Lo cho Trương Tuệ thì hơn…?! Trương Tuệ thì được nhắc tới, còn An Kính hắn thì không thấy đâu.
Ha ha ha… An Kính đơ người.
Nhẩm tính hết phòng thư kí cũng không biết bao giờ mới đến lượt của bản thân đây.
Lâm Tô Tô tự thấy mình đùa rất vui, nhưng có vẻ như người kia thì không thấy như vậy.
Sắc mặt An Kính đanh lại, bàn tay điều khiển volang cũng siết chặt, nhưng khi thấy Lâm Tô Tô nhìn mình chằm chằm thì anh cũng vội vàng thả lỏng cơ mặt, nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Trương Tuệ thì không được đâu.
Cậu ấy nhìn vậy thôi, nhưng tính tình cứng nhắc lại còn bảo thủ nữa.
Người yêu trước kia chia tay cậu ta cũng vì vậy đó.
Hơn nữa còn đến công ty làm ầm một trận.”
An Kính bắt đầu lên tiếng nói xấu thư kí riêng của mình.
Nói chung là làm mọi cách để Trương Tuệ không còn trở nên đẹp đẽ trong mắt của Lâm Tô Tô nữa.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại làm như thế.
Chỉ là, bản năng mách bảo hắn nên làm vậy.
Đơn giản là để Lâm Tô Tô không thích thư kí Trương nữa.
“Anh Trương thật sự đã làm như vậy sao?”
“Đúng vậy.
Cậu ta cũng tự cảm thấy bản thân chỉ hợp với công việc chứ không hợp yêu đương.
Còn tự thề bản thân sẽ không bao giờ yêu nữa cơ.”
“Ha ha ha…”
Quãng đường đi đến nhà hàng mất hai mươi phút mà An Kính đã bất chấp hết tất cả nói xấu “tình địch” trong tưởng tượng của mình không biết bao nhiêu lần.
Không khí trong xe trở nên vui vẻ rất nhiều, trong khi đó Trương Tuệ đang ở nhà thì liên tục hắt xì.
Anh xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình.
Hắt xì…
Chắc không phải là ai nói xấu mình đâu nhỉ? Dạo này cũng đâu có đắc tội ai.
Chà?!
Hắt xì…
Rốt cuộc là kẻ nào đang nói xấu ông đây a?!
...***...
Nhà hàng mà An Kính chọn nằm ở một vị trí đắc địa, tuy nhiên giá cả cũng không hề đắt.
Hắn biết Lâm Tô Tô tiêu xài tiết kiệm, nếu đổ quá nhiều tiền vào bữa ăn này, cậu chắc chắn sẽ đau xót lắm đây.
Hơn nữa, Lâm Tô Tô lại nhất quyết không để hắn trả bữa này, nếu không hắn có thể dẫn cậu đi ăn những món mà cậu thích nhất rồi.
“Chủ tịch, anh cứ gọi thoải mái nhé.”
An Kính nhíu mày, lật thực đơn, sau khi gọi vài ba món hắn liền quay ra nói với Lâm Tô Tô.
“Đây không phải là công ty, cũng không phải giờ làm việc, cậu đừng gọi tôi là chủ tịch.
Xa lạ quá.”
“Thế nên gọi là…”
“Gọi là An Kính được rồi.”
An Kính rất không vui.
Rõ ràng ngoài giờ làm việc, Lâm Tô Tô luôn gọi thư kí Trương là Anh Trương Tuệ, nhưng lúc nào cũng gọi mình là chủ tịch này kia.
Điều này làm hắn cảm thấy mối quan hệ của bọn họ thật quá đỗi xa lạ, so với Trương Tuệ hay Nhã Đan thì không sánh bằng.
Lâm Tô Tô hơi ngượng ngùng, thật ra cậu không ghét bỏ gì chủ tịch An.
Chỉ là trên người anh lúc nào cũng toát lên cái khí chất khó gần., lạnh lùng.
Mỗi lần nói chuyện, đều khiến cậu có xúc động muốn bỏ chạy cho dù anh không làm ra hành động gì cả.
“Ưm..
như thế thì có hơi.
Dù sao ngài cũng lớn hơn tôi mười tuổi lận.
Gọi thế…”
Phập…
Lớn hơn mười tuổi..
câu nói vô tình này của Lâm Tô Tô đã tàn nhẫn đâm vào trái tim của An Kính một nhát chí mạng.
Đúng vậy, sao hắn có thể quên mất khoảng cách tuổi tác của bọn họ cơ chứ?
Nhìn sắc mặt An Kính đen thui, Lâm Tô Tô vội vã xua tay.
“Chủ tịch..
tôi không có ý chê ngài già đâu.
Ý tôi là, tôi rất kính trọng ngài nên không thể gọi trống không như thế được.”
Lâm Tô Tô đỏ mặt tía tai giải thích.
Thật sự cậu không có ý chê người đối diện là già đâu.
Nhưng không hiểu sao, càng nói thì càng lẹo lưỡi, chữ cứ dính vào với nhau.
Bình thường Lâm Tô Tô là người rất hoạt ngôn, nhưng cứ nói chuyện với An Kính là mọi thứ rối tung hết cả lên.
An Kính cũng không giận.
Hắn nhìn người đối diện giải thích.
Nhưng lời nói không vào tai chút nào, trong mắt chỉ có gương mặt ai kia vò xấu hổ mà ửng đỏ một mảng lên thôi.
Không hiểu sao, chỉ là một thằng con trai ngại ngùng nói chuyện lắp ba lắp ba, lại có thể khơi dậy hứng thú hơn hàng tá người tình của hắn trước đây.
An Kính biết bản thân mình có lẽ điên hết đường lui rồi.
Nhưng hắn không có ý định từ bỏ.
Hắn sẽ làm thật chậm, thật từ tốn, để không làm người trước mắt trốn chạy.
“Tôi biết cậu không có ý đó mà.
Đừng sợ hãi như thế.
Hay là vầy đi, cậu gọi tôi là anh An Kính đi.
Như thế tôi sẽ rất vui.”
Anh An Kính?!
Lâm Tô Tô bối rối hơn.
Như thế thì có chút gần gũi quá mức a.
Nhưng lúc nãy cậu đã mất lịch sự với người ta rồi, nên bây giờ đành đồng ý mà thôi.
Thế là Lâm Tô Tô nở nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng nói.
“Vậy, tôi cảm ơn anh lần trước đã giúp.
Nếu lần đó không có anh, tôi đã bị thương nặng rồi.”
Bây giờ vết thương ở cằm cậu vẫn còn ê ẩm đây.
May mắn có An Kính đỡ nên không lăn xuống cầu thang đó.
“Hôm đó cũng chỉ là tình cờ tôi đi ngang qua nên mới nghe thấy tiếng động thôi.
Thật may mắn.”
An Kính nói dối không chớp mắt.
Hắn không vô tình đi ngang qua, là hắn cố tình đi theo cậu lúc Lâm Tô Tô đi chung với Trương Tất Phong vào sau cửa thoát hiểm.
An Kính cũng biết bản thân không nên hành động lỗ mãng như vậy, nhưng mí mắt giật liên tục, bước chân thì không tự chủ đến đó.
Hắn nghe được đoạn đối thoại cãi vã nhau, nghe được những lời đốn mạt tên khốn Trương Tất Phong làm khó dễ Lâm Tô Tô.
Hắn muốn lao vào đó đấm chết tên kia đi nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại được.
An Kính biết hiện giờ anh không đủ tư cách.
Tên kia là người yêu cũ, còn anh chỉ là cấp trên mà thôi.
Một cấp trên lạnh lùng, khó gần, còn khiến Lâm Tô Tô xui xẻo nữa.
Bất quá, khoảng cách này không là gì với anh, anh có cách rút ngắn nó lại..