Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

chương 23: chuẩn bị trở về kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bộ Yến Tử -

Xuyên qua màn che màu trắng, có thể nhìn thấy chiếc giường điêu khắc trắng. Chếch đối diện giường là bàn trang điểm khảm nạm hoa văn con đồi mồi, rất là lộng lẫy không ai bằng, tươi đẹp rực rỡ lóa mắt. Vách tường hai bên bàn trang điểm phân biệt treo hai bức thêu tơ tằm, hai bức đều là thêu Mạn Châu Sa Hoa màu đỏ, trong sắc trắng càng làm nổi bật đóa hoa xinh đẹp rung động lòng người. Bên trái căn phòng dùng một cái bình phong tách ra, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy một cây cầm và một cây đàn tì bà.

Lam U Niệm mặc một bộ quần lụa mỏng màu trắng ngồi cạnh cổ cầm, đang dâng hương rửa tay, chuẩn bị đàn một khúc.

"Tiểu thư." Lam Phong với gương mặt lạnh lùng đứng ngoài bình phong, lúc bình thường khi tiểu thư yên tĩnh đánh đàn nếu như bọn họ không có chuyện gì quan trọng sẽ không quấy rầy, đều ở bên cạnh yên lặng lắng nghe tiếng nhạc đẹp đẽ.

"Vào ngồi đi." Thanh âm trong trẻo mềm mại từ bên trong bình phong truyền đến, bốn người đều ngoan ngoãn đi vào, từng người ngồi vào trong góc.

"Như thế nào?" Lam U Niệm để xuống tâm tư chuẩn bị đánh đàn, nhìn bọn họ. Lam Vũ che giấu không được tâm tư, mắt dường như sắp bốc hỏa, mặc dù đám người Lam Phong cùng bình thường không có gì sai biệt, nhưng Lam U Niệm vẫn nhìn ra được trên người bọn họ có hơi thở không vui.

"Tiểu thư, bên phía kinh thành gửi thư tới nói, Lam Tướng quân đánh thắng trận, đang trên đường hồi kinh, ít ngày nữa sẽ đến kinh thành." Bình thường tính tình Lam Khúc vững vàng nhất, nhưng lúc này nói đến phụ thân không có trách nhiệm của tiểu thư nhà mình còn cảm thấy bất công thay tiểu thư.

"Hửm?" Tay ngọc thon thon của Lam U Niệm gẩy trên dây đàn cầm.

Tiếng đàn đột ngột vang lên một tiếng "Tranh" mang theo sát ý, nói đến người được gọi là phụ thân này dường như nàng còn chưa có gặp qua, tuy rằng trong trí nhớ trước đây đã biết được tướng mạo.

"Hoàng thượng vì đám người Minh Vương và Lam Tướng quân tổ chức tiệc Khánh Công, trong thư mời có Tam tiểu thư Lam phủ ở bên ngoài nhiều năm, cũng chính là tiểu thư ngài." Lam Khúc nhíu mày nói ra tin tức từ kinh thành truyền đến.

"Tam tiểu thư Lam phủ không phải đã chết rồi sao? Không biết An di nương sẽ nghĩ ra cách gì để đi đón một người chết trở về đây?" Lam U Niệm cười nhạo nói.

"Tiểu thư." Bốn người bất mãn kêu lên, bọn họ không thích tiểu thư nói chữ chết, tiểu thư tốt như vậy, độc nhất vô nhị như vậy, cũng chỉ có những người kia không có mắt, nếu như không phải tiểu thư căn dặn bọn họ không được nhúc nhích, bọn họ đã sớm dùng thế lực trong kinh thành giết chết những người kia.

"Được rồi được rồi, tiểu thư nhà các ngươi dễ dàng chết như vậy sao?"

"Tiểu thư, không cho nói chết." Lam Vũ đỏ mắt kêu lên, tiểu thư căn bản không biết mỗi lần bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thống khổ lúc độc phát của nàng thì lo lắng biết bao nhiêu, mỗi lần chứng kiến tiểu thư từ trên con đường tử vong một lần lại một lần bò tới có bao nhiêu đau lòng, bọn họ thực sợ tiểu thư sẽ xảy ra chuyện.

"Được, ta không nói là được, thiệt là!" Lam U Niệm thấy bộ dáng kích động của bọn họ, trong nội tâm ấm dần. Mấy người này ngay từ đầu nàng cứu giúp chỉ là do ích lợi, nhưng mà ba năm chung đụng, hai bên đụng nhau, rất nhiều chuyện bọn họ đều đem nàng làm chủ tử, nhưng chỉ có thời điểm này mới lộ ra thái độ đại ca ca của tỷ tỷ.

"Tiểu thư định làm gì?" Lam Nhận hỏi, bất luận tiểu thư nhà mình quyết định như thế nào, bọn họ đều lập tức thi hành.

"Đã lâu như vậy, cần phải trở về." Lam U Niệm vuốt ve dây đàn: "Thứ họ nợ ta nên cầm về!" Đối với mối thù lúc trước, nàng cảm động lây, cho nên dự định trở về, bất quá hiện tại là cho chính mình một cơ hội làm cớ cực tốt mà thôi.

"Hừ, người năm đó bắt nạt tiểu thư, nô tì muốn từng bước từng bước lột da bọn họ!" Lam Vũ nghe thấy tiểu thư phải về kinh, dáng vẻ nao nao muốn thử, vô cùng hưng phấn.

Ba người kia mặc dù chưa nói nhưng rõ ràng cũng có dự định đó, Lam U Niệm đối với chuyện cũ của mình cũng không giấu giếm bọn họ, cho nên bọn họ đều biết rõ Lam U Niệm từng chịu áp bức tại Lam phủ, còn bị hành hạ cực kỳ tàn ác cùng sát hại.

"Ông ngoại gần đây thế nào?" Lam U Niệm nhớ tới lão nhân nho nhã, kể từ sau khi Lam U Niệm xuất cốc liền phái người bảo vệ Hà Thái phó, hơn nữa để người ta chữa hết thân thể cho Hà Thái phó. Lòng dạ An di nương quả thực ác độc, sợ Hà Thái phó tìm nàng thế nhưng mua được đầy tớ của Hà Thái phó, hạ độc ông. Nếu như không phải là Lam U Niệm, có lẽ vị lão nhân thật lòng yêu thương ngoại tôn nữ sớm đã qua đời.

"Hà Thái phó thân thể bình an, nhưng nhiều năm qua chưa bao giờ buông tha việc tìm kiếm tiểu thư." Lúc Lam Phong nói đến Hà Thái phó, trong mắt mang theo vài phần nhiệt độ, vị lão nhân này thật tâm quan tâm tiểu thư, kể từ sau khi thân thể dần dần tốt lên, lại tiếp tục tìm kiếm ngoại tôn nữ, đó có thể nói là một ông ngoại khó gặp.

"Nên trở về gặp ông ngoại." Lam U Niệm thấp giọng nói, đối với lão nhân này, kỳ thật Lam U Niệm đã gặp qua trong bóng tối, nhưng chưa bao giờ chạm mặt trực tiếp. Kiếp trước đối với thân nhân Lam U Niệm đã thất vọng cực độ, kiếp này nhìn thấy phụ thân Lam U Niệm như thế nên cảm thấy trái tim băng giá, cho nên đối với lão nhân này Lam U Niệm không biết rõ nên sống chung và đối đãi như thế nào.

"Hiện tại Tam công tử ở kinh thành, nếu như biết tiểu thư đến kinh thành khẳng định vui vẻ." Lam Khúc tùy ý nói, đánh vỡ bầu không khí trong phòng, không muốn thấy tiểu thư không vui.

"A, hiện tại chỉ sợ Tam ca mỹ trong đám người, ở đâu còn biết tới tiểu sư muội như ta." Nói đến các ca ca, sắc mặt Lam U Niệm ôn hòa rất nhiều, Tam ca Quỷ Tam yêu mỹ nhân, có thể nói là lưu luyến trong vạn bụi hoa.

"Tiểu thư, ngài không biết đâu, mỗi lần Tam công tử biết ngài đi kinh thành, dáng vẻ vui vẻ đó có thể nói là khó gặp, mỹ nhân gì đó đều không hề để tâm." Lam Vũ cười nói: "Hơn nữa, dạng mỹ nhân gì có thể đẹp qua tiểu thư ngài? Hiện tại tiểu thư còn nhỏ tuổi đã đẹp thành như vậy, thực lo lắng thay cho các công tử trong kinh thành."

"Hửm?" Lam U Niệm cười nói, biết Lam Vũ nói không giả, các ca ca đối với nàng được thật sự không có gì để nói, còn tốt hơn so với thân muội muội. "Vậy trước tiên đừng nói cho Tam ca biết, khiến huynh ấy kinh hỉ."

"Dạ, tiểu thư!" Đám người họ cùng đáp lời.

Note:

Con đồi mồi:

Đàn tỳ bà:

Tỳ bà cổ:

Người ta chế tác tỳ bà bằng gỗ ngô đồng. Cần đàn và thùng đàn liền nhau có dáng như hình quả lê bổ đôi. Mặt đàn bằng gỗ nhẹ, xốp, để mộc. Phía mặt cuối thân đàn có một bộ phận để mắc dây gọi là ngựa đàn. Đầu đàn (hoặc thủ đàn) cong có chạm khắc rất cầu kỳ, khi là hình chữ thọ, khi là hình con dơi. Nơi đầu đàn gắn bốn trục gỗ để lên dây.

Toàn bộ chiều dài của thân đàn có số đo từ – cm. Phần cần đàn có gắn miếng ngà voi cong vòm lên gọi là Tứ Thiên Vương. Tám phím chính làm bằng tre hoặc gỗ gắn ở phần mặt đàn cho các cao độ khác nhau. Thuở xưa dây đàn se bằng tơ tằm rồi đem vuốt sáp ong cho mịn, hoặc sử dụng gân bò, ngày nay người ta thay dây tơ bằng dây nilon hoặc thép.

Đàn có bốn dây lên theo quãng , mỗi quãng cách nhau một quãng : Đô - Fa - Sol - Đô hoặc Sol -Đô - Rê - Sol. Khi chơi đàn nghệ nhân gẩy đàn bằng miếng đồi mồi hoặc miếng nhựa.

Theo cách tính và quan niệm của người Trung Quốc, đàn tỳ bà dài thốn (đơn vị đo), số tượng trưng cho Thiên-Địa-Nhân, số tượng trưng cho Ngũ Hành, dây tượng trưng cho mùa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio