Lục Liễu cảm thấy mình thật vô dụng, mới ngày đầu tiên cô nhận nhiệm vụ thì Tiêu Vĩnh Thụy đã ăn không ngon, "Em cũng không ăn nữa, hai chúng ta ra ngoài ăn đi." Lục Liễu nói, cô tuy khẩu vị dễ dãi, nhưng từ lúc nhận được hộp cơm "đơn sơ" hơn mấy người khác đã thấy bất công rồi.
Tiêu Vĩnh Thụy thấy ý tưởng ra ngoài ăn rất tốt, nhưng mà...
"Thôi, không cần đâu, mua cho tôi chút bánh ngọt là được, tôi đã nghỉ mấy ngày rồi, giờ còn lười biếng nữa thì mọi người trong đoàn lại nói tôi bệnh ngôi sao." Tiêu Vĩnh Thụy ôn hòa nói, Lục Liễu cũng đành nghe lời đi mua bánh ngọt.
Cả một buổi chiều, Tiêu Vĩnh Thụy ở đoàn phim chăm chỉ hơn ai hết, một giọt nước cũng không màng uống đã lao vào quay phim. Đến khi trời tối hẳn cậu mới biết giờ đã bảy giờ tối rồi, nhưng cậu còn một cảnh quay nữa là hoàn thành công việc hai ngày trước trong một ngày hôm nay.
Lúc này, Tiêu Vĩnh Thụy đang mặc một bộ trường bào huyết y đỏ rực, khuôn mặt được trang điểm thành tái nhợt bệnh hoạn, giống như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua đã khiến cậu ngã. Nhưng đôi mắt hai màu vàng - đen sáng rực hữu thần, lộ ra sát khí phảng phất. Tiêu Vĩnh Thụy cố kìm nén cảm giác khó chịu của đôi mắt, cả ngày nay đeo kính áp tròng, mắt cậu đã sưng đỏ lên rồi, chắc là do đeo không quen.
Cả đoàn phim làm quần quật cả ngày ai cũng mệt, mọi người đã về hơn phân nửa, chỉ còn đạo diễn Doris và vài diễn viên nhỏ ở lại. Trợ lý đạo diễn nâng bảng clapper board lên gõ "Cạch!"
Tiêu Vĩnh Thụy đứng đúng vị trí của mình, hít sâu một ngụm khí rồi thở mạnh ra, lấy lại tinh thần.
Cảnh quay bắt đầu...
Tại một nơi cách Huy Hoàng phái không xa, trên một vách của đỉnh núi nhỏ, không biết từ bao giờ đã dựng thành một tòa cung điện nguy nga, tòa cung điện này được xây rất kín, xung quanh có núi bao phủ, đặt mình làm trung tâm, dễ thủ khó công, trên đỉnh núi này quanh năm sương mù bao phủ, bằng thị lực của người dân ở đây rất khó có thể thấy tòa cung điện này.
Yến Cẩm Lăng để chân trần, lộ ra đôi bàn chân trắng nõn, phối với huyết y đỏ rực trên người lại tôn lên vẻ đẹp mỹ lệ kinh người. Cậu mở cánh cửa to nạm vàng ra, cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra cảnh sắc bên trong cũng diễm lệ đến không tưởng. Mọi người ở trong sảnh thấy người đến là Yến Cẩm Lăng đồng loạt quỳ xuống.
Yến Cẩm Lăng khẽ nhếch môi cười, lững thững đi từng bước chân, xuyên qua dòng người lại dừng chân trước bậc thang đi lên "vương tọa" đặt ở cao nhất kia. Cậu nhìn nó một lúc, ánh mắt lộ ra sát khí cùng hứng thú mê man, tựa như một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, lại tựa như ác ma độc ác nhất thế gian. Yến Cẩm Lăng bước từng bước chậm rãi đi lên trên "vương tọa".
Doris đạo diễn chăm chú quay cận cảnh từng bước chân của Tiêu Vĩnh Thụy, mấy chục camera mini cũng đang chiếu trên người cậu, cảnh này tuyệt không thể NG!
Khi Yến Cẩm Lăng ngồi trên "vương tọa", mọi người quỳ ở dưới đồng loạt hô, "Hoan nghênh Cung Chủ trở về."
"Đứng dậy hết đi." Thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
Tòa cung điện này chính là Phá Hoàng Cung, Yến Cẩm Lăng tẩu hỏa nhập ma, sa vào ma đạo, Bạch Thiên Hà dù đã cho rất nhiều thảo dược quý giá nhưng cậu không dùng lấy một cái, mà dù có dùng cũng không khỏi hết, bệnh của cậu cậu biết, đây là tâm bệnh, cậu không muốn khỏi thì không ai có thể khiến nó khỏi.
Phá Hoàng Cung, lấy "Hoàng" từ Huy Hoàng phái, ngụ ý chính là đập tan môn phái Huy Hoàng này, chà đạp những người khi trước hùa nhau khi dễ Yến Cẩm Lăng. Mọi người ở đây chính là những kỳ nhân dị sĩ Yến Cẩm Lăng thu vào trướng, là cánh tay đắc lực của Yến Cẩm Lăng.
"Ta biết các ngươi hận bọn nhân sĩ chính đạo, ta cũng hận bọn họ. Chính những tên khốn kiếp ấy khiến ta rơi vào bước đường cùng này, hừ." Yến Cẩm Lăng thong thả nói, "Mục tiêu đầu tiên, tiêu diệt Huy Hoàng môn, các ngươi làm được chứ?"
Kỳ nhân dị sĩ phía dưới đồng loạt hô, "Chắc chắn được!"
"Ta muốn chính là diệt môn, giết hết toàn bộ, già trẻ gái trai không phân biệt, giết hết cho ta!" Yến Cẩm Lăng gằn từng chữ, chợt nhớ ra "Bắt sống Bạch Thiên Hà, nữ nhi môn chủ Huy Hoàng môn, ta không muốn cô ta chết."
Khi mọi người rời đi hết, Yến Cẩm Lăng vẫn ngồi trên chiếc ghế cao nhất ở trong sảnh, trong tay nghịch một chiếc vòng cổ làm bằng huyết châu, tinh tế và quý giá, phần mặt dây chuyền được làm thành hai chiếc lá đỏ chụm vào nhau, ở giữa gắn viên huyết châu như máu.
"Bạch Thiên Hà, ta sẽ có được nàng, sớm thôi...Ta sẽ bảo hộ nàng...mãi mãi."
---
Hơn chín giờ tối, Tiêu Vĩnh Thụy xử lý bữa tối bên ngoài xong thì về tới khách sạn cả người như đi trên mây, cậu nhào lên giường nằm liệt trên đó không nhúc nhích. Cậu ngủ khoảng mười phút mới chợt nhớ ra chính mình phải đi tắm, đành đứng dậy tìm quần áo để tắm.
Tắm xong đi ra, Tiêu Vĩnh Thụy thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Hàn Trạch, hắn không gọi được nên nhắn tin.
Về khách sạn chưa?
Cậu gọi lại, nhưng không ai nghe máy hết nên đành nhắn tin.
Em về rồi, anh đang bận à?
Chờ khoảng mười lăm phút cũng không thấy hắn trả lời, cậu buồn bực vứt điện thoại xuống cuối giường, tắt đèn đi ngủ. Một lúc sau, một cái đầu bù xù chồm dậy, lôi điện thoại từ cuối giường lên để cạnh gối, lầm bầm nói "Để đây đi, lát nữa anh ấy có nhắn tin lại thì mình sẽ nghe được." Sau đó lại lăn ra ngủ tiếp.
Có lẽ trong đầu luôn suy nghĩ tới Hàn Trạch nên trong mộng Hàn Trạch cũng vào theo, cậu mơ thấy cậu đang ngồi dưới sàn, trước mặt là một bàn đồ ăn thơm lừng. Hàn Trạch bỗng dưng chạy đến, cướp hết đồ ăn bên bàn về phía hắn, vẻ mặt còn rất đáng giận.
"Này, anh làm gì vậy? Trả lại cho em." Tiêu Vĩnh Thụy nói.
Hàn Trạch mỉm cười nhìn cậu, nhưng tay lại vô lại gắp hết đồ ăn bỏ vào miệng hắn. Không chừa cho cậu chút nào. Tiêu Vĩnh Thụy tức giận, nhào qua giành lấy, ai ngờ Hàn Trạch hắn lại xoay người đè cậu xuống, cậu nghe thấy hắn ôn nhu nói, "Muốn ăn? Anh đút cho em."
Tiêu Vĩnh Thụy không ngờ tới sẽ có sự việc này, Hàn Trạch nói xong liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi mỏng mềm mại của cậu. Tiêu Vĩnh Thụy trợn tròn mắt, đơ người bị Hàn Trạch ngậm mút đôi môi. Hắn còn rất càn rỡ, cạy khóe môi cậu, luồn lưỡi vào công thành chiếm đất. Lưỡi Hàn Trạch như con rắn luồn lách khắp nơi, quấn lấy lưỡi của cậu. Tiêu Vĩnh Thụy thấy dưỡng khí dần cạn kiệt mà Hàn Trạch bên trong lại càng càn quấy, hai tay cậu run run phản kháng muốn đẩy Hàn Trạch ra. Ai ngờ sức lực hắn rất lớn, ghìm chặt tay Tiêu Vĩnh Thụy không cho cậu nhúc nhích.
Hàn Trạch ăn thỏa mãn đôi môi mềm mại nhỏ xinh kia xong mới chịu buông tha cho Tiêu Vĩnh Thụy, cậu nằm dưới thân hắn thở dốc, hai má đỏ ửng. Tiêu Vĩnh Thụy cứ nghĩ như thế là kết thúc, nhưng không, Hàn Trạch liếm nhẹ vành tai của cậu, một tay còn luồn vào chiếc áo ngủ rộng thùng thình, sờ đến viên hồng đậu nho nhỏ đã đứng thẳng kia, hung hăng nhéo một cái như là trừng phạt vì tội khi nãy dám phản kháng hắn. Tiêu Vĩnh Thụy run rẩy tiếp nhận từng cơn vừa ngứa vừa nhói truyền lên đại não khiến tứ chi cậu tê dại.
Hàn Trạch không cho cậu thời gian thở đã liếm từ vành tai xuống cái cổ trắng nõn, vùi đầu vào đó gặm gặm. Một tay giữ cố định cả người cậu lại, một tay thì hết sờ soạng tiểu hồng đậu nhỏ nhỏ xinh xinh cho nó dựng đứng lên rồi đi xuống vuốt ve phần eo thon nhỏ. Cuối cùng là ý đồ tiến hạ thân.
Tiêu Vĩnh Thụy bị hoảng sợ tột độ mà tỉnh dậy....
Mười hai giờ rưỡi tối, Tiêu Vĩnh Thụy nằm thở dốc trên giường, trong đầu vẫn quanh quẩn cảnh sắc diễm tình khi ấy. Cậu mò tay lấy điện thoại. Ánh sáng điện thoại khiến mắt cậu nhíu lại, không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào. Tiêu Vĩnh Thụy nhìn một lúc lâu, không nói gì vứt điện thoại xuống cuối giường không thèm quan tâm nữa, cậu trùm chăn kín mít, ấm ức dùng hai tay cấu xé chiếc chăn trắng tinh của khách sạn.
Đang lúc thiu thiu ngủ lại, điện thoại bỗng vang lên!
Tiêu Vĩnh Thụy bật dậy như xác chết, nhanh chóng cầm điện thoại bị vứt một xó cuối giường lên, thời gian kết nối mạng phải chờ tận năm phút mới mở lên được, Hàn Trạch dường như đang ở nhà, trên người hắn vẫn còn mặc đồ vest chỉ có cà vạt thì tháo hở ra một khúc, cổ hắn hơi đỏ, hình như vừa uống rượu xong.
"Em chưa ngủ à?" Hàn Trạch nói, giọng nói của hắn khác hẳn ngày thường, không có ôn nhu chững chạc mà lại mang vẻ lười biếng mệt mỏi.
"Em vừa tỉnh thôi."
"Là do anh làm em tỉnh à? Anh chỉ định gọi thử thôi, ai ngờ em bắt máy rất nhanh đấy." Hàn Trạch khẽ cười.
"Vâng." Tiêu Vĩnh Thụy cảm thấy xung quanh tối om như vậy hắn sẽ không biết mặt mình đỏ lên đâu. Hàn Trạch nghe vậy liền nói, "Sao? Nhớ anh hả?"
Hàn Trạch say rồi thì táo bạo hơn thì phải, Tiêu Vĩnh Thụy thầm nghĩ, không, Hàn Trạch hắn lúc nào cũng táo bạo hết, cả khi nằm mộng cũng vậy....
--- Hết chương ---
Kiều: Chương tới là phone sex, ai muốn đọc không nào?
Trạch Trạch: Muốn làm, không muốn đọc.
Thụy Thụy: [Đỏ mặt]