Lúc Phương Minh Viễn và Vũ Điền Trọng ngồi xe đến khách sạn Empire cũng là 7h38 phút, lúc này cũng không phải sớm, tiệc tối bắt đầu là lúc 8h00. Tuy rằng đối với Phương Minh Viễn, Tokyo rất quen thuộc, nhưng mà với khách sạn Empire thì đây là lần đầu tiên hắn tới. Tuy nhiên với cái tên khách sạn Empire, Phương Minh Viễn đã sớm nghe thấy. Không phải vì những cái khác, một là sự kiên cố của nó, lịch sử kéo dài cả trăm năm, hơn nữa là một nơi tổ chức các hoạt động của đất nước Nhật Bản, đã trải qua bao trận động đất nhưng vẫn đứng vững ở thành phố Tokyo, so với những tòa nhà siêu vẹo của Hoa Hạ, mới sử dụng được khoảng 30 năm, không thể không nói là một kì tích. Mặt khác cũng vì sự phục vụ của nó. Giá phòng của khách sạn Empire rất đắt, một phòng bình thường chưa đến 30 mét vuông, giá một đêm của nó cao tới 400 usd. Nhưng đắt cũng có giá của đắt. Ví dụ, Phương Minh Viễn từng xem qua một số tờ báo về khách sạn Empire, bên trong viết, đối với những vị khách mà không cùng ngôn ngữ, họ sẽ cử người có cùng ngôn ngữ phục vụ. Nếu người đặt phòng ghi rõ ngôn ngữ là tiếng anh, như vậy khi người đó vào khách sạn, tất cả phục vụ của người này đều dùng tiếng anh. Như vậy không còn nghi ngờ gì về sự tiện lợi của khách nước ngoài. Xe dừng trước cửa khách sạn, người gác cửa tiến lên phái trước thay hai người mở cửa cửa tiến, Vũ Điền Trọng và Phương Minh Viễn ra khỏi xe. Vũ điền Trọng liếc nhìn thấy Jiro đang tiến về phía đại sảnh, rất tự nhiên, anh ta tiến tới đón tiếp Phương Minh Viễn, Vũ Điền Trọng tự cho mình là người không có đủ tư cách có thể yêu cầu nhân vật số ba của công ty cổ phần Sony, đích thân đến cửa chính đón . Tổng tài sản của công ty Sony này lớn gần chục tỷ usd, không cần nói trong nước Nhật Bản, mà trên thế giới, cũng là một trong năm trăm tập đoàn đứng đầu thế giới. Mặc dù công ty cổ phần Sega cũng là một công ty lớn trong giới trò chơi, nhưng so sánh sự ảnh hưởng của tổng tài sản thì chênh lệch rất lớn. Jiro đã nhận thấy Vũ Điền Trọng đứng chung một chỗ với Phương Minh Viễn, tuy anh ta sớm biết Phương Minh Viễn rất trẻ, cũng đã nhìn thấy qua ảnh. Nhưng khi anh ta tận mắt nhìn thấy Phương Minh Viễn, cũng không khỏi bị kinh ngạc bởi sự trẻ trung của Phương Minh Viễn. Ở tuổi này, chính mình vẫn chỉ là học sinh đại học Tokyo mà thôi. Vẻ vội vàng đón tiếp của Jiro lập tức thu hút không ít sự chú ý của nhiều người, không hiểu là người như thế nào mà có thể khiến cho phó chủ tịch Jiro tự mình tiếp đón trước cửa như vậy. Mà trước đó, có được vinh dự này chỉ có đại biểu của ngân hàng Tokyo và đại biểu của những doanh nghiệp trong tốp năm trăm doanh nghiệp lớn của thế giới. Jiro đi ra từ cửa chính khách sạn với khuôn mặt tươi cười, đưa tay về phía Phương Minh Viễn, Vũ Điền Trọng đưa tay ra trước, cùng với Jiro bắt tay ôm nhau giống như bạn tốt nhiều năm không gặp. Jiro không khỏi ngạc nhiên, Vũ Điền Trọng nói nhỏ bên tai anh ta
-Chẳng lẽ phó chủ tịch không biết Phương Minh Viễn không thích xuất hiện trước người lạ mặt và giới truyền thông à, lẽ nào Phó chủ tịch Jiro không biết?
-Jiro có thể ra ngoài cửa đón anh, Vũ Điền Trọng thật sự là được nghênh đón mà lo sợ Vũ Điền Trọng cố ý nói to. Mà Phương Minh Viễn đứng sau không nói gì, thoáng nhìn giống như đàn em bình thường mà Vũ Điền Trọng dẫn đi. Lúc này Jiro mới nhận ra những người trong giới công thương đến tham dự buổi từ thiện cũng không ít, cũng không ít giới truyền thông chú ý, mình không thể xem nhẹ Phương Minh Viễn tại sao không muốn xuất hiện trước công chúng. Những người khác đều muốn được tự mình tiếp đón, còn người này thì sợ như hổ. Cũng không biết trong lòng người này nghĩ gì, tuổi còn trẻ,tên tuổi nổi tiếng mà lại thích ẩn nấp trong bóng đêm. Mặc dù đã nổi tiếng ở Nhật Bản nhưng có thể đối mặt với người Nhật Bản, thật là hiếm. Tuy rằng Vũ Điền Trọng hiện giờ coi như là nhân vật chủ chốt của công ty cổ phần Sega,ông không chỉ là cổ đông lớn thứ 2 của công ty cổ phần Sega mà còn đảm nhận chức Phó tổng giám đốc của công ty nhưng thành thật mà nói,trong mắt ông Jiro thì ông không mấy để ý đến Vũ Điền Trọng nhiều như vậy,và sức cạnh tranh của công ty cổ phần Sega chẳng qua là một phần của Sony, xét về thực lực của toàn thể thì công ty cổ phần Sega và hãng Sony tuyệt đối không phải cùng một cấp độ. Nhưng thật ra cháu gái của Vũ Điền Trọng, như trên thế giới hiện nay, nổi tiếng nhất là nữ minh tinh da màu,Vũ Điền Quang Ly đích thân tới với chút hứng thú. Tuy nói trong lòng như cùng ăn con ruồi bình thường, Jiro nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt bên ngoài của mình,biểu hiện ra bên ngoài một vẻ và cầm tay Vũ Điền Trung vui vẻ nói :
-Giám đốc Vũ Điền, lâu rồi chúng ta không gặp, quý công ty năm nay lợi nhuận cao, thân gia cũng tăng rồi! Phó chủ tịch quá lời rồi, so sánh với công ty cổ phần Sonny, công ty cổ phần Sega chúng tôi chẳng qua là làm ăn nhỏ thẳng nhỏ thôi!. Vũ Điền Trung cầm tay Jiro đi về hướng khách sạn. Tuy rằng nói ở Nhật Bản những người biết mặt Phương Minh Viễn rất ít nhưng những người tới khách sạn Đế Quốc thì rất nhiều,chẳng may có người nào không biết mà chọc phá Phương Minh Viễn,đó có thể là một tội. Người ngồi bên nhận ra thân phận của hai người đều đã ngây người ! Ai không biết công ty cổ phần Sega và Sony, ps là đối thủ cạnh tranh. Sau cuộc gặp gỡ của công ty cổ phần cao tầng Thế Gia và công ty cổ phần cao tầng Sonny sẽ thế nào mà lại thân thiết như vậy cũng như tình hữu nghị nhiều năm qua. Nhưng từ trước tới nay họ chưa nghe qua, Bình Jiro và Vũ Điền Trongj có người thân hay qua lại. Tuy nhiên ngờ vực chỉ là ngờ vực, nhưng thật ra cũng không ai có hứng thú nên hỏi gì trước. Jiro đưa Phương Minh Viễn đến phòng dành cho khách quý nghĩ ngơi đã chuẩn bị từ lâu, đợi đến khi nhân viên lui xuống hết mới đưa tay hướng ra phía Phương Minh Viễn,vẻ mặt áy náy nói: -Anh Phương, là tôi suy nghĩ chưa chu toàn, hy vọng là không đem lại phiền phức cho anh! -Phó giám đốc Jiro mang nhiệm vụ nặng nề, tối nay rất nhiều khách quý tới, cũng là chuyện bình thường nên không cần phải để tâm! Phương Minh Viễn nắm tay ông ta rồi cùng nói. Thật ra trong lòng Phương Minh Viễn có đôi chút tò mò về ông Jiro, rốt cuộc trong hồ lô bán được thảo dược gì? Trước tiên là cử trợ lý đưa thiệp mời tới lại tự mình đứng ở cửa chính của khách sạn tiếp khách thậm chí cách đối đãi rất quy cách. Phương Minh Viễn tự nhận thấy không có quan hệ tốt như vậy với Sony, cũng đã từng có ân oán. Ha ha,các cụ thời xưa nói, không có việc thì không tỏ vẻ nịnh bợ săn đón. -Anh Phương rộng lượng! Jiro giơ ngón tay cái lên nói. Vì khách vẫn đang đến liên tục, trong đó có một số là các nhân vật có tiếng trong giới làm ăn, cho nên Jiro vốn không định ở lại phòng nghỉ ngơi, tố cáo tội rồi đi ra ngoài. Không lâu sau, Lâm Dung đi vào phòng nghĩ ngơi đầy mùi của quần áo trên người. Tối nay cô mặc lễ phục dạ hội màu đen, tôn lên làn da vốn trắng như sữa của cô. Trên gương mặt xinh điểm không chút phấn trang điểm, lại thêm phần mơ hồ. Tuy nhiên vừa thấy Phương Minh Viễn và em gái, Lâm Liên lập tức cười mỉm để lộ lúm đồng tiền như bông hoa. Phương Minh Viễn để ý Lâm Liên ngay từ khi cô bước vào cửa, trên mặt vẻ tức giận, ty nhiên có Vũ Điền Trọng bên cạnh nên hắn cũng không hỏi nhiều.
- Minh Viễn, không thể ngờ là anh cũng tới đây, không phải anh rất ghét tham gia những bữa tiệc tối như thế này sao? Sau khi chào hỏi với Vũ Điền Trọng, Lâm Liên ngồi xuống cạnh Phương Minh Viễn, hỏi han có chút mừng rỡ. Phương Minh Viễn buông tay, nói nhỏ vào tai Lâm Liên nói: -Đây chẳng phải muốn ở cạnh chị Liên them chút nữa sao? lần này Phương Minh Viễn tới Nhật Bản, do trước đó mấy ngày Lâm Liên theo Phương Minh Viễn đi Châu Âu, gác lại bao nhiêu công việc quan trọng, nên không có thời gian rãnh. Lâm Liên trong lòng rất dể chịu, nếu không có em gái và Vũ Điền Trọng bên cạnh thì cô đã nhảy vào vòng tay tình tứ với tình lang. -Chị, chị biết không? Vừa rồi Jiro đích thân ra cửa chào đón Phương Minh Viễn! Lâm Dung nghiêng người qua một bên nói : -Nếu là giám đốc Vũ Điền Trọng nhanh tay một chút, lần này Phương Minh Viễn đã nổi tiếng rồi. Lâm Liên không khỏi có chút kinh ngạc nói
-Xem ra Phó giám đốc Jiro đặc biệt mời anh e rằng còn có mục đích khác Tuy rằng hiện giờ địa vị của Phương Minh Viễn ở Nhật Bản cũng có thể khiến cho Jiro kính trọng vài phần, nhưng chuyện hệ trọng như vậy, có thể khẳng dịnh là không đơn giản chỉ muốn kết bạn với Phương Minh Viễn.
-Chị cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, chị rất tò mò không biết Sony muốn làm gì? Phương Minh Viễn liếc mắt với Vũ Điền Trọng một cái. Hai cô mỉm cười hiểu ý. - A, đúng rồi, Phương Minh Viễn, Ngô Nịnh Hoa cũng tới đây rồi? Lâm Liên đột nhiên hoảng sợ nói.
-Phó giám đốc Jiro vừa đưa anh ta vào phòng nghỉ.Ngô Nịnh Hoa cũng đến đây? Phương Minh Viễn rùng mình, tiệc tối từ thiện, anh ta tới làm gì? Anh có không biết sao? Lâm Liên nói có chút kì quái
- Đây là buổi tiệc từ thiện, do các tỉnh phía nam Hoa Hạ quyên góp trẻ em gặp tai nạn. Ngô Nịnh Hoa, thân là đại sứ quán Nhật Bản, tham gia buổi tiệc này không phải là rất bình thường sao?” Phương Minh Viễn vỗ trán, lúc nhận thiệp từ Jiro, hắn chỉ ngạc nhiên chuyện Jiro trịnh trọng mời mình mà không để ý tới chủ đề của buổi tiệc.