Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bộ Yến Tử (Trương Phi Yên) - Diễn Đàn
________
Tâm tình bốn người trong ghế lô giống như một bình nước vừa mới đung sôi, kích động muốn tràn ra ngoài.
Phong Dực Hiên nghe thanh âm nữ tử trong bức rèm, đã khẳng định đó chính là Niệm Niệm của hắn, trái tim của hắn, không cách nào ổn định. Nó ở nơi đó nhảy lên, run rẩy, là vì nữ hài kinh tài tuyệt diễm, nghĩ đến đây là nữ hài lóa mắt mà mình nhung nhớ không ngừng, khó có thể kiềm chế.
Còn ba người khác trong ghế lô, tâm tình bình tĩnh bị kích thích như bọt nước của hồ nước yên ả, vui mừng nhảy nhót.
"Hay cho một câu trời sinh ta tài tất hữu dụng, ngàn vạn lần đừng bắt nạt thiếu niên nghèo. Tốt! Tốt!" Quân sư Kinh Vô An xưa nay đều là bày mưu nghĩ kế, nghe xong khúc hát này cũng vô cùng bội phục.
"Nhân sinh chỉ là một giấc mộng đẹp, ha ha, Diệu Âm cô nương có thể nghĩ sâu rộng hơn nhiều so với những người kia trong thế gian, lòng dạ như vậy sợ là nam tử cũng rất khó gặp được!" Phong Hạ Kỳ uống một hớp trà lớn, dường như đang dẹp loạn tâm tình kích động của chính mình.
"Quả nhiên không hổ là nữ thần của ta!" Ngực Vũ Lưu Ly phập phồng, cõi lòng đầy hân hoan. Sau đó nhìn mặt ba người bằng hữu khác, chua xót nói: "Ồ! Không biết vừa rồi là ai không muốn đến vậy kìa, không biết là ai nói ta chỉ lưu luyến nữ sắc, lần này biết rõ chưa!"
"Lưu Ly à, cuối cùng coi như huynh cũng tinh mắt được một lần, có tiến bộ!" Kinh Vô An trêu ghẹo, hắn ta vốn tưởng rằng nữ tử mà Lưu Ly coi trọng chỉ có mấy phần tài hoa thôi, nhưng hiện tại nghe một khúc liền biết nữ tử này khác với tất cả mọi người, không biết nếu như có thể kết bạn với nữ tử như vậy sẽ có bao nhiêu ngạc nhiên mừng rỡ.
Lúc này ba người không có phát hiện Phong Dực Hiên bình thường căn bản cái gì cũng chẳng thèm ngó tới, vẻ mặt kia có bao nhiêu kiêu ngạo cùng cưng chiều.
Xướng xong một khúc Lam U Niệm lui xuống vũ đài trong từng trận tiếng vỗ tay, tất cả mọi người trong đại sảnh hô lớn: "Diệu Âm! Diệu Âm! Diệu Âm!" Nhưng nữ tử phía sau bức rèm không chút lưu luyến ưu thế “Chúng tinh củng nguyệt”, giống như yên tĩnh xuất hiện, không nói một câu thì đã rời khỏi, lưu lại mọi người vẫn chưa thỏa mãn dư vị khúc âm vừa rồi.
Còn nam tử thanh tú dưới võ đài, cũng tỏ ra kích động chưa bao giờ có, kích động đến mức không biết dùng ngôn ngữ gì để diễn tả nội tâm hắn ta, chỉ là hô theo mọi người "Diệu Âm! Diệu Âm!" Trong mắt ngậm nước mắt không chịu rơi xuống, có lẽ, đây chính là biểu đạt!
Mặc dù mọi người đều là vì Diệu Âm cô nương mà đến, nhưng không thể không nói món ăn và rượu ở Trân Vị các cũng làm cho người ta thèm nhỏ dãi, lỗ tai hưởng thụ xong rồi bây giờ tất cả mọi người bắt đầu để vị giác hưởng thụ. Mỗi lần Diệu Âm cô nương lên đài, ngày hôm đó Trân Vị các cũng sẽ cho ra một phần điểm tâm rất ngon, loại điểm tâm này bình thường sẽ không xuất hiện ở Trân Vị các.
Nam tử thanh tú chỉ chọn một chút thức ăn đơn giản nhất, mặc dù hắn ta cảm thấy sau khi mình nghe Diệu Âm cô nương xướng xong nên rời khỏi, nhưng nếu như hắn ta đã đến cũng nên nếm thử thứ gì đó ở nơi này, cho dù hắn ta nếm thử chỉ là thứ đơn giản nhất.
"Tiểu nhị, đây không phải là do ta chọn." Nam tử thanh tú nhìn món ăn và rượu trân quý trên bàn, có chút xấu hổ nói.
"Công tử, đây là do Diệu Âm cô nương mời công tử nếm thử, đa tạ công tử thưởng thức!" Tiểu nhị nói lại những gì quản sự nói cho nam tử thanh tú nghe.
Vốn dĩ nam tử thanh tú chuẩn bị cự tuyệt, tiểu nhị lại nói tiếp: "Diệu Âm cô nương không có ý coi thường, thỉnh công tử không cần nghĩ nhiều, nếm thử mỹ vị của Trân Vị các chúng ta, cũng là một chuyện rất tốt đẹp trong nhân sinh!"
Nam tử thanh tú nghe xong mỉm cười, cũng không vì vậy mà câu nệ, hắn ta vốn muốn nói không có công không nhận lộc, nhưng mà không nghĩ tới Diệu Âm cô nương lại thông tình đạt lý như vậy, cũng đã nói rõ cho hắn biết mặc dù mời hắn ta ăn cơm nhưng không có ý xem thường.
"Làm phiền tiểu nhị ca thay ta cảm ơn Diệu Âm cô nương." Nam tử thanh tú nói cảm tạ sau đó bắt đầu thưởng thức mỹ vị Trân Vị các, quả nhiên là một chuyện tốt đẹp trong nhân sinh. Còn người chung quanh đều có vài phần hâm mộ nam tử thanh tú, suy cho cùng người có thể khiến Diệu Âm cô nương chiếu cố, sao có thể không khiến người ta hâm mộ?
"Tiểu sư muội, từ khúc hôm nay của muội thật là tốt!" Lam U Niệm trở lại gian phòng ở lầu ba, Quỷ Tam liền hấp tấp đến nịnh hót.
"Tam ca học những thứ bùi tai này từ khi nào vậy?" Lam U Niệm mở một ngăn tủ trong phòng, lấy ra một ít đồ ở bên trong.
"Ồ? Tiểu sư muội muốn làm thạch hoa quả à?" Hai mắt Quỷ Tam tỏa sáng, từ sau khi ăn thạch hoa quả tiểu sư muội làm, nhưng mà vẫn chưa thỏa mãn. Mặc dù tay nghề tiểu sư muội cực tốt lại hết sức lười, căn bản lúc bình thường sẽ không làm những thứ này, hiếm thấy ngày hôm nay hắn có lộc ăn?
"Không phải, làm cho khách ở lầu hai." Lam U Niệm đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của Quỷ Tam.
"Cái gì? Muội không phải làm cho Tam ca sao? Tiểu sư muội, muội không thể thiên vị, mặc dù vừa rồi những người kia giúp muội, nhưng nếu như không có bọn họ, Tam ca cũng sẽ bảo vệ tiểu sư muội. Tiểu sư muội, muội không được thiên vị!" Quỷ Tam bất mãn nói.
Lam U Niệm không để ý Quỷ Tam chít chít méo mó, một mình nghiêm túc làm thạch hoa quả. Bất luận người ở lầu hai xuất phát từ ý gì mà trợ giúp nàng, nàng cũng sẽ bày tỏ. Không phải nàng thiện lương mà là thông qua những thứ này đến thăm dò có phải những người kia có ý kiến đối với Trân Vị các, có ý kiến với Diệu Âm hoặc là có ý kiến với Vô Tình công tử trong chỗ tối. Nếu không có là tốt nhất, nếu như có, cho là dựa vào cớ cứu nàng để đạt được mục đích của chính mình, nàng có thể chuẩn bị thật sẵn sàng.
Qua rất lâu Lam U Niệm làm được kha khá thạch hoa quả đẹp mắt mà ngon miệng, Quỷ Tam vội vã sáp lại, cây quạt bình thường là vật bất ly thân cũng bị hắn vứt qua một bên.
Lam U Niệm cầm lấy một phần thạch hoa quả vị ô mai đưa cho Quỷ Tam: "Đây nè, vị ô mai huynh thích nhất!"
"Ta biết tiểu sư muội là tốt với Tam ca nhất, ngay cả khẩu vị Tam ca thích nhất cũng nhớ, quả nhiên nhà có sư muội, ta có cả thiên hạ!" Quỷ Tam vừa ở một bên than thở vừa thưởng thức thạch hoa quả trên bàn, miệng lại không ngừng.
"Để quản sự vào, ta có chuyện để ông ta đi làm!" Lam U Niệm quay về phía Lam Phong ẩn trong bóng tối, nói.
Trong nháy mắt quản sự được Lam Phong đưa tới, Lam U Niệm căn dặn xong liền để ông ta rời khỏi.
"Cộc cộc!" Tiếng gõ cửa vang lên, đã dùng xong bữa bốn người dừng lại nói chuyện phiếm.
"Đi vào!" Phong Dực Hiên nói, hắn nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài là của Ám Nhất.
"Chủ tử, quản sự Trân Vị các cầu kiến!" Ám Nhất nói, ấn theo lẽ thường chủ tử sẽ không bao giờ gặp, nhưng vẫn nên thông báo một tiếng có lẽ sẽ tốt hơn.
Phong Dực Hiên còn chưa nói gì, Vũ Lưu Ly lại hưng phấn lên tiếng trước: "Mau mời vào đi, nghe nói quản sự rất quen thuộc với Diệu Âm cô nương!"
"Cho ông ta vào đi!" Phong Dực Hiên nói, nếu như Diệu Âm cô nương chính là Niệm Niệm, vậy thì gặp gỡ tên quản sự này cũng không có sao.
Quản sự cung kính đi vào ghế lô, cúi chào bốn người trong phòng, không nhìn nhiều cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Tiểu nhân thay mặt Diệu Âm cô nương đến đây, cảm tạ các vị công tử giúp đỡ, đây là điểm tâm làm riêng cho các vị công tử, còn phiền các vị công tử không cần ghét bỏ."
Sau khi quản sự nói xong liền bưng ra một cái đĩa thạch hoa quả tinh xảo đáng yêu, trong suốt, màu sắc rực rỡ, vừa nhìn đã rất muốn ăn, hơn nữa mấy người họ đều là người trên người, nhưng cũng chưa bao giờ thấy thứ này, không khỏi có chút ngạc nhiên. Còn khi Phong Dực Hiên nghe nói đó là do Niệm Niệm tự mình làm, trong nháy mắt có xúc động muốn cướp lấy.
"Là do Diệu Âm cô nương tự mình làm? Đây là cái gì? Ta chưa từng nhìn thấy." Vũ Lưu Ly nhìn đĩa điểm tâm khiến người ta chảy nước miếng hỏi.
"Hồi công tử, Diệu Âm cô nương nói đây là thạch hoa quả, do Diệu Âm cô nương tự mình sáng tạo, có thể thưởng thức sau khi dùng bữa." Quản sự giới thiệu xong chuẩn bị rời đi, dù sao chuyện mà chủ tử giao cũng đã hoàn thành.
Ám Nhất kiểm tra phát hiện không có độc, mấy người họ bắt đầu thưởng thức. Bỏ thạch hoa quả vào trong miệng ngậm, cảm giác nhún nhảy lại óng ánh trong suốt, thật sự là tuyệt diệu không nói nên lời, năm loại màu sắc là năm loại hương vị, chua, ngọt, lạnh, đắng, tầng tầng khác nhau, khiến cho người ta vẫn chưa hết thèm.
Mấy người họ đều là người cao cao tại thượng, nhưng lúc ăn cũng mang theo vài phần sốt ruột như khỉ con, khi Vũ Lưu Ly đang chuẩn bị ăn cái thứ bảy, lại phát hiện Phong Dực Hiên đã bưng đi thạch hoa quả còn dư lại trong đĩa, ba người nhìn mà lòng cực kỳ ngứa ngáy.
"Phong Dực Hiên, huynh đừng như vậy, huynh là loại người tham ăn đó sao? Chớ lãng phí, nhanh cho ta!" Vũ Lưu Ly vận công chuẩn bị cướp đoạt.
"Đúng vậy, Lục đệ, đầu bếp trong phủ của đệ còn hơn xa hoàng cung, đừng tranh đoạt cùng hoàng huynh!" Lúc này Phong Hạ Kỳ quyết đoán đứng cùng một phía với Vũ Lưu Ly.
"Vương gia, thạch hoa quả ăn nhiều không tốt, Vương gia không thể ăn nhiều!" Ngay cả Kinh Vô An cũng bắt đầu nghĩ biện pháp tranh đoạt, thật sự thì thạch hoa quả ăn quá ngon lại mới mẻ độc đáo, mặt nạ gì đều vứt xuống.
Đáp lại ba người bọn họ chính là, Phong Dực Hiên vận khinh công nhảy khỏi cửa sổ chạy mất, ai bảo khinh công của hắn là tốt nhất?
Ở trên đường Phong Dực Hiên cầm điểm tâm trong tay nhìn, nhớ tới đó là do Niệm Niệm làm, không biết tại sao lại không nỡ ăn, nghĩ tới ba người kia ăn thật nhiều, lại cảm thấy trong lòng vô cùng không thoải mái. Một vị Minh Vương cứ như vậy bưng điểm tâm bay trở về vương phủ, đám ám vệ sợ run ba cái.
Ảnh minh họa thạch hoa quả (quả đông):