"Hoàng thượng, vậy có cần bố cáo thiên hạ chuyện Nhàn Vương vẫn còn sống không?" Quốc Sư hỏi.
Tiêu Vĩnh Ngôn nhíu mày trầm ngâm, một hồi sau mới mở miệng, "Cứ để đó, không cần vội."
"Vâng."
Sau khi Quốc Sư cáo lui, Tiêu Vĩnh Ngôn đứng lên, đi đến gần cánh cửa sổ nhìn lên trời. Bầu trời hôm nay thoáng đãng, các vì sao cũng sáng hơn mọi hôm, anh xuất thần nhìn lên.
Không bố cáo với thiên hạ càng tốt.
Ta sẽ cho đệ một danh phận mới.
Nhàn Vương, vương vị này, nên biến mất khỏi thế gian đi thôi.
------
Ba tháng sống ở cổ đại, Hàn Trạch dần quen thuộc, hắn biết rõ đặc điểm của từng triều thần, tính cách khôn khéo, luồn lách, luôn biết cách chiếm tiện nghi của người khác được hắn sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn. Mấy vị cựu thần cũng bội phục sát đất, còn nhủ thầm Thái Tử có thể đảm đương được vương tọa rồi.
Có Hàn Trạch bên cạnh, Hoàng thượng lại ngày càng thảnh thơi, có việc thì vứt cho con trai làm, mình thì đi hú hí với hoàng hậu. Khiến Hàn Trạch cả ngày chân không chạm đất, mệt bở hơi tai. Làm hắn nhớ đến những ngày hắn mới nhận chức ở Hàn thị, cũng vất vả như bây giờ.
Một tháng không ở gần bảo bối, lại ngày này qua ngày khác nhìn cha mẹ nguyên chủ ân ái. Hắn nghẹn muốn hỏng!
Quay đi quay lại vẫn là hành hạ hoàng muội mới được. Hắn đá nàng một cái, khiến Đan Huyên đang cười như con dở ngã chỏng vó.
"Hoàng huynh!"
"Nói! Ngươi tính khi nào mới thắng được quân đội Đại An?" Hàn Trạch buồn bực hỏi.
Đan Huyên xoa mông, uất ức nói, "Hiện giờ hai bên vừa cảnh giác lẫn nhau vừa chuẩn bị vũ khí đạn dược. Đây là một quãng nghỉ ngơi dưỡng sức cho toàn quân. Huynh yên tâm, một, hai năm thôi, muội sẽ đánh cho tụi nó đầu hàng!"
Hàn Trạch nhíu mày, "Hai năm quá lâu." Hắn đang nghĩ đến việc vượt biên đi tìm vợ.
"Vậy...vậy một năm." Đan Huyên yếu ớt nói, "Huynh quan tâm Nhàn Vương muội cũng có thể sai mật thám đi tìm hiểu mà."
"Hửm? Mật thám?" Hàn Trạch liếc mắt nhìn Đan Huyên.
Đan Huyên cảm thấy bản thân lỡ lời, nuôi mật thám là một việc không nên nói ra ngoài miệng, vì nói ra sẽ bị quy tội!
"Huynh, huynh tính làm gì..." Đan Huyên dần lùi lại tính bỏ trốn.
Sau đó, cả hoàng cung nghe thấy tiếng Đan tướng quân gào thét ầm ĩ như vịt bị cắt tiết đến nơi. Ở Phượng Nghi cung, hai thân ảnh đang ôm ấp nhau cũng giật mình, Hoàng Hậu cười nói, "Tuổi trẻ quả thật sung sức."
"Hồi ta còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân." Hoàng hậu nói với người bên cạnh.
Người đó ôm lấy nàng, nói "Nàng là đại mỹ nhân nên ta mới dùng nghi thức tôn kính nhất của Bắc Châu rước nàng vào cung, bảo bối của ta."
Hoàng hậu khinh bỉ đẩy cái móng vuốt ra, "Hồi đó ngươi đẹp trai, anh tuấn, phóng khoáng, thông minh, chính trực, quân tử. Giờ thì vừa già vừa xấu, vừa lười vừa dính người, lại còn dâm dê!"
Hoàng thượng hôn lên trán hoàng hậu, "Dâm dê cũng là phu quân của nàng, nàng bỏ được sao?"
Bỏ qua chuyện tình ngọt ngào của Hoàng thượng và hoàng hậu, sau khi nghiêm hình bức cung bằng lời nói, Đan Huyên ủy khuất giao ra mật thám của mình. Dâng hai tay cho hoàng huynh tự mình sử dụng.
"Vậy có phải nhanh không." Hàn Trạch mỉm cười nhìn Đan Huyên. Cô nhìn cái nụ cười đó mà sau lưng rét lạnh. Hoàng huynh.... sau khi mất trí nhớ thì càng khủng bố hơn.
Hàn Trạch giao nhiệm vụ cho mấy mật thám đó chạy đi làm, bản thân thì lại nghĩ cách xử lý chuyện triều chính cho nguôi ngoai nỗi nhớ vợ da diết.
-------
Khi Tiêu Vĩnh Thụy tỉnh lại liền nghe tin Ngọc phi cùng Nhị công chúa bị cấm túc ba tháng. Cậu ậm ừ không nói năng gì, hoàng huynh làm việc, cậu muốn chen cũng không được. Cứ như vậy sau ba tháng suốt ngày chỉ biết ăn và ngủ và lâu lâu đi chơi thì thấy một vị công công tay cầm thánh chỉ đi đến.
Tiêu Vĩnh Thụy lo lắng, sao tự nhiên hoàng huynh lại ban xuống thánh chỉ cơ chứ?
Dù nghĩ vậy nhưng cậu vẫn quỳ xuống tiếp chỉ, vị công công đó mở thánh chỉ ra, chậm rãi đọc.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Tiêu Vĩnh Thụy Tiêu đại nhân, thông minh xuất chúng, văn võ song toàn, tài năng trăm người được một, người người ngưỡng mộ thanh danh. Trẫm vô cùng ưng ý, ban vị Quân, hào Thụy, phụ giúp trẫm chính sự, ngụ tại Bảo Linh Cung. Khâm thử."
Tiêu Vĩnh Thụy khó hiểu trong lòng, nhưng vẫn giơ hai tay nhận thánh chỉ, nói "Tạ Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Ban thánh chỉ xong công công liền lui ra, Tiêu Vĩnh Thụy được Tiểu Hoa đỡ dậy. Cậu cầm thánh chỉ, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết tìm ai bày tỏ.
Tiêu Vĩnh Thụy cứ nghĩ sâu xa là lại nhức đầu. Mấy hôm nay đầu cậu cứ đau mãi, không suy nghĩ nhiều được, không chỉ thế, tay chân cậu cứ nhuyễn ra, hoạt động chậm chạp dần, lại còn hay nhoi nhói trong ngực. Tiểu Hoa ngày ngày đều chuẩn bị thuốc nhưng mãi vẫn không khỏi. Giờ cả Bảo Linh cung toàn là mùi thuốc, vô cùng ngột ngạt. Tiêu Vĩnh Thụy càng cảm nhận rõ cơ thể mình yếu đi, bây giờ ngay cả đi bộ đường dài cũng không được, chân cậu cứ đi lâu liền nhuyễn, một chút là phải ngồi xuống nghỉ, xoa bắp chân.
Hoàng huynh nghe tin cậu bị bệnh thì tối nào cũng đến thăm cậu, đút thuốc cho cậu, tận mắt nhìn cậu ăn cơm, bắt
ăn hết mới thôi.
"Vương... Thụy gia, gió lạnh, vào trong kẻo nhiễm phong hàn." Tiểu Hoa ân cần nói.
Tiêu Vĩnh Thụy mỗi khi nghĩ đến căn phòng toàn mùi thuốc thì lại khó chịu, "Đưa ta đến đình viện đằng sau ngồi một chút rồi quay lại."
Tiêu Vĩnh Thụy ngồi ở đình viện, nhìn muôn hoa đua nở, chim chóc nhảy nhót, cậu đuổi hết mọi người đi, ngây người ngồi. Cậu sờ lên thịt trên cánh tay, rồi lại xoa thân thể, thở dài, "Lại gầy đi rồi. Hàn Trạch mà biết được chắc chắn nổi giận. Anh ấy nuôi mãi mới được chút thịt." Cậu nhỏ giọng nói.
Nói một chút lại nhớ hắn, cậu ngưng không nói nữa, cơn đau đầu lại ập đến. Tiêu Vĩnh Thụy ôm đầu, úp mặt xuống bàn đá, yếu ớt lấy tay gõ vào đầu. Cậu thở hổn hển, lần đau này còn dữ dằng hơn nhưng lần trước. Cậu đau không nói lên lời, chỉ biết úp mặt khẽ rên rỉ.
"Hàn Trạch....Hàn Trạch... hức...hức." Tiêu Vĩnh Thụy khóc rồi.
Một bên hành hạ về tâm lý, một bên lại hành hạ về thể xác, cậu không chịu nổi, khóc thành tiếng. Bỗng nhiên, một móng vuốt nhỏ mềm đụng đụng lên đầu cậu.
Meo một tiếng, chú mèo toàn thân lông vàng không biết ở đâu chui ra, nhảy lên bàn đá. Thấy có một người đang úp mặt chả biết làm gì, nó rủ lòng thương vỗ nhẹ lên đỉnh đầu an ủi một chút.
Tiêu Vĩnh Thụy ngơ ngác ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. "Meo" nó kêu một tiếng định chạy trốn, bị Tiêu Vĩnh Thụy chộp lại,cậu hơi đỏ mặt vì đang khóc mà bị phát hiện, túm nó lên.
"Mày ở đâu đến?"
"Meo."
"Không khai phải không?"
"Meo meo!"
"Giỏi lắm, tao xẻo chim mày đem đi nướng ăn!"
"Méo!" Mèo con thấy nguy hiểm liền giãy dụa muốn trốn.
Tiêu Vĩnh Thụy cười xòa, vỗ vỗ mông nó, nói "Ngoan, không xẻo chim mày nữa. Mày thông minh như thế, ăn thì phí lắm." Cậu vuốt lông mèo.
Mèo con xoay người sang chỗ khác, không quên cào cho một cái ở mu bàn tay. Tiêu Vĩnh Thụy không để ý, vẫn xoa xoa nó, nói "Tao nuôi mày nhé, đồng ý thì xoay người lại đi."
Tiêu Vĩnh Thụy chờ một lúc lâu nó vẫn không quay lại, định áp dụng phương pháp "cường thủ đoạt hào" thì thấy mèo con xoay người lại, ngạo kiều liếm móng vuốt.
Cậu cười hì hì, "Mèo ngoan, tao đặt tên cho mày nhé, gọi là Trạch Trạch đi."
Mèo nhỏ vẫn lạnh lùng liếm móng, không buồn cho một ánh mắt. Tên rất xấu!
Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ ôm mèo con quay về. Trạch Trạch ngoài mặt phụng phịu nhưng trong lòng ngầm đồng ý cho chủ nhân mới đem mình về. Nó bị lạc mất chủ cũ, bôn ba mấy ngày đói muốn chết, giờ có người nhận nuôi đương nhiên vui mừng.
Cơm tối đến, Tiêu Vĩnh Thụy đuổi Tiểu Hoa Tiểu Đào ra ngoài, giờ chỉ có mỗi cậu và mèo nhỏ. Nguyên bàn đồ ăn thịnh soạn dâng lên, cậu dùng khăn nhỏ ẩm lau móng vuốt cho nó, để nó ngồi trên đùi mình.
Gắp một miếng đồ ăn nhỏ đưa cho Trạch Trạch ăn, cứ nghĩ mèo con sẽ ăn, ai dè nó nổi nóng, cào một cái ba vết vào tay cậu. Tiêu Vĩnh Thụy bị đau liền buông đũa, khó hiểu nhìn mèo nhỏ. Cậu lại gắp một miếng nữa đưa cho nó, nó lại hất văng xuống đất.
"Này nha" Tiêu Vĩnh Thụy tức giận nói, "Mày không muốn ăn thì tao ăn!"
Tiêu Vĩnh Thụy bỏ mặc Trạch Trạch, tự mình đổi đũa gắp ăn. Chưa kịp bỏ vào miệng thì Trạch Trạch nhảy lên vồ, hất bay luôn đôi đũa, miệng thì kêu meo meo suốt.
Chủ nhân ngu xuẩn! Ngu hết thuốc chữa!
Mèo nhỏ khinh thường nghĩ, nhưng vẫn hất văng đồ ăn đi.
"Mày không muốn ăn thì cũng nên để tao ăn chứ." Tiêu Vĩnh Thụy bất đắc dĩ nói.
Trạch Trạch không dừng lại ở đó, nó nhảy lên bàn ăn, phá hết tất cả đồ ăn trên đó. Sau đó nhảy trước mặt cậu mấy cái, làm bộ dạng cúi xuống ăn đồ ăn, rồi lăn đùng ra nằm, ngửa bụng lên trời. Tiêu Vĩnh Thụy nhìn một loạt động tác đó, cười khúc khích. Mèo con tức giận nhào vào lòng cậu vừa meo meo vừa cấu xé vạt áo, bày tỏ bản thân vô cùng tức giận.
Sau đó, Tiêu Vĩnh Thụy dừng cười, nhỏ giọng nói, "Ý mày là... trong đồ ăn này có độc, ăn vào sẽ chết có phải không?"
"Meo meo!"
Tiêu Vĩnh Thụy khó hiểu, "Nhưng ta ăn hoài có chết đâu...." Cậu chợt ngưng bặt, bỗng dưng cả người không rét mà run, không phải là không có dấu hiệu, cậu cũng nhận ra cơ thể cậu ngày càng suy yếu!
Cậu ớn lạnh, ai, là ai có thể hạ độc cậu?
Tiêu Vĩnh Thụy ôm mèo, trong lòng hoảng loạn, cậu đổ hết đồ ăn đi, bảo với Tiểu Hoa Tiểu Đào mình ăn xong rồi. Hôm nay hoàng huynh không đến trông chừng, nên có thể tránh được một bữa. Cậu ôm mèo nhỏ, thầm nói.
"Trạch Trạch, tao bây giờ có đồ nhưng không dám ăn, mày chịu khổ rồi." Cậu buồn rầu nói.
Tiểu Hoa ló đầu vào, nói "Thụy gia, đến giờ uống thuốc rồi." Sau đó nàng bưng một chén thuốc lên.
Tiêu Vĩnh Thụy hơi chần chừ, "Ngươi để đó đi, lát ta uống."
Tiểu Hoa nghiêm nghị lắc đầu, "Thụy gia, không được đâu, hoàng thượng dặn nô tỳ phải tận mắt thấy ngài uống."
"Thôi, được rồi." Tiêu Vĩnh Thụy bỏ mèo xuống, mèo con thấy mùi thuốc liền lủi ra thật xa. Cậu nhìn chén thuốc thầm nghĩ, đồ ăn có độc không biết thuốc cũng có độc không nhỉ? Mà lại nhớ ra trong thuốc thì chắc chắn có ba phần độc, cậu uống cạn chén thuốc. Tiểu Hoa thỏa mãn bê đi, trong phòng chỉ còn lại cậu và mèo nhỏ.
Mèo nhỏ thấy người lạ đi rồi, liền leo lên giường, chui vào lòng cậu ngủ. Tiêu Vĩnh Thụy ôm bụng đói đi ngủ.
Nửa đêm, đầu cậu lại bắt đầu lên cơn, từng cơn trùng kích khiến cả người cậu đổ mồ hôi. Cậu quặn người lại ôm đầu, vô thức rên rỉ. Cơn đau đầu này xuất hiện đã một tháng trước, Tiêu Vĩnh Thụy có nói với hoàng huynh, hoàng huynh cũng sai thái y đến xem bệnh, sau đó chuẩn bị thuốc, uống mỗi ngày một lần.
Nhưng thuốc thì uống, mà bệnh vẫn còn, hoàng huynh cứ luôn miệng nói phải trị từ từ, cậu cũng đành nghe theo. Đêm khuya một mình chịu cơn đau đầu hành hạ thừa sống thiếu chết. Sáng dậy cả tâm lẫn thân đều mệt mỏi, nhưng nói ra thì ai cũng bảo bệnh thì phải trị từ từ.
Trạch Trạch bị cậu làm tỉnh, nó khó chịu cào vào vạt áo cậu, nhưng cậu không hề phản ứng. Nó thấy Tiêu Vĩnh Thụy lại ôm đầu như khi nãy, giơ đệm thịt nhỏ xoa đầu cậu.
Đau lắm hả?
Ai bảo ngươi ngu ngốc! Đi ăn uống linh tinh!
Nể tình ngươi thu nhận ta, xoa xoa cho ngươi.
---- Hết chương ----
Kiều: Tội quá đi, tui viết mà tui buồn quá.
Tiểu kịch trường:
Kiều: Trời ơi con của tui, lại đây má ôm.
Thụy Thụy: Hức...hức con muốn Hàn Trạch!
Trạch Trạch: Thôi ngoan, anh để con mèo bầu bạn thay anh. Cố gắng chờ anh đến rước em.