-Hai triệu Usd! Chủ tịch tập đoàn Chrysler chi nhánh Nhật Bản Belfast Johnson NepAlfred Alfred ra giá 2 triệu Đô la Mỹ! Người bán đấu giá đã hoàn toàn lạc giọng! Tuy nhiên, Phương Minh Viễn vẫn rất phục vị này. Không ngờ nhiều người ở đây như vậy, ai anh ta cũng biết, bên kia mới ra giá anh ta ngay lập tức có thể nói rành mạch tên họ cũng như chức vụ của người ra giá. Tuy nhiên…cách làm này chỉ hữu dụng với những buổi đấu giá từ thiện như thế này, chứ trong những buổi đấu giá chính thức thì thông tin về người mua phải được giữ bí mật tuyệt đối. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Alfred đang ngồi trong đám đông kia, 2 triệu Đô là Mỹ cơ đấy, chỉ để mua 1 chữ ký thôi sao? Cái ông người Mỹ này có điên không thế? Alfred lại coi những ánh mắt kinh ngạc đang nhìn về phía mình như một sự kính nể, ông lịch lãm đứng lên vẫy tay chào mọi người, đương nhiên, ông ta cũng không quên gửi đến Lâm Liên một cái nhìn đắc ý, và cũng rất vui mừng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô. Một lũ quê mùa mà thôi! 2 triệu Đô la nhiều thật, nhưng đối với Alfred cũng chỉ đơn giản là 1 con siêu xe mà thôi! Huống hồ, với Alfred thì món tiền này bỏ ra cũng đáng. Một là, Alfred đã để ý thấy Lâm Liên có vẻ xiêu lòng trước chữ ký kia. Không phải Alfred chưa từng làm những chuyện như khiến mỹ nhân nở nụ cười ngàn vàng. Mà khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn kia từ đầu đến cuối lại chưa hề ra giá. Hai là, dòng tộc Alfred tại miền tây nước Mỹ có sức ảnh hưởng tương đối lớn, hắn cũng đã được nghe từ trước, nhà viết kịch đầu tiên của Hollywood, chữ “Phương” thần bí kia, nữ hoàng viết kịch Cameron. Có lẽ chữ “Phương” đã “nhiễm” phong thủy của đất nước Nhật Bản này, hai chữ “Phương” rất có thể là một người! Nếu không như vậy, có lẽ không thể lý giải được vì sao Cameron những năm gần đây thường xuyên đến Nhật! Mà công ty Sega đã rất nhiều lần hợp tác quảng cáo với minh tinh Cameron. Nếu như nói cả hai chữ “Phương” đúng là chỉ cùng một người, thì giá trị của chữ ký này được nâng lên tương đối cao! Vì chữ ký tay nhà biên kịch đầu tiên của Hollywood “Phương” cực kỳ hiếm có! Không biết trên thế giới có bao nhiêu fan hâm mộ của nhà viết kịch “Phương” nữa. Muốn có 1 người hâm mộ mà không được. Chữ ký chính thức của một nhân vật như vậy trong ngành sản xuất tranh, hoạt hình hay ngành game, hoặc điện ảnh đều có có sức ảnh hưởng rất lớn, và giá trị của nó trong tương lai thì thật khó mà cân đo đong đếm được! Ba là, bỏ ra 2 triệu Đô la Mỹ, dù chỉ là trong buổi tiệc của một nhân vật đình đám của nền thương mại và công nghiệp Nhật, để công ty cũng như chính mình được dịp nổi bật một lần, lại được tiếng nhiệt tình tham gia hoạt động từ thiện. Quả thật là rất đáng. -2 triệu Đô la Mỹ! Chủ tịch tập đoàn Chrysler chi nhánh Nhật Bản Belfast Johnson Nepal Alfred đã ra giá 2 triệu Đô la Mỹ. Người bán đấu giá vẫn cao giọng mặc dù đã khản cả giọng. Anh này cũng đưa ánh mắt mong đợi về phía Jiro, Vũ Điền Trọng và Yamauchi với hy vọng ba vị này tiếp tục ra giá cao hơn. Nếu cứ như vậy giá của vật đấu giá sẽ đi đến 1 đỉnh cao mới! Nhưng thần sắc suy nghĩ trên khuôn mặt cả Jiro hay Vũ Điền Trọng và Yamauchi đã khiến anh này thất vọng. Hơn nữa, có vẻ như cả ba người đang trao đổi bằng mắt. -2 triệu Đô la Mỹ lần thứ 2! Người bán đấu giá cao giọng nói, “nếu không còn ai ra giá cao hơn thì vật đấu giá là chữ ký tay “Phương” nổi tiếng sẽ thuộc về chủ tịch của tập đoàn Chrysler chi nhánh Nhật Bản Belfast Johnson Nepal Alfred! Trước mắt đây là chữ ký “Phương” duy nhất trên thị trường. Một chữ ký vô giá về mặt giá trị sưu tầm. Tuy nhiên, Jiro, Vũ Điền Trọng, cũng như Yamauchi Vẫn không có ý định giơ tay. “2 triệu Đô la Mỹ lần 3! Thưa ông Alfred, vật này giờ đã chính thức thuộc quyền sở hữu của ông.” Người bán đấu giá kéo dài đến mức không thế kéo dài thêm, nên đành hạ màn. -Đồ nước Mỹ chày cối! Phương Minh Viễn chửi thầm trong dạ. Đúng lúc đó Alfred đột nhiên xuất hiện. Suy cho cùng thì cũng là giải thoát cho ba người kia! Nếu cả ba người đều không có được, lẽ thường tình cũng không thể nói mất mặt ai không. Dù sao nếu sau này ai đó nhắc lại việc hôm nay, họ cũng không đời nào cho rằng ba người sai vì đã bỏ cuộc bởi 2 triệu Đô la Mỹ. Nếu không có Alfred nhúng tay vào, nói không chừng cả ba người vẫn tiếp tục ganh đua, nếu cứ như vậy thì khoản tiền từ thiện sẽ càng nhiều! Nhưng Phương Minh Viễn biết, cả ba người đều thuộc tầng lớp giàu có, vẫn có thể gánh vác được. Tùy tung của Alfred nhận vật đấu giá từ tay người bán đấu giá, đồng thời cũng chi ra một ngân phiếu trị giá 2 triệu Đô la Mỹ, sau đó trong ánh mắt nhìn của đám đông, trở lại chỗ Alfred. Alfred cầm lấy, liếc qua loa rồi lập tức đứng dậy, đi về phía Lâm Liên. -Cô Lâm, đây là món quà tôi tặng cô! Hy vọng cô sẽ thích nó! Alfred với vẻ mặt đầy cảm xúc đưa bộ game trong tay ra trước mặt Lâm Liên, khiến tất cả phụ nữ trong hội trường thì thầm to nhỏ với nhau. Alfred nghe không được rõ, cũng không hoàn toàn hiểu được, nhưng ông ta hoàn toàn có thể nghĩ được rằng tất cả chị em phụ nữ đều đang nhìn cảnh tượng trước mặt với một ánh mắt ngưỡng mộ, bực vì không thể đổi vai cho Lâm Liên! Xét cho cùng thì một món quà trị giá 2 triệu Đô la Mỹ, không phải ai cũng có thể được tặng. Alfred đắc chí hưởng thụ niềm vui từ những cái nhìn chăm chú của mọi người! Mà không mảy may để ý đến một số khuôn mặt kì quặc nửa cười nửa không.
-Đồ ngu! Jiro và Yamauchi không hẹn mà cùng chửi thầm trong lòng! Cái lão người Mỹ này, lấy cái giá trên trời để mua 1 chữ ký của Phương Minh Viễn , rồi lại đem đến trước mặt người phụ nữ của Phương Minh Viễn , hành vi này quả thật không biết phải nói về hắn ta thế nào. -Lãng mạn quá! Cô gái trẻ đi cùng Jiro thì thào:
-Nhận đi….nhận đi…. Giọng nói ngày một lớn. -Câm mồm! Jiro gằn giọng quát. Cô gái trẻ giật mình vội vàng lấy tay che miệng. Tuy nhiên…cả hội trường dường như bị hai câu nói của cô này kích động. Phòng tiệc khắp nơi vang lên những âm thanh “Nhận đi! Nhận đi!” , mà âm thanh ngày càng lớn. Tuy nói trong việc này một số phụ nữ bị bạn trai cấm mở miệng, nhưng những âm thanh như thế ngày càng lớn. Alfred nghe thấy những âm thanh này. Trong lòng lại càng đắc ý. Đây chẳng qua chỉ là một chiêu tán gái của hắn mà thôi, và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lâm Liên dở khóc dở cười nhìn những cô gái đang ồn ào xung quanh. Đúng là những con người thích làm loạn. -Xin lỗi ông, Johnson Nepal Alfred, quà của ông tôi không thể nhận. Lâm Liên nói thẳng với Alfred. Afred nhún vai nói:
-Cô Lâm, cái này không liên quan đến vấn đề tình cảm. Chỉ là một chút tấm lòng của tôi mà thôi! Dù sao chỉ cần Lâm Liên nhận món quà đó trước mặt mọi người, sau này sẽ rất khó từ chối việc Alfred tiếp cận, hắn cũng chẳng để tâm những lời nói quá ở đây. -Xin lỗi ông, Alfred. Dù có như vậy thì tôi cũng không thể nhận! Lâm Liên nói kiên quyết. -Cô Lâm, cái này tôi mua chỉ để tặng riêng cô thôi! Vẻ mặt Alfred làm ra vẻ khó xử nói. -Nhận đi! Nhận đi! Tiếng của các cô gái trong phòng vẫn vang lên không ngừng. Jiro cũng đã đi tới, khuôn mặt biểu thị rõ sự không hài lòng nói:
-Ông Alfred, đề nghị ông không làm ảnh hưởng đến trình tự tiến hành của buổi đấu giá! Với tư cách là người tổ chức, hơn nữa lại cầu cạnh Phương Minh Viễn nên Jiro không thể khoanh tay đứng nhìn. Alfred nhún vai nói: “Phó chủ tịch Jiro, tôi chỉ muốn tặng người con gái tôi quan tâm 1 phần quà nho nhỏ thôi mà. Chẳng nhẽ nói trong buổi tiệc của phó chủ tịch Jiro, như thế cũng được sao?” Jiro chửi thầm trong bụng, Nếu mục tiêu của Alfred không phải Lâm Liên, đương nhiên ông ta chẳng để ý thêm bớt một vài đoạn hội thoại hay ho trong buổi từ thiện của mình. Nhưng đối tượng là Lâm Liên, thì đúng là cố tình cho ông ta gây rắc rối rồi. Phương Minh Viễn vẫn im lặng không nói, đột nhiên chỉ vào Alfred rồi phá lên cười. Alfred lúc đầu không mấy chú ý, nhưng về sau Phương Minh Viễn cười sặc sụa hơn khiến cho sự lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt Alfred. -Rốt cuộc thì anh cười cái gì? Có cái gì đáng cười chứ? Nếu không phải đang ở nơi công cộng, có lẽ Alfred đã cho Phương Minh Viễn một cái đấm rồi, xem xem anh ta có còn cười được không? -Thật là đáng tiếc. Vật này trong tay anh đáng giá 2 triệu Đô la Mỹ, nhưng vào tay cô ấy thì nó cũng chỉ là một thế hệ máy chơi game có giá 8888 Yên mà thôi! Phương Minh Viễn không cười nữa, quay người lại với vẻ mặt hối tiếc nói:
-Tuy nhiên, nói thật thì tôi phải cảm ơn anh về cảnh này! Dứt lời, Phương Minh Viễn quay sang gật gật đầu với Jiro, rồi quay đi, ra ngoài phòng tiệc, Lâm Liên và Uda gật đầu chúc mừng với những người khác, rồi cũng ra theo. Alfred ngây người nhìn theo ba người đi ra. Anh ta hoàn toàn không hiểu vì sao Phương Minh Viễn lại nói ra những lời như vậy! Hắn biết giá bán ở Nhật là 8.888 Yên, như thế cũng có nghĩa, Phương Minh Viễn cho rằng chữ “Phương” trên bộ sản phẩm đấu giá hoàn toàn vô giá trị. Tại sao? Tại sao? Cậu thanh niên này, lại dám coi thường chữ ký “Phương” như vậy. Alfred vẫn không nghĩ ra. Kỳ thực không phải chỉ anh ta không hiểu, rất nhiều người trong hội trường cũng không hiểu. Phương Minh Viễn nói không hề nhỏ, nên không ít người nghe thấy Phương Minh Viễn nói. Jiro mặt ủ ê xuống khỏi sân đấu giá, trầm giọng nói: -Ông Alfred, người cũng đã đi rồi, giờ ông có phải cũng nên quay lại vị trí của mình nhỉ? Chương trình đấu giá của chúng tôi chuẩn bị tiếp tục tiến hành! Lời nói của Jiro dường như đã gọi Alfred quay trở lại với thực tế, anh ta đột nhiên bừng tỉnh, quay người và nói với Jiro: -Phó chủ tịch Jiro, tôi muốn hỏi ngài, chữ ký đó liệu có phải do “Phương” tự tay ký lên không? Không phải hàng giả chứ? Alfred nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cách giải thích này mới có thể giải thích tất cả. Cơn bực tức trong Jiro lập tức trỗi dậy. Cái lão Alfred này thật là quá đáng! Trước mặt mọi người lại nghi ngờ chữ ký mình cầm trên tay là đổ dởm, như thế khác nào tát thẳng vào mặt Jiro. Thưa ông Alfred, tôi có thể đảm bảo, chữ ký mà ông đang có trong tay, chắc chắn là chữ ký của nhà sáng chế của “Phương”, tuyệt đối không phải hàng giả! Ông hoàn toàn có thể đến công ty của “Phương” để yêu cầu những bằng chứng chứng minh xác thực! Jiro lạnh lùng đáp,Nếu nói không phải hàng thật, Belfast Johnson nepal. Alfred, số tiền 2 triệu Đô la Mỹ này tôi sẽ bỏ ra thay ông. -Vậy xin phó chủ tịch Jiro cho tôi biết, vì sao khi nãy khi nãy người kia nói nó chỉ có giá 8.888 Yên?
Alfred không phải không nhận ra sự tức giận trong câu trả lời bình tĩnh của Jiro, nhưng đến lúc này rồi thì ông ta đã không thể quan tâm nhiều đến thế nữa, ông ta chỉ muốn biết vì sao mình bỏ ra 2 triệu Đô la Mỹ mua cái vật này, vậy mà Phương Minh Viễn lại dám nói nó chỉ đáng 8888 Yên! Jiro thở dài một cách nhẹ nhàng, sao cái đầu óc của ông Alfred này không thay đổi được nhỉ? Một điều rõ ràng dễ hiểu như vậy tại sao hắn không nghĩ đến chứ? Trong đám người, Yamauchi bắt đầu cười ha hả, nếu nói ban nãy khi bị Alfred chặn cứng và đoạt mất chữ ký của Phương Minh Viễn, trong đầu Yamauchi không hề xuất hiện bất cứ suy nghĩ nào, có thể có nhưng có lẽ những suy nghĩ đó cũng tuyệt đối là vô nghĩa. Giờ nhìn thấy bộ mặt nhận thua ngây ra của Alfred, cảm giác sảng khoái như uống một chai nước mát lạnh sau ba ngày trời khát. Tuy nói vào tuổi của ông ta, không biết bao nhiêu năm đã không làm như vậy rồi, nhưng cái cảm giác dễ chịu vô cùng ấy cứ vương lại trong lòng ông. Ánh mắt của Alfred ngay lập tức giống như hai lưỡi kiếm nhằm thẳng đến Yamauchi. Nhưng hay hoặc dở vẫn còn biết chút khinh trọng, không nói Yamauchi đã có tuổi, chỉ nói đến cái chức Chủ tịch công ty TNHH Nintendo của ông ta thôi thì hắn cũng không thể ra tay làm càn. Thương hiệu Nintendo cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ ở Mỹ. -Chủ tịch Yamauchi, không biết ngài đang vui điều gì nhỉ? Alfred nén cơn bực tức mà nói. Alfred, tôi đang cười vì cái đạo lý mà ai ai ở đây cũng hiểu được, tôi vẫn không hiểu vì sao ngài vẫn chưa nghĩ ra. Đây mới chính là phong cách của Yamauchi, ông ta sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để có thể châm biếm đối phương, dù đối phương có là người Mỹ. -Chủ tịch Yamauchi, cái đạo lý mà rất nhiều người đều đã hiểu là đạo lý gì thế? Alfred truy vấn mặc dù mặt ông này đã tái xanh. -Ôi… Yamauchi thở dài một cái. Ông này liếc nhìn xung quanh, trong số những người ở đây có người đã biểu lộ trên khuôn mặt, nhưng không ai nói. Phương Minh Viễn không muốn công khai thân phận, công khai thân phận là kẻ thù của người Nhật, mà nội các Nhật Bản vì điều này đã từng ra lệnh cấm trên phạm vi toàn quốc, cấm công khai phát hành bất cứ ảnh chụp hay tranh ảnh nào của Phương Minh Viễn. -Alfred, có lẽ ngài nên tự mình xem thì tốt hơn! Yamauchi viết mấy chữ tiếng Anh lên giấy rồi đưa lên gần trước mặt Alfred, như thế anh ta mới có thể nhìn cho rõ! -Chỉ có người viết ra nó, mới có tư cách nói nó không đáng một Yên!