Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh

chương 587 : lấy gậy ông đập chân ông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn người Sato, ngoại trừ Sano Akiko, còn có hơn mười cô gái làng chơi và Vương Quốc Hưng, toàn bộ đều bị áp tải lên xe cảnh sát, mang đến Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên! Ngụy Bá Đạt hồn bay phách lạc đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu, nếu không phải là Vương Tuyết Kiều gọi, chỉ sợ hắn sẽ vẫn cứ tiếp tục đứng ở đó! Lưu Trì nhận được điện thoại của Ngụy Bá Đạt, vừa mới nằm xuống, lại từ trên giường nhảy dựng lên. Hắn quả thực không thể tin tất cả những gì Ngụy Bá Đạt nói, nghe như truyện nghìn lẻ một đêm! Cục trưởng Cục Cảnh Sát Thành phố Phụng Nguyên tự mình dẫn đội xuống, đến Bình Xuyên càn quét tệ nạn? Ngụy Bá Đạt đầu bị lừa đá sao? Các lãnh đạo trăm công ngàn việc, mỗi ngày không biết có bao nhiêu sự vụ và xã giao, cho dù là rảnh rỗi, cũng không có khả năng tự mình dẫn đội chạy xa như vậy đến Bình Xuyên bắt mấy người đó? Hơn nữa, vị trưởng cục này, cũng không biết bọn người Sato là người Nhật Bản sao? Người Nhật Bản cũng có thể tùy tiện bắt sao? Bọn họ không sợ sẽ dẫn đến tranh cãi ngoại giao sao? Đến lúc đó, bọn họ có chịu nổi không! Vì chút tiền phạt, đáng sao? Lưu Trì nghĩ thế nào, cũng đều cảm thấy chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng được, nghe thật sự không giống như chuyện xảy ra trên đất Trung Quốc! Chỉ có điều nghe trong điện thoại Ngụy Bá Đạt không giống như là uống say, tuy rằng sự tình nghe không thể tưởng tượng được, nhưng nói ra thì cũng không thể bừa bãi. Lưu Trì cúp điện thoại, lại gọi một cú điện thoại cho Chu Đại Quân. Hai người trò chuyện không lâu, được khoảng nửa phút, Lưu Trì vẻ mặt áo não buông điện thoại xuống! Ngụy Bá Đạt nói không sai, Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên đúng là đã có một vị Phó cục trưởng tự mình dẫn đội đến Bình Xuyên càn quét tệ nạn, mục tiêu chính là nhà khách thành cổ! Bọn người Sato, ngoại trừ Sano Akiko, còn lại đều bị cảnh sát Phụng Nguyên một lưới bắt hết! Tiêu Đông Lượng, người này hắn hơi có ấn tượng, nhưng không có quan hệ lui tới! Hắn cũng không có mặt mũi nào gọi điện thoại biện hộ cho những người kia. Người ta là ủy viên thường vụ, là Phó cục trưởng, còn hắn chỉ là một Chủ tịch quận, mặc dù nói giữa hai bên không ai lệ thuộc vào ai, không ai quản được ai, còn xét về quyền lực, Tiêu Đông Lượng còn ở trên hắn nhiều! Nhưng Lưu Trì lại chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn! Đừng nói là Mitsui Masaki mấy ngày qua đã đáp ứng không ít điều kiện của hắn, chỉ bằng sự hứa hẹn của Sato về khoản đầu tư trên triệu đô la Mỹ kia, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn bọn người Sato bị giam trong cục cảnh sát mà không làm gì! Nhưng hắn cũng chỉ có thể thông qua hạng mục đầu tư của công ty sản vật Mitsui ở Bình Xuyên để thu hút những công ty Nhật Bản khác đến Bình Xuyên đầu tư! Thật giống như năm đó, Phương Minh Viễn không phải cũng dựa vào mấy hạng mục đầu tư của tập đoàn vận tải biển Quách Thị ở Phụng Nguyên mà thu hút không ít tài chính Hongkong đến Phụng Nguyên sao! Từ đó đặt ra nền móng cho Phương gia ở Phụng Nguyên! Màn đêm buông xuống, Lưu Trì liền đi ô-tô đi tới Phụng Nguyên, chuyện này hắn nhất định phải mượn sức mạnh của Lưu Khải Hàng! Lưu Trì tới Phụng Nguyên đã là đêm khuya, ngay cả hắn, cũng không dám vào nhà Lưu Khải Hàng lúc này. Lưu Trì ở phòng làm việc ở Bình Xuyên một đêm, một đêm này hắn ngủ quả là cực không nỡ. Trằn trọc, mãi cho đến ba giờ sáng mới ngủ được! Sáng sớm hôm sau, mới 8h30’. Hắn với hai hốc mắt thâm quầng đi tới văn phòng Tỉnh ủy, mười giờ, Lưu Khải Hàng mới có thời gian tiếp đãi hắn! -Tiểu Trì! Cho dù công việc có gấp, cháu cũng phải chú ý thân thể của mình chứ! Vừa gặp mặt, Lưu Khải Hàng rất không vui phê bình nói. -Chú à, sự tình phải làm sao? Lưu Trì hiện tại nào có thời gian rảnh rỗi giải thích nguyên nhân cho một đêm mất ngủ, sáng tám giờ, hắn liền gọi điện thoại cho Lưu Khải Hàng, đem sự tình nói tóm tắt một lần. -Hừ! Chuyện không hề dễ xử lý! Lưu Khải Hàng tùy tay đốt một điếu thuốc nói. -Chuyện này, đã không chỉ còn trong phạm vi Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên, lão già Dương Quân Nghĩa cũng đã biết đến rồi! Hắn mặc dù là ủy viên thường vụ Phó bí thư. Dương Quân Nghĩa cũng là Bí thư Đảng ủy kiêm Giám đốc sở cảnh sát, hắn có thể áp chế Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên, nhưng chống lại Dương Quân Nghĩa, lấy thế đè người quả đúng là vô nghĩa! Lưu Trì trong lòng trầm xuống, Dương Quân Nghĩa, ai cũng biết, có mối quan hệ mật thiết với Phương gia, và luôn tỏ thái độ với Lưu gia! Nếu không có hắn ở sau lưng ảnh hưởng, chính mình đã lên làm Chủ tịch quận từ lâu, còn thu phục được Chu Đại Quân, thâu tóm lực lượng cảnh sát rồi! -Hơn nữa, tại cục, những người Nhật Bản này mồm miệng rất cứng, cái gì cũng không nói. Nhưng giám đốc tân quán Vương Quốc Hưng đã khai rồi, những người Nhật Bản này khi ở nhà khách, nhiều thì mười mấy người, ít thì năm sáu người, liên tiếp mua dâm. Hơn nữa những cô gái làng chơi kia cũng đều đã khai rồi, trong số họ có mấy người đã là lần thứ tư thứ năm đến nhà khách phục vụ những người Nhật Bản này! Phiền toái hơn chính là, trong tay Tiêu Đông Lượng, có một đọan video, chứng minh những nữ nhân này đúng là đã đến nhà khách cùng bọn người Sato mua bán dâm! Lưu Khải Hàng đau đầu nói: -Dương Quân Nghĩa, muốn thuyết phục hắn thả người, há lại dễ dàng như vậy? Lưu Trì trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào cho phải! -Tiểu Trì! Chú hỏi cháu, những người Nhật Bản này nghe nói là người của công ty sản vật Mitsui, bọn họ thật là do cháu mời tới đầu tư sao? Lưu Khải Hàng nghiêm mặt nói. Cháu trai mình như thế nào, hắn cũng hiểu được đôi chút, tại sao có thể vô thanh vô tức liên lạc với công ty sản vật Mitsui? Công ty sản vật Mitsui, Lưu Khải Hàng buổi sáng hôm nay đặc biệt yêu cầu thư ký của mình điều tra một chút, kết quả thật đúng là ra ngoài dự liệu của hắn, công ty Nhật Bản này, thực lực có thể nói rất hùng hậu! Ở Nhật Bản, cũng là một xí nghiệp nổi danh. Nếu như nói thật là do Lưu Trì mời mà đến, hắn cũng phải suy xét một chút, có cần dùng tấm mặt mo này mà đi can thiệp một chút với Dương Quân Nghĩa. Lưu Trì sắc mặt trở nên hồng hào một chút, chần chờ nói:

-Không phải, theo cháu được biết, bọn họ là người của ban đất hiếm công ty sản vật Mitsui, lúc này đây đến Bình Xuyên đến, là vì thương thảo công việc nhập khẩu đất hiếm với Phương gia! - Thương thảo công việc nhập khẩu đất hiếm với Phương gia? Lưu Khải Hàng không hiểu gì, nói: -Đất hiếm là vật gì? Liên quan thế nào với Phương gia? Lưu Trì đành phải giải thích một lần đất hiếm là cái gì, vì sao công ty sản vật Mitsui tìm đến Phương gia, cũng may mấy ngày nay, hắn cũng tìm hiểu không ít nên nói được khá rõ ràng. Lưu Khải Hàng sắc mặt chậm rãi chìm xuống, nếu như nói hiện tại hắn không thích nhìn thấy nhất, chính là viẹc Phương gia lớn mạnh. Bất kể là từ góc độ của Lưu Trì mà nói, hay là từ góc độ của hắn mà nói, Phương gia hiện giờ đều là một tảng đá chạn ngay trước mặt bọn họ! Phương gia không ngờ vô thanh vô tức khống chế 75% sản lượng đất hiếm quốc gia trong vòng hai năm, số sản lượng này, lại chiếm ba phần tư lượng nhập khẩu trên thị trường quốc tế hàng năm, đây chẳng phải là, Phương gia đã làm lũng đoạn sự khai thác đất hiếm trên thị trường quốc tế sao? Mặc dù nghe ý tứ của Lưu Trì, chỗ đất hiếm đó giá trị tổng sản lượng không cao, một năm tổng ngạch xuất nhập khẩu cũng chỉ khoảng một tỷ la Mỹ, còn kém xa so với dầu thô, than đá, lương thực, khoáng thạch, nhưng Lưu Khải Hàng lại cảm thấy, sự tình chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy! Phương gia những năm gần đây chưa một lần nào ra tay mà không kiếm được đầy chậu, đầy bát? Tuy nhiên, Lưu Khải Hàng khóe miệng lại hiện ra một nụ cười nham hiểm, những người Nhật Bản này là tới tiến hành thương thảo với Phương gia về đất hiếm, có thể nói là khách của Phương gia, hiện giờ lại bị Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên bắt về cục. Mặc kệ chuyện này, sau lưng rốt cuộc là ai bày mưu đặt kế, nếu không có người sai bảo, Lưu Khải Hàng không tin, Tiêu Đông Lượng sẽ chủ động dẫn đội xuống bắt bọn người Sato! Chuyện này đối với người khác, giống nhe là đã cho Phương gia một cái tát tai, còn là bị người một nhà tát một cái trước mặt bàn dân thiên hạ, đây quả là làm cho người ta mát lòng mát dạ! -Có nghĩa là, cháu chỉ có thuận nước đẩy thuyền cùng bọn họ bàn bạc, muốn tranh lấy một ít đầu tư? Lưu Khải Hàng nói. -Vâng, đúng đấy, người Nhật Bản hy vọng ta có thể tạo áp lực cho Phương gia, làm cho bọn họ đồng ý bán ra đất hiếm! Lưu Trì thành thành thật thật nói. -Vậy cháu tạo áp lực cho Phương gia sao? Lưu Khải Hàng nói. -Cháu có nói qua với Phương gia vài câu, sau đó, nghe người Nhật Bản nói, dường như Phương Minh Viễn khi nói chuyện với bọn họ, cũng nhắc tới nếu không phải là nể cháu, thì sẽ không cho bọn họ gặp mặt nhanh như vậy! Lưu Trì nói: -Đây cũng là vì sao, sau đó, người Nhật Bản này đồng ý đầu tư vào Bình Xuyên. Trước đó, hắn tuy rằng luôn nói lời hay, nhưng căn bản không có hứa hẹn! -Ừ! Lưu Khải Hàng gật gật đầu, nhưng không có lên tiếng. Hắn có chút không rõ, nếu như theo lời Lưu Trì, như vậy Phương gia lúc này đây dường như đang cho Lưu Trì cơ hội. Lưu Trì mặc dù là Chủ tịch quận Bình Xuyên, nhưng thành thật mà nói, ảnh hưởng của hắn chẳng là gì đối với Phương gia! Ý kiến của hắn, nếu như Phương gia không muốn nghe, hoàn toàn có thể coi như tiếng rắm bên tai! Chỉ sợ là Lưu Trì lúc ấy cũng là còn nước còn tát, căn bản cũng không có ôm hy vọng gì! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là Phương gia tự lấy đá đập vào chân mình? Hay là có cái gì mình không biết? Phương gia vì sao đột nhiên lại thể hiện thiện ý với Lưu Trì? Lưu Khải Hàng cảm giác mình có chút mơ hồ, nhìn không thấu? Lưu Khải Hàng đột nhiên hỏi:

-Đúng rồi, Lưu Trì, thuộc hạ của cháu có phải có một người tên là Ngụy Bá Đạt?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio