Ba người dừng bước, Vệ Hưng Quốc và Trần Trung âm thầnm để Phương Minh Viễn đứng ở giữa, mới xoay người lại. Người vừa nói chuyện đó chính là giám đốc Hà Tam. - Các anh cũng đi thị trấn huyện Xích chứ? Ta thấy cái xe jeep kia của các người cũng không tồi, để cái xe và cả lái xe lại cho bốn chúng ta đi, còn các người có thể đi xe của chúng ta. Hà Tam nói với thái độ tự nhiên. Chiếc xe của y không được kín, trong khi xe chạy thuận gió đưa nhiều bụi cát vào trong, nên mọi người tối hôm qua xem xét là cần phải tìm một chiếc xe khác, định là buổi sáng chắc phải gọi điện thoại lên huyện yêu cầu cử lái xe ra đón bọn họ, nhưng nhìn thấy xe Jeep của Phương Minh Viễn thì Hà Tam lập tức có ý kiến đó. Ba người Phương Minh Viễn không khỏi thấy kỳ quặc, không biết trong đầu tên đó có bị gì đó không mà lại có thể nói ra việc vớ vẩn như vậy, mọi người cũng không phải người quen, tại sao lại phải đưa xe cho y chứ. Hơn nữa họ cũng nhìn qua chiếc xe của Hà Tam, toàn bộ bề mặt xe đã phủ dầy một tầng đất cát không còn nhìn ra nguyên dạng chiếc xe. - Ta vừa nói gì mấy người có nghe thấy hay không vậy? Hà Tam hết kiên nhẫn nói. - Đừng để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt nha, ta nói cho các người biết đây là huyện Xích, là rồng thì cũng phải cho họ Hà ta, là hổ thì cũng phải bên dưới họ Hà ta. - Bệnh thần kinh! Phương Minh Viễn nhảy lên xe, trong miệng lầm bầm nói. Vừa mới sáng sớm đã gặp phải chuyện này, thật là làm cho người ta khó chịu. Gã Hà Tam này mới nhìn điệu bộ đã không vừa mắt, nếu y nói với ý tốt là muốn đi nhờ xe, thì may ra mình có thể đồng ý, vậy mà như một cụ lớn vậy, mặc kệ y. Phương Minh Viễn như vậy, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc cũng không hòa nhã với y, lạnh lùng nhìn y mà leo sang bên trái và bên phải xe. Hà Tam há hốc miệng mắt trợn tròn nhìn ba người đang mở gạt cần nước quét lớp bụi đất trên cửa kính trước xe, rồi mở mấy đi hiên ngang. -Bà nội các người! Không ngờ các người dám không coi lời nói của Lão Tử ta ra gì! Chiếc xe phóng đi rồi Hà Tam mới kịp phản ứng, y không ngờ là đối phương lại không làm theo ý mình, nổi giận giơ chân lên mắng to ở cửa xe. -Làm sao vậy? Đám bạn trong nhóm của hắn đều nhào ra. - Không phải ba cái tên khốn kiếp vừa xong, Lão Tử ta xem xe của chúng cũng không tồi muốn mượn xe chúng đi vào huyện, nhưng ba tên đó không ngờ coi lời nói của ta không ra gì, vào tai này ra tai kia! Hà Tam tức giận nói. - Ngay cả lời nói cũng không có một tiếng cứ như vậy mà hiên ngang lái xe đi! Xem Lão Tử ta như bù nhìn vậy! - Rõ ràng ông không thấy biển số xe bọn họ sao? Chỉ cần xe đến huyện Xích, đến lúc đó không phải tha hồ cho giám đốc Hà ông chăm sóc sao? Một người phản đối lại nói. - Nói nhảm! Bụi cát nhiều như vậy, nếu có thể nhìn rõ biển số xe thì ta còn tức giận gì ở đây? Hà Tam tức giận nói - Mà ba người nhớ cho kỹ, đừng làm cho ta gặp lại, gặp lại ta sẽ cho bọn họ khóc cha kêu mẹ, bằng không ta sẽ không mang họ Hà! Bọn họ chửi ầm ĩ ở đây tất nhiên nhóm người Phương Minh Viễn không hề biết. Bởi vì tầm nhìn hôm nay đã thoáng rất nhiều nên chiếc xe Jeep cũng đi dễ hơn, trên xe đầy bụi cũng đã từ từ bị thổi đi, để lộ xe hình dáng chiếc xe. - Hưng Quốc, không cần đi xe nhanh. Trên đường này tất cả đều là đất cát, bánh xe dễ bị trượt lắm! Trần Trung nhắc nhở. Trên xe còn có Phương Minh Viễn nên không thể để xảy ra sự cố không hay. - Biết rồi, an toàn là trên hết! Vệ Hưng Quốc vui vẻ nói, trong quán nhỏ ven đường tối hôm qua nhịn một đêm vô công rồi nghề,có mệnh lệnh làm người anh thoải mái hơn. Phương Minh Viễn dựa vẹo người ở phía sau xe, nhìn qua cửa kính xe hơi mờ thấy bên ngoài toàn ruộng bỏ hoang. Nhưng trước mắt đâu đâu cũng là cảm giác tràn ngập cát vàng. - Làm sao lại có trận bão cát lớn như vậy nhỉ? Ha ha, tưởng như là gió lốc trong sa mạc ấy. May mà giờ đang là mùa đông, nếu là mùa xuân thì các cánh đồng hoa màu chắc mất hết! Trần Trung cũng nhìn ra cảnh tượng bên ngoài xe không kìm được cảm xúc nói. - Đúng vậy, ở đây cách thủ đô không xa, làm sao lại có trận cát bụi lớn như vậy. Vệ Hưng Quốc cũng nói - Vào giờ này ngày hôm qua, tôi nhìn thoáng ra bên ngoài cũng chỉ nhìn thấy trong khoảng mười thước, cũng may tìm được cái quán đó, cứ tưởng phải ở lại trong xe đợi cho bão cát đi qua. Ở trong xe một đêm, không cần nghĩ cũng biết, chắc sẽ mang theo không khí đậm mùi bùn đất. - Cây cối bị chặt hết, cây cỏ cũng hết sạch, đất bị sa mạc hóa nghiêm trọng, trơ trụi mặt đất, khi gió lớn thổi qua tất nhiên là bụi cát bay đầy trời. Phương Minh Viễn nói nhỏ. Ở kiếp trước vào những năm chín mươi ở thủ đô hàng năm đều có mấy lần cả thủ đô bị bao phủ bởi bão cát bụi, điều đó hắn vẫn nhớ rất rõ, sau đó quốc gia xây dựng rừng phòng hộ tam bắc, khoảng đến năm hai nghìn thì tình hình xấu này mới được giảm bớt. Nhưng xét trên cả nước thì bão cát bụi cũng tương đối là mạnh. Nghe Phương Minh Viễn tự nói, Vệ Hưng Quốc và Trần Trung thầm nhìn nhau và không hề nói gì. Xe đi rất nhanh đến thị trấn huyện Xích, đến thị trấn nhóm Phương Minh Viễn dừng lại mua chút đồ ăn nước uống, sau đó lên xe lại tiếp tục đi về hướng bắc. - Cậu Phương, rốt cuộc là chúng ta đi đâu? Trần Trung sang đổi lái cho Vệ Hưng Quốc liền hỏi Phương Minh Viễn ngồi sau xe đang lộn qua lộn lại xem tấm bản đồ. - Thám hiểm! Phương Minh Viễn cũng không ngẩng đầu lên nói. - Thám hiểm? Lúc này không chỉ Vệ Hưng Quốc mà cả Trần Trung cũng thấy hứng thú. Là đàn ông không người nào không hứng thú với thám hiểm mạo hiểm. - Ừ, tôi không nhớ là nhìn thấy trên một quyển nhật ký, ở đây hình như có một mỏ vàng. Tới nơi này rồi, Phương Minh Viễn cũng không cần phải giấu diếm cái gì nữa, dù sao việc tìm kiếm sau này cũng không thể thiếu hai người họ được. - Mỏ vàng! Trần Trung và Vệ Hưng Quốc ngạc nhiên kêu to, xe đi hơi loạng choạng. Sau khi xe đi lại ổn định, khuôn mặt Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đều tỏ vẻ khó tin. Họ không hiểu được cái gì là tác phẩm Shakespeare nổi danh, càng không biết câu danh ngôn “vàng màu ánh vàng, vàng quý giá, chỉ cần điểm này là có thể biến đen thành trắng, biến xấu thành đẹp, biến sai thành đúng, biến những thứ rẻ tiền thành quý báu, biến ông già thành thiếu niên, biến nho phu thành dũng sĩ”. Nhưng cũng biết địa vị của vàng trong xã hội. Tuy nhiên chuyện khai thác kim loại từ trước đến nay đều gắn với máu tanh và bạo lực. Ba người bọn họ liều lĩnh tới không biết có phải rất nguy hiểm không. Hơn nữa hiện giờ bản thân Phương Minh Viễn và gia đình đã kiếm được lợi nhuận cao ở thủ đô. Cần gì phải lăn lộn đến nơi này? Phương Minh Viễn nhận ra hai người đang băn khoăn, liền gập chiếc bản đồ trong tay lại, cười nói: - Các anh yên tâm, nơi đó hiện nay chưa có người, lúc này chúng ta đi có lẽ là những người đầu tiên, sẽ không cần phải lo lắng những nguy hiểm khác. Kiếp hắn trước kia cũng có may mắn, tuy là từ năm hai nghìn lẻ ba, lẻ tư đã có người truyền tin tức ra ngoài là có mỏ vàng. Nhưng đến tận trước khi hắn chết một năm, mới xác định được mỏ vàng ở đây. Hiện giờ mới có năm chín mươi, có khả năng ở đó không có người ở. Chẳng qua hắn liều mạng đến trước đó mười mấy năm, chắc chắn địa hình và quang cảnh có sự khác biệt rất lớn. Hắn chỉ sợ sẽ phí công đi tìm vào đường núi, mà cũng không biết hiện giờ cái núi đó đã có đường vào hay chưa. Trần Trung và Vệ Hưng Quốc lúc này mới yên tâm, hai người đều xuất thân từ người lính, nếu nói chỉ đến núi này tìm quặng thì không sợ gì vì phía sau xe đã mang theo nguyên bộ vật dụng dã ngoại, hơn nữa để an toàn, Trần Trung còn mang theo hai thanh súng tự tạo. Do Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đều không thể mang theo súng, mà đôi khi không có súng ở trong người, lại không có vật gì cho nên Trần Trung lén làm hai thanh súng tự tạo, bình thường thứ này được tháo ra thành linh kiên để trong hai cái rương, đến khi cần chỉ cần trong ba phút đồng hồ, anh có thể lắp ráp hoàn chỉnh. - Phải biết thế này, xem trước khi vào núi có thể tìm một chỗ mua cái súng săn. Trần Trung trầm ngâm một lát nói. Hiện nay tuy chính phủ vẫn cấm dùng súng nhưng những người sinh hoạt tại núi này có không ít súng săn, mặc dù vẫn kém súng ống dùng trong quân đội nhưng dùng để bắn dã thú thì không thành vấn đề. - Anh Trần nói đúng, nếu đem súng săn theo khi gặp đàn thú như hổ báo đến cũng không có gì phải sợ. Vệ Hưng Quốc đồng ý nói. Rời khỏi quân đội đã mấy năm nhưng tay anh ta đã sớm ngứa ngáy. Phương Minh Viễn nhớ lại, ở kiếp trước, khi hắn vào trong đó hình như không có nghe dân bản xứ nói gì về các động vật hung mãnh. Nhưng vào thời điểm đó, đường quốc lộ đã xuyên qua toàn bộ ngọn núi. Có thể có các động vật hoang dã thì cũng đã bị đại quân sửa đường dọa đi mất. Hiện nay ở đó là núi hoang dã. Mình cũng nên cẩn thận, nên làm vậy. Đáng tiếc là bọn họ đi tìm mỏ vàng nếu không nói gì thì có thể thuê vài người dân địa phương làm người dẫn đường thì càng yên tâm. - Vậy cũng tốt, theo như anh Trần đi, khi tới địa phương đó, chúng ta có thể tìm vài người dân địa phương hoặc mua hoặc mượn mấy khẩu súng săn, tôi cũng là đàn ông, sao không thể dùng súng. - Thật tốt quá! Vệ Hưng Quốc phấn khích hét lớn. - Cậu Phương, có câu tôi cần phải nhắc nhở cậu. Trần Trung ấp a ấp úng nói. - Anh Trần, tôi hiểu ý của anh rồi. Mỏ vàng là tư nhân không được phép khai thác. Phương Minh Viễn cười nói. Trần Trung là người trung hậu tinh tế, là một người nhà thì không vấn đề gì, nhưng là người xem trọng phải trái rõ ràng. Nếu không thì năm đó cũng không đến mức phải lưu lạc đến huyện làm tổ trưởng lái xe của hợp tác xã cung tiêu. Nếu không với thân thủ của anh ta, khắp vùng duyên hải đến Đông Nam có thể làm vệ sĩ cho các ông chủ. Một năm có thể kiếm mấy trăm ngàn cũng không phải đùa. - Vậy? Trần Trung có chút mơ hồ, Phương Minh Viễn biết tư nhân không được khai thác vàng vậy còn chạy tới đây làm gì? Hay vì muốn nhặt chút quặng vàng hay hạt vàng rồi về? Ở nhà hắn có thể viết thêm hai kịch bản hay truyện tranh chẳng phải kiếm được nhiều hơn với cái này sao? Phương Minh Viễn cười, hắn muốn dùng mỏ vàng này để tặng, tục ngữ nói ăn thịt người miệng ngắn, bắt người tay ngắn, chính mình sẽ cống hiến cho quốc gia một mỏ vàng. Tuy trữ lượng chỉ có tính bằng tấn nhưng cũng không phải là số nhỏ chứ? Tiếp đến mình làm chuyện gì, các ông già ở thủ đô cũng không thể nhìn đến cái mỏ vàng ở đây, chỉ mắt mở mắng nhắm nhìn mình thôi. Lúc đó, Tô Hoán Đông sẽ phải bảo vệ cho mình, không phải là tướng xuất trận sao? Nhưng chuyện này hắn không muốn nói rõ cho Trần Trung và Vệ Hưng Quốc biết. Trần Trung và Vệ Hưng Quốc thấy hắn dường như không có gì để tranh luận cả nên cũng không hỏi lại nhiều. Nhanh chóng xe đã đến nơi mà Phương Minh Viễn chỉ, nói rẽ lên hướng vùng núi đất. Núi đất có giao thông cực xấu, nói là con đường nhưng thực ra chỉ là do con người đi thành, tuy nhiên cũng đủ hai chiếc xe đi song song cùng một đường, cũng may ba người đến đây trước, vì Phương Minh Viễn tính đến điều này nên cố tình mượn chiếc xe Jeep để đi. Nếu là xe có rèm che, sàn xe thấp thì chỉ đi trên đường này chỉ khoảng hai trăm thước đã bị lật đổ. Mặc dù vậy, ngồi trong xe vẫn giống như bình thường ngồi thuyền. - Sát lại, đây cũng gọi là đường. Vệ Hưng Quốc mới đi theo Phương Minh Viễn mới hai năm cũng lây theo Phương Minh Viễn không ít mấy câu cửa miệng. - Cậu Phương, ngồi cẩn thận. Trần Trung lo lắng dặn dò. Ngồi trên xe này tròng trành quá, không cẩn thận một chút là đầu có thể va chạm đỉnh xe. Hiện giờ thứ quý giá nhất của Phương Minh Viễn chính là cái đầu, nếu gặp phải chuyện xấu, thì người nhà họ Phương sẽ mắng hắn chết. Phương Minh Viễn đã sớm sửa người nửa ngồi nửa nằm, tay chống phía trước ghế ngồi để cố định người mình. Chiếc xe Jeep càng đi càng chậm, cuối cùng cũng di chuyển không được bao nhiêu. - Các sếp lãnh đạo ở đây làm ăn cái gì không biết để cho đường sá như vậy mà không tu sửa lại. Vệ Hưng Quốc mắng nhỏ. - Nếu ở huyện Bình Xuyên thì sẽ không nhìn thấy loại đường xá như thế này. Nếu không phải ba người không bị say xe không thì đã sớm bị ói rồi. Cũng không biết ở dây mọi người đi đến thị trấn như thế nào? Không ngờ ở đây lại là thị trấn gần thủ đô. - Hừ, buổi sáng nhìn thấy điệu bộ của tên giám đốc Hà, vấn đề đơn giản này không cần phải hỏi. Trần Trung tức giận nói. Loại đường ở đây lái xe cần tập trung tinh thần cao độ, đi được một dặm đường hao phí sức lực như đi khoảng ba bốn mươi dặm trên đường quốc lộ bình thường. Anh ta còn phải để ý xem Phương Minh Viễn như thế nào, trong lòng tự nhiên đem bọn quan lại ở đây ra mắng. - Anh Trần có muốn đổi lái hay không? Vệ Hưng Quốc chần chừ nói. Kỹ thuật lái xe của anh ta cũng không tệ nhưng không so với ai được. - Tạm thời không cần, tuy nhiên nếu dọc đường đi cứ như vậy chắc cũng phải đổi người. Trần Trung lắc đầu nói - Cậu Phương chúng ta đi cũng đừng nhầm đường nha, oan uổng mà phải chạy chặng đường này thì rất khổ. - Không đâu, khi chúng ta đi cũng đã dự tính nên đã đến thị trấn mà tìm chiếc xe kiểu này. Nói cách khác nếu quay lại thủ đô không chừng sẽ bị phải nằm sấp trên đường. Vệ Hưng Quốc nói với vẻ mặt đau khổ, anh ta là người yêu xe, mặc dù xe jeep này là xe đi mượn nhưng nếu bị hư thì cũng rất đau lòng. Phương Minh Viễn cũng có ý tìm một người để hỏi đường nhưng khổ là dọc đường đi không có một bóng người qua lại. Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được vì năm nay ở đây vẫn hoàn toàn là nông thôn, hơn nữa hôm nay lại có trận bão cát lớn như vậy. Giao thông ở đây tồi như vậy, nếu không có việc gì gấp thì sẽ chẳng có ai ra ngoài vào lúc này. Bọn họ vẫn chạy xe liên tục đến gần trưa. Ngay cả Trần Trung cũng thấy xương cốt như giãn ra, cuối cùng phía trước cũng xuất hiện một ngôi làng.