Lục Văn Chương vẫn ngồi chồm hổm trên tấm thảm , ánh mặt chần chừ bất giác nhìn về phía Tiêu Lễ.Tuy rằng nói y không quan tâm đến chuyện chính trị quốc gia, ngay cả người lãnh đạo quốc gia hay chủ tịch tỉnh cũng chỉ biết một vài chức danh còn những cái khác thì không hề biết . Cho nên cuộc nói chuyện ban nãy của Phương Minh Viễn và Tiêu Lễ, y nghe cũng như là gió thoảng qua tai, nên không biết người chủ nhiệm Sài mà hai người ấy nói là người như thế nào. Nhưng điều này cũng không ngăn được y hiểu rằng Tiêu Lễ-người mà y muốn nhờ vả cũng đã bắt đầu bị lung lay rồi! Y vốn tưởng rằng, Tiêu Lễ cùng đến Phương Minh Viễn không nể mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, cho dù là muốn cự tuyệt cũng phải suy nghĩ một chút. Dù sao ở trong nước quan nhân so với thương nhân thì lưng vẫn thẳng hơn một chút. Cho dù là những gia đình giàu có thì khi nhìn thấy những quan chức cấp cao cũng phải buông lời nịnh bợ một chút. Tiêu Lễ dù sao cũng là một tham tán cấp phó, lại là tham tán của đại sứ quán tại Anh và cũng là nhân viên quản hạt trực tiếp của bộ ngoại giao, chỉ cần lên hai ba bước nữa là đến cấp phó bộ trưởng rồi, tiền đồ sau này có thể nói là khó mà có thể nói hết được. nhưng y thật không ngờ, Phương Minh Viễn mặc dù đối mặt với cả quan chức mà tâm thế vẫn thượng phong như vậy, không ngờ chỉ bằng lời nói thôi mà như là nhát dao chém đứng cả Tiêu Lễ. Tiêu Lễ lúc này tất nhiên đã có dao động, nếu cứ nha thế này hâu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng! -Ông Phương, đây là tư liệu của cục cảnh sát Endinburg, làm sao mà ông có được? Philip trầm giọng hỏi. Lục Văn Chương hiểu được bây giờ Philip cũng không thể làm cho Phương Minh Viễn tăng thêm áp lực cho Tiêu Lễ được nữa. Phương Minh Viễn nhún vai nói: -Ngài Philip, những loại thế này chỉ cần ông muốn có thì dễ dàng có thể có được. Có Rooney làm nội ứng, tình hình thẩm vấn của mấy người Joseph và Lục Thiên Hữu, Phương Minh Viễn tất nhiên là biết rõ như lòng bàn tay. -Ông Phương, đây là hành vi không phù hợp với quy định của luật pháp nước chúng tôi! Philip cười như không cười nói: -Tất nhiên tôi cũng hiểu, với địa vị thân phận của ông Phương, những chuyện nhỏ như thế này cũng chẳng là gì, nhưng cảnh sát Rooney, chắc là sẽ gặp phiền phức đấy! Phương Minh Viễn hơi ngẩn người ra nhưng sau đó không kìm được liền cười mà nói rằng : -Ông philip thật là có lòng ngay cả điều này ông cũng điều tra ra được. Philip chắp hai tay có phần đắc ý nói rằng: -Ông phương, dù sao nơi này cũng là nước Anh, dựa theo quy ước của nước chúng tôi thì Scotland cũng là một phần không thể tách rời của nước Anh! -Vậy thì, mời ông Philip chỉ cho Rooney một bài học sâu sắc vậy hoặc sa thải ? hay là phải gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật cũng được! Phương Minh Viễn xoa hai tay vào nhau nói : -tôi không có bất kì ý kiến gì cả! -Hả Philip cứng họng hai con mắt trân trân! Ở Anh những người biết được Rooney làm khó bọn Phương Minh Viễn cũng không nhiều, chỉ có hai người của công ty xăng dầu Anh quốc BP còn có mấy người Joseph và Lục Thiên Hữu và cục trưởng Howard và mấy cảnh sát trong cục của bọn họ mà thôi.. Sự tình đã đến nông nỗi này, cả bọn cảnh sát ngu ngốc như Rooney cũng hiểu được, Phương Minh Viễn lai lịch không nhỏ, tuyệt đối không được động vào hắn, vì vậy để Phương Minh Viễn không truy cứu việc này nữa thì những sự việc xảy ra sau này thì cảnh sát Rooney và các người đó phải làm vẻ tự nhiên đến phối hợp cùng với Phương Minh Viễn và tuyệt đối không được mắng mỏ gì! Với vụ án như vậy thì cảnh sát và xã hội đen móc ngoặc, gây khó dễ khách nước ngoài thì khó tránh khỏi những lời gièm pha, những người bên cục cảnh sát Endinburg thì tất nhiên phải cố gắng bưng bít chuyện này. Mà bọn Joseph cũng không phải là bọn ngốc,bọn chúng biết được cái nào nên nói cái nào không thể nói. Nếu không, có thể thấy được những ngày ở trong cơ quan điều tra sẽ không hề dễ thở. Hơn nữa nói khó nghe một chút, chỉ cần Phương Minh Viễn không truy cứu nữa, chính là bọn Joseph nộp ra bọn Rooney, cảnh sát cũng không lưu lại bất kì ghi chép gì thì danh dự của cục cảnh sát Endinburg vẫn được giữ thiện cảm với người dân. Ai ngu mới xem các đồng nghiệp là đối thủ. Bọn Lục Thiên Hữu cũng bị cục cảnh sát Endinburg cảnh báo qua, tất nhiên cũng không dám nhiều lời. Quạ trên thế giới thì đều đen giống nhau, cảnh sát Hoa Hạ thường đùa rằng cái gọi là thủ đoạn nói trắng ra thì cũng là một trò chơi. Cho nên, việc điều tra không lợi nhuận của Philip chỉ điều tra ra được cảnh sát Rooney đứng đầu vài viên cảnh sát đang ngầm điều tra phương hướng phát triển của vụ án Phương Minh Viễn, nhưng ông ta lại không biết vì sao nhóm Rooney lại làm như vậy. Tất nhiên, ông ta nghĩ rằng thực sự thì chỉ có vài nguyên nhân.Một là Phương Minh Viễn dùng tiền mua chuộc được mấy tên cảnh sát, hoặc là có một người nào đó ra mặt yêu cầu cảnh sát ngầm báo cho Phương Minh Viễn biết. Mặc dù nói rằng, chuyện này nói ra đối với Phương Minh Viễn mà nói cũng là chẳng làm hắn bị thương tích gì, nhưng cũng đủ chèn ép hắn làm cho hắn bớt kiêu ngạo đi một chút! Nhưng ông ta không ngờ, Phương Minh Viễn lại buông mấy người Rooney ra một cách thoải mái như vậy! -Ông Philip, xem ra ông không biết rồi. Phương Minh Viễn tự đắc dựa vào ghế sô pha gác chân lên nói: - Rooney sở dĩ đưa những thứ đó cho tôi, là vì ông ta vốn là cùng hội cùng thuyền với Joseph, chính là bang xã hội đen đó, Lục Thiên Hữu đã ra giá tám nghìn bảng Anh là muốn ông ta gây cho tôi một chút rắc rối. Chỉ có điều là dưới sự giận dữ của cảnh sát trưởng Endinburgh thì ông ta đã nhận ra được sự sai lầm của mình. Cho nên vì lập công chuộc tội, vì đổi lại sự không truy cứu tôi, Rooney đã phối hợp như vậy đấy. Còn tôi, thấy ông ta thật sự thấy hối hận sửa sai như vậy, cũng là vì nghĩ đến cục cảnh sát Endinburgh, thậm chí là cảnh sát Scotland và cảnh sát Anh quốc trên thế giới, và tình hữu nghị giữa cảnh sát Hoa Hạ và cảnh sát Anh nên cuối cùng quyết định không truy cứu chuyện này nữa. Nếu ông Philip có ý muốn thực hiện chính nghĩa, vậy thì quá tốt rồi! Ông Philip, ông thực sự là một người rất chính trực! Phương Minh Viễn nhìn như là đang thật lòng khích lệ, Philip giận đến mức mông sắp từ trên ghế sô pha rơi tuột xuống đất! Nói gì ông ta cũng không thể ngờ, mấy người Rooney và Phương Minh Viễn lại có quan hệ như thế! Thế này không phải là tự lấy đá đập vào chính chân mình sao! Nếu thật sự Philip đem chuyện này phơi bày ra bên ngoài thì không chỉ cảnh sát Endinburgh, cảnh sát Scotland thậm chí là cảnh sát của cả Anh quốc sẽ nghiến răng nghiến lợi với mình! Ông ta lại không phải là nhà báo, người trong cuộc còn không coi trọng, một người ngoài như ông ta tự nhiên lại nhảy vào , chẳng phải là lắm chuyện sao! Tất nhiên, với địa vị xã hội của ông ấy, chỉ cần không bị cảnh sát nắm được điểm yếu, thì không cần để ý đến thái độ của cảnh sát! Nhưng ai có thể đảm bảo, cả cuộc đời mình trong sạch? Một kẻ có trong danh sách sổ đen của cảnh sát như mình chắc chắn là phiền toái nhiều hơn. -Vâng, ông Phillip, có cần tôi phối hợp với ông không? ở Anh tôi không có bạn làm trong nghành truyền thông, nhưng ở Hong Kong thì tôi có chút quan hệ! Phương Minh Viễn vẻ mặt chân thành nói: -Trong đội ngũ cảnh sát lại có một con sâu làm rầu nồi canh như vậy, giống như là một khối u ác tính trong người vậy, cần phải giải quyết triệt để! Mặt Philip từ trắng chuyển sang hồn, rồi lại từ hồng chuyển sang tái, không chỉ có Phương Minh Viễn và Trần Trung cảm thấy khoái chí mà cả mấy người Tiêu Lễ và Lục Văn Chương cùng đi với hắn trong lòng cũng có chút đắc ý. Người Anh quả thật là quá cao ngạo rồi, tuy cái danh “đế quốc mặt trời không bao giờ lặn” đã tắt ngúm từ lâu nhưng có rất nhiều người Anh lại đến chết vẫn ôm cái ánh hào quang huy hoàng của ngày xưa! Đối đãi với người khác luôn dùng bộ mặt vênh váo tự đắc, tự cho mình là người có đức hạnh hơn người! Philip tuy không phải là loại người như vậy nhưng trong lời nói và cử chỉ cũng không hề che dấu đi sự cao ngạo vốn có. Tiêu Lễ ở tại đại sứ quán làm việc nhiều năm, đối với sự kiêu ngạo của người Anh, y đã sớm ngứa mắt rồi. Lục Văn Chương gần đây có việc cầu người, lại đúng vào dịp làm cho lòng tham lam và kiêu ngạo của người Anh được chính bản thân họ thể nghiệm! -Việc này không dám phiền đến ông Phương! Philip cười lớn, chỉ có điều khuôn mặt tươi cươi dù có cười như thế nào thì người ngoài nhìn vào vẫn cảm thấy không cân đối. -Philip, Ông thật sự không cần sao? Phương Minh Viễn vẻ mặt ngạc nhiên nói: - Chẳng lẽ, ông Philip định một mình vạch trần tấm màn đen tối đầy tai tiếng này sao? Ông thật sự rất vĩ đại! Trần Trung vội vàng quay đầu lại... tuy nhiên với con mắt sáng suốt thì một người bình thường có thể nhận thấy quai hàm run bần bật của anh ta đang cố nhịn cười. Philip trong lòng quả thực đang rất bực tức, tên nhóc này như thế nào mà giống Ngưu Bì Đường như đúc, làm cho việc này cứ dây dưa không dứt. “Khụ! Khụ!” Philip nặng nề ho khan vài ba tiếng: -Ông Phương, chuyện này hay là để tính sau vậy. Đề tài của chúng ta hình như đi hơi xa thì phải, việc quan trọng nhất lúc này là rốt cuộc phải như thế nào thì ông Phương mới đồng ý giơ cao đánh khẽ? Năm trăm triệu đô la Mỹ thật sự cũng hơi nhiều, vượt qua khả năng gánh vác của ông Lục. Phương Minh Viễn tùy ý chỉ một địa hồ sơ trên bàn nói: -Vậy thì mời ba ông xem qua các bộ hồ sơ, rồi nói lại cho tôi biết, các ông cảm thấy thích hợp hay không? Đã đến nông nỗi này rồi, Philip đành phải lấy tờ giấy trên bàn hồ sơ lên lật qua lật lại xem. Lục Văn Chương chần chừ một chút cũng cầm một quyển. Tiêu Lễ lại cầm trong tay bộ hồ sơ chạy về phía bàn, không nói lời nào mà ngồi xuống. Trên bàn này là đống hồ sơ, đa số đều là lời khai của bọn Joseph gồm hai mươi mấy người, lẽ đương nhiên đều giao cho cảnh sát có cơ hội tiêu diệt. Mấy ngày hôm nay, lấy được rất nhiều lời khai, hỏi được rất nhiều chuyện, trong đó có không ít chuyện liên quan đến Lục Thiên Hữu. Càng xem gương mặt của Philip và Lục Văn Chương càng tối sầm lại.Tuy rằng không phải là toàn bộ, nhưng hiện tại trước mặt hai người, những chuyện trước đây của Lục Thiên Hữu vẫn làm cho hai người cảm thấy ghê người!