Từ lúc tập đoàn Nokia đồng ý chuyển nhượng kỹ thuật cho nhà họ Phương, khi bán ra thiết bị, Phương Minh Viễn liền thiết lập trung tâm di động, từ nhật Bản, Mỹ, và Châu Âu, thu hút một nhóm nhân viên thiết kế, tiến hành so sánh sự tương quan về tri thức, kỹ năng huấn luyện với nhân viên kỹ thuật trong nước. Đã trải qua kiếp trước nên Phương Minh Viễn biết rõ, một chiếc điện thoại muốn nhận được sự tán thưởng của thị trường, chức năng là vô cùng quan trọng nhưng giá tiền của nó cũng không thể bỏ qua. Đối với mốt ngày càng theo đuổi những cái thời thượng và khác biệt của người dân trong nước mà nói, điện thoại mà về mặt tính năng có thể hạng nhất, kiểu dáng là hạng thứ hai, chỉ sợ không bằng loại kiểu hạng nhất, nhưng loại hai này vẫn được ưa thích. Ở thế kỷ trước, chính những doanh nghiệp thế giới nổi tiếng với ngành sản xuất điện thoại, cũng cực kì coi trọng kiểu dáng thiết kế. Phương Minh Viễn tự biết tập đoàn Nokia chuyển nhượng từ kĩ thuật tới tiêu chuẩn thế giới có sự chênh lệch không nhỏ, mà điểm này lại không thể bù lại từ bên trong, cho nên nâng cao trình độ trong việc thiết kế kiểu dáng, tận dụng khả năng đuổi theo trình độ tiên tiến thế giới, trước mắt cũng rất nặng nề. Hơn nữa, đối với Phương Minh Viễn mà nói, phát minh hạng nhất về kĩ thuật, và trong sản phẩm thực hiện thành thục như thế nào hắn cũng không biết! Nhưng nói đến kiểu dáng di động thời thượng, chỉ sợ trên thế giới này không ai có thể hiểu cơn lốc phát triển của di động bằng hắn. Lần này tới Phần Lan, Ollila khen kiểu dáng điện thoại mới của Phương Minh Viễn không dứt lời, và đề xuất phải tăng cường giao lưu giữa hai bên. Đối với đề nghị này của Ollila, Phương Minh Viễn đương nhiên là không từ chối, cho nên mới phái đoàn tới Thượng Hải giao lưu với tập đoàn Nokia. Đương nhiên, đáp ứng yêu cầu của Phương Minh Viễn, tập đoàn Nokia cố ý nói mơ hồ, không rõ, chỉ được vẻ bên ngoài, lúc này khiến cho tỉnh ủy Tần Tây và Ủy ban nhân dân tỉnh hiểu lầm nghiêm trọng. Phương Minh Viễn cũng không phải là thằng ngốc. Tuy rằng đối với tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây ở huyện Đường Âm, nhân dân cực kì bất mãn với thái độ xử lí một việc phi pháp, nhưng hắn cũng hiểu được, biểu hiện phẫn nộ của mình không thể quá mức. Bọn quan viên Hoa Hạ này, tuy nói là phục vụ công dân, nhưng thực chất rất nhiều người hoàn toàn xem mình như là quan phụ mẫu trong quá khứ vậy. Không thể chấp nhận điều này, nhân dân đã có ý thức phản kháng. Trừ phi nhà họ Phương tính toán từ nay về sau đem sản nghiệp ra khỏi trung tâm tỉnh Tần Tây, hoặc có khả năng khiến cho Bí thư hoặc Chủ tịch tỉnh ủy Tần Tây đổi một vị, nếu không cũng phải chừa ra vài phần đất để sống. Nếu là sự thật và bọn họ bị vạch mặt, bọn họ Giải Trạch Dương sẽ không chịu khổ sở, nhà họ Phương ở Tần Tây tương lai cũng không tốt đẹp gì. Cho nên thế tiến công của Phương Minh Viễn này đều phải giữ lại dường sống cho Giải Trạch Dương , nếu Giải Trạch Dương bọn họ biết tất cả, như vậy tự nhiên là anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt. Nếu bọn Giải Trạch Dương muốn lựa chọn một con đường màu đen, Phương Minh Viễn kia cũng không có lựa chọn, mọi người một mất một còn là xong. Cùng lắm thì, kinh tế của nhà họ Phương ở Tần Tây phát triển lạc hậu vài năm, đến lúc đó bọn Giải Trạch Dương có thể ở tỉnh Tần Tây có thể chống đỡ được vài năm. Trong lòng Phương Minh Viễn rất rõ, trong chuyện này, nhà họ Phương tuyệt đối không thể lui bước và yếu thế, nếu không trong tương lai không biết sẽ có bao nhiêu người muốn cho nhà họ Phương ăn bồ hòn nữa. Cho nên thà bị tổn thất về lợi ích kinh tế, cũng phải thật hung hăng thu thập những người này một lần, làm cho bọn họ hiểu được khiêu khích nhà họ Phương hậu quả sẽ như thế nào. Tần Tây là thành trì của nhà họ Phương, nếu nói là ở Tần Tây, lợi ích của nhà họ Phương cũng không thể bảo đảm, vậy ở các tỉnh khác của đất nước, sản nghiệp của nhà họ Phương cũng chỉ là một khối thịt thơm và đẹp trong mắt bọn quan viên. Mà tới thời điểm này, mặc dù là có nhà họ Tô, Sài, Mai làm đồng minh che chở, nhưng lợi ích của nhà họ Phương vẫn chưa được bảo đảm. Tình huống như vậy, Phương Minh Viễn tuyệt đối không thể để sảy ra. Trên bàn, chiếc di động rung lên, Phương Minh Viễn thuận tay cầm lên nhìn lướt qua, đúng là điện thoại của Tô Ái Quân. -Minh Viễn, tập đoàn Nokia và nhà xưởng liên kết đầu tư của nhà họ Phương phải chuyển đổi, chuyện là như thế nào? Vì sao tập đoàn Nokia lại cử đoàn khảo sát từ Thượng Hải tới? âm thanh truyền đến qua điện thoại là giọng dồn dập đồng thời lại bị đè thấp của Tô Ái Quân. Nghe thấy Tô Ái Quân có chút bất mãn, với một việc lớn như vậy như thế nào cũng không có nói với anh ta trước. Làm cho anh ta có chút xấu hổ trong hội nghị thường vụ. Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười. Xem ra, tin tức đã rơi vào tay những người cao cấp ở Tần Tây, nếu không Tô Ái Quân sẽ không gọi tới hỏi vội vàng như vậy. -chú Tô, ngươi đừng vội, bên cạnh còn có người à? Phương Minh Viễn nói. -Cháu còn cười. Cháu có biết làm như vậy là bức cung không. Cho dù bây giờ bí thư Giải và Chủ tịch Trịnh có nhượng bộ, nhưng trong lòng vẫn vô cùng bất mãn. Ôi …tiểu tử này, trước khi quyết định sao không cùng chú thương lượng một chút? Tô Ái Quân buồn bực nói. Tên tiểu tử thối này chẳng lẽ không biết Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch Tỉnh ủy có sức mạnh lớn như thế nào sao? Lúc này có thể nói là đắc tội với Giải Trạch Dương và Trịnh Uy, thì cho dù là trừng trị cán bộ này, cũng là mất nhiều hơn được. -Chú Tô, chú nói vậy làm cháu đúng là nghe đến hồ đồ rồi. Bộ phận thiết kế của tập đoàn Nokia đã cùng với bộ phận thiết kế của nhà họ Phương ở Thượng Hải đã có hoạt động giao lưu, với chuyện góp vốn nhà xưởng lại có quan hệ gì? Phương Minh Viễn cưỡng chế ý cười nói. -A! Cháu nói cái gì? Trong điện thoại là âm thanh kinh ngạc của Tô Ái Quân. Ba ngày sau, đài truyền hình Tần Tây đưa tin huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Đường Âm bày mưu nhốt những người khiếu nại vào bệnh viện tâm thần, làm cả tỉnh Tần Tây xôn xao, mọi người không ngờ ở thập niên 90, bước vào thế kỉ mới rồi mà ở tỉnh Tần Tây còn có chuyện hiện tượng ghê tởm như vậy. Trong báo cáo, có mấy số liệu làm người ta ghê người. Bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm, trong thời gian gần 2 năm trời, trong bản ghi chép của nhân viên về tổng số người bị giam giữ lên tới 579 đợt người, thời gian giam giữ lâu nhất là 3 tháng 18 ngày. Theo nhân viên của bệnh viện nói trong số những người bị giam mà được ghi chép lại không có một người bị giam lâu nhất, hơn nửa năm. Hơn nữa, có người liên quan cũng tiết lộ, bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm, ngoài việc giam giữ những người khiếu kiện trái pháp luật, bọn họ còn có hành vi ngược đãi. Nhẹ thì mắng chửi, tát, nặng thì thêm chút quyền cước, thậm chí còn dùng cả khí giới. Trong thời gian bị giam gần 2 năm, có nhiều bản còn ghi chép lại số người bị đánh cho thương nặng là 73 người, trong đó có 3 người đã tử vong ngay sau khi nhập viện. Hơn nữa, về thức ăn, bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm này, đối với những người khiếu kiện tiến hành cắt xén bằng mọi cách, không những không cho bọn họ dùng nước mới để uống thuốc mà còn lấy gạo mốc, mì mốc, các loại đồ ăn từ nguyên liệu lá cây tạo thành. Làm cho những người này bị suy dinh dưỡng, hỗn loạn chức năng của dạ dày. Đương nhiên, chỉ là báo cáo thứ nhất, ở trong báo cáo cũng không nhắc tới Huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Đường Âm sử dụng phương tiện phi pháp để giam giữ người khiếu kiện, cũng không nhắc tới vì sao người khiếu kiện ở huyện lại nhiều như vậy. - Bí thư Giải và chủ tịch Trịnh ra tay quá độc ác rồi! Phương Minh Viễn vỗ tay vào tờ báo, cười nói. - Nếu quyết định ra tay, coi như làm thành án thép. Hơn nữa, không náo nhiệt, lại có thể danh chính ngôn thuận truy cứu trách nhiệm pháp luật của cán bộ thành phố Khang An. Những người này cũng quá to gan lớn mật, làm xằng làm bậy. Tô Ái Quân cười lạnh nói. Nhìn đến một loạt số liệu báo cáo, Tô Ái Quân đã hiểu Phương Minh Viễn vì sao không nói đến việc này thậm chí còn không tiếc đắc tội với Bí thư và Chủ tịch tỉnh. Không chỉ vì Phương Nhai mà cũng vì hơn một ngàn người dân bình thường vô tội bị giam giữ ở bệnh viện tâm thần. Việc bất lương như vậy, nếu như trừng trị đến nơi, làm cho họ từ nay về sau không dám như vậy nữa, nếu không tương lai sẽ có bao người gặp họa. -Haha, mọi người đều nói chỉ cần chính phủ còn nghiêm chỉnh, không có việc gì là không thể xử lí. Phương Minh Viễn đem tờ báo lên bàn, tràn đầy cảm xúc nói: -Từ lúc sự việc bị phát hiện tới giờ là mấy ngày nhỉ? Thời gian lâu như vậy chẳng lẽ không ai chú ý tới huyện Đường Âm giam cầm công dân phi pháp, đã dài tới gần hai năm, còn nhiều công dân như vậy bị hại. -Không giống như vậy, hình như người nói cũng không như vậy, mông quyết định đầu. Hơn nữa.. đây là nhiệm vụ chính trị hàng đầu! Tô Ái Quân có chút bất đắc dĩ nói. Ở Hoa Hạ, một khi một việc bị nhắc tới độ cao của nhiệm vụ chính trị như vậy thì phải vì nó mà phục vụ hết mình. -Dạ, nhiệm vụ chính trị! Phương Minh Viễn cũng không thể không thở dài, coi như là tình hình trong nước Hoa Hạ đi. -Cái này cháu vừa lòng chưa? Tô Ái Quân cười nói: -Bản báo cáo này vừa ra, bộ máy lãnh đạo huyện Đường Âm sợ hãi vô cùng. Liền liên hệ với bộ máy lãnh đạo thành phố Khang An, chỉ sợ cũng phải thương gân động cốt. -Vừa lòng? Còn rất xa! Phương Minh Viễn không cho là đúng nói: - Chú Tô, người biết không, ở nước ngoài, nếu một cây cầu lớn bị sập, không cần nói tới những người có trách nhiệm liên quan trực tiếp, mà ngay cả cơ quan hành chính địa phương, thậm chí là thành viên nội các, một thủ tướng quốc gia, đều không hề trốn tránh trách nhiệm, đều chủ động từ chức. Chúng ta như vậy được không? Nếu theo ý kiến của cháu, tốt nhất là kéo một vị ủy viên thường vụ tỉnh xuống, như vậy bọn quan viên mới cảnh giác. Cháu cho rằng có như vậy bọn quan viên cấp cao mới để ý tới nhất cử nhất động của bọn người dưới. Cũng làm cho bọn quan viên có trách nhiệm hơn. Việc này sảy ra đã gần hai năm mà cháu cũng không tin đó là các cán bộ của thành phố Khang An, một chút tin tức cũng không có. Hành chính không làm thì cũng coi như là không làm tròn nhiệm vụ. -Được rồi, được rồi, nói đến chuyện này thì lại đụng đúng dây của cháu rồi. Tô Ái Quân khoát tay nói: -Tình hình trong nước Hoa Hạ là vậy đó, muốn thay đổi nó, khó lắm! A, đúng rồi, cái người con gái buổi tối hôm đó cầu cứu chú hai cháu đã tìm được chưa?