Nếu bình thường, Tiêu Vĩnh Thụy có võ trong người, cậu sẽ không bị động thế này. Nhưng hiện giờ đầu óc cậu choáng váng, một ngọn lửa dục trong lòng dâng lên, muốn tắt cũng không tắt nổi làm cậu mất đi khả năng phản ứng nhanh nhạy của mình.
Tên đó nắm tóc Tiêu Vĩnh Thụy, lôi cậu đi. Da đầu cậu cũng muốn đau theo. Cậu cảnh giác nhìn tên đó, dường như gã cũng cảm nhận được liền quay lại. Tát cho một cái nghiêng cả mặt, hung dữ nói," Nhìn cái gì? Ông đây móc mắt mày bây giờ?"
Tiêu Vĩnh Thụy biết điều cụp mắt xuống, không muốn ăn đau. Trong lòng thầm nghĩ cách, chờ người cứu không bằng tự mình cứu mình. Tiêu Vĩnh Thụy kiềm nén cơn dục vọng đang ngày càng tỏa ra trong lòng cậu, nhỏ nhẹ nói, " Vị đại ca này, tôi tự nhận mình chưa làm gì có lỗi với ai hết, sao lại bị bắt đi vậy?" Trong giọng nói vẫn toát ra một chút run rẩy thở dốc.
Gã thấy mục tiêu trở nên ngoan ngoãn cũng cảm thấy bớt phiền, gằn giọng nói," Câm miệng đi, lát nữa rồi biết."
Tiêu Vĩnh Thụy nín thin thít, như chim sợ cành cong yếu ớt đi theo gã. Gã thấy tiểu minh tinh này mới chút đã sợ như thế, thầm cười khinh. Người nổi tiếng đều sợ chết!
Biến hóa trong cơ thể làm Tiêu Vĩnh Thụy ngại ngùng không thôi, khó chịu quá, thật muốn tìm một chỗ tự xử.
Cậu thấy gã lôi cậu đi vào góc trong cùng của khách sạn, nơi đó có duy nhất một cánh cửa gỗ. Cậu hít sâu một hơi, đi theo gã, gần đến cửa thì bỗng nhiên Tiêu Vĩnh Thụy dùng lực vùng ra khỏi sự khống chế của gã. Gã này thấy con mồi bị tuột mất, nhanh tay chụp lại, nhưng chỉ chụp được áo cậu.
"Roẹt..." Cái áo mới tinh bị một lực kéo vô cùng mạnh mẽ và một lực chạy trốn phải nói là dùng hết sức bình sinh xé đứt. Tiêu Vĩnh Thụy giờ làm gì quản được nhiều thế, cậu cố gồng thân mình, chạy ra ngoài. Không quên đá thùng rác bên góc tường khiến nó đổ tung tóe lên người gã nọ.
Gã chửi tục, nhìn con mồi chạy trốn, khóe môi nhếch lên, cầm điện thoại gọi cho đồng bọn,"Con mồi đã chạy mất, chắc chắn nó chạy theo con đường cũ, tụi bay kiếm nó đi."
Tiêu Vĩnh Thụy thở dốc, hai chân cậu mềm nhũn, tóc tai lộn xộn, má còn bị đánh cho vài phát, nhếch nhác không tưởng. Nhưng hai mắt cậu sáng rực, cậu nhất định phải chạy trốn. Cậu nhớ rõ đường đi, phía trước là thang máy đi xuống tầng trệt nối với tòa nhà nhà hàng kia. Tiêu Vĩnh Thụy bấm nút, thang máy mở ra, Tiêu Vĩnh Thụy trốn vào trong. Cậu suy sụp quỳ xuống, hai má cậu đỏ ửng, áo đã không còn lành lặn, nói cậu là ăn mày lẻn vào khách sạn, không xin được gì còn bị đánh chắc cũng có người tin.
Toàn cảnh thế này bị camera trong thang máy thu hết lại. Hàn Trạch đỏ mắt, tay cầm điện thoại có cảnh quay từ camera run rẩy, hắn chạy thật nhanh đi tìm cậu, " Thụy Thụy, chờ anh, anh sẽ đến đón em ngay!"
Thang máy chạy được nửa đường lại bị mở ra, cậu cứ nghĩ bản thân thoát nạn rồi nhưng không....
Ba tên côn đồ lực lưỡng đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy thang máy mở ra, bên trong là một thanh niên tóc tai rối bời, áo còn rách một nửa, ngồi co ro trong góc. Bọn chúng cười gằn, nhìn cậu như con thỏ hoảng sợ. Tiêu Vĩnh Thụy cảm thấy xong đời rồi.
"Bắt nó!" Một tên ra lệnh, hai tên kia đồng loạt lao vào chế trụ Tiêu Vĩnh Thụy, cậu muốn giãy ra lại bị tên cầm đầu đánh vào bụng, tên đó "Phi" một tiếng, nham hiểm cảnh cáo, "Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn lại, ông đây nam nữ đều không kiêng, láo nháo tao tụt quần mày ra đâm cho nát! Tao chưa thử qua mùi vị của minh tinh đâu, mà còn là minh tinh trúng thuốc kích dục!"
"Khốn nạn!" Tiêu Vĩnh Thụy động thủ không được đành động khẩu.
Cậu bị lôi vào căn phòng đó, trói chặt hai tay ra hai bên giường. Bọn chúng dường như nghe được lệnh của ai đó, móc trong túi ra một vỉ thuốc, lấy thêm một viên thuốc nhét thẳng vào trong miệng cậu, bắt cậu nuốt hết vào sau đó tất cả đều đi ra ngoài. Nói thì chậm mà làm thì nhanh, từ khi cậu chạy thoát xong lại bị bắt ném vào đây cũng chỉ khoảng mười phút.
Sau khi uống thuốc, lửa dục trong lòng lại dâng lên, còn cuồn cuộn hơn khi nãy. Hạ thân cậu không khống chế được mà cương lên, xấu hổ vô cùng.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Vương Tú Mi thân hình quyến rũ nóng bỏng mặc áo lụa màu đỏ, chỗ nên che thì không che, chỗ không nên che thì cũng không che nốt. Chỉ che được hai núm anh đào đầy đặn của cô bằng một tấm vải mỏng dính, nhìn kỹ sẽ lộ ra hết.
Tiêu Vĩnh Thụy đỏ bừng mặt, từ khi sinh ra cho đến nay, cậu chưa từng thấy ai lại ăn mặc hở hang như vậy. Còn...còn hơn cả mấy vị tỷ tỷ trong thanh lâu hồi xưa.
"Hi, Thụy Thụy, chúng ta lại gặp nhau rồi" Vương Tú Mi cười quyến rũ, ngồi lên người cậu, xoa nắn hạ thân đang cương của cậu. Tiêu Vĩnh Thụy nổi lên một cỗ chán ghét cùng cực, lòng niệm, " Hàn Trạch....Hàn Trạch ơi cứu em, em sắp không xong rồi.."
Cảm khái ông trời thương xót, Tiêu Vĩnh Thụy vừa niệm xong, cánh cửa gỗ kia bị một lực mạnh đá văng "Rầm" một tiếng. Hàn Trạch như đấng cứu thế chạy đến, phía sau anh là vệ sĩ từ Hàn thị được đào tạo bài bản đã đánh gục hết tất cả bọn côn đồ. Hàn Trạch thực ra rất muốn chạy đến, nhưng mình anh tuy có võ trong ngươi nhưng lấy ít địch nhiều vẫn rất khó ăn, anh đành phải gọi điện phái vệ sĩ tới nên mới lâu như vậy. Nhưng còn may.... còn may vẫn kịp....
Vương Tú Mi cũng hoảng hốt, cô bị Hàn Trạch một phát đá ngã lăn xuống giường. Hắn không hề thương hoa tiếc ngọc, đá xong còn dẫm cho vài phát hả giận, sai vệ sĩ canh chừng, hoa ngọc của hắn chính là đang nằm trên giường kia kìa.
Tiêu Vĩnh Thụy thấy Hàn Trạch đến cứu mình, bao nỗi oan ức đau đớn đều bộc lộ ra hết, nước mắt cậu chảy dài. Hàn Trạch cũng xót, hắn vội vàng ôm cậu dậy, tháo dây trói trên tay cậu ra, vừa nắn vừa xoa," Không sao không sao, anh đến rồi, anh đến rồi, không cần sợ."
Tiêu Vĩnh Thụy khóc nấc lên, dụi dụi hắn, "Hàn Trạch... em khó chịu... khó chịu quá..."
Hắn nhìn xuống hạ thân, "Đùng" một phát, núi lửa trong lòng trào dâng, căm hận nhìn xuống Vương Tú Mi nằm trên sàn nhà, lạnh lùng nói.
" Vương Tú Mi, xuất đạo năm tuổi, hiện nay là tuổi, tôi nghe được cô rất thích làm kỹ dạo nhỉ? Được, nay tôi cho cô thành toàn. Cô gái này thưởng cho mấy anh em, làm đến chết cũng được, nhất định phải QUAY • PHIM • LẠI. Đắc tội phu nhân tương lai của Hàn thị, tôi xem cô còn ngóc đầu dậy trong giới giải trí này nữa không."
Mấy vệ sinh của Hàn thị nhìn thân hình nóng bỏng này mà phát thèm, được thưởng cho lại càng vui, mắt ai cũng thèm thuồng. Hàn Trạch nói xong cuốn Tiêu Vĩnh Thụy thành bánh tét, bế cậu đi ra ngoài. Tiêu Vĩnh Thụy như chim con thấy mẹ, dựa dẫm vào hắn, còn dụi dụi không ngừng cũng làm cho toàn thân Hàn Trạch nóng lên. Người yêu mình "phát tình", làm một người đàn ông bình thường thì nhất định muốn...
Nhưng dù thế, Hàn Trạch bế Tiêu Vĩnh Thụy lên xe, vẫn nhẹ nhàng hỏi ý cậu, "Em muốn anh, em chắc chứ? Anh thì luôn luôn sẵn sàng rồi, chỉ sợ em không quen... anh sẽ làm đau em."
Tiêu Vĩnh Thụy tâm hồn đều chỉ có Hàn Trạch, cậu không còn sức để mà nói, chỉ biết ôm lấy hắn trên môi gặm cắn, cậu không biết hôn nên chỉ dựa vào bản năng mổ vào môi hắn. Nhưng dù chỉ có như vậy cũng làm sợi dây lý trí trong đầu hắn đứt.
Hắn hít một hơi thật sâu, chở Tiêu Vĩnh Thụy đến một khách sạn khác uy tín hơn, ôm cậu như ôm công chúa vào trong. Tiếp tân thấy khuya rồi mà một người đàn ông đang ôm một người.... không biết là nam hay nữ đi vào, vì người đó đã bị người đàn ông nọ che chắn rất kỹ.
" Một phòng vip, một đêm." Người đàn ông lạnh lùng nói. Tiếp tân không dám chậm trễ, đưa thẻ phòng cho hắn. Hắn đã không thể chờ nổi, bế Tiêu Vĩnh Thụy vào phòng. Tiêu Vĩnh Thụy dính như keo, ôm chặt lấy hắn, thều thào, " Hàn Trạch, em nhớ anh lắm... em sợ lắm..."
Hàn Trạch mỉm cười, " Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây.... Đêm nay phải làm chết tiểu thỏ tinh nhà em!"
---- Hết chương ---
Kiều: Happy new year!!!! Mọi người năm mới vui vẻ, đừng quên tui và CP của tui nha Tui đồng hành với truyện mấy năm rồi mà viết vẫn chưa xong, quá chậm! Mà cũng chịu thôi, càng lớn tui càng học nhiều, ngày nào cũng h h đêm mới đi ngủ. Bỏ qua chuyện này đi, chúc các độc giả của tui năm mới nhiều niềm vui và hạnh phúc nha. Tui yêu các bạn!