Tiêu Vĩnh Thụy ngỡ ngàng, cứ tưởng mình nghe nhầm, tại sao hoàng huynh lại hại chết mẫu hậu? Nhưng nghĩ đến đây, cậu chợt nhớ tới Thái Hậu khi trước cũng không hề thích hoàng huynh. Tiêu Vĩnh Ngôn lên ngôi, Thái Hậu ngăn cản không được, nên cũng chỉ lạnh nhạt ở trong cung của mình, không hề cho Hoàng Thượng một chút xíu tình mẹ nào. Chẳng lẽ khi đó Thái Hậu ghét Hoàng Thượng cũng là có nguyên do?
Tiêu Vĩnh Thụy ngẫm nghĩ, hồi đó cậu chỉ nghĩ là mẫu hậu không thích hoàng huynh vì hoàng huynh xuất thân không tốt. Xem ra sự việc không phải như vậy.
Hoàng hậu thấy Tiêu Vĩnh Thụy ngơ ngác, đầu óc để trên mây, sợ cậu không tin, nói tiếp, "Đệ biết vì sao ta trao trả phượng ấn không?"
Tiêu Vĩnh Thụy hoàn hồn, tiếp lời, "Đệ cũng chỉ nghe cung nhân nói tẩu tự nguyện trả lại phượng ấn, cũng không biết nguyên do. Rõ ràng... rõ ràng tình cảm giữa tẩu và hoàng huynh khi trước rất tốt."
Hoàng hậu cười lạnh, "Tốt sao? Đó chỉ là bản mặt giả tạo của tên khốn đó thôi! Là do ta mắt mù mới yêu phải tên đó! Phượng ấn, không phải ta tự nguyện. Là Hoàng Thượng ép ta. Đệ biết vì sao không?" Hoàng hậu hít một ngụm khí lạnh, giọng điệu nàng u ám, như vừa khinh bỉ cũng tựa như tự chế giễu chính mình, "Ta tận mắt chứng kiến cảnh tên đó sát hại Thái Hậu, lúc ta hoảng loạn bỏ chạy kêu người tới thì bị phát hiện. Hắn không muốn bị hủy hoại thanh danh, không giết ta, mà thay vào đó là ép ta trả lại phượng ấn, giam lỏng ta trong Phượng Nghi Cung cùng hai đứa nhỏ. Đệ nhìn cái Phượng Nghi Cung này đi, có khác gì Lãnh Cung đâu. Đều là giam lỏng cả đời ha ha."
Hoàng hậu cười vài tiếng chế giễu, Tiêu Vĩnh Thụy cảm thấy bức tường thành bao vây xung quanh mình từng lớp từng lớp được bóc ra. Hiện thực tàn nhẫn hiện lên trước mắt cậu, ép cậu ngạt thở, nỗi bi thương khi mất mẹ, cảm xúc ai oán của Hoàng Hậu, và cả tấm lưới lừa dối của Hoàng huynh - người cậu tin tưởng nhất từ khi trở về. Có ai có thể nói cho cậu biết, bây giờ cậu nên làm gì hay không?
"Nhưng đệ vẫn không hiểu, tại sao hoàng huynh lại sát hại mẫu thân? Đệ biết hai người đó không thích nhau, nhưng cũng chưa đến nỗi là ngươi chết ta sống mà." Tiêu Vĩnh Thụy hỏi.
Hoàng hậu buồn bã lắc đầu, "Ta cũng không biết. Khi ấy, ta đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu. Hôm đó không biết xảy ra chuyện gì, ta đến hơi trễ so với mọi ngày, các phi tần đều trở về hết thì ta mới đến. Ta nghe được tiếng cãi nhau rất to trong cung, nghe loáng thoáng chuyện gì đó có liên quan đến đệ. Vì quá tò mò, ta mở khẽ cánh cửa ra nhìn, lại thấy... thấy một màn Hoàng Thượng sát hại Thái Hậu."
Tiêu Vĩnh Thụy vỗ vai Hoàng hậu, không tiếp tục đề tài này nữa, nó như xát muối vào tim cậu. Tiêu Vĩnh Thụy chuyển đề tài.
"Hai đứa nhỏ đâu rồi? Lâu rồi đệ không thấy tụi nó." Tiêu Vĩnh Thụy hỏi.
Nhắc đến nhi tử, Hoàng hậu liền vui vẻ, " Chúng đang chơi ngoài Thiên Điện, để ta kêu người dẫn hai đứa nhóc vào gặp đệ."
Một lúc sau, một đôi long phụng cỡ năm, sáu tuổi lon ton chạy vào. Cậu nhóc vừa mềm vừa nộn thấy mẹ liền chạy đến ôm mẹ. Để lại cho Tiêu Vĩnh Thụy một cặp mông nhỏ, quay về hướng cậu. Tiêu Vĩnh Thụy bật cười, vỗ vào cái mông đó, cậu nhóc a a kêu lên, càng rúc đầu vào lòng Hoàng hậu.
Cô nhóc cũng tầm cỡ năm, sáu tuổi chạy vào, nhìn thấy mặt Tiêu Vĩnh Thụy liền đứng lại, ngắm nhìn chăm chú, miệng còn chảy cả nước miếng.
"Đẹp trai quá." Cô nhóc nói.
Tiêu Vĩnh Thụy:"...."
Hoàng hậu gõ vào đầu con gái, "Đây là Hoàng thúc của ngươi! Thu lại cái vẻ mặt mê trai của ngươi đi!"
Công chúa nhỏ ủy khuất xoa đầu.
Hai nhóc con từ nhỏ mới chỉ gặp Tiêu Vĩnh Thụy một, hai lần. Lại xa cách một năm nên đã không còn nhớ vẻ mặt của cậu nữa, hoàng hậu thở dài, nói với Tiêu Vĩnh Thụy, "Gia Luân và Gia Duệ không còn nhớ đệ là ai nữa rồi."
Đại hoàng tử, chính là nhóc con đang chui rúc trong lòng hoàng hậu. Còn đại công chúa chính là cô nhóc đang đứng trước mặt cậu. Vì là sinh đôi nên hai người vẫn rất giống nhau, chẳng qua là một nam và một nữ. Tiêu Gia Duệ sinh ra trước, là chị, còn Tiêu Gia Luân là em.
Tiêu Vĩnh Thụy thông cảm nói, "Không sao, trẻ con thôi mà."
Tiêu Gia Duệ hai mắt sáng rực, giang hai tay ra nói, "Thúc thúc, ôm!"
Tiêu Vĩnh Thụy cúi người bế cô nhóc ngồi lên đùi mình mà không ngờ cô nhóc lại nặng đến thế, ngồi một lát trên đùi cậu mà đùi cậu tê liệt.
Tiêu Gia Duệ thấy cậu khó chịu, không tránh đi còn cười khúc khích, "Thúc thúc, yếu ớt!"
Tiêu Vĩnh Thụy ngượng ngùng cười, Tiêu Gia Duệ nói tiếp, "Ta thấy ngoài hiên có con mèo, to lắm." Cô bé quơ quơ tay miêu tả con mèo, "Ta muốn nó!"
Tiêu Vĩnh Thụy thầm nghĩ, chắc là Trạch Trạch ở bên ngoài.
"Không được, mèo của ta. Không cho nhóc con chơi được." Tiêu Vĩnh Thụy xoa đầu cô bé, nói.
Tiêu Gia Duệ tủi thân, "Vậy... vậy ta có thể mượn chơi một chút được không? Một chút thôi." Cô bé giơ ra ngón cái và ngón trỏ, đưa sát lại vào nhau, chỉ chừa một khoảng cách nhỏ giữa hai đầu ngón tay.
Tiêu Vĩnh Thụy bất lực trước sự dễ thương này, "Được được, một chút thôi đấy. Lát nữa mèo nhỏ phải về cùng ta rồi."
Tiêu Gia Duệ vui vẻ, lôi kéo em trai đi ra ngoài với mình, bỏ lại Tiêu Vĩnh Thụy và Hoàng hậu bên trong. Hoàng hậu nhìn hai đứa con của mình, nói, "Chúng rất ham chơi, nhưng không được ra ngoài, chỉ quanh quẩn ở trong Phượng Nghi Cung không được đi đâu cả."
Tiêu Vĩnh Thụy sửng sốt, "Lại là do hoàng huynh ư?"
"Đúng vậy, tên khốn đó không chỉ giam lỏng ta, còn nhốt luôn hai đứa nhỏ ở trong này! Khốn kiếp!"
Tiêu Vĩnh Thụy tức giận, "Hoàng huynh cũng thật quá đáng!" Nói xong, cậu thở dài, "Không giấu gì tẩu, tình trạng hiện giờ của đệ cũng không khả quan cho lắm. Trước khi gặp tẩu, ta cũng không biết là do ai làm, nhưng sau khi nghe tẩu nói xong, ta cũng đã có suy đoán..." Giọng cậu buồn buồn xen lẫn uất ức và bi thương.
"Đệ phát hiện, trong đồ ăn hằng ngày dọn tới Bảo Linh Cung đều bị hạ độc. Loại độc này dường như tác dụng chậm, đệ không hề hay biết ba tháng nay, gần đây mới phát hiện, đệ liền không dám đụng đũa vào bất cứ món ăn gì. Tối nay vì đã quá đói nên mới lẻn ra ngoài kiếm chút đồ ăn. Đệ có nghi ngờ, đồ ăn cũng là do hoàng huynh...." Đến đây, cậu không dám nói tiếp nữa.
Tiêu Vĩnh Thụy không ngờ, người bản thân xem là đại ca, là hoàng huynh, lại có thể làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy. Không những giết mẫu hậu của cậu, giam lỏng chính thê của mình, nhốt cả nhi tử ruột trong cung, giờ còn hạ độc cả cậu. Tại sao Tiêu Vĩnh Ngôn lại trở thành một con người không từ thủ đoạn như vậy? Tiêu Vĩnh Thụy đến giờ vẫn không hiểu.
"Cái gì?" Hoàng hậu sợ hãi, "Tên đó, tên đó hạ độc vào thức ăn của đệ?"
"Chỉ là đệ suy đoán, nhưng cũng chắc chắn đến bảy, tám phần."
Hoàng hậu nói, "Đúng là mất hết nhân tính!" Nàng hậm hực nói, xong lại lo lắng cho thân thể của Tiêu Vĩnh Thủy, ân cần hỏi, "Giờ đệ thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu gì không? Dù gì cũng bị ngấm ngầm hạ độc mấy tháng trời, không bị gì mới là lạ."
"Cơ thể yếu dần, đi một chút cũng đã mệt không đi nổi nữa, đệ cũng không biết mình bị làm sao."
Hoàng hậu thương tiếc nhìn cậu, có cảm giác đồng bệnh tương liên. Nàng rất muốn giúp Tiêu Vĩnh Thụy, nhưng thân nàng còn lo chưa xong, thì làm sao giúp người khác được.
Cả hai người tiếp tục trò chuyện đến khuya Tiêu Vĩnh Thụy mới ôm mèo ra về. Cậu được cung nữ Linh Nhi chỉ đường, lúc về không chật vật nhưng lúc đi, nhưng cũng đã khiến Tiêu Vĩnh Thụy mệt không thở ra hơi. Linh Nhi mặc dù nghe được chuyện Tiêu Vĩnh Thụy bị hạ độc nhưng vẫn không nhịn được trên đường còn khinh bỉ cậu nam nhi mà yếu đuối hơn cả nữ nhân, Tiêu Vĩnh Thụy cũng không có hơi sức phản bác. Thấy gần đến nơi, Linh Nhi dặn dò, "Hoàng hậu dặn ta nói với ngươi, về sau không cần lo không có cơm ăn, ta sẽ chuyển qua làm việc ở Ngự Thiện Phòng, chuyển đồ ăn cho ngươi. Không sợ bị hạ độc!"
"Có làm phiền đến Hoàng hậu không?" Tiêu Vĩnh Thụy lo lắng hỏi.
"Không sao, Hoàng hậu dù bị giam lỏng nhưng vẫn còn uy danh của Hoàng hậu, có thể trực tiếp điều ta đến Ngự Thiện Phòng!"
"Vậy cảm ơn cô nương" Tiêu Vĩnh Thụy nói.
"Đừng khách sáo."
Tiêu Vĩnh Thụy lẻn vào từ cổng sau, chui qua một lớp cỏ rậm rạp cao đến nửa người, yên tĩnh đi vào trong tẩm điện.
Mèo nhỏ trong tay nhảy ra ngoài, lăn lộn trên thảm sàn, cung nhân đều ngủ cả, chỉ có lác đác vài thị vệ canh cổng và đi tuần. Tiêu Vĩnh Thụy thay đồ ngủ, chuẩn bị lên giường. Màn che được rũ xuống, cậu không nhìn thấy bên trong có cái gì. Tiêu Vĩnh Thụy bước một chân lên giường, một bóng đen đột nhiên lao tới.
Tiêu Vĩnh Thụy theo bản năng né qua một bên, lùi lại cảnh giác, nhưng cậu đánh giá cao cái cơ thể mục nát này rồi! Tiêu Vĩnh Thụy chẳng những không tránh được mà còn bật ngửa ra đằng sau, bị bóng đen đó đè lên.
Cậu muốn la lên, nhưng chưa kịp la đã bị tên đó dùng khăn nhét vào miệng cậu, bịt chặt miệng cậu lại, không cho cậu nói lên lời. Tiêu Vĩnh Thụy như con cá chết tuyệt vọng nhìn tên đó. Người này quần áo bó sát, vải vóc cũng khác thường, mặt che kín mít. Nhưng cậu chờ một lúc cũng chả thấy tên đó làm gì cậu. Tiêu Vĩnh Thụy giương mắt nhìn hắn, ý bảo "Ngươi đến đây làm gì?"
Tên đó lấm lét nhìn xung quanh, thấy cậu không có ý định gọi người mới gỡ khăn bịt miệng xuống. Giọng khàn khàn nói, "Chủ tử giao cái này cho ngươi!"
Nói xong quăng cho cậu một tờ giấy, tên đó nói tiếp, "Ta không có ý xấu, ta chỉ đến giao đồ. Đi đây, tạm biệt."
Tên đó cong giò bỏ chạy, bỏ lại Tiêu Vĩnh Thụy ngơ ngác ngồi ở dưới sàn. Tiêu Vĩnh Thụy lẩm bẩm, cái quái quỷ gì vậy! Cậu mở tờ giấy ra, kinh ngạc không thốt nên lời.
[Thụy Thụy yêu dấu,
Bảo bối nhà mình có nhớ chồng không? Anh thì nhớ em nhiều lắm. Chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng ta vậy? Tại sao anh lại xuyên về cổ đại? Anh rất nghi ngờ miếng ngọc bội mà ông lão kia đưa cho em là nguyên nhân khiến mọi việc như vậy.
Bảo bối yên tâm, anh biết được em ở đâu, nhất định anh sẽ đến đón em trở về. Nhất định phải kiên trì, anh đã cho người theo sát em, sẽ rất nhanh thôi anh sẽ tìm được em. Anh luôn bên cạnh em, chờ anh. Không được thân thiết quá với tên Hoàng đế gì đó, anh sẽ ghen. Em ăn gì, làm gì cũng phải viết thư báo với anh. Viết xong cứ để ở bàn, sẽ có người đến lấy.
Anh nhớ hương vị ngọt ngào của em khi ở trên giường, nhớ cơ thể quyến rũ đến từng tấc da thịt, nhớ em khóc lóc, rên rỉ từng tiếng, nhớ khi em nước mắt lưng tròng cầu xin anh. Anh nhớ tất cả của em. Chờ anh nhé, bảo bối.
Hàn Trạch.]
Tiêu Vĩnh Thụy đỏ bừng mặt, rất muốn vò nát tờ giấy rồi ném đi nhưng cậu không nỡ. Cậu tham luyến đọc đi đọc lại, hai má đã đỏ bừng.
Sắc lang!
Viết thư cũng sắc tình đến như vậy! Đáng ghét!
Nhưng, cậu thích lắm!
---- Hết chương ----
Kiều: Mọi người muốn thư play không?
Thụy Thụy: Không muốn!
Trạch Trạch: Muốn! Quất liền đi! [Mặt bỉ ổi]