Đúng là Diệp Thư Thư đang rối loạn bất an cực kì.
Thân là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, chỉ vì những lỗi lầm cô vô tình phạm phải trong những năm tháng du học mà bây giờ cô đang phải bức ép bản thân làm những điều mà mình không thích, thậm chí là xem thường.
Diệp Thư Thư nhìn căn phòng lộn xộn, đồ đạc ngổn ngang do lúc nãy mình mới phát tiết.
Cô đi qua đi lại vò đầu bứt tai, bỏ qua hàng chục cuộc điện thoại của bố mẹ mình, nhưng luôn chờ điện thoại của người đàn ông đó.
“Tôi đã làm theo những gì ông nói rồi.
Ông còn muốn cái gì nữa.
Mau chóng huỷ hết mấy thứ đó đi.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó mới vang lên tiếng cười nhẹ.
Nụ cười đó làm Diệp Thư Thư cảm thấy cực kì ghê tởm, nhưng thóp cô nằm trong tay người ta, cô không thể làm gì được nữa.
^^^“Chuyện vẫn chưa xong.
Cô nghĩ đơn giản như thế à.
Cô còn phải diễn thêm vài vở kịch người vợ bị ruồng bỏ cho tôi.
Nếu không làm hai người đó tách ra được, cô đừng mong thoát khỏi tôi.”^^^
Mẹ nó.
Lão già đáng ghét.
Diệp Thư Thư âm thầm chửi rủa rồi ném chiếc điện thoại xuống sàn.
Tuy vậy, cô cũng cố gắng trấn tĩnh để nghĩ kế tiếp theo.
Cô không thể lùi bước lại nữa rồi.
Chuyện của An Kính mặc dù Diệp Thư Thư cảm thấy có lỗi với tình cũ lắm nhưng chung quy cô vẫn phải lo cho mạng sống của mình thì hơn.
Thông tin trên mạng bị An Kính cho người đè ép hết cỡ.
Tất cả những gì liên quan dtr hay Lâm Tô Tô đều bị xoá sạch không chút dấu vết.
Diệp Thư Thư cố gắng quậy đục nước thêm lần nữa bằng cách đăng lên mạng mấy bài đăng ám chỉ bóng gió nhưng cũng không thể tạo ra hiệu ứng gì.
Cô thậm chí còn mua mấy nhà báo viết bài nhưng tất cả chỉ nhận lại được cái lắc đầu ngao ngán từ chối.
An Kính thủ đoạn thâm sâu nếu để hắn ta phát hiện ra, chỉ có một con đường chết mà thôi.
“MẸ NÓ.
SAO AI CŨNG CHỐNG ĐỐI TAO VẬY? LŨ KHỐN KHIẾP ĐÓ.”
Diệp Thư Thư phát điên không có chỗ xả.
Cô ta tiếp tục cào loạn đống giấy tờ trên bàn sau đó tìm tấm ảnh của Lâm Tô Tô đã bị mình vạch cho nát mặt.
Sau đó như một loại bùa chú nào đó, Diệp Thư Thư vẽ loạn lên đó cùng với những câu nguyền rủa ác độc nhất.
Tất cả những đau khổ của cô đều do Lâm Tô Tô cả.
Nếu không có cậu ta, Diệp Thư Thư đã có thể ở bên An Kính trọn đời mà không bị ai chia cách.
Tất cả là tại cậu ta.
...****************...
Lâm Tô Tô vẫn tiếp tục đi làm mặc kệ những lùm xùm xung quanh.
Thời khắc tiến vào phòng thư kí, cậu liền nhận được ánh mắt động viên của mọi người.
Bởi những người thân cận với An Kính đều biết chuyện chủ tịch của họ và cô Diệp đã kết thúc từ rất lâu rồi.
“Em không sao mà.
Chỉ là mấy lời mắng chửi bâng quơ trên mạng thôi.
Qua được là ổn rồi.”
Lâm Tô Tô mỉm cười trấn an mọi người.
Cậu thật sự rất vui khi được những đồng nghiệp yêu quý ủng hộ như thế.
“Diệp Thư Thư thật sự phát điên rồi.
Cô ta cứ tự coi mình là chủ nhân của An thị vậy.
Mấy hôm trước còn nhân lúc chủ tịch vắng mặt mà đòi vào văn phòng.
Bộ dáng mười phần khả nghi.
Chị không tin cô ta không làm việc xấu.”
Nhã Đan phàn nàn.
Sự việc ngày hôm đó có chút đột ngột.
Cô và Diệp Thư Thư đã xảy ra chút va chạm.
Vì đối phương vừa là tình cũ vừa là con cái nhà giàu cho nên Nhã Đan cũng không dám mạnh tay.
Lâm Tô Tô lúc này đã nhìn thấy mấy vết xước còn chưa lành khi Nhã Đan vén tay áo lên.
Cậu há hốc mồm.
“Cô ta đánh chị ạ?”
“Ừ.
Nhưng có người ngăn nên chỉ trầy xước sơ sơ thôi.”
Lâm Tô Tô thật sự kinh ngạc.
Rốt cuộc Diệp Thư Thư ăn trúng thứ gì mà có thể nổi điên lên như thế chứ.
Có lẽ đúng như An Kính nói Diệp Thư Thư bị một bên nào đó gây áp lực khiến cô ta không thể không phá mối quan hệ của hai người họ.
Nhã Đan nhận điện thoại từ lễ tân.
Trong phút chốc, mày cô nhíu chặt lại với nhau.
“Được rồi.
Tôi sẽ báo với chủ tịch.
Cô nói với Diệp tiểu thư là chờ một chút.”
Nhã Đan cúp điện thoại, sau đó tiếp tục phàn nàn.
“Cô ta lại đến nữa rồi.
Hôm nay lại nói là đem đồ ăn trưa mẹ chủ tịch nhờ mang đến.
Thật là đau đầu.”
Đồ ăn?!
Lâm Tô Tô nghe đến đây lập tức cảnh giác.
Từ việc bị bỏ thuốc lần trước, cậu có chút cảnh giác với đồ ăn thức uống mà người lạ đưa tới.
Huống chi, Diệp Thư Thư lại còn là đối tượng nguy hiểm hơn người lạ nữa.
Cậu nhanh chóng nhắn cho người yêu mình một tin đồng thời cũng nói với An Kính là nên cho Diệp Thư Thư lên văn phòng.
Trong đầu cậu tự dưng nảy ra một vài ý tưởng thú vị, tựa như lần đó cậu tính kế Trương Tất Phong vậy.
Dù sao cả hai cũng đang chờ cơ hội mà Diệp Thư Thư đưa tới.
Lâm Tô Tô không tin rằng lần này cô ta đến mà không có mục đích gì cả.
Lúc Diệp Thư Thư đi ngang qua phòng thư kí có dừng lại liếc vào trong nhìn một chút.
Cô ta nhìn Lâm Tô Tô sau đó nở một nụ cười chiến thắng, tựa như chính thất đánh thắng tiểu tam vậy.
Vẻ mặt đó làm một cô gái thẳng thắng như Nhã Đan cảm thấy tức giận đến bốc khói.
“Sao sếp lại cho cô ta vào phòng thế chứ?”
Lâm Tô Tô lập tức an ủi người đồng nghiệp chính nghĩa của mình.
“Là ý của em đấy chị.
Chị đừng lo.
Chủ tịch sẽ có cách đối phó mà.
Hơn nữa, biết đâu lần này sẽ có thu hoạch lớn thì sao?”
Nhìn điệu bộ cười khúc khích đầy ý xấu của Lâm Tô Tô, Nhã Đan liền biết trong đầu cậu đang nảy ra mấy cái chủ ý không hay rồi.
Lâm Tô Tô nhìn thì có vẻ hiền lành dễ thương nhưng thực chất trong con người cậu chính là kiểu có thù tất báo.
Nếu Diệp Thư Thư liên tục tấn công, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ ngồi yên mà chờ chết cả.