoại môi trường sinh thái, tài nguyên đất hiếm có phong phú cũng không đủ để dân cư Chương Châu giàu, ngược lại đưa bọ họ về thời đại sống trước kia, mang đến nhiều tai nạn. Nhà nước chỉnh đốn trật tự sản xuất đất hiếm của công ty khai thác Tân Hoa là một việc lớn nhất. Vì thế, không ít xí nghiệp phát triển của đất nước đứng ra kêu oan cho công ty khai thác Tân Hoa, lấy cớ ép chính phủ Hoa Hạ cho phép tự do xuất khẩu đất hiếm, làm cho bọn họ có thể tiếp tục lấy giá bùn đất mà bán đất hiếm . Đối với tài nguyên đất hiếm, Phương Minh Viễn biết rất rõ giá trị này đã sớm muốn phát triển ngành kĩ thuật cao cấp- hiện đại, vì vậy không thể thiếu nguyên liệu. Nắm được nguồn sản phẩm từ đất hiếm này cực kì có ý nghĩa với nghành kĩ thuật cao cấp hiện đại. Nhưng động lòng chỉ là động lòng, Phương Minh Viễn không tham gia nghành công nghiệp này. Điều này chủ yếu là vì, dù ở nam bắc Hoa Hạ đều có đất hiếm nhưng tinh Tần Tây lại không có. Hơn nữa nghành sản xuất đất hiếm, đã trải qua thời gian khai thác, phát triển lâu như vậy, đã hình thành tập đoàn mà quyền lợi độc hữu. Hơn nữa, vì bảo vệ lợi ích của bọn họ, những người này có thể sẽ không bỏ qua việc xấu nào. Kiếp trước, đất nước điều chỉnh lại trật tự nghành sản xuất đất hiếm giới truyền thông cũng không có thuật lại quá trình, nhưng Phương Minh Viễn đã được nghe nói qua không ít, đương nhiên lúc này các ông chủ phối hợp với cán bộ địa phương giữ lấy nguồn tài nguyên này, động đến cũng khá là hung hãn. Ở giữa sự kiện cũng có phần đẫm máu. Điểm này cùng với sự xuất hiện của anh Tăng và anh Lã cũng đủ chứng minh lời đồn đại là có thật. Anh Tăng, họ Tăng tên Khả. Anh Lã họ Lã tên Đức Dương. Đều xuất thân từ quân đội Hoa Hạ, đã trải qua bao nhiêu thách thức của bộ đội đặc chủng, sức chiến đấu này không thể coi thường. Anh em nhà họ Lục có thể phái 2 người này đi bảo vệ Lục Thiên Hữu, như vậy dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra bọn họ như thế nào. Chỉ sợ bọn chúng còn giữ nhiều người giỏi như Tăng Khả và Lã Đức Dương. Phương Minh Viễn không sợ điều này vì mấy năm gần đây, trong tài sản của nhà họ Phương cũng đã lôi kéo được nhiều người giỏi như vậy. Theo sự phát triển lớn mạnh của nhà họ Phương thì người bảo vệ cũng ngày càng nhiều. Đối với 1 góc khuất của xã hội, kiếp trước Phương Minh Viễn không trải qua nhiều lắm nhưng so với mọi người hắn cũng biết rõ hơn. Cho nên, trong sự phát triên của nhà họ Phương, hắn đã tin tưởng mời Trần Trung. Nhưng Phương Minh Viễn càng hiểu được năng lực này không thể lợi dụng được. Hiện giờ nhà họ Phương đã là một trong những gia đình buôn bán đứng đầu đất nước, không biết có bao nhiêu người luôn chú ý tới nhất cử nhất động của họ, lực lượng này để bảo vệ mình thì không ai nói gì nhưng một khi dùng nó để đối phó với đối phương thì sẽ bị dư luận chỉ trích, hoài nghi. Cho nên trừ phi bất đắc dĩ, còn không Phương Minh Viễn không bao giờ nghĩ tới. Nghành sản xuất đất hiếm này Phương Minh Viễn vẫn muốn có được trong tay nhưng hiện giờ hắn chỉ biết đứng nhìn. Nhưng hiện giờ Lục Thiên Hữu ngu xuẩn cũng giống như chắp tay đem xí nghiệp Tân Hoa dâng cho hắn. Chỉ có điều phải làm như thế nào để nắm chắc cơ hội này? Nhất thời Phương Minh Viễn không thể nghĩ ra. -Thế nào Minh Viễn? Sự việc rất khó giải quyết sao?”… Một giọng nói dịu dàng ngồi bên cạnh Phương Minh Viễn hỏi han. Phương Minh Viễn ngẩn người, ngẩng đầu lên nói: -Chỉ có điều sự việc hơi đột ngột, nhất thời chưa tìm thấy phương pháp hợp lí, làm sao cho tế nhị. Lâm Liên thản nhiên cười nói: - Nếu nhất thời chưa tìm thấy phương pháp xử lí thích hợp, vậy từ từ, dù sao hiện tại người lo lắng cũng không phải là anh. Hiện tại, người lo lắng quả thực không phải là Phương Minh Viễn. Tuy nói rằng Anh quốc và Hoa Hạ, bất kể là tính như thế nào đều cách xa hàng ngàn dặm lục địa, đại dương, nhưng công cụ thông tin hiện đại hóa lại trở thành thông suốt. Tin tức Lục Thiên Hữu bị cảnh sát giam giữ, thông qua bạn buôn bán của công ty khai thác Hoa Tân ở Anh quôc truyền về nước rất nhanh. -Đại ca! Thiên Hữu bị giam ở đồn cảnh sát Anh quốc! Lục Văn Chương xanh mặt chạy tới phòng làm việc của Lục Văn Hoa. -Hả! Lục văn hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: -Vì sao? Chẳng lẽ bọn chúng bất bình việc gì sao? Bọn chúng trong miệng Lục Văn Hoa là ám chỉ bạn bè buôn bán của công ty khai thác Hoa Tân ở Anh quốc. -…Hừ! Theo em thấy bọn họ căn bản là không có lòng! Lục Văn Chương tức giận ngồi đối diện Lục Văn Hoa, hút điếu thuốc rồi nói : -Bọn họ nói như vậy cũng không rõ, em nghe nói thiên Hữu ở bên đó đã trêu chọc nhân vật lớn. -Lại là vì mỹ nhân! Lục Văn Chương mặt trầm xuống nói. Trên mặt Lục Văn Chương có chút xấu hổ nhưng với cái nhìn của anh cả, vẫn là gật gật đầu. -Bốp! Lục Văn Hoa nặng nề cầm tập tài liệu trong tay ném xuống mặt bàn, có chút tức giận nói: -Rốt cuộc các ngươi dạy dỗ Thiên Hữunhư thế nào? Đàn bà! Đàn bà! Tuy nó là con trai duy nhất của Lục gia, nhưng cũng không thể suốt ngày như vậy. Gia tộc đưa nó đi, để mở mang đầu óc chứ không phải qua nước khác chơi gái. Thế hệ này của Lục gia chỉ có 2 người họ, tuy bồ nhí, vợ của 2 người không ít nhưng con gái có tới 7 người mà chỉ có một mình Lục Thiên Hữu là con trai. Ở thành phố Chương Châu “ Chương gia thất tiên nữ” phần lớn đã kết hôn. Trên trán Lục Văn Chương có vài giọt mồ hôi nhưng vẫn cố nhìn anh cả nói: -Anh cả, Thiên Hữu tuy có phần bừa bãi nhưng không có lầm bài vở với bài tập. Người trẻ tuổi, có tò mò một chút cũng là bình thường. Hơn nữa Lục gia sau này muốn phát triển cũng là dựa vào Thiên Hữu. Thật không thể để cơ nghiệp này rơi vào tay người ngoài được, phải không? Lục Văn Hoa hừ lạnh một tiếng nhưng không có ý phản bác em mình. Tuy rằng bọn họ là người giàu nhất Chương Châu nhưng trong lòng anh em nhà họ Lục vẫn chưa hài lòng. Tuy nói rằng thường ngày Lục Văn Hoa rất yêu thương cháu ngoại nhưng phải đem gia tài hàng triệu mà giao cho con rể, cũng không có khả năng. Cho nên, kế thừa gia nghiệp, chỉ có thể là Lục Thiên Hữu, đây là suy nghĩ từ lâu của anh em họ. -Tăng Khả và Lã Đức Dương cũng không có tin gì ah? Lục Văn Hoa quay lại hỏi. -Theo suy nghĩ của bọn họ, chúng cũng bị cảnh sát tạm giam! Lục Văn Chương bất đắc dĩ nói : -Tiểu súc sinh này, không biết rốt cục đã trêu chọc nhân vật trong nước nào? -Nhân vật trong nước? Lục Văn Hoa nhíu mày nói: -Không biêt ai? -Hiện tại chưa biết nhưng theo bọn họ cho biết, đối phương không phải là nhân vật nhỏ, công ty xăng dầu Anh quốc BP cũng ra mặt.