Toà nhà của Phương Minh Viễn ở vịnh Tokyo nằm bên bờ biển tại khu biệt thự nổi tiếng Tokyo, chiếm khoảng 1/3 hécta đất. Từ khi vừa ra khỏi nhà ánh mắt của bọn người Thẩm Tâm Oanh, Miêu Lâm Lâm, Chúc Khải Hiên đẫ bị cảnh trí nơi đây thu hút rồi. -Ánh trăng đẹp quá! Ánh mắt của Thẩm Tâm Oanh mơ màng rồi hạ giọng nói như rên rỉ, trên vịnh Tokyo với ánh sáng chói lọi, thuyền qua lại như mắc cửi một vành trăng tròn như cái đĩa treo trên bầu trời, Ánh mắt của những người khác lại lưu luyến không rời ngôi biệt thự, biệt thự tổng cộng có hai tầng, có 17 gian phòng và 3 phòng khách, các thiết bị cần thiết đều đầy đủ cả, còn cả một cái hồ bơi trên tầng thượng và một hồ tắm nước nóng trong phòng. Có một đài ngắm cảnh khoảng năm sáu mươi mét… -Dung Dung, căn nhà này phải hết bao nhiêu tiền? Miêu Lâm Lâm hạ thấp giọng hỏi Lâm Dung. Căn biệt thự cao cấp cạnh biển này cô chưa từng nhìn thấy. -Không biết! Lâm Dung hạ giọng trả lời. -Không phải cô là trợ lý của anh ta sao? Đến cả cô cũng không biết à? Miêu Lâm Lâm nghi ngờ nói. -Căn biệt thự này là người khác tặng cho anh ta! Không phải anh ta mua, giá gốc là bao nhiêu ai mà biết được? Lâm Dung tuỳ ý nhún nhún vai nói. -Tặng à? Trời ơi! Ai mà lại hào phóng thế? Miêu Lâm Lâm che miệng, nét mặt lộ rõ vẻ không tin. Dù sao thì cô cũng là người từng trải cũng đã tếp xúc với khá nhiều người, tuy vẫn chưa nhìn kĩ căn biệt thự của Phương Minhh Viễn cũng chưa chuyên tâm đi đo đếm xem giá cả của nó là bao nhiêu. Nhưng cô hoàn toàn có thể khẳng định căn biệt thự này đừng nói là người trong nước đến người Nhật Bản cũng không phải ai cũng có thể ở được! Rốt cuộc là ai có thể tặng cho hắn căn biệt thự như thế này. -Vương thất Trung Đông Kuwait! Lâm Dung trả lời đơn giản, khiến cho những người đứng xung quanh cô đều mở to mắt! Sau khi trải qua một trận chiến tranh trên vịnh biển thanh niên Hoa Hạ trong nước tất nhiên không thể không biết đến Kuwait. Hơn nữa bọn họ lại đang ở nước ngoài lại càng rõ hơn những người ở trong nước những người A Rập người của đất nước sản xuât dầu tiền nhiều như đất. Nhưng họ có nói thế nào cũng không thể tưởng tượng được là Kuwait lại có thể tặng cho Phương Minh Viễn một căn biệt thự như vậy! Chúc Khải Hiên và La Trạch Khải ngơ ngác nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự kinh ngạc không thể che dấu được trên mặt họ . Nói thật, từ khi Phương Minh Viễn xuất hiện, hai người bọn họ không hề khách sáo mà trách móc Khương Ứng Tuyết, còn Khương Ứng Tuyết lại không hề có phản ứng gì, chỉ nhìn ra được thân phận không tầm thường của Phương Minh Viễn. Mà sau đó chiếc xe đắt tiền xuất hiện đã chứng minh được điều này. Chúc Khải Hiên là một người yêu xe, cũng là một người hiểu về xe anh ta chắc chắn sẽ nhìn ra được, hai chiếc xe Mercedes của Phương Minh Viễn không những là loại mới nhất mà còn qua sửa lại, tuy không biết có phải là xe chống đạn hay không nhưng tính năng của xe cũng được nâng cấp rất nhiều. Cái xe được sửa lại này có lúc tiền chi phí thậm trí còn vượt qua cả giá cả của xe! Suốt cả dọc đường hai người đoán về thân phận của Phương Minh Viễn không biết bao nhiêu lần. Nhưng khi họ nhìn thấy căn biệt thự ở bên sườn núi ven biển này hai người họ mới biết mình đã đánh giá thấp chàng thanh niên nhìn rất hiền hoà nho nhã này. Hai người cùng lúc thở dài, trong lòng đã từ bỏ những ý nghĩ về Lâm Dung. Không cần biết Phương Minh Viễn có phải là bạn trai của Lâm Dung hay không, nhưng Lâm Dung có thể trở thành trợ lý của anh ta thì hai bên cũng đã không còn là cùng một tầng lớp nữa. Cho dù Lâm Dung đồng ý lấy thì việc lấy một người phụ nữ giỏi giang này về nhà cũng không phải là điều mà họ chấp nhận được. Phương Minh Viễn ngồi ở một góc trên đài ngắm cảnh, đây là cuộc điện thoại thứ ba kể từ khi hắn ta trở về nhà. -Phương Minh Viễn, tôi nghe nói anh bảo Hoành Tỉnh Quân Bình gửi lời đến cái lão già đó rồi? Lẽ nào anh thật sự muốn giúp Nhâm Thiên Đường quảng cáo về “Túi tiền yêu quái“ từ trong điện thoại truyền đến giọng nói bất mãn của Vũ Điền Trung. Vũ Điền Trung cũng mới biết tin này không lâu, liền lập tức gọi điện đến cho Phương Minh Viễn để hỏi. Tuy đối với Vũ Điền Trung mà nói cái gọi là “Túi tiền yêu quái” này căn bản không thể làm nên thành tích nào nổi bật cả, nhưng anh ta không dám nghi ngờ vào cái nhìn của Phương Minh Viễn. -Ừ! Câu trả lời của Phương Minh Viễn đơn giản mà nhắm vào trọng tâm. -Phương Minh Viễn, công ty cổ phần của Nhậm Thiên Đường là đối thủ của công ty Sega của chúng ta đấy! Vũ Điền Trung sốt sắng nói. -Đừng quên Phương Minh Viễn, trong công ty này cũng có cổ phần của anh nữa! Anh làm như vậy là nuôi ong tay áo đấy! Vũ Điền Trung lần này thật sự rất sốt ruột, không có ai hiểu được mức độ đáng sợ của Nhâm Thiên Đường bằng công ty cổ phần Sega, đừng tưởng rằng giờ nó như đang hấp hối nhưng khi đã cho nó bất cứ cơ hội nào để nó thở được thì đồng nghĩa với việc công ty cổ phần Sega lâm vào hoạ lớn! So với ngành đồ chơi Sony thì các vị trong hội đồng quản trị của công ty cổ phần Sega lại càng để ý đến sự sống chết của Nhâm Thiên Đường! Bởi vậy khi biết Phương Minh Viễn muốn “giúp” Nhâm Thiên Đường đã lập tức yêu cầu Vũ Điền Trung ra mặt ngăn chặn Phương Minh Viễn. -Không không không, Giám đốc Vũ Điền, tôi thấy ngài dùng cụm từ nuôi ong tay áo ở đây không được phù hợp cho lắm, tôi thấy…nuôi chó đuổi thỏ phù hợp hơn đấy. Phương Minh Viễn cười ha ha, như không thèm để ý đến lời của Vũ Điền Trung. -Nuôi chó đưởi thỏ? Vũ Điền Trung không khỏi ngạc nhiên, Phương Minh Viễn đây là ý gì vậy? -Giám đốc Vũ Điền, quyền sở hữu của “Túi tiền yêu quái” tôi đã nắm trong tay rồi. Đây là một cuộc chơi, nếu như tôi muốn kiếm thêm nhiều lợi nhuận hơn nữa không hợp tác với Nhâm Thiên Đường thì hợp tác với ai chứ? Phương Minh Viễn không để cho hắn cơ hội giải thích dụng ý của mình. Vũ Điền Trung không khỏi im lặng, tuy công ty cổ phần Sega cũng đã tung ra máy xách tay, nói nói về chiếm lĩnh thị trường, thì còn lâu mới là đối thủ của Nintendo GB. Từ việc theo đuổi lợi ích lớn nhất mà nói, thì sự lựa chọn của Phương Minh Viễn không có gì là sai cả! Nhưng Phương Minh Viễn làm như vậy, đồng thời cũng đang làm tổn hại đến lợi ích của công ty cổ phần Thế Gia! Tuy Vũ Điền Trung có quan hệ với Vũ Điền Quang Ly, trong việc quan hệ với Phương Minh Viễn có thể tuỳ ý một chút, nhưng anh ta cũng hiểu rằng anh ta không thể can thiệp vào quyết định của Phương Minh Viễn. Hơn nữa, hiện nay Phương Minh Viễn đã chọn “Nguy cơ sinh hoá” trong một tuần có thể tiêu thụ với lượng vượt qua mức 5 triệu bộ, việc này cũng làm cho các Giám đốc trong hội đồng quản trị của Sega lo sợ! Tới nay công ty Gamestation đã trở thành nhân tố quan trọng trong việc quyết định ai thắng ai thua giữa công ty Sega và công ty Sony! Nếu như trở mặt với Phương Minh Viễn sẽ không phù hợp với lợi ích của công ty cổ phần Sega, cũng không phù hợp với lợi ích của gia tộc Vũ Điền! -Phương Minh Viễn, “Túi tiền yêu quái” này anh có tin chắc trong nửa năm còn lại có thể bán được khoảng triệu bộ không? Vũ Điền Trung nói. Khi biết được tin này các Giám đốc của Sega lập tức tiến hành điều tra về “Túi tiền yêu quái”, kết quả đạt được khiến người ta khó tin! Những bộ như thế này khi vào thị trường đến giờ vẫn chưa bán được hơn 100 nghìn bộ khiến Nhâm Thiên Đường cũng muốn từ bỏ, nếu như có thể bán được triệu bộ thì đứng là một kì tích. Nếu như nói Hội đồng quản trị của công ty Sega lo lắng việc bán chạy của “Túi tiền yêu quái”, thì chẳng thà nói điều bọn họ lo lắng hơn cả là việc Phương Minh Viễn mượn cơ hội này tiến gần hơn với Nhâm Thiên Đường! Theo sự mở rộng hợp tác trên các mặt giữa hai bên, Sega hiện giờ đã đạt được mức chưa nay chưa từng có với chổ dựa của Phương Minh Viễn! Bởi vậy, chỉ cần Phương Minh Viễn có bất kì động thái nào cũng khiến cho những người trong hội đồng quản trị của công ty Sega cảm thấy lo lắng. -Chúng ta làm một cuộc cá cược đi Giám đốc Vũ Điền! Phương Minh Viễn cười nói -Nếu như trong năm nay tôi có thể làm cho lượng tiêu thụ của “Túi tiền yêu quái” vượt qua được mức hàng triệu bộ thì ngài phải tặng cho tôi một chiếc Porsche đời mới. -Được thôi, nhưng nếu như Phương Minh Viễn thua thì sao? Vũ Điền Trọng đồng ý và hỏi lại. Tuy chiếc Porsche đời mới rất đắt nhưng Vũ Điền Trọng cũng không coi ra gì. -Gần đây tôi lại có một ý tưởng về trò chơi mới, chỉ tiếc là lấy tính năng của Staturn, chỉ sợ không thể thể hiện nó một cách hoàn hảo nhất! Phương Minh Viễn cười nói -À! Quên không nói đây là loại trò chơi đánh nhau kịch liệt, tôi hoàn toàn có niềm tin đối với lượng tiêu thụ của nó trong tương lai! -Trò chơi đánh nhau? Giọng nói đầu dây bên kia của Vũ Điền Trọng đột nhiên cao hẳn lên! Đây đúng là hạng mục lớn của côn ty Sega. Một bộ “Chiến sĩ vr” đã làm thế giới đánh nhau kịch liệt rồi, nay lại có thêm bộ thứ ba đã trở thành sản phẩm chủ chốt của Sega. Tuy trong cùng một thời gian những công ty sáng chế khác cũng đã đưa ra các trò chơi chiến tranh như “Thiết quyền”, “kof”, nhưng vẫn không thể làm lung lay vị trí hàng đầu của “chiến sĩ vr”. Vũ Điền Trọng cũng biết rõ ràng người sáng tác ra “ Chiến sĩ vr” lại chính là Phương Minh Viễn, hơn nữa trong hai bộ “Chiến sĩ vr “ sau này cũng có rất nhiều những hướng dẫn của Phương Minh Viễn, Suzuki cũng đã coi Phương Minh Viễn như là người trời rồi, cảm thất nếu không có Phương Minh Viễn thì “chiến sĩ vr” sẽ không thể đạt được những thành tựu to lớn như ngày hôm nay. Đối với việc Phương Minh Viễn chuyển sang các loại trò chơi khác nhau cá nhân Suzuki đã oán trách rất nhiều, đối với anh ta mà nói Phương Minh Viễn chỉ cần đầu tư vào loạ trò chơi khác thì với năng lực của Phương Minh Viễn và tiêu chuẩn sáng chế của công ty Sega hoàn toàn có thể làm ra một bộ sản phẩm hiến có, cùng với “Chiến sĩ vr” hình thành bảo hiểm cho ngôi vua này! Phương Minh Viễn cười thầm, hắn biết mình chỉ cấm nhắc đến trò chơi đánh nhau thì Vũ Điền Trọng thậm trí là hội đồn quản trị Sega cũng sẽ có phản ứng như vậy, “chiến sĩ vr” khiến cho công ty Sega đạt được lợi ích hai chiều, nay có cơ hội mới thì sao hộ lại không phấn khích chứ? Thực ra trò chơi mà Phương Minh Viễn nhắc đến chính là loạt trò chơi “ sống và chết” sau này, tuy các tay chơi sành điệu nới rằng đây không được coi là một trò chơi đánh nhau thực sự, khó có thể so sành được với “chiến sĩ vr” và “Thiết quyền”, “kof” , nhưng “sống và chết” đã dựa vào hình vẽ đẹp và sống động đầy hấp dẫn của ba nhân vật chính trong truyện đã phát huy được tác dụng, thành công trong việc đưa nó trở thành một trò chơi đánh nhau có dáng dấp con người nhất, thu hút được ngày càng nhiều tay chơi. Tất nhiên, cũng có người nói “sống và chết” gần với tình dục, những cô gái đánh nhau trong đó trong quá trình chiến đấu không có lúc nào là không phơi bày tuổi xuân của mình đây mới là điều quan trọng thu hút tay chơi thực sự. Phương Minh Viễn không phủ nhận điều này, lúc đầu “sống và chết” đúng là mượn điểm này để thu hút một lượng lớn những tay chơi, khiến cho sức ảnh hưởng của nó lên đến đỉnh điếm, đồng thời trong quá trình sáng tác cũng đã kế tiếp được đặc điểm này, cuối cùng khiến cho “sống và chết 4” được liệt vào hạng mục đi thi, đồng thời cùng với “ chiến sĩ vr”, “Thiết quyền” trở thành ba bộ trò chơi chiến tranh kinh điển. Đây cũng là một trong những trò chơi mà ở kiếp trước hắn rất thích! Tuy ở kiếp trước lần đầu tiên “sống và chết” được sản xuất và phát hành là vào năm 96, theo sự tìm hiểu của Phương Minh Viễn lần này ở Nhật bản, đến nay Tecmo cũng là công ty mà nhà Hoa Hạ đã nói “Thoát quần ma” vẫn chưa có chút dấu hiệu nào về “sống và chết”, ngược lại lại đang tìm tòi một loại trò chơi mới, tất nhiên nó chịu ảnh hưởng của “nguy cơ sinh hoá”. Công ty “Manh thuật Tuoku” đã không kịp thời bảo vệ được thương hiệu của mình Phương Minh Viễn cũng không ngại ngần “giúp” họ một lần, lấy trò chơi chiến tranh người đẹp này để thu hút về cho danh tiếng của mình. Chỉ có điều năng lực nghiên cứu và phát triển trò chơi chiến tranh của công ty Gamestation không mạnh, bởi vậy hợp tác với công ty cổ phần Thế Gia rõ ràng là một lựa chọn đúng đắn. Phương Minh Viễn cũng không muốn huỷ đi sản phẩm mà mình rất thích ở kiếp trước. -Được! Tôi đồng ý! Vũ Điền Trọng không nghi ngờ nói. Trong lòng lại than một tiếng, anh ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được rằng khi mình đem tin này báo cáo lên hội đồng quản trị sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào! Một loại trò chơi chiến tranh mới không những được sáng tác ra từ “Phương” mà “Phương” còn đảm bảo rằng lượng tiêu thụ của nó trong tương lai sẽ rất tốt, chỉ với những điều trên “nguy cơ sinh hoá” thịnh như hiện nay cũng đủ khiến cho Hội đồng quản trị không một lời oán than nào nữa rồi! -Đúng rồi Hội thương mại 98 98 thương hội có phải đã đắc tội với anh rồi không? Có thể nể mặt tôi nương tay một chút được không, đừng truy cứu đến cùng! Cuối cùng Vũ Điền Trọng cũng hời hợt nói. -Chết tiệt! Ngắt điện thoại Phương Minh Viễn liền hắt ra một câu thô lỗ, hắn không thể ngờ tới khả năng của cái tên Điền Trung Cảnh Nghiệp này cũng không nhỏ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tìm được Miyamoto, Ma Sinh Hương Nguyệt và Vũ Điền Trọng giúp ông ta nói tình nói lý, tục ngữ có câu vuốt mặt phải nể mũi, bản thân hắn đúng là không tiện ra tay quá độc! -Sao vậy Minh Viễn? Tuy vẫn đang nói chuyện cùng bọn người Thẩm Tâm Oánh, nhưng Lâm Dung từ nãy giờ vẫn đang quan sát Phương Minh Viễn liền bước đến gần. -Không sao, chỉ là xem ra không thể không tha cho tên tiểu quỷ Điền Trung này một lần rồi! Vũ Điền Trọng vừa nãy còn nhắc tôi dơ cao đánh khẽ, đừng rat ay độc quá! Phương Minh Viễn nói với giọng không thoải mái -Xem ra, tên tiểu quỷ Điền Trung này có một người bố tốt, có thể trong thời gian ngắn như vậy tím ra được nhiều thuyết khách khiến tôi phải nể mặt như vậy! Cung Bản Quân, Hương Nguyệt lại còn cả Vũ Điền Trọng nữa! Mẹ nó chứ! -Thôi vậy, cho nó một bài học nhớ đời là được rồi! Lâm Dung cười nói. Chính trong lúc này Phương Minh Viễn chú ý đến con đường lớn đối diện với cổng căn biệt thự có một đoàn xe đi đến, dừng trước cổng biệt thự không xa, có không ít người xuống xe, hướng về phía này…