Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
____________
Cảnh sắc ở thành Nam kinh thành rất tươi đẹp, hơn nữa bởi vì đêm nay hoàng gia đặc biệt đốt pháo hoa, cho nên từ sớm đã có rất nhiều nam nữ tụ tập ở chỗ này chờ đêm đến.
Lúc này trong Lam phủ, có hai vị mỹ nam tử ngồi trước mặt Lam U Niệm uống trà, hai vị này không ai khác chính là ca ca Lam Mặc Huyền và Hà Sơ Dương của nàng. Nhắc tới cũng thật đúng lúc, khi Hà Sơ Dương chuẩn bị đến Lam phủ hẹn Lam U Niệm đi thành Nam xem pháo hoa, Lam Mặc Huyền cũng đang có ý định này.
Bởi vì vừa từ chiến trường trở về, cho nên gần đây bọn họ đều rất bận, bận bịu điều động, sắp xếp chiến sĩ trong kinh thành cùng tiếp đãi tất cả thiếp mời, nhưng như thế không có nghĩa là Lam Mặc Huyền quên mất muội muội đang ở trong phủ. Bây giờ nghe người ta nói thành Nam có bắn pháo hoa, nghĩ thầm chắc là Niệm Nhi muội muội ở trong phủ không có gì thú vị, thế là từ sớm đã từ quân doanh trở về chuẩn bị dẫn muội muội đi xem pháo hoa, không nghĩ tới, vừa vào phủ thì thấy biểu ca tới, hơn nữa còn có ý tưởng giống hắn, hai người vừa nghĩ liền quyết định cùng đi.
Kỳ thật khi hai người ở biên cương thường xuyên cùng nhau hợp tác giết địch, hơn nữa Hà Sơ Dương còn là thủ hạ của phụ thân, cho nên quan hệ giữa hai người rất thân thiết. Hà Sơ Dương là một nam tử rất nghĩa khí, cho nên ở trên chiến trường vô cùng kính trọng phụ thân, nhưng trong lòng lại cùng người nhà họ Hà ngầm oán hận phụ thân, phụ thân cũng tự biết mình đuối lý, nên chưa bao giờ làm khó dễ biểu ca.
"Niệm Nhi muội muội, thời gian không còn sớm, muội không đi thay y phục sao?" Hà Sơ Dương lên tiếng hỏi, dù sao thì các tiểu thư trước khi ra cửa đều sẽ cẩn thận trang điểm, diện y phục rất lâu, vậy mà Niệm Nhi muội muội của hắn lại chỉ mặc bạch y quần lụa mỏng, không cần son phấn. Mặc dù có thể thấy được y phục làm từ tô gấm cực kỳ trân quý, nhưng cô nương nào mà không thích đẹp?
"Bộ y phục này không tốt sao?" Lam U Niệm đứng dậy, rõ ràng nhỏ nhắn xinh xắn, thế nhưng dáng người duyên dáng lại không ai bằng.
"Rất tốt, Niệm Nhi muội muội mặc cái gì cũng đẹp!" Lam Mặc Huyền mỉm cười nói, nhưng trong lòng lại hơi khổ sở, Niệm Nhi muội muội tốt như vậy lại bị hủy dung, nói vậy trong lòng muội muội sẽ rất khổ sở.
Lam Mặc Huyền nói không sai, Niệm Nhi muội muội của hắn mặc cái gì cũng dễ nhìn, nhưng điều kiện tiên quyết là không có cái mạng che mặt chướng mắt kia, bởi vì mang mạng che mặt cho nên thế nhân đều biết Lam U Niệm bị hủy dung. Khi Lam U Niệm lấy tư thái như vậy trở lại Lam phủ, bên ngoài đã sớm truyền ra chuyện đích nữ không có dung mạo của Lam phủ đã trở về.
Buổi tối, trong xe ngựa chở Hà Sơ Dương, Lam Mặc Huyền và Lam U Niệm chạy về hướng thành Nam, Lam Khúc ở trong xe ngựa hầu hạ Lam U Niệm, bên ngoài xe ngựa chỉ có một người đánh xe.
Chờ xe ngựa đến thành Nam thì không thể đi được nữa, vì có quá nhiều xe ngựa chắn trên đường, mỗi công tử tiểu thư nhà giàu đều đến thành Nam tham gia náo nhiệt, đến xem pháo hoa hiếm lạ. Tuy pháo hoa ở hiện đại vô cùng bình thường, nhưng ở cổ đại có thể nói là vật cực kỳ quý hiếm. Lam U Niệm thấy xe ngựa không thể chạy lên phía trước được, nói: "Đường không còn xa lắm, chúng ta đi bộ thôi!"
Bốn người vừa xuống xe ngựa đã thấy rất nhiều ánh mắt nhìn tới, thật sự thì bây giờ Lam Mặc Huyền và Hà Sơ Dương đang là công tử “hot” nhất kinh thành, tướng mạo tốt đẹp, tiền đồ rộng mở, có rất nhiều nữ tử khuê các ái mộ hai người. Bởi vì tất cả mọi người đều nhận ra Lam Mặc Huyền và Hà Sơ Dương, còn Lam U Niệm lại đi song song cùng bọn họ cho nên muốn đoán thân phận cũng là một chuyện rất dễ, còn có rất nhiều người đã gặp qua đích nữ Lam U Niệm của Lam phủ trên yến hội ở hoàng cung.
Có thể là bởi vì thân thế của Lam U Niệm quá bi thảm, rất nhiều công tử và tiểu thư thế gia đều chán ghét nàng, cảm thấy nàng không xứng làm đích nữ, hoặc là đồng tình Lam U Niệm, vì nàng đã bị hủy dung, hoặc là cười nhạo nàng đáng thương, trong lúc nhất thời có rất nhiều loại ánh mắt nhìn về phía nàng.
Lam Mặc Huyền và Hà Sơ Dương cũng phát hiện ánh mắt khác thường xung quanh, vẻ mặt hai người đều bất động che chở Lam U Niệm đứng bên cạnh, mắt lạnh nhìn nam nữ xung quanh.
Chờ đến lúc đến thành Nam, bọn họ đi vào một tửu lâu trang trí xa hoa đẹp đẽ, nhưng bọn họ thấy có rất nhiều người đều muốn tiến vào tửu lâu này, nhưng quản sự lại báo tửu lâu đã đầy. Cho nên khi đám người Lam U Niệm chuẩn bị tìm nơi khác, quản sự nhìn thấy đám người Lam Mặc Huyền thì khẽ khom người, nói: "Chủ tử đã chờ rất lâu, các vị đi theo ta."
Lam Mặc Huyền và Lam U Niệm có chút không hiểu, dù sao thì bọn họ cũng không biết chủ tử trong miệng quản sự nọ, nhưng lúc này Hà Sơ Dương lại lên tiếng: "Minh Vương cũng tới, tửu lâu này là của Minh Vương."
Lam Mặc Huyền vừa nghe vậy chuẩn bị kéo Lam U Niệm rời khỏi, dù sao hắn cũng làm việc dưới trướng Minh Vương lâu ngày, cho nên biết rõ tính cách quái gở của Minh Vương. Nếu như có nữ tử thân cận quá nhất định sẽ bị đánh bay. "Biểu ca, huynh đến chỗ Vương gia báo một tiếng, ta dẫn Niệm Nhi muội muội đi tìm nơi khác."
Hà Sơ Dương vừa nghe cũng biết Lam Mặc Huyền đang nghĩ gì, dù sao thì hắn cũng cảm thấy giật mình vì cách làm của Minh Vương. Lúc này, Ám Nhất đã xuất hiện trước mặt bọn họ: "Mặc Huyền, chủ tử sẽ không trách tội, bây giờ bên ngoài người đông nghìn nghịt khó mà tìm chỗ được, vẫn nên dẫn Lam cô nương lên đi!" Nếu như ngươi dẫn Lam cô nương rời khỏi đây, cuộc sống của ngươi cũng kết thúc đấy!
Lam Mặc Huyền bán tín bán nghi, nhưng không đợi hắn hiểu rõ, Lam U Niệm đã theo Ám Nhất đi đến ghế lô trên lầu. Bây giờ nàng đã hiểu, nhất định là hôm nay Minh Vương sẽ nhìn thấy nàng, vậy thì vẫn nên thoải mái đi gặp nam tử này, xem hắn muốn làm cái gì?
Thật ra thì khi Lam U Niệm xuất hiện ở thành Nam, Phong Dực Hiên đứng ở cửa sổ lầu ba đã nhìn thấy nàng, rõ ràng toàn bộ thành Nam nhiều người như vậy, nhưng mà trong nhiều người đó hắn chỉ liếc mắt nhìn tiểu cô nương mình muốn gặp, nàng vĩnh viễn đều lạnh nhạt như vậy, dường như trên thế gian này, có thể làm cho hắn không thể nhịn được cảm giác muốn tiểu cô nương không nhiễm trần tục này ở lại bên cạnh mình.
"A Hiên, đang nhìn cái gì vậy?" Phong Hạ Kỳ thấy đệ đệ ngây người nhìn ngoài cửa sổ, đang chuẩn bị đến tham gia náo nhiệt một chút, không nghĩ tới Phong Dực Hiên đột ngột đóng cửa sổ lại, lạnh lừng nói: "Không có gì!"
Bây giờ, Phong Dực Hiên càng nhìn thân hoàng huynh mình càng thấy không vừa mắt, tại sao lại có nhiều người muốn tới như vậy chứ? Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị chờ Niệm Niệm đến sẽ đuổi Hà Sơ Dương đi, nhưng bây giờ xem ra không chỉ hoàng huynh theo tới, ngay cả Lam Mặc Huyền cũng tới, Phong Dực Hiên cảm thấy cực kỳ bất mãn.
"A Hiên à, nói thế nào thì chúng ta cũng là huynh đệ nhất mẫu đồng bào, sao đệ có thể đối xử với Tứ ca như vậy?" Thật tình thì Phong Hạ Kỳ cũng không có cách nào với đệ đệ, dù ban đầu đệ đệ rất ít nói, nhưng mà cũng không có ghét bỏ hắn như thế này, đúng vậy, chính là ghét bỏ, ghét bỏ trần trụi trong ánh mắt kia làm cho trái tim Phong Hạ Kỳ bị tổn thương.
Nhất mẫu đồng bào: anh em ruột cùng một mẹ.
"A Hiên à, chẳng qua là Tứ ca thấy đệ một mình tới đây ngắm pháo hoa quá cô đơn, cho nên mới theo đệ tới đây? Tại sao đệ có thể như vậy hả?..." Phong Hạ Kỳ blah blah nửa ngày, nhưng ngay cả một ánh mắt Phong Dực Hiên cũng lười cho hắn, ngay khi Phong Hạ Kỳ tiếp tục blah, cửa ngoài ghế lô lại bị hai nam tử mở ra, Phong Hạ Kỳ sững sờ, sau đó nở nụ cười, cuối cùng thì cũng có người đến đây chịu đựng không khí lạnh như băng với hắn rồi.