Cửa phòng khẽ vang lên, Lâm Liên bưng một chén súp, nhẹ nhàng bước đến. Làm thư ký cho Phương Minh Viễn đã lâu, Lâm Liên tự khắc hiểu, Phương Minh Viễn trong thời gian làm việc thích được thanh tịnh. Cũng không biết hắn làm thế nào mà nuôi dưỡng những tính ấy thành một thói quen.Ở nhà không thích ngồi ì trên sô pha cũng không thích ngồi ghế ông chủ, lại cố tình thích ngay cái việc ngồi ở ngưỡng cửa sổ thế này, đã vậy còn đặc biệt sửa chữa cửa sổ trong phòng. Trong mấy ngày nay, tuy Lâm Liên vẫn đang bận việc khai trương chi nhánh quán ăn nhà họ Phương ở Bắc Kinh, nhưng cũng vẫn chú ý đến Phương Minh Viễn kia mặt nhăn mày nhíu, hẳn là đang gặp phải vấn đề nan giải. Tuổi còn nhỏ nhưng lại như người trưởng thành, chiến đấu trong xã hội vì gia tộc, suy nghĩ đến Lâm Liên thấy hắn quả là có nỗi khổ riêng. Nghĩ lại chính mình vào tuổi ấy, tuy trong nhà không giàu có nhưng vẫn chưa biết nỗi khổ của thế gian, vẫn còn rất vô tư. Khi cô đến Bắc Kinh, hai vợ chồng ông Phương từng cố ý gọi cô đến nhiều lần, luôn dặn dò cô mãi, rằng nhất định phải xem trọng Phương Minh Viễn, nhất là phải chú ý đến tình trạng sức khỏe của hắn, Phương Minh Viễn hiện tại đang trong giai đoạn phát triển nên cần phải đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng cũng như giấc ngủ. Những lời của ông bà Phương, Lâm Liên tất nhiên ghi nhớ trong lòng. Vì thế mấy ngày qua, Lâm Liên mặc dù là về đến nhà đã mệt, cũng cố gắng hết sức mà chuẩn bị cho mấy người Phương Minh Viễn một bữa ăn khuya nhẹ. Trong bếp luôn có canh gà, phần thịt này đều có ích cho Trần Trung, Vệ Hưng Quốc và Lưu Dũng bọn họ. Phương Minh Viễn nghe thấy tiếng động, quay đầu lại xem thì là Lâm Liên, vội vàng nhảy từ ngưỡng cửa sổ xuống, tiến ra giơ tay đón lấy, nói : - Chị Liên, chị gọi em xuống ăn là được rồi, không cần mỗi lần đều phải tận tay mang đến cho em làm gì đâu. Lâm Liên tránh được cái với tay của hắn, không ngớt lời nói : - Em đừng có mà đưa tay ra đón thế. Nóng lắm! Nồi canh gà mang ra, hương thơm tỏa bốn phía, khiến người ta ngửi thấy lập tức muốn ăn ngay. - Chị Liên, ngồi xuống nói chuyện nào, chuyện trang hoàng quán ăn cũng gần xong rồi. Tính khi nào thì khai trương hả chị? Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi. - Ừ, đã bước vào giai đoạn cuối, lại còn đến nửa tháng, mọi chuyện đã chuẩn bị đâu vào đấy. Lâm Liên ngồi xuống ngay trước mặt hắn, cười một tràng, nói. Nhìn mặt tiền quán ăn do chính mình thiết kế dần dần hiện ra thực tế, cảm giác thành công này, khiến lòng cô vui sướng tràn trề. Một năm trước, chỉ sợ có đánh chết cô, cô cũng không nghĩ chính mình cũng có thể làm quản lý quán ăn ở Bắc Kinh như lúc này. Chi nhánh ở Bắc Kinh của quán ăn nhà họ Phương, tuy rằng tên vẫn là quán ăn Phương gia, nhưng diện tích và quy mô này cũng chỉ là súng bắn chim đổi pháo, không thể so sánh nổi với tỉnh Tần Tây. Toàn bộ một ngôi nhà ba tầng, đã được mua lại, bỏ đi phần sau, phòng làm việc bên ngoài, diện tích buôn bán còn có hơn bốn trăm mét vuông, vừa đủ để chứa mấy trăm khách dùng cơm cùng một lúc. Mà trong thời điểm nhân viên phục vụ, thượng vàng hạ cám tăng thêm, cũng có bảy đến tám mươi chỗ trống. Quy mô như vậy mà nói, ngay cả ở Bắc Kinh, thời điểm những năm 1990, cũng xem như là một trong những quán nổi trội. - Phó giám đốc thường trực và những chức vụ khác đều đã tuyển dụng ổn thỏa cả rồi chứ ạ? Lâm Liên tuy sẽ làm chức tổng giám đốc chi nhánh, nhưng chức vị chính của cô là thư ký cho Phương Minh Viễn, nên trong thời điểm này cần có một người có thể đảm nhận vị trí quản lý cấp cao một thời gian dài. Dựa vào ý của Phương Minh Viễn, quán ăn nhà họ Phương ngoại trừ bộ phận đầu bếp và nhân viên phục vụ, hai gã bên tài vụ đều từ tỉnh Tần Tây đến, mọi người còn lại đều tuyển dụng ở Bắc Kinh. -Ừ, ngày mai anh ta sẽ chính thức đến trình diện. Lâm Liên khó nén vui sướng trả lời. Tuy rằng trước mắt cô cũng không đơn đả độc đấu trong chuyện xử lý công việc ở quán ăn, nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực trên vai mình rất lớn. Vị phó giám đốc thường trực này đã đến, có thể giảm bớt một khối lượng lớn công việc cho cô. Mấy ngày qua, quá bận rộn không có thời gian tranh thủ nghỉ ngơi, e rằng cô có thể trút hơi thở cuối cùng lắm. - Cậu Phương, mấy vị trí cán bộ thì đã tuyển dụng xong, nhưng vị trí nhân viên phục vụ còn mười mấy chỗ trống đấy. Chúng ta có phải tuyển dụng thêm mấy người từ Tần Tây đến không? Lâm Liên dò hỏi. Ở Bắc Kinh này, các cô gái thành niên yêu cầu rất cao. Thông báo tuyển dụng nhân viên phục vụ đến nay cũng đã gần nửa tháng. Trong một tháng, các cô gái thành niên ở Bắc Kinh đến dự tuyển cũng không nhiều, mà có thể ký hợp đồng nhân sự toàn bộ đều chỉ có các cô gái thành niên vùng ngoại thành, vùng huyện của Bắc Kinh, bốn quận thậm thí tám quận thành phố đều không có ai. Mà điều kiện của quán ăn nhà họ Phương, ở Bắc Kinh cũng chắc chắn thuộc vào dạng lương cao. Phương Minh Viễn hơi thoáng trầm tư một cách bí ẩn, kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Mảnh đất gần dưới chân vua, tất sẽ tự sinh thái độ kiêu ngạo, không muốn làm mấy chuyện vặt vãnh như rửa chén đĩa, cũng không lấy gì làm lạ. Dù sao vào những năm 1990, tình hình ảm đạm này không đến nỗi ác liệt như trong kiếp trước. Tuy rằng tuyển các cô gái thành niên ở Tần Tây, Phụng Nguyên đối với hắn mà nói rất ư là thuận tiện, quán ăn nhà họ Phương vốn dĩ hiện tại ở trong tỉnh Tần Tây cũng nổi danh là một chuỗi nhà hàng ẩm thực. Nhân viên chẳng những được trả lương cao, phúc lợi cũng tốt, cho nên mỗi lần tyển chọn nhân viên, đều tuyển chọn rất kỹ càng. Kéo mười mấy người lại đây, chỉ cần nói một câu là được. Nhưng Phương Minh Viễn không nghĩ như thế. Một doanh nghiệp, nếu thật sự muốn bén rễ ở một nơi, nhất định phải bắt đầu dùng một số lượng lớn ở địa phương trước, đây là quy tắc đã được chứng minh và kiểm nghiệm bởi các doanh nghiệp từ kiếp trước. Hơn nữa, Bắc Kinh rộng lớn vậy, chính thực là một khu vực để triển khai chi nhánh, vậy sao còn phải khai thác khu vực nhà mình làm gì. Không thể cứ mỗi khi khai trương kinh doanh của gia đình lại phải chuyển công nhân viên bậc trung bên ngoài đi theo. Hơn nữa, khi đổi nơi làm việc như vậy, lại đảm nhận chức vụ cán bộ trung cấp hoặc cao cấp ở nơi mới thì một số công nhân viên ở nơi mới thực sự không dễ tán thành. Thứ hai, không phải được đào tạo nguyên bản từ công ty, đối với văn hóa công ty mức độ tán thành tức sẽ không cao.Còn phải cần một thời gian nhất định để có thể hòa nhập với công ty. Đối với chi nhánh quán ăn nhà họ Phương đầu tiên ở Bắc Kinh này, điều Phương Minh Viễn coi trọng chính là thương hiệu và chức năng đào tạo.Tuyển dụng các nhân viên phục vụ tỉnh Tần Tây cũng thế, Bắc Kinh cũng thế. Trong tương lai đều sẽ là ứng cử viên cho vị trí bậc trung và cao cấp của chi nhánh mới của quán ăn nhà họ Phương cả. - Như vậy thì mở rộng điều kiện ra một chút, tuyển một bộ phận dưới bốn mươi tuổi, như nữ nhân viên bị thất nghiệp cũng không tệ, tạo thành một nhóm các cô chuyên phụ trách vệ sinh, cọ rửa cũng tốt. Phương Minh Viễn không phải kỳ thị tuổi tác phụ nữ, mà là ngành công nghiệp ẩm thực ở Trung Hoa quyết định chuyện này. Càng là khách sạn cao cấp, nhà hàng, ngoại trừ việc hậu cần và nhân viên vệ sinh, cũng chỉ có cán bộ bậc trung và cao cấp mới có thể sử dụng phụ nữ lớn tuổi, trên sân khấu, nhân viên phục vụ, khu vực tiếp đón đều phải dùng phụ nữ trẻ tuổi. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến số lượng khách đến. Ai bảo những lời “Sắc đẹp ngon cơm“ đã đi sâu vào lòng người Trung Hoa từ rất lâu rồi. Ngay cả các hãng thức ăn nhanh nước ngoài như MacDonald, Kentucky Fried Chicken, ngay từ khi bắt đầu tiến vào thị trường Trung Hoa, cũng nghiêm khắc chấp hành quy tắc này. Chịu trách nhiệm tuyển nhận một số lượng nhân viên đều xinh tươi mơn mởn. Đến sau năm 2000, cũng vì thế mà vị thế trong thị trường thức ăn nhanh tại Trung Hoa đã vững như Thái Sơn, đến lúc đó mới hạ thấp tiêu chuẩn. Tới năm 2000 thì không cần phải nói thêm. Phương Minh Viễn còn nhớ rất rõ ở năm 2000 trong kiếp trước, từng có một nhà bán thức ăn nhanh kiểu Trung Hoa lúc đó, cũng có cả chi nhánh trong thủ đô. Minh Viễn từng đi qua một lần, trong quán là các cô đã lớn tuổi, hơn nữa mặt tiền cũng không sáng sủa như MacDonald, Kentucky Fried Chicken, tuy rằng hương vị cũng không tệ, nhưng so sánh với MacDonald, Kentucky Fried Chicken, chênh lệch giữa hai bên quả thực vừa nhìn đã biết ngay. Kết quả không quá nửa năm, mặt tiền cửa hàng thức ăn nhanh kiểu Trung Hoa này liền đổi thành MacDonald. Từ đó về sau, Phương Minh Viễn ở trong thủ đô cũng không nhìn thấy thương hiệu này nữa. Nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể tuyển dụng đủ nhân viên phục vụ trong thủ đô, thì sẽ tuyển một bộ phận nhân viên thất nghiệp, như vậy xem như giúp thủ đô giảm thiểu lượng nhân viên thất nghiệp. - Nhân viên nữ thất nghiệp sao? Lâm Liên hơi kinh ngạc. Tuy nhiên bản thân cha cô cũng từng trải qua chuyện như vậy. Đối với những người thất nghiệp, chỉ có thể cầm số tiền lương thấp nhất như thế, tự nhiên cũng thông cảm nhiều, nên cũng ngay lập tức gật đầu đồng tình. Nền kinh tế ở thủ đô so với Phụng Nguyên, hiển nhiên là tốt hơn không ít. Nhưng tình hình kinh tế doanh nghiệp nhà nước không tốt phổ biến hiện tại cũng quyết định trong việc chắc chắn tại thủ đô có tồn tại nhân viên nữ thất nghiệp. Phương Minh Viễn trầm tư một lát, kiếp trước vấn đề công nhân viên chức thất nghiệp xuất hiện vào thời kì cuối những năm 80 và đầu những năm 90, lúc đầu còn không gọi là thất nghiệp, có địa phương gọi là “nghỉ không lương”, có địa phương gọi là “Trong thời gian chờ nhà máy sắp xếp việc làm”, cũng có gọi là “Nghỉ dài hạn hay xin từ chức đều giống nhau” … Đến tận giữa những năm 90, vấn đề công nhân viên chức thất nghiệp trở thành một hiện tượng kinh tế xã hội bắt đầu đột ngột xuất hiện, khiến cho các mặt khác của xã hội rộng khắp quan tâm đến. Nhà nước vì giải quyết vấn đề này, còn ra quy định miễn giảm thuế thu nhập, ưu đãi đăng ký công thương, tính phí hành chính rất ưu đãi, chính sách ưu đãi tín dụng và nhiều chính sách liên quan khác. Mà ở thời kỳ như thế kia, có thể trợ giúp một cách thiết thực cho chính phủ giải quyết vấn đề tạo dựng lại công ăn việc làm cho công nhân viên chức thất nghiệp, đều nhận được sự chú ý vô cùng đặc biệt từ quan chức chính phủ. Phương Minh Viễn trước đây từng xem một tư liệu, theo sự tính toán của Sở lao động, vào năm 1993 số công nhân thất nghiệp cả nước khoảng hơn 300 người, đến năm 1997, đã vượt quá mười triệu người, rồi đến năm 1999, thì đã hơn hai chục triệu, đến năm 2001, đã lên mức ba mươi triệu người. Tới cúi cùng thì con số là bao nhiêu, Phương Minh Viễn đã quá lười suy nghĩ. Cha mẹ Phương Minh Viễn kiếp trước tuy rằng không từng thất nghiệp, nhưng cũng từng vì thế mà trong lòng nóng như lửa đốt, hắn còn nhớ rất rõ, có một giai đoạn cha mẹ luôn rầu rĩ, không vui, than ngắn thở dài, cha hắn tình tình đặc biệt nóng nảy, giống như miếng gạc, gặp lửa là bùng cháy ngay, có khi còn không hiểu nổi tính khí của mình, sau này hắn mới biết, trong một thời gian, đúng là trong nhà máy lúc đó muốn cho nhiều nhân viên nghỉ việc. Mà chú lúc đó thì đã về hưu, chỉ có thể hỗ trợ cuộc sống gia đình từ bên ngoài. Trong kiếp này, tuy rằng cha mẹ và chú không bao giờ rơi vào tình trạng phiền não đó nữa, nhưng Phương Minh Viễn vẫn muốn tính toán hết khả năng của mình để giúp đỡ những người này một chút. - Chị Liên, vài ngày nữa chị thông báo, yêu cầu các nhân viên thất nghiệp có thể đảm nhiệm chức vụ tại sản nghiệp trong nước của nhà họ Phương trong tương lai. Phải ưu tiên thông báo tuyển dụng công nhân thất nghiệp. Sau đó báo với chú út, cương vị này trước mắt không nên động vào. Sau này sẽ có cương vị mới, sau khi làm cho các gia đình quân nhân hài lòng, để khiến chú ấy ở Tần Tây nghiêm khắc chấp hành . Lâm Liên nét mặt vui mừng và ngạc nhiên lẫn lộn. Làm thư ký cho Phương Minh Viễn, cô hiện giờ coi như là cán bộ bậc trung của sản nghiệp nhà họ Phương, trải qua đã hơn một năm rèn luyện, học tập, hơn nữa khi ở Hong Kong, Vu Thu Hạ còn cử người hướng dẫn cẩn thận, Lâm Liên hiện giờ đã không còn là nữ công nhân làm việc tại xưởng có tầm nhìn hạn hẹp nữa, sợ là cứ như vậy, chắc chắn gánh nặng về sản nghiệp nhà họ Phương sẽ không nhỏ. Phần lớn công nhân viên chức thất nghiệp tuổi đã cao, người trên bốn mươi lăm tuổi chiếm đa số, những người này đã nhiều năm làm việc tại nhà xưởng. Trong mắt Lâm Liên, sau cuộc hành trình tới Hong Kong, những người này đã hình thành rất nhiều tật xấu, muốn làm cho bọn họ thích ứng với quy tắc sản nghiệp nhà họ Phương, chỉ sợ phải phí không ít thời gian. Hơn nữa những người này dù sao tuổi tác cũng đã cao, bất luận mức độ tay chân linh hoạt đến đâu, hay là đầu óc minh mẫn đến mức nào, cũng không thể sánh được với người trẻ tuổi. Mà đợi đến sau khi bọn họ hoàn toàn thích ứng rồi, thì khoảng cách bọn họ về hưu cũng không xa. Cùng với thông báo tuyển dụng những người này, dựa vào phí tổn và hiệu suất mà nói, đúng là thông báo tuyển dụng mang tính hình thức không hơn không kém. Tin mừng là, với địa vị Phương Minh Viễn ở trong gia đình, nói là thông báo, không khác gì là mệnh lệnh, đảm bảo chắc chắn rằng Phương Bân sẽ chấp hành không sai một li. Tính mức độ phát triển sản nghiệp nhà họ Phương, không quá vài năm, khẳng định là có thể tuyển dụng rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp tỉnh Tần Tây. Nói như thế, đối với những người này, họ đã cống hiến tuổi thanh xuân vì quốc gia, cũng ít ít nhiều nhiều là sự bồi thường, ít nhất cũng có thể giúp họ có thu nhập để duy trì cuộc sống hàng ngày. Thêm vào đó, Phương Minh Viễn đi đầu trong sự trợ giúp công nhân viên chức như vậy, sức ảnh hưởng ngày sau, sẽ có nhiều người tham gia vào nhóm này. Những người có cuộc sống đáng thương như vậy, chính Lâm Liên cách đây hơn một năm, vẫn còn khắc sâu thời gian chính mình cũng bất lực. - Cậu Phương, chị thay mặt những người đáng thương này, cảm ơn em! Lâm Liên đứng dậy, cúi người thật sâu trước Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn hơi nghiêng người, miễn cưỡng nhận cử chỉ đó. - Chị Liên, em không phải đã nói rồi sao, không cần cứ cậu Phương, cậu Phương, chị có thể gọi em là Minh Viễn mà. Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nói, về vấn đề này, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhắc tới. - Làm việc gì không nhất định cần cảm ơn. Em có khả năng giúp mà, cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi. Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói. Vừa nghĩ đến con số ba mươi triệu, cho dù là ai cũng đều chắc chắn phải đau đầu không dứt. Lâm Liên thản nhiên cười nói: - Lời cậu hỏ Phương nói khiến tôi nhớ đến một chuyện xưa. Chuyện này lúc tôi ở Hong Kong nghe được. Lúc thủy triều rút, trên bãi biển còn sót lại một ít tôm cá, có một bé trai, dạo bước trên bãi biển, mang tôm cá thả trở lại xuống biển. Chuyện xưa này Phương Minh Viễn cũng có nghe qua, có người khuyên đứa bé này, biển rộng lớn vậy, bờ cát lại dài thế, mỗi ngày khi thủy triều rút lưu lại nhiều tôm cá như vậy, cậu ấy làm thế thì có ý nghĩa gì đâu? Lại đâu có ai quan tâm đâu? Đứa nhỏ kia nhặt lên một con cá, thả chúng trở về biển nói : - Nó quan tâm. Nó cũng sẽ tiếp tục quan tâm. Bọn chúng đều quan tâm. Phương Minh Viễn và Lâm Liên nhìn nhau cười, làm nhiều hay làm ít, chính mình không thẹn với lương tâm thì tốt rồi. Phương Minh Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ, Triệu Nhã bọn họ cần mau chóng trở lại, thuận miệng hỏi: - Lâm Dung dạo gần đây sao rồi ạ? Cũng sắp khai giảng, cũng phải sớm trở về, nhưng không thấy cô nói đến nơi này. Lâm Liên cười cười nói : - Vẫn tốt, nó cho chị gọi điện thoại, bảo chị đến trường đại học nó chơi, mà chị hiện đâu có thời gian nhàn hạ thoải mái gì. Nghe nó nói, cách đây hai ngày sau khi xuống núi, Hầu Minh lại đi tìm chị cả. - Hầu Minh? Phương Minh Viễn nghe tên này dường như có hơi quen tai. Giống như đã từng nghe qua ở đâu đó. - Chính là chồng chưa cưới ban đầu của chị cả, sau đó còn chạy đến nhà chị từ hôn, muốn đòi lại lễ vật đó. Lâm Liên cười lạnh lùng nói. Phương Minh Viễn lập tức nghĩ tới ngay, hắn đúng là ấn tượng về Hầu Minh không sâu sắc. Nhưng đối với cha của y Hầu Ái Quốc và cái người đàn bà chanh chua kia, thì lại nhớ khá rõ. Chính mình còn làm cho bọn họ phải bồi thường chín ngàn tệ, tuy nhiên số tiền kia, sau đó lại chuyển cho cô nhi viện. - Y tìm chị cả của chị làm gì? Phương Minh Viễn ấn tượng về nhà họ Hầu không tốt, không khỏi nhíu mày. - Còn có thể làm gì nữa chứ? Nói với chị cả là từ hôn không phải ý của y, mà là người trong nhà ép buộc. Còn nói y đã hơn một năm qua không quên được chị ấy, muốn gương vỡ lại lành. Khiến nhà chị đuối cổ y ra ngoài ngay. Lâm Liên vẻ mặt khinh miệt nói. Lúc trước nhà họ Lâm không tán thành chuyện hôn nhân của chị cả và Hầu Minh, sau chuyện từ hôn, ấn tượng với nhà họ Hầu đúng là không còn gì để nói. Hiện giờ nhà họ Lâm cũng có sự nghiệp, Lâm Dung cũng đi học đại học trên thủ đô, mọi người trong nhà đều có công việc tốt, cuộc sống giàu có sung túc. Nhà họ Hầu y lại muốn kết thân, làm gì có chuyện tốt như thế! Đối với chuyện trong nhà họ Lâm, Phương Minh Viễn tốt hơn không nói thêm gì, thứ tình yêu này là một thứ không có lý lẽ , so với chuyện này, đá banh còn tốt hơn. Bỗng trong phòng vang lên tiếng điện thoại, là điện thoại đường dài quốc tế, Asohon Kagetsu gọi đến, báo cho Phương Minh Viễn tin tốt, Nintendo và Sega đều đang cùng đàm phán với công ty, muốn đưa Zuma và Buble vào chơi trên máy chơi game cầm tay của họ. - Máy chơi game cầm tay ? Phương Minh Viễn lúc này mới nhớ ra, năm trước đã được tung ra thị trường. Mà năm nay dường như cũng có dòng thiết bị chơi game cầm tay Sega. - Bọn họ đều muốn độc quyền hai trò chơi này. Tuy nhiên trước mắt, Sega ra giá cao hơn một chút. Asoehon Kagetsu kêu lên trong điện thoại một cách hào hứng. Đã một năm qua, cô thâm nhập ngành công nghiệp trò chơi ở Nhật Bản, đạt thành tựu xuất sắc, cùng các bộ tác phẩm của Phương Minh Viễn không ngừng tung hàng nóng, giới trò chơi người Nhật Bản không hề vì giới tính nữ của cô mà phân biệt đối xử, đại lý cho tác giả các trò chơi bán chạy trong thị trường Nhật Bản và quốc tế, những người được tôn trọng và có thế mạnh tại Nhật Bản hiển nhiên đối với cô có thêm phần nể trọng. Tuy nhiên, Asohon Kagetsu không phải kẻ đầu đường xó chợ, trong gần một năm trước, với các loại hình nhượng quyền hình ảnh trò chơi, cô lập tức mang về cho Phương Minh Viễn doanh thu gần mấy triệu đô la Mỹ. Chính cô cũng đương nhiên kiếm được của ăn của để. Phương Minh Viễn suy nghĩ cực nhanh, hai nhà đều muốn độc quyền, đương nhiên là phải chọn Nintendo, máy chơi game cầm tay Nintendo trong thời gian thịnh vượng nhất, quả thực có thể nói là đã thống trị thị trường, không ai thắng nổi, tiếp sau đó là Sony lên tiếng, mới là mối đe dọa đến nó. Tuy nhiên, hiện tại nó vẫn hòan toàn xứng đáng là ông lớn trong dòng máy chơi game cầm tay. - Aso, không cần quan tâm đến Sega, bọn họ ngày sau chắc chắn không phải đối thủ. Một trò chơi hay nếu chọn sai máy chủ, hậu quả tất nhiên không cần nói cũng biết. - Aso, tôi có một ý tưởng, chị có thể giúp tôi nói chuyện với Nintendo không? Tôi muốn phải có giấp phép sản xuất của máy màu đỏ và trắng!