Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh

chương 437 : “đánh năm mươi lần”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Hải Thuận không cam lòng tha cho Giang Lạc Sơn chuyện này! Lúc chiều mặc dù ông ta không ở hiện trường nhưng cũng nghe nói, không ít sinh viên đại học Cộng tế Hoa Đông dưới sự kích động của Giang Lạc Sơn đã làm khó cho Dương Hải Dân em ông ! Ông còn nghe nói em ông bị Giang Lạc Sơn làm cho tức giận không chịu nổi. Dương Hải Thuận chẳng qua cũng chỉ tốt nghiệp tiểu học, đi làm cũng chỉ là một công nhân bình thường trong nhà máy. Nhưng thật ra Dương Hải Dân đã tham gia vào kỳ thi đầu tiên sau cuộc cách mạng văn hóa và đã trở thành một sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp mọi thứ đều thuận lợi suôn xẻ, anh ta đã trở thành giảng viên đại học Cộng tế Hoa Đông, sau này lại kết thân với mấy kẻ đồng môn một bước đề bạt trở thành Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy đại học Cộng tế Hoa Đông, nửa năm sau đã là cánh tay đắc lực của Đảng ủy. Đúng là nhờ quan hệ của Dương Hải Dân, Dương Hải Thuận mới có thể thuận lợi nhận thầu nhà ăn trường đại học Cộng tế Hoa Đông, đừng coi thường cái nhà ăn này nhỏ một năm làm ăn thuận lợi thôi cũng đem lại cho Dương Hải Thuận hàng triệu nhân dân tệ lợi nhuận. Đúng là cái cây hái ra tiền Dương Hải Thuận làm sao bỏ qua được cơ chứ? Chỉ có điều hợp đồng thầu năm nay là năm năm ký một lần, đến cuối năm nay lại tiếp tục ký. Không biết từ đâu nhảy ra một công ty cạnh tranh với Dương Hải Thuận, làm sao Dương Hải Thuận chịu nuốt cục tức này! Mấy năm trở lại đây, một khối lãnh đạo chủ quản hậu cần trong trường đại học Cộng tế Hoa Đông đã được ông ta vỗ cho béo mập rồi. Sẽ không tự nhiên dâng cơ hội này cho kẻ khác, cho nên yêu cầu của đối phương căn bản không được lên tranh thầu chính thức thì đã bị cự tuyệt. Chỉ có điều không ai ngờ rằng đối phương đã giải quyết tận gốc đến như vậy!Trực tiếp đứng ở cửa nhà ăn gây náo loạn,còn chặn cả đường Dương Hải Dân. Vừa nghĩ đến điều này trong lòng Dương Hải Thuận đã tức điên lên! Dương Hải Dân chính là nền móng của trường đại học Cộng tế Hoa Đông, không có Dương Hải Dân, kẻ nào còn biết đến ông cơ chứ?Ông cũng hiểu ý đồ của đối phương là muốn gây náo loạn việc này lên,loạn đến cả các cơ quan đầu não của trường thì chúng mới nắm được cơ hội này. Ông cũng nghe nói thằng Giang Lạc Sơn là kẻ đứng đầu, mặc dù thành tích học không tồi nhưng là người vùng khác thi vào trường đại học Cộng tế Hoa Đông này, ngày thường cũng không thấy nó có người thân nào thế lực mạnh trong thành phố Thượng Hải nên cũng có thể dùng hắn giết gà dọa khỉ. -Ông emHán Sóng, trưởng phòng Lã chỗ phòng bảo vệ hết năm nay sẽ nghỉ hưu! Nghe em tôi nói, gần đây trong truờng cũng đang suy nghĩ đề bạt ai vào vị trí đó. Dương Hải Thuận cười nói. -Ừh? Hồ Hán Sóng ngẩng đầu lên liếc nhìn ông ta rồi lại cúi xuống ăn tiếp, nói không rõ cho lắm: -Ông chủ Dương ý ông nói là gì? -Ông em Hán Sóng! Dương Hải Thuận thầm mắng, tên Hồ Hán Sóng này đúng là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhưng ông ta vẫn tươi cười nói: -Tục ngữ có câu “lính không muốn làm tướng quân thì không phải lính giỏi” ông không muốn đấu tranh sao? Hồ Hán Sóng uống một ngụm rươụ, nhếch mép nói: -Ông chủ Dương chúng ta là người trong sạch không nói chuyện mờ ám, tổ trưởng Lã ông ta cùng phải nghĩ hưu rồi điều này ai chả biết,nhưng trong tổ bảo vệ của trường, có một người chính và ba người phụ, còn năm vị tổ trưởng nữa, Hồ Hán bác tôichẳng qua cũng chỉ là một trong tám người đó! Luận về hoàn cảnh thì tôi được mấy lạng?Luận về kinh nghiệm thì trên tôi còn mấy vị lão làng nữa! Luận về năng lực, ha ha, lão Hồ tôi cũng không phải là người có thể thắng được nhất! Luận về nhân duyên tôi cũng chỉ là kẻ bình thường! Không biết ông chủ Dương ông định cho tôi đấu tranh thế nào đây? Trong lòng Hồ Hán Sóng chửi thầm, lão Dương keo kiệt, vẽ ra cái bánh để tôi bán mạng cho à! Tổ bảo vệ mặc dù không phải bộ phận then chốt nhưng tốt xấu gì thì cũng là một tổ, không chỉ tám người bọn họ, trong trường không biết có bao nhiêu người bỏ lỡ nữa, Dương Hải Dân là Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy là không giả nhưng ông ta lại không phải Trưởng ban tổ chức Đảng ủy của trường, cũng không phải là Bí thư Đảng ủy! Dương Hải Dân ông ta không thể quyết định vị trí này. Hơn nữa, đó là chức vụ cao, ông ta chẳng qua chỉ là Trưởng phòng, ở giữa còn có Phó trưởng phòng nữa! Mặc dù, giở chút thủ đoạn cũng không phải không thể, nhưng Hồ Hán Sóng không cho rằng anh em nhà họ Phương có khả năng để đẩy mình lên. Dương Hải Thuận nét mặt già nua ửng đỏ nói: -Ông em Hán Sóng, lời ông nói chúng ta cũng không thể bỏ qua, không phải là không có vị trí Phó trưởng phòng nữa sao?Chúng ta lùi để mà tiến không phải hay hơn sao.Nếu Tổ trưởng Lã nghỉ hưu, chẳng qua sẽ có hai kết quả, một là đề bạt người trong ban ngành của chúng ta, hai là điều người từ bộ phận qua. Tôi thấy khả năng điều từ bộ phận khác vào tổ bảo vệ không cao, dù thế nào,phòng bảo vệ và các bộ phận khác trong trường có chút khác biệt, điều người từ bộ phận khác vào sợ không thể thay chỗ Tổ trưởng Lã nhanh chóng được. Vì vậy, khả năng các lãnh đạo trường đề bạt người trong ngành ông sẽ cao hơn. Mà ông không thể không thừa nhận rằng so sánh năm tên trưởng phòng với nhau thì ba người Phó tổ trưởng sẽ có khả năng thăng chức. Như vậy há chẳng phải trống lại chiếc ghế Phó tổ trưởng sao? Vậy thì ông em Hán Sóng có tư cách để tranh đấu chứ? Hồ Hán Bắc trong lòng xao động, sở dĩ ông ta quyết định giúp Dương Hải Thuận cũng không hy vọng Dương Hải Dân cho hắn một vị trí tốt, nhưng chẳng qua là biết thời biết thế mà thôi. Đây cũng là lý do tại sao sự việc này kéo dài đến tận bây giờ, ông ta cũng không muốn chuyện này lặp lại. Lời của Dương Hải Thuận có thể tin 90%, ông ta không thể tranh đấu lên chức Tổ trưởng, nhưng với chức Phó tổ trưởng thì không phải không thể. Nhưng…chức Phó tổ trưởng, ông ta cũng cho rằng Dương Hải Dân có cái quyền quyết định đó. Dương Hải Thuận để ý đến Hồ Hán Sóng thay đổi sắc mặt, trong lòng vui vẻ nói: -Tôi hiểu, trong lòng Trưởng nhóm Hồ không tin Dương Hải Dân tôi có thể đẩy ông lên, tôi cũng thừa nhận, Hải Dân chỉ Là Phó chủ nhiệm văn phòng, không phải là Chủ nhiệm, cũng không phải Trưởng ban tổ chức cán bộ, không có năng lực này. Nhưng ông đã bao giờ nghĩ rằng Hải Dân cũng có thể giúp ông không ít hơn nữa… Dương Hải Thuận nháy nháy mắt không nói thêm gì nữa. Hồ Hán Sóng hơi rùng mình, ý của Dương Hải Thuận ông đã hiểu, mặc dù Dương Hải Dân không có cách nào giúp hắn chuyện này nhưng méo mồm đưa cho hắn chuyện xấu thì rất dễ dàng! Văn phòng Đảng ủy đã nói rõ sẽ giao cho những lãnh đạo Đảng ủy của trường, nhất là những người phục vụ bí thư Đảng ủy của trường, Dương Hải Dân cũng có cơ hội ngồi trước mấy vị lãnh đạo nó để nói đến chuyện ông ta. -Hơn nữa, tôi có thể cho ông con số này. Dương Hải Thuận đưa ra một nén bạc nói: -Giúp cho ông em Hán Sóng chuẩn bị chiếc ghế này. -Một trăm? Hồ Hán Sóng không cho là đúng nói. Lão Dương keo kiệt này vắt cổ chày ra nước nổi tiếng rồi! Đương nhiên,khi hắn cần người, nghe nói, cũng khá hào phóng. Chẳng qua một mặt hắn hào phóng Hồ Hán Sóng chỉ nghe trong “truyền thuyết”, mà còn cái mặt vắt cổ chày ra nước kia Hồ Hán Sóng đã quen rồi. Dương Hải Thuận đập bàn một cái. -Ba. Các món ăn trên bàn rơi vãi lung tung, làm Hồ Hán Song giật mình,rồi mới nói nhỏ: -Một vạn. Lúc này mắt Hồ Hán Sóng dựng ngược lên, một vạn ư, cái chức trưởng nhóm của hắn cũng có thu nhập nhiều, một năm cũng không kiếm được từng ấy. -Cộp cộp! Có tiếng gõ cửa bên ngoài, có người kéo cửa phòng ra, tiếng của ba người Phương Minh Viễn, chỉ thấy một người thanh niên đứng ở cửa không kiên nhẫn nói: -Qua đây, Trưởng nhóm muốn hỏi các anh. Ba người Phương Minh Viễn cùng một người thanh niên nữa bước vào giữa gian phòng, lúc này bên trong đã có bảy tám người, bốn tên mặt sẹo cũng trong số đó. Hồ Hán Sóng ngồi bệ vệ ở giữa. -Ngồi xuống đi. Vẻ mặt Hồ Hán Sóng đầy u ám mắt đảo qua ba người Phương Minh Viễn, lạnh lùng nói, tất nhiên, ánh mắt chủ yếu hướng vào Giang Lạc Sơn. -Đến lúc này hai bên các anh đã ý thức được sai phạm của mình chưa? Hồ Hán Sóng trầm giọng nói. -Nơi đây là thiên đường đầy hứa hẹn của bao thanh thiếu niên, các cậu lại không biết quý trọng cơ hội học hành quý giá ở đây, đánh lộn lẫn nhau, đảo lộn trật tự của trường học, thật là làm cho người khác thất vọng. Phương Minh Viễn, Giang Lạc Sơn và Lưu Dũng trao đổi ánh nhìn, tên Trưởng nhóm Hồ này xem ra muốn chụp mũ lên đầu ba người bọn họ đây. Nhưng bọn họ muốn xem tên này định giở trò gì. Bộ dạng tên mặt sẹo có vẻ khúm núm, nhưng trong lòng lại cười thầm. Tên Trưởng nhóm Hồ này ra vẻ nghiêm khắc nhưng kiên định đối với việc này lại có lợi cho họ! Đánh nhau gây lộn ư? Đây là vị trí mà hai bên đặt ngang nhau, mọi người đều có lỗi, một mình tên mặt sẹo cũng chẳng làm nên trò gì được. Nếu tất cả đều có lỗi, như vậy mọi người đều bị phạt! Phạt đánh năm cái được rồi! Nhưng chúng là loại gì? Họ nói là nhân viên tàn nhẫn của xã hội, nói khó nghe chính là côn đồ, quan hệ xã hội không chỉ trong trường đại học Cộng tế Hoa Đông, đừng nói Hồ Hán Sóng đã không đưa bọn chúng đến đồn công an, mà còn thả ra, việc này chúng mà bị đưa ra sẽ bị bóc lịch trong đồn công an không biết bao lâu nữa. Nhưng Giang Lạc Sơn bọn họ lại không đồng ý, họ là sinh viên trong trường đại học Cộng Tế Hoa Đông, hồ sơ nộp trong trường, việc đánh nhau ẩu đả này, nhẹ thì bị phạt, nặng thì bị đuổi khỏi trường! Vì thế Hồ Hán Sóng xử lý như vậy tên mặt sẹo vừa nghe đã hiểu, người này chắc cùng phe với hắn. -Đúng thưa Trưởng nhóm Hồ, chúng tôi cũng chỉ là nhất thời nông nổi! Mà ông cũng thấy họ đánh anh em chúng tôi đến ngất xỉu! Ông xem, tức không chịu được, sao ông không lấy lại công bằng cho chúng tôi? Tên mặt sẹo cố nén trong lòng cười nói. Hồ Hán Sóng liếc mắt nhìn hắn rồi nhìn kẻ ngồi bên cạnh Phương Minh Viễn không bộc lộ chút cảm xúc nào cả, ông không hài lòng nói: -Các anh có suy nghĩ gì về lỗi lầm của các anh không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio