An Kính mất một giờ mới tới địa điểm đón người.
Vì trời mưa to hạn chế tầm nhìn, dù anh đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn phải mất kha khá thời gian.
Khi đèn xe chiếu sáng, An Kính lập tức cầm ô bật ngay ra ngoài.
Lâm Tô Tô mặt mũi trắng bệch, mí mắt sưng thấy rõ vì mới khóc một trận xong.
Cơ thể cậu run lẩy bẩy vì dính mưa.
Chiếc ô nho nhỏ kia cơ bản không che được gì cả.
Đến lúc này, An Kính bùng nổ tức giận.
“Tại sao em lại chạy đến đây một mình? Em có biết anh lo lắng lắm không hả?”
Lâm Tô Tô run run, răng đánh vào nhau cầm cập, không nói được gì.
Ánh mắt cậu đáng thương đến lạ kì, nhìn anh vừa không tự chủ được, lại vừa mang hàm ý biết lỗi.
An Kính thở dài.
Anh không nỡ mắng cậu.
Chỉ mới la có một câu thôi mà anh đã xót tận tâm can rồi.
“Anh… nào, lên xe với anh.”
Dưới cơn mưa to, An Kính nghiêng ô che cho người trong lòng.
Dù cho bây giờ trên người cậu đã ướt nhẹp, nhưng anh vẫn không ngại ôm cậu vào lòng.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh đi về thành phố.
Chàng trai ướt nhẹp kia bây giờ được khăn quấn quanh thành chiếc kén nhỏ.
Lâm Tô Tô không biết nói gì, đành phải tựa vào ghế nhìn khung cảnh thông qua cửa sổ.
Cho dù là mưa trắng trời không nhìn thấy gì.
An Kính liếc nhìn cậu.
Anh cũng không muốn phá vỡ giây phút im lặng này.
Anh biết người này chất chứa nhiều tâm sự, chỉ là cậu chưa sẵn sàng chia sẻ với anh mà thôi.
Nhưng anh có thể chờ.
Chờ đến khi nào cậu sẵn lòng nói với anh.
Cho đến khi xe tiến vào nội thành, Lâm Tô Tô cũng nhận ra đây không phải đường về nhà mình.
“Ưm… anh An Kính,…”
“Anh đã nói với Vương Hoài là em uống say nên ngủ lại nhà anh rồi.
Chắc em cũng không muốn cậu thấy bộ dáng này của mình rồi lo lắng nhỉ?”
An Kính hoàn toàn hiểu được những đường đi nước bước trong lòng Lâm Tô Tô mà đưa ra phán đoán rất chính xác.
Quả thực cậu không muốn Vương Hoài lo lắng, cho nên lựa chọn về nhà An Kính là được nhất.
Lâm Tô Tô sụt sịt trong cổ họng.
Bởi vì biết bản thân mình sai nên cậu không dám nói gì, chỉ có thể ậm ự gật đầu.
Lâm Tô Tô liếc qua gương mặt của người đang lái xe kia.
Điệu bộ tức giận, bao nhiêu giận hờn đều in hết trên mặt, có vẻ như là anh tức không nhẹ.
Lần này tiêu mày rồi Lâm Tô Tô.
Nhìn có vẻ anh ấy sẽ không tha cho mày đâu.
Đây là lần đầu tiên An Kính đưa người khác về nhà.
Hay nói đúng hơn, khu căn hộ cao cấp này của anh chỉ mở cửa duy nhất cho Lâm Tô Tô mà thôi.
Tô Tô cả người run cầm cập, lếch thếch đi theo chủ nhà, ánh mắt không kèm được nhìn ngó xung quanh.
Cậu biết chủ tịch nhà mình giàu có cực kì, nhưng không ngờ nơi anh sống lại lớn và sang trọng như thế.
An Kính đặt dưới chân Tô Tô một đôi dép bông mang trong nhà ấm áp.
Lúc cúi xuống nhìn thấy đôi tất ướt nhẹp của cậu, anh liền thở hắt ra một hơi, quỳ một chân xuống dịu dàng cởi tất ra cho Lâm Tô Tô.
“Ý….
Anh làm gì vậy? Để ….
Để tôi tự làm được rồi.”
Lâm Tô Tô mặc dù hét lên nhưng không thể tránh thoát bởi bàn tay người kia đã nắm chặt cổ chân của cậu.
Cậu chỉ có thể lầm bầm lầu bầu trong miệng.
Nhưng không thể chối được rằng hành động này làm cậu rung động.
Người đàn ông đẹp trai giàu có kia đang thành kính lau chân cậu cho thật khô ráo, rồi mới mang đôi dép vào cho cậu.
Lâm Tô Tô ngại ngùng quá đỗi, cả người lóng nga lóng ngóng không biết nên làm gì.
Cả người cậu bây giờ ướt nhẹp, thật sự không biết ngồi đâu.
An Kính lại đi thẳng vào phòng ngủ mà không nói gì.
Gương mặt lạnh như tiền của anh khiến Lâm Tô Tô hơi sợ.
“Anh pha nước ấm và chuẩn bị đồ cho em rồi.
Em vào tắm đi đã.”
“À… dạ…”
Lâm Tô Tô hiếm khi cun cút nghe lời như thế.
Chỉ khi ngồi trong bồn tắm đầy nước ấm, cơ thể được thả lỏng, cậu mới bớt căng thẳng.
Cậu ôm hai chân, gục đầu xuống, tự hỏi những hành động hôm nay của mình là vì lý do gì.
Chẳng lẽ là vì ghen sao? Không thể nào!! Lâm Tô Tô, mày không được như thế.
Dù có ra sức phủ nhận, nhưng Lâm Tô Tô thừa sức hiểu rõ lòng mình.
Chỉ là nó quá sức chịu đựng nên cậu muốn chối bỏ mà thôi.
Khi Diệp Thư Thư tiến vào phòng chủ tịch ngồi thật lâu cùng với những lời đồn nửa thật nửa giả đã làm cho cậu nóng ruột nóng gan.
Dù cho cố tập trung vào công việc như thế nào, nhưng cậu cũng không thể kiềm chế bản thân liếc về phía cánh cửa đóng kín kia.
Hàng ngàn câu hỏi chạy trong đầu cậu.
Liệu hai người sẽ nối lại tình xưa? Hay là An Kính vẫn còn thích người đó? An Kính liệu còn theo đuổi cậu nữa không?
Mày thật nhảm nhí, Lâm Tô Tô.
Mày làm gì có tư cách trách móc.
Mày thậm chí còn chưa đồng ý lời tỏ tình của người ta mà còn làm phiền người ta nửa đêm nửa hôm.
Mày đúng là đồ tồi mà.
Nghĩ đến bản thân tồi tệ như thế, Lâm Tô Tô lại không kiềm được sụt sịt.
Cậu cảm thấy cơ thể mình hơi nóng ran, lại có chút mệt mỏi.
Thật là, bị ốm không đúng lúc gì cả.
Lát nữa phải xin về thôi.
Lúc Lâm Tô Tô bước ra phòng khách tìm người thì nghe tiếng sột soạt trong bếp.
Cậu xách quần tầng ngầng đứng đó.
Quần áo và đồ lót đều là đồ mới, nhưng do được chuẩn bị theo kích cỡ của An Kính nên nó khá rộng với Lâm Tô Tô, báo hại cậu cứ phải xách lên sợ nó tuột.
An Kính từ trong nhà bếp bưng ra bàn ăn một bàn cơm nóng hổi.
Tuy chỉ vài món được chuẩn bị vội vàng nhưng nhìn thế nào cũng thấy ngon miệng đẹp mắt.
Lâm Tô Tô mím môi, trốn tránh ánh mắt của người kia, cuối cùng cũng mở miệng.
“Chủ tịch, cảm ơn anh đã cho tôi tắm nhờ.
Bây giờ chắc tôi phải về rồi.
Làm phiền anh quá.”.