Tiêu Vĩnh Thụy nằm trườn lên trên sô pha chơi điện thoại, chơi một lúc sau đó thấy mắt hơi mỏi, đành xoay người vào phía trong nhắm mắt một chút cho đỡ mỏi, ai ngờ cái "một chút" này quất đến xế chiều.
Khi cậu tỉnh dậy liền thấy trên người mình là tấm mền mỏng, đầu cũng có cái gối. Nhìn lên trên trần nhà trắng bóng một lát mới "hồn nhập cơ thể", lơ mơ ngồi dậy.
"Dậy rồi à?" Hàn Trạch đang sửa soạn đồ đạc chuẩn bị về, "Dậy rồi thì tôi không cần phải đánh thức nữa, đi về nhà ăn cơm thôi." Hắn nói vô cùng tự nhiên.
"À, ừ." Tiêu Vĩnh Thụy dường như vẫn còn mộng mị chưa tỉnh, Hàn Trạch nói gì nghe đấy, ngoan vô cùng. Đến khi về đến căn nhà ở trung tâm thành phố mới sực tỉnh, nghĩ nghĩ chuyện hồi trưa một lát, nhỏ giọng nói "Hàn Trạch, có phải anh xin cho tôi nghỉ không?"
Hàn Trạch đang mở cửa vào nhà, nghe vậy hơi bất ngờ nhưng không có ý định giấu diếm, "Phải, tính báo đáp làm sao? Lấy thân báo đáp?"
"Tại hạ bán nghệ không bán thân, thỉnh tự trọng." Tiêu Vĩnh Thụy mỉm cười nói.
Hàn Trạch cũng bật cười theo, gõ nhẹ lên đầu cậu một cái, "Nghịch ngợm, nói năng với ông chủ mình như thế à?"
"Có ông chủ nào cho nhân viên của mình ở chung đâu?" Tiêu Vĩnh Thụy ủy khuất bĩu môi.
Nói xong cậu mới ngớ ra là mình lỡ lời nói ra luôn cả tâm tư trong lòng, thất thố nhìn biểu cảm của Hàn Trạch thấy hắn không có cái gì là ngạc nhiên cả chỉ nhìn cậu đầy thâm ý, ánh mắt đó... khiến Tiêu Vĩnh Thụy cảm thấy chột dạ, không dám nhìn lên nữa.
Vào trong nhà, Hàn Trạch cùng Tiêu Vĩnh Thụy thay bộ đồ đơn giản thoải mái, Tiêu Vĩnh Thụy thì ngồi xem TV, hắn thì vào bếp làm đồ ăn, một khung cảnh vô cùng hài hòa. Không ai nói chuyện, bên trong nhà bếp vang lên tiếng xào nấu, Tiêu Vĩnh Thụy ngồi ở phòng khách như có đinh đâm trên mông, cứ thấy nó kỳ quái thế nào ấy...
Hình như không thể để ông chủ nấu ăn "hầu hạ" mình đâu nhỉ?
Băn khoăn một lúc, Tiêu Vĩnh Thụy nói, "Hàn Trạch, anh có cần tôi giúp gì không?"
Bên trong nhà bếp ồn ào một lát mới nói, "Có, đi tắm đi. Tắm xong ra ăn cơm."
Thế là Tiêu Vĩnh Thụy đành ngoan ngoãn xách đồ đi tắm, lúc từ nhà tắm đi ra ngoài đã thấy trên bàn ăn có sẵn vào món trên đó. Tuy không đẹp mắt nhưng đối với một người đàn ông như Hàn Trạch mà làm được như vậy là quá tốt rồi. Tiêu Vĩnh Thụy nuốt cái câu suýt nữa bật ra khỏi miệng là "Cô nương nào gả cho anh chắc chắn rất sung sướng." thay vào một câu nhạt nhẽo ngắn cũn cỡn, "Tay nghề anh tốt thật, thật hâm mộ..."
"Thường thôi, em không chê là được."
Tiêu Vĩnh Thụy ngồi vào bàn, cả hai bắt đầu ăn cơm. Tiêu Vĩnh Thụy ngại ngùng một lát rồi lại ngựa quen đường cũ hoạt bát như thường ngày, nói hết trời Nam biển Bắc, nói qua ông đạo diễn ngày nào cũng mặt mày cau có chửi người, nói anh nhân viên nọ làm hư dụng cụ bị mắng đến cẩu huyết làm đầu, nói Mộ Diệc Phàm rất thích bắt nạt trợ lý của cậu ta, sai tới sai lui, sai người ta chóng mặt, nói Dương Nhã Lan thường xuyên lên weibo thám thính tình hình, thám thính xong lại thuyết giáo một tràng cho cậu nghe, nói kịch bản cứ sửa tới sửa lui làm cậu học rất mệt, ngày nào cũng như đi cày, sáng sớm đến chiều tối.
Hàn Trạch từ đầu đến cuối không hề nói chen vào chỉ im lặng nghe, hình như rất hứng thú vói mấy thứ cậu nói. Tiêu Vĩnh Thụy nói mệt rồi lại thấy khát nước, cầm ly nước bên cạnh uống một ngụm, uống xong mới nghe Hàn Trạch nói.
"Mấy ngày nay em được nghỉ, mai có muốn đi đâu không?"
"Đi đâu?" Tiêu Vĩnh Thụy chẳng cần suy nghĩ, nói luôn "Ở nhà ngủ, tôi thật sự rất thiếu ngủ!"
"Chẳng lẽ ba ngày đều ngủ hết, em là heo à?" Hàn Trạch trêu chọc nói.
"Tôi không phải heo! Không ngủ chứ làm gì? Ăn cơm?"
"Thằng nhóc Tiểu An trưa nay đòi đi công viên Happy Valley, em có muốn đi chung không?"
"Happy Valley?" Tiêu Vĩnh Thụy hưng phấn hỏi.
"Là một công viên giải trí lớn nhất ở Bắc Kinh, có rất nhiều trò chơi thú vị." Hàn Trạch giải thích.
Tiêu Vĩnh Thụy gật gật đầu, từ khi cậu đến thế giới này không ở nhà thì đến phim trường, không đến phim trường thì đến công ty, lần đầu tiên mở mắt ra chính là bệnh viện! Cậu rất tò mò muốn khám phá thế giới mới mẻ này, nghe vậy rất muốn đi theo. "Anh cho tôi đi chung hả? Có quấy rầy gì không?"
"Không hề gì, thằng nhóc kia còn cầu mà không được đấy." Hàn Trạch vui vẻ quyết định ngày mai đi chơi, nghỉ làm một ngày thì có sao. Hắn đã nghỉ cả một tuần trước đó, giờ nghỉ thêm một ngày thì nhằm nhò gì, cùng lắm tăng ca tăng giờ thôi, cua được vợ về tay là chuyện quan trọng nhất.
Cả hai càn quét hết bữa tối, Hàn Trạch bắt đầu mở mail lên xem xét lại công việc, Tiêu Vĩnh Thụy rảnh rỗi không có gì làm đành ngồi xem TV đang chiếu Doraemon tập phim "Stand By Me". Lúc đầu chỉ thấy chán nên xem thử chút, sau đó lại như cưỡi ngựa xem hoa chả hiểu gì, tại sao trong cái túi trắng kia lại có nhiều món đồ như vậy, tại sao cái tên Nobita kia có thể ngốc nghếch đến bất trị như vậy. Nhưng dần dần, càng xem càng ghiền, Tiêu Vĩnh Thụy như bị hút vào bộ phim vậy, không rời mắt được. Đến khi Doraemon rời đi, Nobita bị Chaien đánh cho bầm dập mặt mũi vẫn không chịu thua. Cậu phát hiện mình đã khóc từ khi nào không hay. Càng về sau càng cảm động, Nobita dùng "Thuốc nói dối" trong lúc vô tình lại bảo Doraemon không thể về được nữa, cuối cùng Doraemon lại quay lại cùng Nobita, một kết thúc viên mãn.
Tiêu Vĩnh Thụy đã khóc ướt hết mấy tờ khăn giấy, cậu không muốn xem cái bộ phim này lần nào nữa! Quá tốn nước mắt. Hàn Trạch khi bước ra gặp cảnh này, Tiêu Vĩnh Thụy mặt mũi tèm lem, hai mắt sưng đỏ, tay còn cầm khăn giấy cố gắng lau sạch nước mắt, nhưng không ngừng được. Hắn giật bắn mình, vội vàng chạy tới xoay người cậu lại khiến Tiêu Vĩnh Thụy cũng hoảng theo.
"Sao, sao em lại khóc?" Hàn Trạch vôi vàng lấy khăn lau nước mắt cho cậu. Tiêu Vĩnh Thụy hết khóc rồi nhưng lại cứ nấc lên, nói không ra hơi. Hàn Trạch quàng tay ôm cậu vào lòng, như dỗ trẻ con mà an ủi.
"Không có việc gì..." Tiêu Vĩnh Thụy nói, "Tại...tại bộ phim đó đấy." Cậu chỉ tay lên màn hình TV đang chiếu nhạc kết bộ phim hoạt hình đó. Hàn Trạch suýt nữa thì bật cười nhưng vẫn cố nín lại, nói "Ừ, tại bộ phim đó. Thụy Thụy nhà chúng ta rất dũng cảm, rất kiên cường, không thể nào dễ khóc như vậy, đúng không?"
Tiêu Vĩnh Thụy không nói gì, vành tai khẽ đỏ, tại sao lúc nói chuyện lại lấy cái giọng ôn nhu như thế này nói với cậu cơ chứ? Sắp bị hút hồn đi luôn rồi.
"Tôi buồn ngủ..." Tiêu Vĩnh Thụy khẽ nói.
"Được thôi, chúng ta đi ngủ."
Tiêu Vĩnh Thụy đứng chết chân trước giường, hai... hai người ngủ chung một cái giường? Không sắp không tin nổi vào mắt mình rồi. Hàn Trạch đã nằm lên trước chuẩn bị ngủ, thấy Tiêu Vĩnh Thụy vẫn đứng đó, khó chịu nói "Lại đây, đứng đó làm gì, tập thể dục à?"
"Hay là tôi ra phòng cho khách ngủ." Tiêu Vĩnh Thụy lùi một bước.
"Phòng cho khách chưa quét dọn."
"Vậy tôi ra sô pha ngủ." Lại lùi thêm hai bước.
"Sô pha cứng lắm."
Nói phét! Rõ ràng rất êm!
Nhưng không đợi cậu phản bác lại, Hàn Trạch đã từ trên giường nhảy qua kéo cậu lên giường.
Phải, lên giường!
Lên giường theo nghĩa đen.
Hàn Trạch rất bá đạo kéo cậu nằm xuống, một tay vòng qua ôm eo cậu, một chân luồn vào hai chân cậu, ghìm cậu thật chặt không cho nhúc nhích dù chỉ một tí. "Ngủ."
"À... ừm." Tiêu Vĩnh Thụy bị "rắn Hàn Trạch" quấn lấy thân, chật vật nằm ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, Tiêu Vĩnh Thụy tự giác tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt, sửa soạn quần áo, tự giác làm bữa sáng, làm thêm một phần cho ông chủ, một mình xử lý xong bữa sáng, rồi thần sắc sáng sủa ngồi chờ Hàn Trạch tỉnh dậy.
Hàn Trạch đi ra khỏi phòng ngủ đã thấy Tiêu Vĩnh Thụy từ trên xuống dưới phát sáng ngồi trên sô pha xem TV.
"Ăn chưa?" Hàn Trạch hỏi.
"Ăn rồi, đồ ăn tôi làm rồi, anh ăn đi."
Hàn Trạch mông lung đi vào nhà bếp, thấy bữa sáng đàng hoàng đặt trên đó, nhấm nháp một lúc lâu sau mới nghĩ ra. À thì ra Tiêu Vĩnh Thụy hưng khởi muốn đi chơi nên mới dậy sớm thế này.
Đúng thật là cả người phát sáng.
Hàn Trạch cười thầm, nuôi tâm can bảo bối này như nuôi trẻ con vậy, hỉ nộ ái ố gì đó đều viết hết lên trên mặt.
Ăn sáng xong, cả hai sửa soạn một chút rồi đi đón Hàn Lạc An ở biệt thự ngoại ô chung với Hàn Tiểu Hạo. Hàn Trạch lúc đầu nghĩ cho Hàn Tiểu Hạo và Hàn Lạc An vào trung tâm thành phố ở cho tiện. Nhưng không, vì fan của Hàn Tiểu Hạo quá đông quá hung mãnh, cậu ta không dám ở bên ngoài, nên ngày nào cũng tài xế đưa đón tận nơi về biệt thự ngoại ô. Còn Hàn Lạc An là vì Hàn Trạch bận công việc không chăm kỹ được, nếu nó chung với hắn chắc chắn một ngày ăn không đủ ba bữa cơm. Nên ở chỗ cũ vẫn là tốt nhất, có quản gia lâu năm, có người chăm sóc hai đứa trẻ đó.
Tiêu Vĩnh Thụy lần đầu thấy một biệt thự "hùng vĩ" như vậy ngoài hoàng cung. Phía trước cửa Hàn Lạc An đã đứng đó chờ xe, thấy xe của ba đến, vui vẻ vẫy tay chạy tới. Nhóc rất tự giác mở cửa sau ngồi vào, không chen chung cửa trước với Thụy Thụy ca.
"Đi thôi ba, Happy Valley thẳng tiến!" Nhóc hưng phấn nói.
--- Hết chương ---
Kiều: Mọi người cứ làm tui tay run chân run, mới mở wattpad lên nhìn thông báo mà hết cả hồn.
Trạch Trạch: Mua máy mát xa cho mẹ già.
Kiều: Ta không già.
Thụy Thụy: Anh tốt quá, em cũng muốn một cái a.
Trạch Trạch: Em thì để anh hầu hạ. Lên giường đi.
Thụy Thụy: Dạ...
Kiều: .... Có cần ta tránh đi không?
Trạch Trạch: Rất cần.